50. Đánh vào môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình hạc sương mai, dung nhan như hoạ, tóc dài đến eo, tay ôm tỳ bà. Khi nữ cầm sư vận xiêm y màu xanh ngọc bước ra, cả thanh lâu dường như không ai để tâm đến. Nơi này vốn có nhiều hoa thơm cỏ lạ, đâu ai có thể nhìn ra một đoá phong lan? Nhưng khi tiếng tỳ bà cất lên, ngay cả kẻ đã lăn lộn trong chốn phong lưu nhiều năm như tú bà cũng phải thốt lên kinh ngạc:

"Chỗ chúng ta có người giỏi thế này sao?"

Đào Đào đứng bên ngượng ngùng lắc đầu:

"Không phải. Hoa nương, người nhìn xem, là cô nương đó."

Cô nương nàng nói đến chính là nữ cầm sư đang gảy tỳ bà trên đài. Nhan sắc tuy không có gì nổi trội, ngay cả thần thái cũng không kinh diễm như những cô nương ở đây, y phục lại không hở chút da thịt nào; nhưng khí chất và tài năng của nàng thì quả nhiên chưa ai có thể qua mặt. Đừng nói nữ tử thanh lâu, ngay cả tài nữ bậc nhất trong kinh thành cũng khó sánh kịp.

Mười ngón trắng nõn như bạch ngọc lại mềm nhũn như miên, tay cầm tỳ bà mà ngón tay tung bay như oánh bạch diệp. Dù chỉ mới bắt đầu nhưng tiếng đàn của nàng đã khiến tất cả những kẻ ngồi đây phải quên hết những bạc tiền sắc tửu. Dây lớn ào ào như mưa rào, dây nhỏ nỉ non như thanh khê róc rách; lúc trầm thì như đá rơi xuống không vực, khi bổng lại như tiếng hạc bay qua; lúc trong thì như hạt châu rơi trên mâm bạc, khi đục lại giống tiếng xoáy nước cuộn trào. Có thể sắc bén như gươm đao chém nước, cũng có thể mềm mại như gấm lụa tinh khôi. Khi ai oán như khóc hận, lúc tỉ tê như tỏ lòng. Người ngoài nghe thấy không biết lại cứ nghĩ là thần tiên đang thị tài.

Đàn hết khúc thứ nhất, đông tây nam bắc đều tĩnh lặng.

Đàn nửa khúc thứ hai, ngay cả chim muông cũng thức giấc.

Đàn đến khúc thứ ba, lệ người liền ào ào tuôn như mưa.

Trong khúc đàn của nữ cầm sư ấy có cả bốn mùa xuân hạ thu đông, có cả hỉ nộ ái ố của một đời người, không ai có thể không rung động. Trong Chu Sa Các, bất luận là nam hay nữ, là già hay trẻ; suy cho cùng đều bị tiếng đàn của nàng mị hoặc.

Nhưng chỉ có chính người đang đàn mới biết, ba khúc nhạc này khi kết hợp với nhau sẽ mang tên "Sát Yêu". Người nghe thì không sao, nhưng yêu mà nghe được thì đừng mong sống sót.

Trong lúc âm luật đang xoay chuyển như châu, Lam Khải Nhân bất chợt nhận được truyền âm của Lam Vũ Ninh:

"Ta thấy yêu hồ rồi!"

Liền sau đó là tiếng của Lam Nguyên:

"Kết giới có động tĩnh."

Mười ngón tay vẫn không ngừng chuyển động, đến khi Lam Khải Nhân ngẩng lên thì đã thấy bàn của mình chẳng còn ai. Xem ra cách của họ Ôn kia thật sự có tác dụng. Nhưng hiện tại y chưa thể cùng đi với họ. Tiếng đàn này phải kéo dài thêm một chút nữa để không khiến đám người bên dưới nháo nhác, tạo hỗn loạn giúp con yêu hồ kia thuận lợi thoát thân.

Nhẩm tính thời gian thích hợp để ngưng lại cầm khúc, nữ cầm sư nghiến răng nghiến lợi cúi chào khách quan, sau đó lập tức lui vào trong trước sự ngạc nhiên của mọi người. Ôn Nhược Hàn bên dưới đài đã đợi sẵn từ trước, liền nhanh chóng kéo tay y rời khỏi Chu Sa Các bằng cửa sau. Đến khi cả hai đã ngự kiếm bay lên cao, hắn mới dám lên tiếng:

"Không phải huynh chỉ biết chơi thụ không cầm sao? Còn biết cả tỳ bà nữa?"

Lam Khải Nhân lúc này vẫn còn tức giận nên không buồn đếm xỉa đến hắn, chỉ tập trung truyền âm cho Lam Nguyên:

"Tiền bối, con yêu hồ đó đang chạy về hướng nào?"

Y lập tức hồi đáp:

"Hướng Nam. Xem ra nó muốn chạy đến Vãn Hải."

Nghe đến cái tên này, Lam Khải Nhân cảm thấy có chút quen nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra, đành nói:

"Ta lập tức đến."

Thực chất thì y cũng không biết khi mình đến nơi có giúp được gì không, vì luận về thể thuật cùng kiếm thuật, tất cả những người ở đây đều giỏi hơn y. Cái này không thể trách y được. Dù mấy năm qua đã luyện tập rất nhiều, thuốc bổ cũng uống không ít; nhưng đến nay vẫn chỉ có thể cải thiện đôi chút. Nhiều khi Lam Khải Nhân cũng cảm thấy ngán ngẩm chính bản thân mình, rõ ràng y là nhị công tử của Cô Tô Lam thị vang danh thiên hạ, vậy mà lại chẳng thể luyện hết một bài kiếm. Chỉ cần đi mười đường, tim y sẽ nhân nhẩn đau. Nếu cố thêm thì trực tiếp ngất, thêm chút nữa có khi đột tử cũng nên. Đúng là vô dụng.

Thấy Lam Khải Nhân một mực im lặng, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, Ôn Nhược Hàn cũng cảm thấy có chút ăn năn. Nhưng khi bộ y phục màu xanh ngọc chưa kịp thay trên người y lọt vào mắt, hắn lại trộm nghĩ: nếu mình không trêu chọc y thì sao có thể được nghe tiên khúc ấy chứ? Vì vậy, suy cho cùng cũng không thể hối hận.

Nghĩ thông suốt vấn đề này, hắn lại tiếp tục lảm nhảm bên tai y:

"Lam ca ca à, huynh đừng giận nữa. Ta cũng là muốn về sớm thôi mà."

Lam Khải Nhân không thương tiếc quát lên:

"Ta phi!"

Ôn Nhược Hàn mím môi cười:

"Huynh nói bậy kìa. Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm..."

Không để hắn nói hết câu, y đã gằn giọng:

"Nơi này không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ." - Như cảm thấy chưa đủ, y còn bồi thêm một câu - "Vì vậy ở đây ta có thể đánh người, có thể sát sinh, có thể đem tên hỗn đản nhà ngươi đi vặt lông lột da nấu cháo!"

Lời nói hùng hồn của y khi rơi vào tai hắn lại không hề có chút uy hiếp nào, ngược lại còn nghiễm nhiên mang theo mấy phần khả ái, giống như con cá nóc khi tự vệ sẽ phồng lên thành một quả cầu. Cái này cũng không thể trách hắn vô tâm được. Có trách thì phải trách y không biết đe doạ người khác! Ai đời người còn chưa giết con gián bao giờ lại đòi lột da nấu cháo kẻ khác! Hơn nữa bản tính Lam Khải Nhân thiện lương tốt bụng, dù có cáu giận đến thế nào cũng sẽ không làm tổn thương người ta nên hắn chẳng mảy may lo sợ.

Nhưng mà càng biết y sẽ tha thứ cho mình, hắn lại càng được nước lấn tới.

"Lam ca ca à, đừng đem ta đi nấu cháo. Ta để huynh đánh được không?"

Lam Khải Nhân nhướng mày, trong thuỷ mâu đều là tia sáng lấp lánh:

"Ngươi để ta đánh?"

Hắn gật đầu:

"Để huynh đánh, đánh bao lâu cũng được."

Không nhịn được kích động, y liền vui vẻ hô lên một tiếng:

"Là ngươi tự tìm chết!"

Cảm thấy Lam bạch thỏ lại một lần nữa mắc mưu, Ôn sài lang lại cười đến híp cả mắt:

"Để ta nói cho huynh nghe cách đánh nào là đau nhất."

Lam Khải Nhân tò mò nhìn hắn, trong lòng vẫn một mực ngây thơ nghĩ rằng tên này thật sự hối lỗi rồi:

"Thế nào?"

Ôn Nhược Hàn chỉ tay lên môi mình:

"Dùng môi đánh môi chính là đau nhất. Đặt môi huynh lên môi ta, sau đó dùng sức miết miết, cắn vào môi ta thì càng đau."

Lam Khải Nhân vẫn không phát giác ra nửa điểm kì lạ. Nhưng vì từ xưa đến nay chưa từng nhìn thấy người ta "đánh nhau" bằng phương thức kì lạ đó bao giờ nên y mới nghi hoặc hỏi lại một tiếng:

"Vậy sao?"

Ôn Nhược Hàn có đánh chết cũng nhất định không phì cười, chỉ tiếp tục bày ra vẻ mặt cực kì nghiêm túc, bán mạng gật đầu:

"Thật đấy. Không tin huynh thử xem."

Lam Khải Nhân ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng quyết định thử.

Y đột ngột thu kiếm của mình lại, một cước bay sang ngự trên kiếm của hắn. Sau đó không nói không rằng, lập tức áp môi mình lên môi Ôn Nhược Hàn, đúng theo lời hắn dạy mà nhe răng gặm gặm.

Lúc này Ôn Nhược Hàn mới triệt để kinh hoảng, tiếu ý ban nãy trên môi hắn cũng lặn mất tăm, ngay cả thân thể cũng nhất thời đông cứng.

Lam Khải Nhân... thế mà lại hôn hắn thật sao?

Thật sự là đang hôn hắn sao?!

Không lẽ y chính là đoạn tụ?! Lại còn đoạn trên người hắn?!

Nhưng nghĩ còn chưa xong, Lam Khải Nhân đã cắn mạnh vào môi hắn một cái, khiến hắn giật mình kêu đau.

"Ngươi làm cái gì vậy?!"

Mặt không đỏ, chân không run, hơi thở không loạn, y thản nhiên đáp:

"Đánh ngươi."

"..."

Không phải chứ? Y còn chưa nhận ra đây không phải đánh người sao?

Mà lúc này Lam Khải Nhân thấy mặt hắn nghệt ra, bạc môi rươm rướm máu liền có cảm giác thoải mái, uất giận ban nãy cũng tiêu tan một nửa. Xem ra lần này hắn không lừa y. Đánh vào môi quả nhiên đau đến mức không thể cử động, đã vậy người đánh còn không cần vận linh lực, không cần dùng sức; chung quy vô cùng tiện lợi. Y thầm nhủ, sau này nhất định phải áp dụng với người khác nhiều hơn.

Thấy vẻ mặt của y hớn hở như vớ được vàng, Ôn Nhược Hàn không hiểu sao lại cảm thấy sai sai. Biểu cảm này... hình như không giống người vừa hôn được ái nhân. Vậy thì giống cái gì nhỉ... À, giống như khi Nhược Lan viết được mấy chữ "nhất nhị tam". Chính là như thế! Đây là vẻ mặt của người vừa tìm ra được một chuyện vô cùng thú vị!

Lẽ nào y cảm thấy hôn hắn là điều vô cùng thú vị sao?

Chưa kịp nghĩ thông, Lam Khải Nhân ở bên cạnh đã bất ngờ giục giã:

"Mau trở về Chu Sa Các đi! Lam Nguyên tiền bối vừa truyền âm cho ta, nói rằng phải lập tức đem Tĩnh Văn đến Vãn Hải."

Tạm gác chuyện vừa rồi sang một bên, Ôn Nhược Hàn nhíu mày:

"Tại sao? Chuyện này có liên quan đến nàng ta sao?"

Lam Khải Nhân gật đầu, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng:

"Ta nghe tiền bối nói Tĩnh Văn đã kí khế ước với hồ ly. Nếu như hiện tại con hồ ly đó xảy ra chuyện gì, nàng ta cũng không thể sống sót."

Khế ước của người với yêu ma quỷ quái chính là: ta cho ngươi vật chất, ngươi cho ta tính mạng. Nếu như ta xảy ra chuyện gì, ngươi cũng phải chôn theo ta, linh hồn và thể xác mãi mãi thuộc về ta.

Kỳ thực, nếu như không bị đẩy đến bước đường cùng ngõ cụt thì trên đời sẽ không có ai ngu ngốc đến mức làm ra khế ước này. Nhưng nghĩ kĩ lại, có khi Tĩnh Văn năm ấy cũng đã bị đẩy đến bước đường cùng, ngoại trừ nương nhờ đám yêu ma quỷ quái ấy thì chẳng còn cách nào thoát thân.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net