54. Tuyệt sắc giai nhân (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi diệt yêu hồ, nhóm của Lam Khải Nhân chưa lập tức trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ mà lại ở Vãn Hải một đêm.

Sở dĩ chính là bởi Ôn Nhược Hàn.

Ban nãy khi giao chiến với con yêu hồ đó, hắn đã bị nó dùng đuôi quật cho bay vào tường. Lam Khải Nhân vì lo cho hắn nên có ý tốt muốn xem qua. Kết quả là y còn chưa kịp bước đến đã thấy hắn gọi Mộ Bắc Tuyết bằng giọng điệu vô cùng mắc ói...

"Cô nương, lưng ta đau quá. Cô có thể xem giúp ta được không?"

Không hiểu sao lúc ấy trong đầu Lam Khải Nhân chỉ hiện lên ba chữ: "Ngươi nói điêu!", toàn thân cũng bất giác cảm thấy bức bối khó chịu. Nhưng cứ nghĩ đến việc hắn bị nàng từ chối thẳng thừng, y lại thoải mái hơn. Với vẻ ngoài ngạo mạn kia, lẽ nào nàng ta lại để ý đến hắn?

Ai ngờ chưa đến nửa khắc sau khi nghe xong câu nói kia, Mộ Bắc Tuyết lại đối với hắn gật đầu:

"Được. Huynh cởi áo ra đi."

Lam Khải Nhân lúc này đã kinh ngạc đến mức suýt chút nữa rớt quai hàm. Mà không chỉ hắn, ngay cả Ôn Nhược Hàn cũng mở lớn mắt nhìn nàng ta, nhưng không lâu sau đó trên gương mặt hắn đã hiện lên nụ cười si ngốc:

"Được được, ta cởi. Ta lập tức cởi!"

Cởi cái rắm!

Lam Khải Nhân trợn mắt, dường như có thể phóng ra thiên đao vạn hoả thiêu sống kẻ vô liêm sỉ kia. Lẽ nào hắn không biết đạo lý nam nữ thụ thụ bất tương thân? Nàng ta thân là nữ nhân chưa xuất giá, hắn là nam nhân chưa lập gia, sao có thể tuỳ tiện động chạm? Hơn nữa ở đây người thành thạo y thuật nhất chính là Lam Khải Nhân, mắt hắn mù hay sao mà nhìn không thấy?

Lửa giận hừng hực bốc lên đỉnh đầu, đang toan cản lại tên lưu manh kia làm ra chuyện thất đức thì chợt nghe được đoạn đối thoại của Lam Vũ Ninh và Kim Quang Thiện:

"Huynh nói thật sao? Người đó chính là trưởng nữ của Khai Phong Mộ thị?"

"Chính là nàng ta. Trước đây từng gặp mấy lần ở Kim Lân đài, không lầm được."

"Thảo nào..."

Lam Vũ Ninh chưa kịp nói hết câu đã bị Kim Quang Thiện gạt phắt đi, từ giọng nói có thể nghe ra mấy phần nộ khí:

"Ngươi đừng để bị nữ nhân đó lừa. Như ngươi thấy vừa nãy đó, Mộ Bắc Tuyết này chính là kẻ lãnh huyết vô tình. Những tiểu thư thế gia thường rỉ tai nhau, nàng ta chưa bao giờ đối tốt với bất kì ai ngoại trừ bản thân mình. Kẻ hầu người hạ của nàng ta ở Khai Phong, ai cũng sợ nàng ta một phép. Nghe đâu năm xưa có một nha hoàn sơ ý chải đứt một sợi tóc của nàng ta, liền bị đem đi chặt tay."

Lam Vũ Ninh sửng sốt hỏi lại:

"Không phải chứ? Chẳng nhẽ Mộ gia lại để nàng ấy ngang ngược như vậy ư?"

Kim Quang Thiện chép miệng:

"Chứ sao? Khai Phong Mộ thị vốn xuất phát từ hoàng gia tông thất, đến đời này thì Mộ Tông chủ lại thành thân với tam công chúa Đông Doanh. Tiếc là Mộ phu nhân thân thể yếu ớt, chỉ có thể hạ sinh một nữ nhi duy nhất là Mộ Bắc Tuyết. Ngay từ thuở lọt lòng, nàng ta đã được mệnh danh là nữ nhân tôn quý bậc nhất thiên hạ, vừa mang trong mình huyết thống của hoàng gia hai nước, lại vừa có cốt tuỷ của người tu tiên. Đến năm mười lăm tuổi, sắc đẹp của nàng đã được cho là diễm áp quần phương, nam nữ trong thiên hạ ai cũng không thể so bì. Lại nói, các pháp sư còn khẳng định chắc nịch: chỉ cần nàng gả cho ai thì người đó liền có khả năng làm khuynh đảo thiên hạ. Cũng vì thế mà từ xưa đến nay Mộ Bắc Tuyết luôn kiêu căng ngạo ngược, chỉ cần nhìn thấy kẻ khác làm trái ý mình liền xuống tay."

Ngưng lại một chút, hắn lại hất mặt sang mấy môn sinh đang thu dọn tàn dư ở cách đó không xa, khịt mũi tỏ vẻ khó chịu:

"Ngươi có thấy bọn họ không? Tất cả đều là người của Mộ gia đi hộ tống nàng ta đấy. Cũng chẳng biết là đến đây cầu học hay thị uy nữa." - Sợ cậu không hiểu, hắn bèn giải thích - "Đừng tưởng bọn họ cũng giống chúng ta mới được xuống núi săn đêm lần đầu. Kỳ thực tất cả đều là tinh anh số một của Mộ gia, từ nhỏ đã được huấn luyện đặc biệt. Nếu không phải, ngươi nói xem làm sao những nữ nhân đó có thể dễ dàng cắt đứt đuôi của hồ yêu? "

Ngẫm kĩ lại thì cũng thấy chuyện này hợp lí thôi... Nhưng Lam Vũ Ninh lại tò mò hỏi:

"Vậy ý huynh là tu vi của Mộ tiểu thư quá thấp nên mới cần người khác bảo vệ?"

Kim Quang Thiện lắc đầu. Dù có không ưa nữ nhân đó nhưng hắn vẫn phải thành thật thừa nhận:

"Ban nãy chính ngươi cũng thấy rồi đấy thôi, thể thuật cùng kiếm thuật của nàng ta cũng đâu có tệ? Hai năm trước, trong trận giao hữu hằng năm ở Kim Lân Đài, nàng ta đã liên tiếp đánh bại tám vị tiền bối, tuy không thể giành chức vô địch nhưng cũng đủ để chứng minh tu vi của nàng không tồi. Nếu cố gắng tập luyện thêm vài năm nữa, e rằng cả tu chân giới này sẽ khó có ai bì kịp." - Vừa nói, hắn vừa nhìn sang Ôn Nhược Hàn đang được Mộ Bắc Tuyết tỉ mỉ kiểm tra vết thương, nhất thời không nén được thở dài - "Hơn nữa nàng ta cũng có chút hiểu biết về y thuật."

Lam Vũ Ninh thuận miệng hỏi:

"Môt chút là bao nhiêu?"

Ngẫm nghĩ một lát, Kim Quang Thiện đáp:

"Đủ để cứu sống một người."

Nghe xong câu trả lời của hắn, cả Lam Vũ Ninh và Lam Khải Nhân đều nhất thời im lặng.

Cả hai người họ lúc này chính là không thể tin nổi trên đời lại có một nữ nhân tài mạo song toàn như thế. Xuất thân cao quý, dung nhan diễm lệ, trí tuệ hơn người. Thiên hạ rộng lớn như vậy, có mấy ai bì được nàng ta?

Nhưng đối với Lam Khải Nhân, y vẫn không thể tin được trên đời lại có một người cùng trang lứa cũng thành thục y thuật như mình.

Phất tay áo bước đến bên Ôn gia đại công tử, y nhàn nhạt hỏi Mộ Bắc Tuyết một câu:

"Xem lâu như vậy, Mộ tiểu thư có thể nói cho ta biết hắn bị làm sao không?"

Nghe ra trong giọng nói của y chẳng có mấy phần thiện ý, nàng cũng lạnh lùng trả lời:

"Không có gì nghiêm trọng, chẳng qua là va chạm mạnh nên mới bị bầm. Chịu khó xoa bóp bằng rượu thuốc vài ba hôm là ổn thôi."

Ôn Nhược Hàn liền trưng ra bộ mặt đáng thương như cún:

"Nhưng mà ta không biết xoa bóp, cô nương có thể giúp ta không?"

Mộ Bắc Tuyết nghe xong chỉ cười không nói, ánh mắt của họ Ôn kia lại càng lúc càng trở nên si mê. Lam Khải Nhân thấy vậy thì liền thấy máu mình sôi lên sùng sục. Không nói hai lời, y lập tức giật phăng tấm áo hắn đang khoác hờ trên người ra, thủ pháp nhanh lẹ sờ qua người hắn một lượt.

Như bị điện giật, Ôn Nhược Hàn la lên:

"Này, huynh làm cái gì đó!"

Lam Khải Nhân trừng mắt, sắc mặt âm hiểm đến cực độ như đang muốn quát hắn câm miệng. Thấy tâm trạng y có vẻ không tốt, Ôn Nhược Hàn cũng không dám chọc vào tổ kiến lửa, liền rất ngoan ngoãn trật tự.

Không bị quấy rầy, lúc này y mới có thể xem xét kĩ càng thương thế của hắn. Nếu chỉ nhìn bên ngoài thì ai cũng thấy đây là vết bầm để lại trên da thịt sau khi bị va chạm mạnh, hoàn toàn không đáng lo. Nhưng từ nãy đến giờ Ôn Nhược Hàn vẫn luôn mồm kêu đau, có vẻ không đơn giản như thế. Dĩ nhiên y cũng nghĩ đến việc hắn cố tình để tiếp cận nữ nhân xinh đẹp kia, nhưng y đã nhìn thấy mồ hôi chảy thành giọt trên sườn cằm của hắn. Nếu là giả bộ, có thể giả bộ giống đến thế sao?

Chạm xuống phần thắt lưng đang bị thâm đỏ, Lam Khải Nhân miết tay nhẹ một cái, Ôn Nhược Hàn liền rên lên thảm thiết:

"Đau! Huynh muốn giết ta sao?!"

Y hừ lạnh. Nếu muốn giết ngươi, ta còn xem bệnh cho ngươi sao? Cơ mà nghĩ lại thì hiện tại cũng không phải lúc tranh cãi về việc đó, y bảo:

"Ngươi thử quay người qua đây xem. Không phải quay đầu, quay lưng ấy."

Ôn Nhược Hàn ngoan ngoãn làm theo, kết quả chưa quay được nửa vòng đã cảm thấy thắt lưng mình đau dữ dội, cứ như thể bị chặt đứt làm đôi.

Nhìn thấy biểu cảm thống khổ của hắn, Lam Khải Nhân liền lắc đầu thở dài:

"Được rồi, đừng quay nữa. Dây chằng ở lưng ngươi bị giãn rồi, là dạng nặng."

Cố nén đau, hắn hít vào một ngụm khí lạnh để bình tâm, sau đó hỏi lại:

"Dây gì cơ?"

Nếu là thường ngày, y cũng chẳng buồn giải thích cho hắn nghe. Không phải vì coi thường hắn không hiểu được mà là y biết Ôn Nhược Hàn chỉ muốn tập trung vào chuyện khác để quên đi cơn đau.

Nhưng hôm nay thì khác.

Y muốn họ Ôn này nhìn cho rõ, giữa y và Mộ Bắc Tuyết, ai mới là người có y thuật giỏi hơn.

"Cột sống của con người bao gồm 33 đốt sống tạo thành, trong đó phần cột sống thắt lưng có 5 đốt sống. Giữa các khớp xương ở đốt sống có dây chằng làm nhiệm vụ kết nối, cố định và bảo vệ đầu khớp. Ban nãy ngươi va chạm mạnh như vậy, dây chằng bị tác động bất thường nên mới giãn ra. Vết bầm bên ngoài là do mạch máu vỡ ra rồi tụ lại tạo thành, xoa bóp bằng rượu thuốc mấy hôm quả thực sẽ tan. Nhưng nếu giãn dây chằng ở tình trạng của ngươi mà nói, nếu không xử lí đúng cách thì có thể dẫn đến đứt dây chằng hoàn toàn. Khi đó khớp xương sẽ trở nên lỏng lẻo, đi đứng xiêu vẹo, tuy không chết nhưng cũng đau đến chết."

Nói xong một tràng dài, Lam Khải Nhân cũng không nhịn nổi tò mò mà liếc nhìn Mộ Bắc Tuyết một cái. Trong lòng y đang thầm nghĩ nàng sẽ ngượng ngùng quay đi vì chẩn đoán sai hoặc nổi trận lôi đình vì bị người khác chỉ trích, không ngờ lại thấy nàng mỉm cười. Mộ Bắc Tuyết mỉm cười chính là mỹ cảnh bách niên nan ngộ: Khi sương tái tuyết, liễu mi như yên, mâu hàm thu thuỷ, hồng nhan xỉ bạch; chung quy chính là vẻ đẹp phong tình vạn chủng có thể khiến nam nhân mê đắm, lại làm nữ nhân phải khiếp sợ.

Chỉ vì một khoảnh khắc này, chính bản thân Lam Khải Nhân cũng đành phải bất lực thừa nhận: So với tất cả những nữ nhân mình đã gặp trước đây, nhan sắc và khí chất của Mộ Bắc Tuyết quả nhiên vượt xa. Nhìn thấy nụ cười ấy, y cũng hiểu ra nguyên nhân khiến cho Kim Quang Thiện dẫu có không thích cũng không có cách nào chối bỏ tài sắc của nàng.

Có thể Mộ Bắc Tuyết kiêu căng ngạo mạn, ngông cuồng tự mãn. Nhưng suy cho cùng, không phải nàng ta có cái quyền đó sao? Chưa vội luận đến nhan sắc, chỉ riêng việc cười với người đang lên mặt với mình cũng đủ để hiểu nàng ta không phải kiểu người ngông nghênh vô lối. Có lẽ những lời đồn đại mà Kim Quang Thiện nghe được phần lớn là do những kẻ ghen ghét nàng mà ra, còn việc ban nãy nàng kiên quyết xuống tay với Tĩnh Văn chính là bởi nàng đã suy tính kĩ càng, rằng nếu không huỷ bỏ khế ước thì sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ vong mạng. Vì vậy, thay vì để Tĩnh Văn chấp mê bất ngộ dâng cả tính mạng cùng linh hồn của mình cho yêu ma quỷ quái thì Mộ Bắc Tuyết sẽ tiễn nàng ta đi một đoạn, bớt đi phần nào đau đớn. Nghĩ kĩ lại thì như vậy mới là tốt hơn.

Lẳng lặng cúi đầu giúp Ôn Nhược Hàn kéo áo lên, y bất giác cảm thấy xấu hổ. Người ta thông tuệ trăm thứ mà còn chưa khoe, bản thân mình chẳng qua chỉ biết mỗi y thuật mà đã đem ra so đo với người khác; thực chẳng biết nên giấu mặt đi đâu. Y thở dài đứng dậy, trước khi đi còn không quên dặn dò hắn vài câu:

"Trước tiên cái này nên chườm đá lạnh, sau đó uống chút thuốc là được. Thời gian tới ngươi cũng đừng vận động mạnh, kẻo lại bị thương nặng thêm."

Nói xong y liền chạy tới chỗ Lam Ngọc tiền bối, cùng với những môn sinh khác thu dọn tàn dư của con yêu hồ kia. Nói là thu dọn nhưng thực chất chỉ là đem xác của nó gom lại một chỗ rồi hoả thiêu, tránh để kẻ khác lợi dụng làm việc xấu, ví như lấy xác hồ ly đi luyện bùa ngải, tệ hơn là tìm cách biến nó thành tẩu thi.

Nhìn theo bóng lưng của Lam Khải Nhân dần lẫn lộn sau đám người phía xa, Ôn Nhược Hàn chỉ khẽ cau mày một cái. Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại khôi phục sắc mặt bình thản, mỉm cười ngây ngốc nói cười với Mộ Bắc Tuyết, dường như chẳng còn để tâm đến những chuyện xung quanh.

*Chú thích
Bách niên nan ngộ: Trăm năm khó gặp
Khi sương tái tuyết: Da trắng, mịn màng
Liễu mi như yên: Lông mày như lá liễu
Mâu hàm thu thuỷ: Mắt sóng sánh như nước hồ mùa thu
Hồng nhan xỉ bạch: Môi hồng răng trắng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net