58. Lê hoa đái vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trưa, trời bỗng nhiên nổi gió rét. Ôn Nhược Hàn vừa khom lưng chống tay lên gối, vừa đưa tay lên lau mồ hôi ướt đẫm trên trán. Gió lạnh thổi qua thốc vào người khiến hắn khẽ rùng mình một cái, nhưng cũng chẳng mấy để tâm. Cái hắn để tâm chính là, kể tử khi Lam Khải Nhân rời đi đến nay đã được hai canh giờ. Cho dù hắn đã đi tìm y, hỏi thăm khắp nơi trong khi chợ cũng không thể tìm thấy.

Bọn họ bảo cách đây hơn một canh giờ có một cô nương mặc áo lam được một nam nhân anh tuấn bế đi, hình như là vì nàng ta phát bệnh. Cô nương ấy hiển nhiên chính là Lam Khải Nhân trong bộ y phục nữ cầm sư.

Sau khi nghe những người bán hàng mô tả lại dáng vẻ của kẻ đã đưa y đi, Ôn Nhược Hàn thật sự cảm thấy hoảng sợ. Không phải vì hắn nhận ra kẻ đó là ai, mà là vì hắn không biết đó là người nào. Một người không quen không biết bỗng dưng đem Lam Khải Nhân đi, hơn nữa còn là lúc y đổ bệnh, ai có thể dám chắc rằng kẻ đó không có ý xấu? Mặt khác Lam Khải Nhân còn đang mang trên mình bộ y phục của nữ cầm sư, xinh đẹp thoát tục không ai có thể sánh. Nếu như hắn ta nổi lên ý xấu với y thì phải làm sao?

Nghĩ đến cảnh tượng Lam Khải Nhân bị người khác khi dễ mà mình lại không kịp thời có mặt, máu trong huyết quản của Ôn Nhược Hàn liền sôi lên sùng sục. Giận giữ đến đỏ mặt tía tai mà không làm gì được, hắn chỉ biết trút giận lên tường gạch xám tro rồi chửi rủa một câu:

“Mẹ nó!”

Người qua kẻ lại thấy vậy liền không ai bảo ai mà né ra xa, còn hắn lại mặc kệ. Hiện tại hắn chỉ muốn băm kẻ đã đưa y đi thành bột, nhưng cũng hận không thể tự đánh chết chính mình. Nếu hắn không vì chuyện kia mà giận dỗi, không bắt y đi tìm bánh cho mình ăn, Lam Khải Nhân làm sao có thể xảy ra chuyện? Giờ y rơi vào tay kẻ khác, không rõ là bị người ta hại hay tự thân phát bệnh, càng không biết y đang ở đâu, nếu không có chuyện gì thì tại sao lâu như vậy vẫn không quay về? Càng nghĩ hắn lại càng hối hận.

Kỳ thực nghĩ kĩ lại, Ôn Nhược Hàn mới nhận ra Lam Khải Nhân không làm gì sai hết. Là hắn tự đa tình rồi tự tức giận mà thôi. Dù sao y cũng rất thành thật, chưa từng chính miệng nói ra lời thích hắn.

Vậy mà hắn lại trút giận lên người y, khiến y hiện tại không rõ an nguy thế nào.

Thò tay vào túi Càn Khôn lấy ra một cây pháo hiệu, hắn lúc này chỉ muốn báo tin cho Lam gia. Bọn họ tốt nhất là nên đến đây nhanh nhanh một chút, tìm ra Lam Khải Nhân sớm lên một chút. Bằng không, nếu như y xảy ra chuyện gì thì hắn vạn lần không thể tha thứ cho bản thân.

Vừa nghĩ, Ôn Nhược Hàn vừa hướng cây pháo hiệu lên trời.

Nhưng đúng lúc hắn ngẩng đầu lên, Lam Khải Nhân lại chậm rãi bước đến.

Nhìn thấy dáng người nhỏ bé của y bước ra từ khu chợ đông đúc, Ôn Nhược Hàn liền không kìm được mà kích động chạy đến trước mặt y, chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên mà bế y xoay vòng vòng.

“Khải Nhân!”

Không để tâm đến những ánh mắt hiếu kì đang đổ dồn vào mình, Ôn Nhược Hàn chỉ quan tâm đến nam nhân gầy gò đang tiến về phía hắn. Phấn khích nắm lấy hai tay y, hắn sau đó liền giật mình:

“Sao tay lại lạnh thế? Huynh vừa chui từ hầm băng ra sao?”

Lam Khải Nhân không đáp, chỉ khẽ lắc đầu khiến mái tóc đen tuyền lay động chút ít. Nếu không nhìn kĩ, Ôn Nhược Hàn cũng không thể nhận ra.

Cảm thấy y có chút kì lạ, hắn lập tức dò hỏi:

“Huynh sao thế? Ban nãy đã đi đâu? Ta đi tìm khắp nơi nhưng không thấy.”

Vừa hỏi, hắn vừa nhìn y một lượt từ đầu xuống chân. Y phục không xộc xệch, tóc tai không rối loạn, trên má và cổ tay cũng không có vết bầm tím; ít nhất vẫn có thể hi vọng y chưa phải chịu uỷ khuất. Nhưng nếu như có kẻ dám động đến Lam Khải Nhân, Ôn Nhược Hàn thề sẽ khiến gã tan xương nát thịt!

Chỉ là dù có hỏi bao nhiêu thì y cũng không trả lời.

Lam Khải Nhân trước sau như một bảo trì im lặng, đôi mắt tuyệt đẹp chỉ chăm chăm dán xuống nền đất, gương mặt thất thần như hồn phách chẳng còn ngụ trong thân.

Nhìn bộ dạng ủ rũ của y, Ôn Nhược Hàn chỉ thấy lòng mình đau như cắt. Nhưng song song với nó là nộ khí đang xộc thẳng lên đỉnh đầu. Không nhịn nổi nữa, hắn liền vươn tay nắm chặt lấy bả vai Lam Khải Nhân, gằn từng chữ:

“Huynh nói cho ta biết, tên đó đã làm gì huynh?”

Y vẫn không chịu hé nửa lời. Chỉ có bờ vai gầy khẽ run lên.

Lam Khải Nhân ngước lên nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ bi thương, hàng mi dài khẽ rủ xuống như đang muốn ngăn lại chất lỏng chỉ chực trào khỏi đồng tử đen tuyền. Có lẽ chính bản thân y cũng không thể ý thức được rằng mình đang bày ra vẻ mặt đau thương như vậy…

“Không có ai làm gì ta hết. Chúng ta đi thôi.” - Y nói dối.

Đến lúc này thì Ôn Nhược Hàn đã không thể giữ nổi bình tĩnh. Vệt nước mắt trên má vẫn còn chưa khô, viền mắt cùng chóp mũi vẫn đang ửng đỏ, vậy mà y còn thay gã thanh minh? Đau đớn cùng tức giận lẫn lộn vào nhau, cuồn cuộn trào lên trong lồng ngực hắn như một cơn đại hồng thủy.  Không buồn để tâm đến lời nói dối của Lam Khải Nhân, Ôn Nhược Hàn lúc này đã hạ quyết tâm sẽ đem xương của kẻ dám động đến y nghiền cho nát vụn. Hắn buông y ra, hai bàn tay cuộn thành quyền nghe răng rắc, hai mắt vằn đỏ như sắp nhỏ máu. Bất luận Lam Khải Nhân có thiện lương đến đâu, lí do y bao biện cho gã là gì; hắn cũng muốn đem kẻ đó tống xuống mười tám tầng địa ngục!

Thấy Lam Khải Nhân đau khổ trĩu lông mày, hắn hất mặt qua trà quán ở phía đối diện, không lạnh không nhạt bảo:

“Đợi ta.”

Nói xong cũng không để y kịp đáp, liền nhấc chân phăm phăm bước vào khu chợ. Trong đầu Ôn Nhược Hàn lúc bấy giờ chỉ có sát khí ngùn ngụt, hoàn toàn không nghĩ được những chuyện khác. Bạch nguyệt quang trong lòng hắn, người thiện lương đến mức hắn chưa từng nghĩ đến chuyện nỡ làm tổn thương; vậy mà lại bị một kẻ vô lại bức cho rơi lệ… Nếu không tìm được kẻ đó, hắn sau này tốt nhất là nên tự cung!

Vừa tự nhủ, Ôn Nhược Hàn vừa tiến về phía trước.

Nhưng bỗng dưng có một vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy hắn, kìm lại bước chân của hắn.

“Đừng mà…”

Giọng nói của Lam Khải Nhân, sao nghe như chỉ chực vỡ tan?

Ôn Nhược Hàn ngẩn người. Lam Khải Nhân vùi mặt vào tấm lưng rộng của hắn, hai tay run rẩy bám lấy ngực áo hắn, tiếng nức nở nhỏ xíu chẳng mấy chốc đã truyền đến bên tai:

“Ngươi đừng đi tìm gã. Không muốn ngươi đi…”

Hắn kinh ngạc xoay người lại, nhất quyết gỡ hai tay y ra, vốn muốn hỏi cho rõ ngọn ngành mọi chuyện. Hắn muốn hỏi y rất nhiều, tỉ như vừa nãy đã cùng kẻ lạ mặt đó đi đâu, tại sao lại muốn bao che cho gã, tại sao lại không cảm thấy căm phẫn, tại sao thà để mình rơi nước mắt chứ không chịu để hắn đi đòi lại công đạo cho y?

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lê hoa đái vũ của Lam Khải Nhân, mọi câu hỏi đều kẹt lại trong cổ họng.

Ôn Nhược Hàn vội vàng ôm lấy y, hai tay luống cuống xoa xoa tấm lưng gầy gò của y, lời nói cùng câu từ vì không còn đủ bình tĩnh để sắp xếp mà không thể phát ra khỏi cổ họng. Mặc cho người qua kẻ lại xì xào bàn tán, hắn vẫn đem y ôm chặt như muốn khảm vào thân thể, đem y giấu vào trong lồng ngực mình, để y có thể an tâm mà khóc. Tuy hắn không hiểu vì sao Lam Khải Nhân lại khóc, nhưng chỉ cần y muốn khóc, hắn sẽ ở bên y.

“Ta không đi đâu hết. Thật đấy, sẽ không lừa huynh…”

Nghe hắn nói xong, Lam Khải Nhân lại càng run rẩy kịch liệt. Y bám chặt lấy hắn như kẻ chết đuối vớ được khúc gỗ cứu sinh, nước mắt như mưa tuôn ra thấm đẫm ngực áo.

"Ngươi nhất định không được lừa ta. Cho dù là bất cứ chuyện gì, ngươi cũng không được lừa ta..."

Lam Khải Nhân càng khóc càng bi thương, giống như chỉ hận không thể đem huyết nhục toàn thân hoá thành nước mắt. Người ta hay nói nếu khi gặp chuyện buồn mà khóc được thì nỗi đau cũng sẽ vơi đi. Nhưng y đã khóc rất nhiều, sao vẫn cảm thấy lồng ngực mình đau đớn lợi hại như thế? Như không thể khống chế được cảm xúc của mình, Lam Khải Nhân vừa khóc vừa nức nở phát ra từng thanh âm đứt quãng:

“Ôn Nhược Hàn, ngươi đưa ta đi đi. Ta không… ta không muốn quay về.”

Ôn Nhược Hàn cả kinh:

“Không muốn quay về đâu?”

Y thống khổ đáp:

“Vân Thâm Bất Tri Xứ.”

Đến nước này thì hắn đã không kìm được lòng hiếu kỳ của mình, liền buột miệng hỏi:

“Tại sao? Đó là nhà của huynh cơ mà?”

Nửa khắc tĩnh lặng qua đi, rốt cuộc đau đớn bị giấu kín suốt bấy lâu trong lòng Lam Khải Nhân cũng bộc phát. Y chống tay lên ngực hắn, dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra xa. Nhưng so với hắn, sức của y có tính là bao? Lam Khải Nhân loạng choạng lui lại phía sau mấy bước, tựa như phát điên mà khóc gào thê lương…

“Không phải! Không phải nhà của ta! Ta không phải con của ông ấy! Ta không phải là nhị công tử của…”

Lời còn chưa kịp nói hết, Lam Khải Nhân đã ôm chặt lấy lồng ngực mình rồi ngã quỵ xuống đất.

Vào thời điểm đó, Ôn Nhược Hàn cứ ngỡ tim mình không còn đập. Mọi âm thanh dường như câm lặng đối với hắn, bên tai hắn chỉ còn tiếng khóc bi thương của Lam Khải Nhân, trong mắt cũng chỉ còn thân ảnh yếu ớt của y nằm vật trên nền đất.

Người qua kẻ lại bắt đầu xúm đến, ồn ào huyên náo khắp một vùng...

Ôn Nhược Hàn bế xốc y lên, hai ba bước đã ngự kiếm đưa y đến chỗ lão đại phu ban sáng. Nhìn Lam Khải Nhân nhắm nghiền mắt nằm trong vòng tay mình, đôi lông mày ép chặt ấn đường thành những nếp nhăn, nước mắt còn không ngưng chảy tràn sang hai bên Thái Dương huyệt; hắn chỉ cảm thấy bản thân rất đau lòng. Run rẩy theo từng hơi thở yếu ớt của y, rốt cuộc đến khi gặp mặt vị đại phu mới có thể miễn cưỡng an tâm một chút:

“Không cần phải lo. Ta nói rồi, y còn thọ hơn cả ngươi.”

Chỉ trong một khoảnh khắc, Ôn Nhược Hàn đã cảm thấy việc có thể chết trước y thật là may mắn biết bao. Nếu chết trước, hắn sẽ không phải nhìn y lìa đời.
___________________________________________

Giờ Hợi chính khắc, Lam Khải Nhân rốt cuộc cũng tỉnh lại. Trong suốt khoảng thời gian đó Ôn Nhược Hàn đã tự mình phong bế linh lực của bản thân, không nhận bất cứ truyền âm nào của Cô Tô Lam thị.

Lam Khải Nhân đã không muốn về đó thì hắn sẽ dẫn y trốn đi.

Cứ như vậy, cả một ngày trôi qua, hắn chỉ làm mỗi một việc chính là nhìn y ngủ. Tướng ngủ của Lam Khải Nhân thật sự rất xấu. Cả thân thể y cong lại như một cây cung, toàn bộ đầu gối đều co lên ép sát vào ngực, hai tay chống đỡ trước cằm; khi ngủ mơ còn nói mớ, có khi lại bật khóc như một đứa trẻ. Hắn nhìn y ngủ mà trộm nghĩ, nếu không chỉnh cái tư thế này thì có khi chưa đến ba chục tuổi xương cốt của y đã rệu rã. Nghĩ là làm, hắn liền nằm lên giường cùng y, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy y. Chẳng mấy chốc cơ thể co cứng của Lam Khải Nhân đã duỗi ra, thậm chí còn có xu hướng nép sát vào người hắn để sưởi ấm. Từ trưa trời đã nổi gió rét, hiện tại y có lạnh cũng là lẽ đương nhiên. Lại nói hắn biết cơ thể y có hàn khí, chân tay quanh năm ngày tháng lúc nào cũng lạnh, cho dù mặt trời mùa hạ có tỏa nhiệt đến đâu thì bàn chân y vẫn giống như một khối băng.

Thấy Lam Khải Nhân khẽ cựa quậy, Ôn Nhược Hàn lại nghĩ y lạnh chân mà không ngủ được nên mới ngồi dậy, thò tay vào trong chăn bắt lấy hai chân của y để ủ ấm. Không ngờ chưa được bao lâu thì Lam Khải Nhân đã tỉnh lại.

"Ngươi làm gì?"

Nghe giọng y nghi hoặc vang lên, Ôn Nhược Hàn cũng không xấu hổ, ngược lại còn thẳng thắn thừa nhận:

"Ủ chân cho huynh."

Lam Khải Nhân có chút không quen, lập tức đem chân thu lại. Nhưng hắn làm sao có thể tác thành cho y? Thêm nữa nếu đem ra so với hắn, sức của Lam Khải Nhân chẳng khác nào một đứa trẻ lên năm, căn bản không có chuyện để y rút ra được.

"Huynh nằm yên đi. Lão đại phu đã nói rồi, sáng nay huynh đã bị nhiễm phong hàn nên giờ không được để thân thể nhiễm lạnh nữa."

Lam Khài Nhân nghe xong liền buột miệng bật thốt lên:

"Ông ta còn biết chữa bệnh sao?"

Ôn Nhược Hàn gật đầu:

"Biết. Chính ông ấy đã cứu mạng huynh."

Lần này y không nói nữa, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn quanh. Dựa vào cách bài trí và chất liệu đồ đạc, y thầm đoán nơi này chính là tư gia của lão đại phu kia, ở trên bàn gỗ cạnh giường còn có một chiếc lư hương đang đốt thảo dược. Xem ra đúng như lời Ôn Nhược Hàn nói, lão đại phu kia đã cứu mạng y. Vậy mà y lại cứ tưởng lão đã già cả lú lẫn, bỏ nghề thuốc lâu rồi.

Thấy Lam Khải Nhân im lặng một hồi lâu, Ôn gia công tử liền cảm thấy bất an lo sợ. Hắn sợ y sẽ như hồi sáng, vì bị đau thương kích động mà ngất đi nên đành vắt óc nghĩ ra một câu chuyện cười. Y nghe xong, biết đâu sẽ bớt buồn hơn? Nhưng dù có làm thế nào cũng không nghĩ ra nổi. Chỉ cần hình ảnh của y vẫn luẩn quẩn trong đầu, hắn cái gì hắn cũng không thể nghĩ ra.

Bỗng dưng Lam Khải Nhân lên tiếng:

"Chuyện buổi sáng, ngươi..."

Sợ y nhắc đến lại ưu phiền, hắn liền cắt ngang:

"Ta sẽ không nói cho ai."

Lam Khải Nhân có chút bất ngờ:

"Ngươi không tò mò sao?"

Dĩ nhiên lúc này Ôn Nhược Hàn không thể nói với y, chuyện mà y nói ra sáng nay hắn đã biêt từ nửa năm trước, khi mới đến Vân Thâm Bất Tri Xứ nhập học. Chính hắn đã đột nhập vào giấc mộng của y, ép y chứng kiến cơn ác mộng tàn nhẫn nhất, khiến y đau khổ rơi lệ. Hắn cảm thấy bản thân chính là kẻ khốn nạn.

"Không tò mò. Huynh muốn kể thì ta sẽ nghe, không muốn kể thì ta sẽ không hỏi."

Một khoảng tĩnh lặng qua đi, Lam Khải Nhân nhất thời không đáp lại hắn. Còn hắn thì vẫn bày ra vẻ dửng dưng mà ủ chân cho y. Ôn Nhược Hàn nghĩ Lam Khải Nhân sẽ không nói cho mình biết, vì giữa hắn và y kì thực cũng chẳng có gì. Chẳng qua là hắn bám theo y rồi tự đa tình mà thôi.

Chỉ là Ôn Nhược Hàn không ngờ tới việc y lại mở lời:

"Hôm nay ta gặp kẻ đã bắt cóc ta hai năm trước. Gã nói, kẻ chủ mưu chính là cha ruột của ta."

Hắn nghe xong liền giật mình ngước lên nhìn Lam Khải Nhân. Kết quả chính là lại thấy dáng vẻ lê hoa đái vũ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC