48. Chu Sa Các

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày khởi hành xuống núi, Lam Khải Nhân mới biết nhóm săn đêm của mình gồm có năm người cả thảy. Một là y, hai là Ôn Nhược Hàn, ba là Ôn Nhược Lâm, bốn là Lam Vũ Ninh, năm là Kim Quang Thiện – đại công tử Lan Lăng Kim thị. Lam Khải Nhân còn nhớ rõ, lần đầu tiên khi gặp người này y đã choáng váng một trận. Lí do chính là bởi Kim Quang Thiện vô cùng tuấn mỹ. Chu sa đỏ tươi giữa trán, gia phục vàng kim thêu hoa văn kim tinh tuyết lãng cao quý, huyền phát vấn cao, gương mặt ưu tú đến mức ai nhìn vào cũng phải thầm ghen tị. Nếu đem hắn và y ra so, có khi y cũng phải nhường hắn mấy phần.

Đặc biệt, Kim Quang Thiện và Ôn Nhược Hàn từ khi mới nhập học đã có mối quan hệ rất tốt, tính cách cũng có nhiều điểm tương đồng.

Chính là vô sỉ như nhau.

Thế nào là vô sỉ? Chính là như lúc này!

“Ôn huynh, huynh thấy Lục tỷ vừa rồi thế nào?”

“Cũng được. Chỉ tội chỗ này hơi nhỏ. Vẫn là Lam tỷ đẹp hơn.”

“Không phải lúc nãy huynh nói Lam tỷ mập sao?”

“Ta chính là thích nữ nhân có da có thịt một chút.”

Nghe đến đây Lam Khải Nhân thật sự không nhịn nổi nữa. Trên trán hằn lên ba vệt hắc tuyến, y không nói không rằng liền đập thẳng chén trà xuống bàn, gằn giọng:

“Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm luận bàn về thân thể người khác.”

Ai ngờ Ôn Nhược Hàn chỉ phẩy tay vài cái tỏ vẻ không để tâm, sau đó tiếp tục dán mắt vào một dàn mỹ nhân đang đi lại tới lui xung quanh mình.

“Dù sao đây cũng không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ, tạm bỏ qua mấy quy tắc đó đi Lam nhị công tử à.”

Gân xanh của y nổi đầy trên trán, Lam Vũ Ninh ngồi cạnh thấy vậy liền đá đá vào chân Ôn Nhược Hàn vài cái để ra hiệu. Ai ngờ hắn không những không quan tâm mà còn quay luôn người sang hướng khác, đoạn nói với Kim Quang Thiện:

“Kìa. Cô nương ở lầu hai xinh đẹp quá chừng!”

“Ngươi…”

Vốn đang định tuôn ra một tràng mắng chửi thì vị tiền bối cùng xuống núi trợ trận cho họ trở về. Người này cũng là môn sinh Cô Tô Lam thị, tên là Lam Nguyên, lớn hơn Lam Khải Nhân những mười tuổi. Tính tình cứng nhắc nghiêm túc, ít nói ít cười; tu vi khá cao, phẩm hạnh không cần bàn. Nghe nói từ xưa đến nay y chưa từng phạm phải bất cứ điều luật nào của Cô Tô Lam thị, và cũng chưa từng nhắm mắt cho qua bất cứ một người nào phạm phải gia quy của Cô Tô Lam thị.

Vì vậy mà khi thấy y trở về, hai cái miệng nọ lập tức nín bặt.

Không mấy để tâm đến thái độ kì lạ của họ, Lam Nguyên bình tĩnh ngồi xuống rồi cất lời:

“Vừa rồi ta đã đi xem quanh đây một lượt, khẳng định ở chỗ này có một yêu hồ.”

Lam Vũ Ninh tròn mắt:

“Quả nhiên là hồ ly tinh hút tinh khí của người khác sao?”

Lam Nguyên gật đầu.

Lam Khải Nhân thầm nghĩ ngợi một lát, vài khắc sau liền giật mình:

“Tiền bối, như vậy tức là nó đã có thể biến thành hình người, và là một trong những kĩ nữ ở đây?”

Lam Nguyên không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn những nữ nhân mặt hoa da phấn đang lả lướt di chuyển xung quanh, người nào người nấy đều vận sa y mỏng tang, không ngừng chuốc rượu, không ngừng cười nói.

Không sai. Nơi họ đang ngồi chính là thanh lâu nổi tiếng bậc nhất ở trấn Sa Giang cách Cô Tô hai mươi dặm về phía Bắc – Chu Sa Các. Vì giáp biển nên nơi này thường xuyên tiếp các khách buôn từ phương xa đến, kỹ nữ ở đây cũng nhờ vậy mà kiếm được không ít tiền. Nhưng không rõ vì cớ gì mà hơn một năm trở lại đây, có nhiều vị khách sau khi tới Chu Sa Các trở về lại lâm bệnh nặng. Kẻ ốm người đau, đến hai tháng trước thì trực tiếp có người đột tử. Vì nghi ngờ người ở đây sử dụng những phương thuốc cổ quái để giữ chân khách, khiến họ sau khi trở về lâm bệnh nặng nên quan đốc trấn cũng đã tìm đến điều tra. Nhưng kết quả là cái gì cũng không tra ra được. Không còn cách nào khác, tú bà Chu Sa Các vì sợ nếu tin tức lan rộng ra ngoài thì thanh lâu này sẽ sớm phải đóng cửa nên đã bí mật cầu cứu Cô Tô Lam thị. Việc người thường nhìn không thấy, tìm không ra; không phải các huyền chân thế gia đều có thể giải quyết sao? Dù gì cũng đã đến bước đường cùng, thôi thì cứ thử mời họ đến xem sao.

Kết quả là sáng hôm nay, khi mới đặt chân đến trấn Sa Giang thì Lam Nguyên đã phát hiện ra yêu khí của hồ ly. Nhưng hồ ly vốn giỏi trà trộn, nếu tu vi cao thì có thể liên tục đổi lốt người, muốn tìm ra nó không phải chuyện dễ. Hơn nữa vì phải tốn công tu luyện những mấy ngàn năm mới có thể hô phong hoán vũ nên nó sẽ trốn ngay khi phát hiện có người đến hại mình. Vì vậy Lam Nguyên đã yêu cầu năm người bọn họ thay đổi y phục, đóng giả làm khách làng chơi đến Chu Sa Các, tránh bứt dây động rừng.

Kết quả là hiện tại, sáu người bọn họ đang ngồi đây, thần sắc thập phần phức tạp.

Ôn Nhược Hàn và Kim Quang Thiện thì khỏi cần bàn. Bọn họ căn bản không có đóng kịch, cũng không phải đang làm nhiệm vụ mà hết sức tận tâm hưởng thụ! Từ khi bước chân vào đây đến giờ, hai tên hoa hoa công tử này dường như đã quên hết lí do mình tới đây, chỉ chú tâm vào các mỹ nhân xinh đẹp động lòng người, ngắm đến chảy nước dãi. Lam Vũ Ninh cùng Ôn Nhược Lâm lại khác một trời một vực: gương mặt đỏ bừng, mắt không dám nhìn ngang liếc dọc, cô nương nào đến cạnh là một mực né xa. Lam Khải Nhân vì vô cùng ngứa mắt trước bộ dạng háo sắc của Ôn Nhược Hàn nên từ nãy đến giờ vẫn mặt nặng mày nhẹ, ai nhìn vào không biết còn tưởng y đến đây để bắt gian. Chỉ có mình Lam Nguyên từ đầu đến cuối vẫn giữ nét mặt lạnh lùng bất biến, dường như chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó ra khỏi chốn trăng hoa này.

Nhưng theo như những gì bọn họ thu thập được thì ở nơi này có đến gần hai trăm kỹ nữ, muốn nhanh chóng rời đi không phải chuyện dễ dàng. Dĩ nhiên không thể gọi các nàng đứng tập trung hết lại, sau đó dùng bùa chú dán lên đầu từng nàng để xem ai là người ai là yêu. Làm như vậy không những tốn công sức mà còn đánh rắn động cỏ, hồ ly thật sẽ co giò chạy biến. Vì vậy họ đành ở đây ngấm ngầm quan sát thu thập thông tin, sau khi xác định rõ ai là kẻ đội lốt người thì một chiêu bắt gọn.

Đúng lúc này, một nữ nhân vận hồng y bước đến. Dung mạo thanh tú, thủy mâu long lanh, mình hạc uyển chuyển.

Kim Quang Thiện thất thế liền khẽ thì thầm vào tai Ôn Nhược Hàn:

“Quả là tiên nữ!”

Ôn Nhược Hàn lập tức gật đầu tán thưởng. Chỉ có riêng Lam Khải Nhân cảm thấy nàng ta chẳng khác nào loài nhuyễn thể không xương, bước đi cứ xiêu xiêu vẹo vẹo thế nào… Mà hình như nữ nhân ở đây đa phần đều như thế.

Hồng y nữ tử cầm bình rượu ngồi xuống bên cạnh họ, hết sức tự nhiên cười nói:

“Các vị công tử tới đây lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được người hợp mắt sao?”

Lam Nguyên hoàn toàn không có phản ứng, hiển nhiên không có ý muốn tiếp chuyện nàng. Nhưng Ôn Nhược Hàn thì khác. Hắn ngả ngớn cười cợt:

“Đâu có? Ta thấy rồi.”

Lam Khải Nhân đằng hắng một tiếng. Cứ nghĩ sẽ cản được hắn, ai ngờ…

“Là tỷ đó!”

Vốn là nữ tử thanh lâu, nàng đã chẳng còn chút ngượng ngùng nào với những lời chòng ghẹo như vậy, chỉ mỉm cười rồi rót rượu cho Ôn Nhược Hàn.

“Công tử cứ gọi ta là Đào Đào. Ta thấy các vị không giống người làm ăn buôn bán, cũng không phải người ở đây?”

Ôn Nhược Hàn hết sức thoải mái uống hết một chén rượu nàng rót, đoạn gật đầu:

“Đúng là ta không phải là người ở đây. Ta đến đây để tìm người.”

Nữ nhân nọ lơ đãng chạm tay lên vai hắn:

“Là đến tìm Tuyết Diên, Giáng Sương, Tĩnh Văn hay Mỹ Mỹ?”

Lam Khải Nhân không nói không rằng, lập tức gạt tay nàng xuống, vẻ mặt âm trầm đến cực độ. Không để Ôn Nhược Hàn kịp lên tiếng, y đã cau mày nhìn nàng:

“Những người đó là ai?”

Đào Đào không những không sượng sùng mà còn chăm chú nhìn y, nở một nụ cười thâm thuý:

"Đó đều là những hoa khôi nức tiếng của Chu Sa Các. Các vị không biết đến họ, xem ra đến đây không phải tìm sắc?”

Bị nói trúng tim đen, Lam Khải Nhân liền bối rối không biết trả lời thế nào. Hiện tại nếu như nói ra mục đích là đến trừ yêu diệt quỷ, không phải sẽ bại lộ hết kế hoạch sao? Trong lúc y đang lúng túng thì Lam Nguyên đã bình tĩnh cất lời:

“Bọn ta đến theo lời giới thiệu của Kỳ lão gia ở Đông Doanh. Cảm phiền cô nương mời người tiếp đãi ngài ấy qua đây một chút.”

Kỳ lão gia mà Lam Nguyên nhắc đến chính là một vị khách thường xuyên tới đây, số tiền ông ta bỏ ra cho nơi này không ít. Nhưng vài tháng trước khi trên đường từ Sa Giang trở về Đông Doanh đã ốm liệt giường, từ đó đến nay chưa từng quay lại Chu Sa Các. Hiện tại mượn cái bóng của ông ta để điều tra cũng không phải ý tồi.

Quả nhiên vừa nghe đến tên Kỳ gia, Đào Đào liền bày ra mấy phần kính nể:

“Ồ, thì ra là bạn của Kỳ gia.” – Nhưng ngay một khắc sau nàng đã tiếc nuối thở dài – “Nhưng mà có lẽ hôm nay nàng ta không tiếp các ngài được rồi.”

Lam Nguyên hơi cau mày:

“Có vấn đề gì sao?”

Nàng bình tĩnh rót rượu cho y, vừa rót vừa liếc mắt lên lầu bốn, nơi có một mỹ nhân vận hắc y thêu chỉ vàng đang phe phẩy chiếc phiến che đi nửa gương mặt:

“Công tử có thấy người đó không? Nàng ta chính là người thường tiếp đón Kỳ gia, tên là Tĩnh Văn. Bình thường kỹ nữ bọn ta đều là được khách chọn tiếp đãi, nhưng riêng nàng ta là chọn khách để tiếp đãi. Hoa nương cũng vô cùng ưu ái nàng ta, chưa từng bắt ép gì hết. Vậy nên nếu muốn gặp nàng, phải xem các vị có lọt vào mắt nàng không.”

Lời vừa mới dứt, Kim Quang Thiện đã tò mò hỏi:

“Nàng ta đẹp lắm sao?”

Hồng y nữ tử che miệng cười:

“Một chữ đẹp thôi chưa đủ. Người ta đến tìm Tĩnh Văn không phải chỉ vì nàng ấy đẹp, mà còn vì xuất thân nữa. Không biết các vị có muốn nghe không?”

Lam Nguyên khẽ gật đầu:

“Vậy cảm phiền cô nương rồi.”

Khi đó Lam Khải Nhân không hiểu vì sao y lại đồng ý nghe mấy câu chuyện này, nhưng nghĩ kĩ lại mới phát hiện: Từ xưa đến nay, Kỳ gia đó chỉ tới đây tìm Tĩnh Văn. Nay ông ta đổ bệnh, không phải mọi chuyện đều nên truy từ nàng ta ra sao? Nếu hôm nay không thể trực tiếp gặp thì ngồi nghe ít chuyện cũng được, biết đâu có thể nghe ra chuyện có ích?

Được sự đồng ý của khách nhân, Đào Đào liền chống cằm lên tay, bắt đầu cất giọng:

“Các vị có biết Lâm gia buôn lụa nổi tiếng ở Giang Nam không?"

Kim Quang Thiện lập tức gật đầu:

"Ta biết. Nhưng mà không phải vài năm trước đã phá sản rồi sao? Nghe nói gia chủ trong một lần vượt biển buôn bán đã xấu số qua đời, chết mất xác trên biển. Từ đó Lâm gia không làm ăn được nữa."

Đào Đào thở dài:

"Đúng vậy. Nói ra nhiều người không tin, nhưng Tĩnh Văn chính là tiểu thư nhà đấy. Năm mười tám tuổi, nàng ấy được gả làm thiếp cho một gia đình giàu có."

Lam Vũ Ninh liền cảm thấy kinh ngạc, vội hỏi:

"Vậy đại phu nhân nhà đó cũng chấp nhận sao?"

Đào Đào cong môi cười tỏ ý giễu cợt:

"Trên đời làm gì có nữ nhân nào chấp nhận phu quân của mình đi lấy nữ nhân khác, còn để nàng ta thay thế vị trí của mình? Chẳng qua là đại phu nhân không thể sinh con nên mới đành miễn cưỡng đồng ý."

Nàng kể tiếp:

"Một thời gian sau Tĩnh Văn có hỉ. Đại phu nhân biết chuyện liền nổi máu ghen tuông, trăm phương ngàn kế hãm hại nàng. Nhưng sau cùng cũng không thể làm gì được, đứa trẻ vẫn được sinh ra. Nhưng đại phu nhân đó vẫn không để nàng yên. Bà ta bí mật tìm đến những kẻ vô lại, thuê bọn chúng đến làm nhục Tĩnh Văn. Ngày hôm đó Tĩnh Văn đích thân lên chùa cầu an cho con, phu quân vì bận việc nên không thể đi theo nên nàng đành một mình xuất phát. Cứ nghĩ đi sớm thì có thể về sớm, ai ngờ trên đường trở về lại bị đám người đó bắt đi. Bọn chúng cả thảy có bảy tên, luân phiên làm nhục nàng, xong việc rồi còn vứt nàng về ngay trước đại môn phủ đệ. Đối với chuyện này, phu quân của nàng không những không điều tra rõ ràng mà còn muốn đuổi nàng đi, mẹ chồng thì coi nàng như nỗi ô nhục của cả gia tộc, không nói hai lời liền tống nàng ra khỏi phủ. Tĩnh Văn khi ấy cũng không thể trở về Lâm gia, dù sao nữ nhi một khi đã gả đi rồi thì chẳng khác nào bát nước đổ đi, không ai chào đón nữa. Cứ như vậy, nàng ấy lưu lạc đến đây, sau bảy năm thì trở thành hoa khôi đầu bảng của Chu Sa Các."

Đám Lam Nguyên nghe xong câu chuyện Đào Đào kể cũng vô cùng thương cảm, mãi lâu sau mới có thể lên tiếng:

"Nàng ta không đi báo quan sao?"

Đào Đào cười khổ:

"Đến phụ thân sinh nàng ra còn không bênh vực nàng, phu quân đầu ấp tay gối với nàng thì không đứng ra làm chủ; thử hỏi trên đời còn có ai đứng về phía nàng nữa?"

Trong khi bọn họ đang trầm ngâm suy nghĩ thì bất chợt có một giọng nói ngọt ngào vang lên:

"Vị công tử này, nghe xong chuyện rồi thì đêm nay có muốn cùng Tĩnh Văn ta bầu bạn không?"

Lam Khải Nhân cảm thấy, nàng ta chính là đang nhìn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net