46. Không cam tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Nhược Hàn lại bị Lam Khải Nhân mắng.

Đã là lần thứ tư trong tháng Lam Vũ Ninh phải chứng kiến cảnh tượng kì lạ này.

Ôn Nhược Hàn vốn lớn hơn Lam Khải Nhân hai tuổi, cao hơn y một cái đầu, cơ thể cường tráng hơn y gấp đôi; nhưng lúc này chẳng khác nào một tiểu cẩu đang quỳ trên sàn nhà mặc cho Lam Khải Nhân giáo huấn. Lam Khải Nhân thường ngày trong mắt mọi người cũng là một công tử nho nhã ngạo kiều: nói không to tiếng, mắng không nặng lời, nếu khiến y nổi giận thì sẽ lập tức lãnh phạt đi chép gia quy. Nhưng nay y lại đang không tiếc lời mắng nhiếc Ôn Nhược Hàn, một chút mặt mũi cũng không buồn để lại cho hắn. Một tay cầm thước dài, một tay cầm xấp giấy loang mực đỏ, giọng nói của Lam Khải Nhân vô cùng gay gắt:

“Ôn Nhược Hàn! Những cái đó không phải ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi hay sao? Ngươi để giấy trắng thế này là có ý gì?”

“Huynh nói rồi sao? Là ta quên mất.” – Tuy đang là kẻ bị giáo huấn, nhưng Ôn đại công tử dường như chẳng có chút ăn năn. Hắn cười cười nhìn Lam Khải Nhân đang nổi giận đùng đùng, sau đó liền không sợ chết mà nũng nịu với y – “Lam huynh đừng giận nữa mà. Sau này ta sẽ học hành chăm chỉ hơn.”

Lam Khải Nhân quả thực đã bị hắn chọc cho phát điên, liền không nhịn được mà chửi tục một tiếng:

“Mẹ nó! Sau này cái rắm! Ngươi học ở đây bốn tháng, bốn tháng đều là ta dạy ngươi, vậy mà ngươi lại là người duy nhất trượt cả mười hai bài kiểm tra! Bắn tiễn cũng trượt, kiếm pháp cũng trượt, âm luật cũng trượt, vẽ phù triện cũng trượt, bày trận cũng trượt! Trượt hết!”

“Cái này…” – Dường như lời lẽ của Lam Khải Nhân không có nửa điểm sai lệch nên Ôn Nhược Hàn hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Hắn chỉ biết gãi đầu gãi tai, sau đó tiếp tục nhe răng cười trừ - “Cái này cũng đâu thể trách ta được. Mấy cái đó quá khó, ta học không vào.”

Lời của hắn vừa mới lọt tai, Lam Khải Nhân đã tức muốn thổ huyết. Cái gì mà học không vào? Có mà không thèm học thì có! Rõ ràng khi ở trên lớp hắn chẳng nghe chữ nào hết, chỉ gà gật ngủ! Nếu chỉ có thế thôi thì không nói, nhưng vấn đề là tối nào hắn cũng mò mặt đến nhã thất đòi y giảng lại bài hồi sáng mà vẫn để giấy trắng! Y giảng cho hắn đến sùi bọt mép, hắn muốn hỏi cái gì y cũng có thể giải đáp. Vậy mà hắn có thể nói “quá khó, học không vào”? Thật muốn nhét thẳng cái chân vào chặn họng hắn! Đang lúc há miệng định mắng tiếp thì Ôn Nhược Hàn đã chăm chú nhìn y, sau đó bật cười. Lam Khải Nhân càng cáu tiết:

“Ngươi cười cái gì? Bị trượt vui lắm hay sao mà cười?”

Hắn lắc đầu:

“Đâu có. Chỉ là huynh vừa mới nói bậy đó, còn nói rất khí thế luôn. ‘Mẹ nó! Sau này cái rắm!’ Nói còn thuận miệng hơn cả ta.”

Lam Khải Nhân tức thì nín bặt. Quả nhiên, chơi với người xấu lâu sẽ nhiễm tật xấu.

Nhưng tại sao chỉ có y nhiễm tật xấu của hắn, còn hắn lại không học được thói tốt của y?

Trong khi Lam Khải Nhân đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này cùng việc có nên thay đổi phương pháp dạy không thì Ôn Nhược Hàn đã vươn tay ra kéo kéo ống quần của y. Lam Khải Nhân vừa đảo mắt qua nhìn hắn đã lập tức thấy lông tơ toàn thân đồng loạt dựng đứng. Tên này bày ra bộ mặt cảm kích như thế làm gì? Không lẽ đang muốn trêu chọc y sao?

Không để y thắc mắc thêm, Ôn Nhược Hàn liền sụt sịt cất lời:

“Lam Khải Nhân, huynh thành thật nói cho ta biết đi. Có phải huynh cố ý nói bậy là vì muốn cùng ta chép phạt không?”

Lam Khải Nhân dùng đầu gối suy nghĩ cũng có thể dõng dạc trả lời hắn:

“Ngươi bệnh à?!”

Ôn Nhược Hàn rớt nước mắt:

“Quả nhiên là huynh không muốn ta cô đơn. Huynh đối với ta thật tốt!"

“Ngươi…”

Bắt lấy cái tay đang định vung lên đánh người của y, Ôn Nhược Hàn tiếp tục cảm động la ầm lên:

“Ta biết mà! Lam huynh, huynh quả thực là người tốt! Cả đời này, ta nhất định sẽ nhớ ơn huynh!”

Lúc này Lam Khải Nhân đã đến giới hạn của sự chịu đựng. Y không thể giằng tay hắn ra, càng không có cách nào tiếp tục bình tĩnh; chỉ có thể gầm lên một tiếng súc tích ngắn gọn:

“CÚT!”

Như chỉ chờ có thế, Ôn đại công tử liền đứng phắt dậy rồi tri hô:

"Tuân mệnh!"

Sợi gân trên trán y lúc này đã giật mạnh đến lợi hại. Cố ngăn bản thân mình không thò chân đạp bay hắn ra ngoài, y lại mắng thêm một câu:

“Quay về làm lại bài! Ngươi viết cái gì cũng được, nhưng nhất quyết không được để giấy trắng. Nếu tối mai ngươi không nộp cho ta thì chép lại Bát Trận Yêu Đồ năm trăm lần!”

Ôn Nhược Hàn biết y nói thế tức là mình được tha, liền nhanh chóng cắp mông chạy biến. Dĩ nhiên trước khi hoàn toàn rời khỏi, hắn đã kịp nháy mắt với Lam Vũ Ninh một cái. Lam Vũ Ninh hiểu ý, chỉ khẽ gật đầu.

Kì thực, ở bên nhau lâu ngày thì tính cách sẽ trở nên giống nhau. Giống như Lam Khải Nhân ở cạnh Ôn Nhược Hàn lâu sẽ biết chửi thề, Lam Vũ Ninh càng ở cạnh Lam Khải Nhân cũng sẽ trở thành người tốt. Rõ ràng trước đây cậu không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng từ sau khi ở cạnh Lam Khải Nhân thì lại không thể từ chối lời nhờ vả của Ôn Nhược Hàn. Lần nào cũng vậy, chỉ cần hắn bị y mắng đều sẽ tìm đến cậu nhờ nói đỡ vài câu. Lâu dần thành quen, Lam Vũ Ninh cũng hết cách.

Vừa từ tốn kéo y ngồi xuống, cậu vừa ân cần rót cho y một chén nước dưa hấu ướp lạnh, sau đó nhẹ nhàng khuyên bảo:

“Khải Nhân, huynh đừng giận nữa. Nóng giận hại tim lắm. Ôn Nhược Hàn thật ra cũng không lười biếng đâu. Huynh xem, nếu lười biếng thật thì người ta có đến nhờ huynh giảng bài không?”

Nộ khí vẫn chưa nguôi, y liền gắt:

“Có mà đến để trêu chọc ta!”

Lam Vũ Ninh đành ngậm miệng không dám nói tiếp. Một tay vỗ vai y, tay còn lại đưa cho y chén nước quả, lẳng lặng ra hiệu mời y uống. Lam Khải Nhân nãy giờ mắng người cũng đã khát khô cổ, liền nhận lấy. Vừa nhìn y uống, Lam Vũ Ninh vừa lấy quạt quạt cho y. Giờ trời đã là giữa hạ, thời tiết càng lúc càng nóng bức. Hẳn nào Lam Khải Nhân dễ cáu như vậy...

Uống xong rồi vẫn chưa thấy nguôi giận, y tiếp tục hậm hực:

“Vũ Ninh, đệ nói xem hắn có phải đang muốn làm mất mặt ta không?”

Lam Vũ Ninh sao có thể bán đứng người nhờ mình giúp chứ? Dù cậu rất muốn nói rằng mình cũng nghĩ thế, nhưng cứ nhớ đến những lần thấy Ôn Nhược Hàn cắp sách vở đến phòng Lam Khải Nhân chịu mắng chịu phạt, chuyên tâm dùi mài kinh sử; đành lắc đầu:

“Không có đâu. Huynh xem, pháp trận đối với bọn ta từ xưa đến nay đều không phải thứ dễ học. Vừa lằng nhằng khó nhớ lại còn biến đổi khôn lường tùy trường hợp. Nói thật, đến ta cũng suýt rớt mấy lần.”

Lam Khải Nhân không chấp nhận lời giải thích này, liền gạt phăng đi:

“Nhưng đã bốn tháng rồi mà hắn không vẽ nổi một pháp trận cản lại yêu vật cấp thấp. Hơn nữa đệ cũng chỉ là “suýt trượt”. Còn hắn? Cả ba lần trước đều là vẽ linh tinh, đến lần này thì hoàn toàn để giấy trắng! Rõ ràng hắn hỏi bài ta còn nhiều hơn đệ, vậy mà tại sao vẫn không làm được? Chỉ cần hắn vẽ đúng một nửa là ta có thể cho qua rồi, nhưng mà…”

Lam Vũ Ninh nghe đến đây cũng không biết phải nói đỡ cho họ Ôn kia thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vai an ủi y:

“Không sao đâu. Chắc sau đợt này sẽ khá hơn thôi. Huynh đừng lo lắng quá.”

Kỳ thực cũng không phải y lo lắng cho Ôn Nhược Hàn. Chẳng qua y tức giận là bởi cảm thấy bất lực. Lam Khải Nhân không hiểu phương pháp giảng dạy của mình có vấn đề ở đâu. Rõ ràng bảy phần trong số những môn sinh y dạy đều xuất sắc qua môn, ba phần còn lại chỉ vừa đủ điểm, nhưng kẻ trượt thảm hại như Ôn Nhược Hàn thì chính là duy nhất!

Nếu đối với đám con cháu thế gia kia y chỉ chịu trách nhiệm giảng dạy môn bày pháp trận, thì với riêng Ôn Nhược Hàn chính là tất cả các môn! Y dạy hắn y thuật, âm luật, vẽ bùa chú, làm phù triện,… Chung quy lại, ngoại trừ những thứ liên quan đến vận động chân tay thì y đều dạy cho hắn. Dĩ nhiên không tình nguyện. Nhưng cho dù có miễn cưỡng thì Lam Khải Nhân vẫn nhớ rõ mình đã dạy dỗ Ôn Nhược Hàn đến nơi đến chốn! Thậm chí vì chuyện này mà y đã ngủ trễ hơn trước một canh giờ, buổi trưa cũng không ngủ nữa, đến chút thời gian rảnh rỗi đọc sách trong Tàng Thư Các cũng chẳng còn. Toàn bộ thời gian của y nếu không bị Ôn Nhược Hàn chiếm mất thì cũng là để nghiên cứu phương pháp giảng dạy cho hắn.

Thật sự rất mệt mỏi.

Ban đầu cứ nghĩ chỉ cần kiên trì sẽ có thể chứng minh bản thân có tư chất dạy dỗ, không ngờ cuối cùng lại nhận được một đống giấy trắng thế này...

Quả thực, càng nhìn càng thất vọng.

Thất vọng vì hắn, cũng thất vọng vì mình.

Thấy Lam Khải Nhân ngao ngán thở dài, Lam Vũ Ninh lại cứ nghĩ rằng y đang lo lắng cho thành tích của Ôn Nhược Hàn, liền ngập ngừng nói:

“Hay là tháng sau huynh xin cho huynh ấy vào nhóm săn đêm với mình đi? Có khi là vì chưa thực chiến bao giờ nên người ta không hình dung được những điều huynh dạy.”

Lam Khải Nhân cau mày:

“Đây cũng là lần đầu tiên ta xuống núi săn đêm. Hơn nữa đệ cũng chưa làm thật bao giờ mà vẫn qua được đấy thôi. Lần này đừng nói là xin cho hắn vào nhóm đi săn đêm, chỉ sợ đến cả việc đồng ý cho hắn xuống núi cũng khó rồi. Kém như vậy, ai mà dám cho hắn ra ngoài chứ…”

Lam Vũ Ninh nghĩ lại cũng thấy đúng. Tuy Vân Thâm Bất Tri Xứ có quy định: những môn sinh từ mười sáu tuổi trở lên khi đến đây theo học nửa năm sẽ được xuống núi săn đêm; nhưng đối với những người quá kém, môn nào cũng không qua thì quy định này không có tác dụng. Dễ hiểu hơn chính là: Nếu kỳ thi lần tới mà Ôn Nhược Hàn vẫn tiếp tục trượt thì không thể đi săn đêm.

Lời Lam Khải Nhân vừa dứt, từ bên ngoài đã truyền vào tiếng gõ cửa:

“Lam huynh, đệ vào được không?”

Chỉ nghe qua y đã biết đó là Ôn Nhược Lâm, liền nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh rồi đáp lại:

“Vào đi.”

Trong suốt bốn tháng qua, người trở nên thân thiết với Lam Khải Nhân không chỉ có Ôn Nhược Hàn mà còn có Ôn Nhược Lâm. Thậm chí quan hệ của y và Ôn gia nhị công tử còn tốt hơn so với Ôn gia đại công tử. Cũng không tránh được. Dù sao chính mắt Lam Vũ Ninh cũng nhìn thấy người này rất biết cách lấy lòng y, không bao giờ làm trái gia quy của Cô Tô Lam thị, hơn nữa thành tích cũng rất tốt. Phải nói là ăn đứt Ôn Nhược Hàn. Nhưng chung quy lại, Lam Vũ Ninh vẫn không thích gã. Còn gã có thích cậu hay không thì cậu không biết. Ôn Nhược Lâm đối với tất cả các con cháu thế gia đều như nhau, không đặc biệt thân thiết với ai nhưng cũng không gây thù chuốc oán với ai. Về điểm này thì có lẽ gã không bằng đại ca của gã. Dù không biết bằng cách nào, nhưng trong bốn tháng ở đây việc duy nhất mà Ôn Nhược Hàn làm tốt chính là kết giao bằng hữu. Hiện tại ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, không một ai không thân với hắn. Thậm chí danh tiếng của hắn đã bay đến tận tai những tiểu thư thế gia đang theo học ở đây. Mấy hôm trước y còn nghe người ta đồn rằng bên đó có rất nhiều người đã để mắt đến hắn, còn có cả người to gan gửi cho hắn thư tình.

Nhìn thấy Ôn Nhược Hàn không lúc nào thiếu người vây quanh như thế, chính Lam Vũ Ninh cũng cảm thấy ghen tị.

Mải nghĩ đến mấy chuyện đó, cậu cũng không để ý đến việc Ôn Nhược Lâm đã chào mình đến ba lần. Sang đến lần thứ tư, nhờ có Lam Khải Nhân huých vào vai mới giật mình, khách sáo đáp lại một tiếng:

“Ôn nhị công tử đến đây có chuyện gì sao?”

Ôn Nhược Lâm vẫn giữ trên môi nụ cười thân thiện, điềm tĩnh trả lời:

“Cũng không có chuyện gì lớn. Chỉ là đệ muốn tới để hỏi Lam huynh, chuyến săn đêm tháng sau huynh đã đi cùng nhóm nào chưa?”

Lam Khải Nhân lắc đầu:

“Ta cũng chưa quyết định.”

Hai mắt của Ôn Nhược Lâm liền sáng lên lấp lánh:

“Vậy đệ có thể đi cùng huynh không?”

Lam Vũ Ninh cau mày:

“Không phải Ôn nhị công tử chưa đủ mười sáu sao?”

Ôn Nhược Lâm mỉm cười:

“Đúng là vẫn chưa đủ. Nhưng bốn tháng vừa rồi đệ đều có thành tích tốt nên được đặc cách nên hôm nay mới đến đây xin vào cùng nhóm với Lam huynh. Thật sự đệ rất hi vọng huynh ấy có thể chỉ giáo thêm trong lúc đi săn.”

Lam Vũ Ninh kinh ngạc nhìn gã:

“Không lẽ thành tích của Ôn công tử bốn tháng vừa rồi đều đứng đầu bảng sao?”

Ôn Nhược Lâm bẽn lẽn gật đầu, sau đó ngượng ngùng lên tiếng:

“Là do đệ ăn may thôi. Phần lớn công lao đều là của Lam huynh cả. Nếu không phải huynh ấy giảng môn pháp trận dễ hiểu, chắc đệ cũng không qua nổi.”

Được rồi. Lam Vũ Ninh thật sự bị doạ sợ rồi. Tên này nhỏ tuổi hơn cả cậu mà thành tích lại xuất sắc như vậy… Gã không những giỏi hơn Ôn Nhược Hàn mà còn là người giỏi nhất trong đám con cháu thế gia năm nay!

Nhưng quan trọng hơn, nếu như vậy thì cuộc săn đêm tháng tới sẽ là cơ hội tốt để cải thiện mối quan hệ giữa gã và Lam Khải Nhân. Cả Lam Vũ Ninh và Ôn Nhược Hàn đều không thích chuyện này.

Cậu thầm nghĩ: Nếu trong tháng sau, cậu và hắn mà không thi đậu tất cả các môn với thành tích đầu bảng thì Lam Khải Nhân nhất định sẽ bị tên oắt này chiếm lấy. Dĩ nhiên, không ai cam tâm để điều đó xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net