34. Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam phu nhân từng nói, trên đời có ba thứ đã qua đi rồi sẽ không bao giờ quay lại lần nữa. Thứ nhất là thời gian, thứ hai là lời nói, thứ ba là cơ hội.

Lam Minh Viễn lại từng bảo, trên đời có ba thứ đã đánh mất rồi sẽ không bao giờ tìm lại được nữa. Thứ nhất là lòng tin, thứ hai là chính bản thân mình, thứ ba là người định mệnh.

Nay ở Vân Mộng trời đang vào thu. Bầu trời như ngói màu lam, trong vắt tựa như nước giếng, mà trên mặt nước phủ từng đám rồi lại từng đám mây mỏng như sương, uốn lượn như khăn lụa trắng. Dưới bầu trời ấy, cách mũi chân Lam Tư Thành vài bước là một nữ nhân. Nàng đột ngột xuất hiện trước mắt y, đó là định mệnh sắp đặt. Nàng bất chấp bám theo y đến tận Liên Hoa Ổ, đó chính là bản thân nàng tin tưởng vào trực giác của mình. Nàng hỏi rằng y có tin lời nói kia không, đó lại là cơ hội của y.

Lam phu nhân từng nói, trên đời có ba thứ đã qua đi rồi sẽ không bao giờ quay lại lần thứ hai, trong đó có cơ hội. Cơ hội một khi đã qua đi thì sẽ không trở lại nữa, cho dù có là duyên phận cũng không sao vớt vát được.  

Vì thế, Lam Tư Thành chọn cách nắm lấy cơ hội ấy, nắm chặt nữ nhân này trong tay.

Y nhìn nàng, trong mắt đã chẳng còn bóng dáng của sự ngờ vực hay bối rối. Tay nằm trong tay, mười ngón đan chặt, lời nói nhu hoà, bạc môi khẽ cong:

“Sau khi tìm được Khải Nhân, ta đưa nàng về Vân Thâm Bất Tri Xứ.”

Đôi đồng tử lưu ly của nàng khẽ co rút, đôi mắt sáng như ánh sao, có chút ít ánh sáng như đang phản chiếu xuống mặt hồ lấp lánh. Nàng nhìn y tựa như không thể tin, nhưng gò má trắng nõn lại bất giác nổi lên một tầng ráng chiều hồng nhạt.

Lam Tư Thành thấy nàng không đáp, chỉ lo mình đã thất thố nên đành vội vàng buông tay. Y lúng túng cất lời:

“Thực xin lỗi. Nếu Cố cô nương không thích thì…”

Không ngờ lời còn chưa kịp nói hết, Cố Ly đã vội cắt ngang lời y:

“Ta thích. Ta thích về Vân Thâm Bất Tri Xứ cùng chàng. Chàng đi đến đâu ta đi đến đó, sinh không chia tử không lìa.”

Lời nói gấp gáp như thể sợ rằng nếu nói lỡ một câu sẽ để vuột mất người trước mắt, biểu tình kiên định như thế cả đời này nàng sẽ chỉ biết đến mình y. Không có ngập ngừng, không có nghi hoặc, dường như những lời này đã được nàng chuẩn bị từ lâu. Nhưng khi thấy sắc đỏ đã nhuộm hồng cả hai tai nàng, Lam Tư Thành liền biết là không phải.

Cố Ly nói xong một tràng dài lại lí nhí trong cổ họng:

“Nhưng mà ta không phải tiểu thư thế gia, cũng không phải lá ngọc cành vàng… Cô Tô Lam thị trong giới tu chân có tiếng tăm như thế, có khi nào…”

Lần này đến lượt Lam Tư Thành không để nàng nói hết. Y lắc đầu, một lần nữa nắm lấy bàn tay đầy những vết chai của nàng, trong lòng ngoại trừ vui sướng thì còn có xót xa. Y dịu dàng nói:

“Không sao. Có ta rồi, nàng yên tâm.”

Lời y vừa dứt, khoé mắt của Cố Ly lại vô thức cay cay. Hình như đã từ rất lâu rồi nàng không được nghe ai nói "nàng yên tâm". Mà có khi đây cũng là lần đầu tiên có người nói “Có ta rồi.” Nàng vốn biết những lời nói ấy trong thiên hạ nhiều vô kể, nhưng người nói sẽ nhớ được bao lâu?  

Ánh mắt Cố Ly trong phút chốc chợt thay đổi, mọi nhu tình ban nãy đều tan biến chỉ trong chớp mắt. Như sợ Lam Tư Thành nhận ra, nàng liền đột ngột quay mặt đi. Nàng cất lời, giọng nói đã chẳng còn ngập ngừng như trước:

“Được rồi, chàng mau ăn trước đi, kẻo cháo nguội hết. Sáng nay ta đã mượn trù phòng của Liên Hoa Ổ làm cho chàng cháo hạt sen, không biết có hợp khẩu vị không?”

Một loạt hành động của Cố Ly khi rơi vào mắt Lam Tư Thành lại biến thành dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu, khiến y nhịn không được mà khoé môi tự giác câu lên thành nụ cười. Dù sao cũng không gấp, y và nàng đã lưỡng tình tương duyệt, thời gian phía trước còn rất nhiều.

Y ngồi xuống đôn mộc, đối diện với nàng, tầm mắt hướng ra hồ sen Liên Hoa Ổ. Giờ đã cuối tháng bảy âm, tuy sen đã tàn nhưng vẫn phảng phất hương hoa thanh khiết. Lam Tư Thành bưng lên bát cháo nghi ngút khói toả, mỉm cười nói với nàng một tiếng tạ ơn, sau đó từ tốn múc từng muỗng. Hạt cháo dẻo thơm, hạt sen chín mềm, bạch quả dai dai kết hợp độ giòn cà rốt và nấm tạo cho món cháo Cố Ly tự tay làm có vị ngọt thanh tự nhiên. Hương vị này thực ra cũng không đặc biệt, nhưng cứ nghĩ đến nàng vì mình mà dụng tâm, Lam Tư Thành lại cảm thấy đây chính là mỹ vị chốn nhân gian. Chỉ trong một khắc, y đã nghĩ sau này mình và Cố Ly mỗi ngày đều là như thế, ngồi đối diện nhau, cùng nhau ăn bữa cơm bình thường ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Hình ảnh yên bình đó chỉ vừa hiện lên, y lại không nhịn được mà nở một nụ cười.

Đợi y dùng bữa xong, Cố Ly mới cất lời:

“Chúng ta ở đây đã mấy hôm mà không có tin tức của Lam đệ, ta cũng đã nhờ người của mình nghe ngóng nhưng không có kết quả gì. Huynh định thế nào?”

Lam Tư Thành bình tĩnh đặt chiếc khăn tay trắng tinh xuống bàn, từ tốn đáp:

“Ta sẽ đến Kỳ Sơn một chuyến, đợi Minh Viễn tiên sinh trở về là lên đường luôn.”

Cố Ly nhíu mày nhìn y:

“Kỳ Sơn mấy năm nay quản rất chặt những người đến người đi, nếu Khải Nhân đến đó rồi thì Ôn Tông chủ không thể không biết. Huynh đi có sợ phí sức không?”

Chuyện này Lam Tư Thành dĩ nhiên đã nghĩ đến, song vẫn không loại trừ trường hợp đệ đệ của y chưa tới nổi đất Kỳ Sơn mà đang lưu lại ở vùng phụ cận. Chỉ có điều y phải đến diện kiến Ôn Tông chủ trước đã, dù gì Kỳ Sơn cũng không phải đất nhà y. Mà nói đến tính cách của Ôn Tông chủ này, Lam Tư Thành lại có chút phiền não. Ông ta rất ít khi ở Bất Dạ Thiên, có những lần đi cả nửa năm cũng không thấy mặt. Nếu chuyện chỉ dừng ở đó thì không sao, đằng này lại còn ra lệnh: Không có sự cho phép của ông thì bất cứ thế gia nào cũng không được lưu lại đất Kỳ Sơn và những vùng phụ cận quá một ngày một đêm. Nhưng nay nếu y đến mà ông ta không có ở đó thì làm gì có thể cho phép y đi tìm Lam Khải Nhân?

Ôn gia kể từ sau khi mất Ôn Mão liền tuột dốc không phanh, đến đời này thì miễn cưỡng vớt vát lại được chút ít, song vì Ôn Tông chủ tính tình không tốt nên cũng chẳng thấm vào đâu. Lam Tư Thành dù rất lo cho đệ đệ nhưng cũng không muốn để Lam gia mang tiếng ỷ mạnh hiếp yếu, coi thường chủ nhà nên đã theo đúng lễ nghi mà gửi bài thiệp đến Bất Dạ Thiên mấy ngày nay, nói rằng có chuyện gấp cần gặp. Nhưng đã chín ngày trôi qua mà Ôn Tông chủ không hồi âm, chẳng biết là vắng nhà hay không muốn tiếp.

Nghe xong những chuyện đó, Cố Ly lại hỏi:

“Vậy lần này huynh đến đó một mình hay đi cùng Minh Viễn tiên sinh?”

Lam Tư Thành đáp:

“Ta tính đi một mình, để lỡ như Khải Nhân có đến đây thì gặp được người Lam gia.”

Đôi mắt Cố Ly liền sáng rực. Nàng vui vẻ đáp:

“Vậy thì tốt rồi.”

Y ngơ ngác nhìn nàng:

“Tốt chỗ nào?”

Cố Ly mỉm cười:

“Huynh không biết chứ mấy môn sinh ông ấy đem theo hay chọc ta lắm. Giờ không có họ đi cùng, chỉ còn ta với huynh thôi.”

Nghe lời nàng nói, Lam Tư Thành liền cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào. Nàng là vì muốn ở riêng với y nên mới vui vẻ như thế, đây không phải chuyện đáng mừng sao?
____________________________________
Gần trưa, Lam Khải Nhân tỉnh giấc. Việc đầu tiên y làm chính là thu dọn những vật trong phòng, sau đó ra ngoài tìm La thần y bắt mạch cho mình. Tuy lúc này y cũng chưa cảm thấy thân thể có vấn đề gì bất thường, nhưng đầu có chút nặng. Vì từ bé đã nhận thức được bản thân yếu ớt nên y cũng không dám chủ quan. Ngộ nhỡ có chuyện gì, chắc chắn mẫu thân sẽ đau lòng phát khóc.

Đến khi ra tới gian ngoài, y nhìn thấy đại đồ đệ của La thần y đang lúi húi ghi ghi chép chép. Lam Khải Nhân liền cất tiếng gọi:

“Lâm ca.”

Cậu ta dường như vì quá chú tâm mà không hề quay lại, vẫn tập trung làm việc của mình. Mãi đến khi y gọi đến lần thứ ba thì “Lâm ca” mới giật mình buông bút:

“Hả? Huynh gọi ta à?”

Lam Khải Nhân nghe xong giọng nói liền giật thót mình. Y nghi hoặc nhìn người trước mắt, sau khi xác nhận đó chính là đại đồ đệ của La Cẩn Trình mới khẽ gật đầu. Kì lạ thật! Rõ ràng là gương mặt của họ Lâm, nhưng sao giọng nói lại giống hệt Ôn Nhược Hàn? Chẳng nhẽ y mới ngủ dậy nên vẫn chưa tỉnh táo?

Không đợi Lam Khải Nhân thắc mắc xong, “Lâm ca” liền phá lên cười:

“Trông giống thật lắm sao?”

Lần này y biết chắc mình không lầm! Giọng nói từ miệng người này phát ra, quả thực chính là của Ôn Nhược Hàn! Lam Khải Nhân ngơ ngác nhìn cậu, sau đó mới ngờ vực lên tiếng:

“Là Ôn cô nương sao?”

Ôn Nhược Hàn kéo ống tay áo lên, trên cổ tay là chiếc mạt ngạch có hoa văn mây cuốn. Hắn nhe răng cười:

“Phải. Là ta.”

Lam Khải Nhân liền tròn mắt:

“Mặt của cô sao lại…”

Hắn vui vẻ kéo tay y ngồi xuống ghế, sau đó bắt đầu kể:

“Là dịch dung thuật đó. Sáng nay ta mới nhờ cữu cữu chỉ cho một chút, làm suốt từ bấy đến giờ mới ra được cái mặt này. Ban đầu ta định làm thành mặt của huynh cho huynh bất ngờ chơi, nhưng mãi không vẽ được nên đành đổi sang Lâm ca. Mặt Lâm ca không có gì đặc biệt nên dễ hơn nhiều, chỉ có cái mũi hơi lớn một chút.”

Lam Khải Nhân nghe hắn kể mà say sưa ngắm nhìn. Quả thực lớp hoá trang này rất giống với đại đồ đệ của La thần y nhưng vẫn còn nhiều thiếu sót, ví như da chưa đều màu, lông mày bên đậm bên nhạt, khoé môi lại vô duyên vô cớ xuất hiện thêm nếp nhăn,... Ban nãy nhìn không kĩ nên y không nhận ra những tiểu tiết đó, nhưng nay ở khoảng cách này thì y có thể quan sát rõ ràng. Lam Khải Nhân mê mẩn ngắm gương mặt giả của Ôn Nhược Hàn, không nhịn được mà vươn tay ra sờ mấy cái. Dù sao y cũng lần đầu nhìn thấy thuật dịch dung, sao có thể không thấy tò mò?

Nhưng trong vô thức, y lại nhớ đến Cố Thập tiểu thư.

Bà ấy cũng biết dịch dung…

Nghĩ đến những chuyện mình đã biết đêm qua, Lam Khải Nhân trong chớp mắt đã không cảm thấy vui vẻ nữa. Y thu tay về, trầm ngâm nhìn bộ dụng cụ kì lạ trên bàn, sau đó thở dài một tiếng.

Ôn Nhược Hàn lúc này vẫn còn chìm đắm trong sự kì diệu của thuật dịch dung nên không để ý đến thái độ của Lam Khải Nhân. Hắn vừa chạy ra soi gương, vừa say mê nói:

“Nếu biết trên đời có thứ tốt thế này, chục năm trước ta đã học rồi. Mà không đúng. Lẽ ra từ khi ta ở trong bụng, mẹ đã phải kể cho ta. Nếu biết từ lúc đó, ta hiện tại không phải là hoạ bì sư rồi sao? Uổng phí quá. Huynh xem cái đường nét này, ôi thật là!”

Lam Khải Nhân lẩm bẩm:

“Ừ… Nếu hơn chục năm trước Cố tiểu thư biết số phận mình sẽ bi thảm như thế, chắc chắn sẽ ở lại động Thanh Long học dịch dung thuật chứ đâu có…”

Bất giác y khựng lại.

Y vừa mới nói gì?

Nếu hơn chục năm trước Cố tiểu thư biết số phận mình sẽ bi thảm như thế?

Chỉ trong một khắc, Lam Khải Nhân liền cảm thấy trong đầu có những hình ảnh vụn vặt dần dần hiện lên, sau đó chúng nhanh chóng lướt qua tầm mắt y khiến y phải sững sờ.

Cố gia diệt môn khi y gần bốn tuổi, tính đến nay cũng hơn mười năm.

Nhưng cũng là khi bốn tuổi, y còn nhớ bản thân đã tham dự hôn sự của Lam Minh Viễn. Hôn sự của ông mở ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, kéo dài suốt một ngày đêm!

Như vậỵ thì… Không phải thời gian không khớp sao?

Lam Khải Nhân dường như vẫn không tin vào những ý nghĩ vừa mới lướt qua, liền viết luôn lên tờ giấy ban nãy Ôn Nhược Hàn sử dụng rồi lầm bầm tính toán.

Nếu đúng theo câu chuyện của Cố Miên, Lam Minh Viễn đã có vợ con trước khi gặp bà. Khi đó Cố Miên mười lăm tuổi, Lam Minh Viễn hai mươi hai tuổi.

Sau khi bị gả đến động Thanh Long, Cố Miên mười sáu tuổi, Lam Minh Viễn hai mươi ba tuổi.

Khi Cố Miên sinh ra đứa con đầu lòng, nhận nuôi Cố Ly, nàng mười tám, Lam Minh Viễn hai lăm.

Sau đó là ba năm xa cách, Cố Miên khi cắt máu Thanh Long đem đến cho y là khi nàng hai mốt tuổi, Lam Minh Viễn hai tám. Cũng vào năm đó, Kỳ Sơn Cố thị diệt môn.

Mà trên thực tế, trên dưới Cô Tô Lam thị đều biết Lam Minh Viễn lập gia thất muộn, đến gần ba mươi tuổi mới cưới được thê tử đầu tiên! Bây giờ nghĩ kĩ thì Lam Khải Nhân mới nhớ ra các bậc tiền bối hay nói đùa rằng cha y và Minh Viễn tiên sinh bằng tuổi, vậy mà đến khi con thứ của Lam Tông chủ biết đi thì Lam Minh Viễn mới rước dâu!

Nếu nói như vậy, không phải chuyện ông ấy lừa dối Cố Miên là giả hay sao? Khi đó Lam Minh Viễn căn bản không thể lừa bà! Cố gia diệt môn gần một năm trước khi ông lập thê thì sao có thể chứ…

Những lời nói của Cố Miên cứ lặp đi lặp lại trong đầu Lam Khải Nhân khiến y không thể hiểu được...

"Lần đầu gặp gỡ, chàng vận trên mình bạch y đã nhiễm bẩn, nhưng phong thái lại không vướng bụi trần. Y phục của chàng trắng như sương tuyết, đến cả chiếc mạt ngạch thêu mây của chàng cũng là màu trắng tinh."

"Công sự của Cô Tô Lam thị rất nhiều, chàng ấy cứ đi suốt."

"Tỷ tỷ, chàng đã có thê tử, có con cái. Vì vậy ta mới nhất quyết phải sinh ra một đứa con."

"Có lần A Ly ốm nặng, ta không biết nương nhờ ai nên đành phải ôm nó đến Vân Thâm Bất Tri Xứ xin Lam Minh Viễn niệm chút tình xưa mà cứu giúp… Nhưng chàng không gặp ta, chỉ có một môn sinh khác ra tiếp."
 
Đột nhiên Lam Khải Nhân cảm thấy sống lưng mình buốt lạnh.

Y dường như đã ngờ ngợ...

Người khiến nhị vị tiểu thư họ Cố năm xưa phải rơi vào cảnh khốn đốn, căn bản không phải Lam Minh Viễn! Hoa văn mây cuộn trên mạt ngạch chỉ có thể là con cháu dòng chính mới được mang. Mà trên dưới Cô Tô Lam thị ai ai cũng biết: Lam Tông chủ tại vị không hề có bất cứ huynh đệ ruột thịt nào.

Quay ngược lại gần hai mươi năm về trước, nam nhân trẻ tuổi anh tuấn họ Lam có đủ tư cách mang trên trán mạt ngạch thêu hình đám mây chỉ có duy nhất một người: Lam Tư Bạch - cha ruột của Lam Khải Nhân!

Ngay khi nhận ra điều đó, Lam Khải Nhân liền kinh hoảng đến mức tứ chi run rẩy rịn ra một tầng mồ hôi ướt lạnh. Cây bút đang bị nắm trong tay y chỉ trong nháy mắt đã gãy làm đôi.

Ôn Nhược Hàn chỉ nghe thấy "cạch" một tiếng rất nhỏ, đến khi quay lại đã thấy mặt mũi Lam Khải Nhân cắt không còn hột máu. Hắn hoảng hốt chạy lại gỡ ra cây bút lông đã gãy nát trên tay y, vừa lo lắng vừa kinh ngạc hỏi:

"Huynh sao thế? Không khỏe sao?"

Lúc này đầu óc Lam Khải Nhân đã nóng rực. Y túm lấy tay Ôn Nhược Hàn, đôi mắt tự lúc nào vằn lên tơ máu:

"... Hoa văn mây cuộn..."

Sau khi thốt ra được một câu, Lam Khải Nhân liền cảm thấy lồng ngực mình đau nhức, tựa như đang có một bàn tay lạnh buốt thò vào bóp chặt trái tim y. Y không thể tin được... nam nhân đó lại là người mình vô cùng thân thuộc!

Chỉ một khắc sau, y đã hít thở không thông. Lam Khải Nhân đau đớn ngã quỵ xuống đất. Y đã không còn phân biệt được sự thống khổ này phát ra từ tâm hay từ thân. Y chỉ biết nam nhân đó không phải Lam Minh Viễn mà là Lam Tư Bạch... Những kỉ niệm đẹp đẽ năm xưa khi y cùng huynh trưởng và phụ mẫu ngồi chung một chỗ cười đùa dường như đã bị dải mạt ngạch trong lời kể của Cố tiểu thư quật cho vỡ nát, kính vụn bay đầy. Những mảnh kí ức sắc bén đó nay đang cứa vào tim y từng chút một, khiến toàn thân y không ngừng co rút. Thất vọng, đau khổ, thương xót... Thiên ngôn vạn ngữ, nay không có một từ nào có thể diễn tả được xúc cảm của y.

Y cảm thấy tầm mắt mình như mờ đi, những hình ảnh đẹp đẽ chồng chéo lên nhau, vỡ ra rồi dần trở nên nhòe nhoẹt... Ngay khi Lam Khải Nhân chuẩn bị rơi vào trạng thái mất ý thức, Ôn Nhược Hàn đã kịp thời ôm lấy y. Hắn hoảng sợ lay lay thân thể y, đồng thời lớn tiếng gọi La Cẩn Trình đến cứu giúp:

"Cữu cữu! Khải Nhân gặp chuyện rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net