6. Bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Lam Khải Nhân cùng Lam Vũ Ninh được gọi dậy, hoàng hôn còn chưa buông xuống. Nhanh chóng giục nhau tắm rửa thay y phục xong thì cũng vừa kịp đến giờ xuất phát. Trước khi đi, Lam Khải Nhân còn không quên đem chiếc đèn lồng con rùa kia treo trước cửa phòng Lam nội tổ. Theo những gì y biết thì rùa tượng trưng cho tuổi thọ, đem đèn lồng hình rùa tặng cho nội tổ cũng giống như chúc ông “phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”  Hơn nữa, đó cũng là quà “hậu tạ” của y. Lam Khải Nhân rất biết ơn vì ông nội để mình rời khỏi Đông viện, cùng Lam Tư Thành xuống núi chơi; đã vậy còn được dẫn theo cả Vũ Ninh.

Khi hai đứa trẻ xuống dưới chân núi Cô Tô, chúng liền thấy Lam Tư Thành đã đứng đó đợi sẵn. Vẫn như thường ngày, y vận một thân gia phục in chìm hoa văn mây cuốn trắng muốt của Cô Tô Lam thị, mái tóc đen bóng như ngọc một nửa vấn cao, một nửa để xoã, trên gương mặt tuyệt mỹ là nụ cười như gió xuân. Thấy đệ đệ mình đến, y liền vẫy tay, ý cười trên môi cũng càng lúc càng đậm:

“Khải Nhân.”

Lam Khải Nhân liền bổ nhào vào lòng y, miệng cười tươi đến mức khép lại không nổi:

“Huynh trưởng!”

Từ xưa đến nay, trong ngoài thành Cô Tô ai cũng đều biết mối quan hệ giữa đại công tử và nhị công tử Lam gia rất tốt. Một người ôn nhu dịu dàng, chuyện gì cũng nhường nhịn em trai; một người có hơi ngỗ nghịch ngạo mạn nhưng chuyện gì cũng nghe theo huynh trưởng; hai người bọn họ thật sự chưa từng to tiếng với nhau. Phu phụ Lam Tông chủ cũng rất hãnh diện vì hai đứa con này. Bọn họ nào chỉ có yêu thương kính trọng nhau mà còn rất tài giỏi. Lam Tư Thành trời sinh thông minh nhanh trí, mới 4 tuổi đã bắt đầu học được vấn linh, 12 tuổi đã đọc được hết sách trong Tàng Thư Các, tu vi đến năm 19 tuổi đã cao ngang vài bậc trưởng bối của Lam gia; ấy là còn chưa kể mặt mũi y phi thường đẹp, mắt mũi miệng đều cứ như được tạo hoá mài dũa cẩn thận từ cả ngàn năm nay mới tạo thành. Lam Khải Nhân tuy tu vi lẫn kiếm pháp còn kém huynh trưởng mình nhiều nhưng y cũng được coi là một kỳ tài y dược. Khi Lam Khải Nhân khi chưa biết chữ đã học thuộc hết tên các loại kỳ trân dị thảo trong vườn thảo dược ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, đến khi đọc được chữ rồi thì có thể nhớ hết những bài thuốc mình mới chỉ đọc qua một lần. Đến nay, y có thể tự trồng và tự điều chế thuốc theo ý mình ở Đông viện cùng nội tổ. Hơn nữa cũng giống Lam Tư Thành, ngoại hình Lam Khải Nhân phi thường đẹp; chỉ tiếc y gầy hơn huynh trưởng, nhìn qua có chút yếu ớt.

Sau khi tụ tập xong, cả ba bắt đầu khởi hành. Thải Y trấn tuy không xa Vân Thâm Bất Tri Xứ, chỉ cần ngự kiếm một nén hương là đến nơi, nhưng Lam Khải Nhân và Lam Vũ Ninh cứ nằng nặc đòi đi thuyền vì chưa được thử lần nào nên Lam Tư Thành đành phải thuận theo.

Đến khi lên thuyền mới biết, Lam Khải Nhân bị say sóng. Không những thế còn say sóng rất nặng. Y vắt người ngang qua mạn thuyền, đầu óc quay cuồng điên đảo, dạ dày quặn thắt nôn nao. Lam Tư Thành thấy đệ đệ của mình như vậy cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể từ tốn vỗ vỗ lưng cho y nôn hết ra, miệng không ngớt nói cả một rổ lời ngon ngọt an ủi. Lam Vũ Ninh thì chạy đi hỏi mọi người trên thuyền có ai có vỏ quýt vỏ cam không, lấy được rồi liền đem về cho Lam Khải Nhân. Một lúc sau, cuối cùng y cũng đỡ hơn.

Dựa trên mạn thuyền ổn định lại hô hấp, Lam Khải Nhân tự thề với lòng sẽ không bao giờ leo lên thuyền thêm lần nào nữa. Nhưng tất nhiên, đó là y tự thề với bản thân; chứ nếu bị hoàn cảnh hay số phận bắt ép thì Lam Khải Nhân cũng chẳng thể làm gì.

Khi thuyền cập bến trấn Thải Y, trời cũng vừa chập tối. Trên bờ đâu đâu cũng là đèn đuốc sáng rực: đèn lồng đỏ treo cao, đèn lồng vàng treo thấp, dưới hồ thấp thoáng những bóng đèn hoa đăng đủ màu đủ sắc toả sáng lung linh kì ảo; đủ thứ ánh sáng chiếu xuống mặt nước trong veo, tạo thành những gợn sóng lấp lánh phản quang tuyệt đẹp. Lam Khải Nhân dĩ nhiên không còn cảm thấy xa lạ trước mỹ cảnh này, nhưng Lam Vũ Ninh lại kinh ngạc đến mức mắt mở to không chớp, lắp bắp quay sang hỏi y:

“Hôm nay đệ chơi ở đây được sao?”

Lam Khải Nhân vừa cảm thương lại vừa buồn cười. Y đáp:

“Muốn chơi gì cũng được, huynh trưởng ta trả tiền.”

Nói xong y còn quay ra nhìn Lam Tư Thành một cái, Lam Tư Thành tất nhiên mỉm cười tán thưởng. Đừng nói đến tiền. Dù là cái gì, chỉ cần Lam Khải Nhân muốn thì y cũng đều có thể cho.  

Cứ như vậy, hai đứa trẻ cầm trên tay hai cái đèn lồng cùng một thiếu niên dung nhan phi phàm cùng nhau tung hoành ngang dọc khắp các ngóc ngách trên Thải Y trấn, chơi đến thấm mệt cũng chẳng buồn về. Mãi đến hai canh giờ sau, khi giờ Hợi sắp đến, Lam Tư Thành mới bảo:

“Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, phải về thôi.”

Lam Khải Nhân vẫn còn lưỡng lự, sau đó ngước đôi mắt trong veo lên nhìn y, giọng mũi ngọt ngào nũng nịu:

“Huynh trưởng, cho bọn đệ chơi nốt 1 trò nữa thôi nha.”

Lam Tư Thành nhìn một lúc, cân nhắc kĩ càng. Cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý. Gia quy 1000 điều của Lam gia... tạm quên đi.

Thấy thế Lam Khải Nhân liền vui vẻ nhảy cẫng lên, sau đó kéo tay Lam Vũ Ninh đến một sạp trò chơi đổ xúc xắc. Chủ tiệm là một lão nương đậm người, phía trên mép là một mụn ruồi rất lớn. Lam Vũ Ninh cùng Lam Khải Nhân nhìn thấy nhịn không được, đành phải quay đi bụm miệng cười.   

Sở dĩ hai đứa trẻ ngắm trúng sạp hàng này là bởi bọn chúng nhìn thấy phần thưởng lớn nhất chính là một đôi kiếm rất đẹp. Nghe lời ba hoa của bà chủ thì đó chính là pháp khí Côn Luân đã thất truyền từ lâu, chỉ có thể tặng cho người hữu duyên chứ không tiền bạc nào mua được. Dĩ nhiên Lam Tư Thành biết đó là đồ giả để lừa bịp người ta đổ tiền vào trò đánh cược xúc xắc. Nhưng nhìn vẻ hào hứng của đệ đệ mình, y lại không có cách nào nói ra sự thật, đành thở dài rút hầu bao.

Theo đúng quy tắc, chỉ cần người chơi đoán trúng 5 lần liên tiếp là có thể nhận được phần thưởng, nhưng từ nãy đến giờ vẫn không có ai tốt số như thế nên hai thanh kiếm kia vẫn nằm yên đó làm “mồi” cho những người chơi sau.

Sau khi Lam Tư Thành đặt tiền xong, Lam Khải Nhân và Lam Vũ Ninh liền cùng nhau chơi vui vẻ. Mặc cho chủ sạp đang vã hết mồ hôi tráo lấy tráo để mấy cái cốc chứa viên xúc xắc, Lam Khải Nhân đã đoán đúng được liên tiếp 4 lần, thậm chí còn có thể nói ra có mấy chẵn mấy lẻ. Dường như cảm thấy những người đứng trước mặt mình không giống với đám người ngu xuẩn kia, bà ta liền nở nụ cười giả lả:

“Tam vị công tử, từ tối đến giờ ta đã đứng đây rồi nên có chút mệt. Các vị đợi  ta một chút, ta gọi người tới bồi các vị.”

Liền sau đó, không để tâm bọn họ có đồng ý không bà liền cất giọng chua the thé gọi:

“A Ly! Mau ra đây!”

Mấy khắc sau, một cô nương liền bước ra, trên tay còn đang cầm một xiên thịt nướng. Nàng ta cau mày tỏ vẻ bực dọc:

“Chuyện gì?”

Bà chủ liền thì thầm vào tai cô một câu gì đó, sau khi cô gật gù thì bà mới quay ra bảo:

“Đây là cô nương làm thêm chỗ ta, để nàng bồi các vị đi!”

Khi cô nương ấy đứng vào sạp xong xuôi, bà ta liền rời đi.

Đem xiên thịt tạm bỏ qua một bên, nàng tuỳ tiện đem tay chùi vào vạt áo màu nâu rồi ngước mắt lên nhìn Lam Tư Thành:

“Vị công tử đây đã chơi được mấy lượt rồi?”

Trong một khắc, đầu Lam Tư Thành trở nên trống rỗng. “Màu mắt của cô nương này thật lạ!”- Đó là tất cả những gì y nghĩ khi lần đầu gặp Cố Ly. Khi nhìn vào đôi mắt lưu ly sáng màu đó, y có cảm giác như toàn bộ linh hồn cùng thể xác mình đều bị hút vào. Nhìn thấy bóng hình của chính bản thân in lên đôi mắt của nàng, Lam Tư Thành không rõ tại sao tim mình lại bất giác loạn nhịp, nhất thời không nói được lời nào.

Cố Ly thấy y nhìn mình không chớp mắt liền cau mày, lặp lại một lần nữa:

“Công tử?”

Lam Tư Thành vẫn không phản ứng. Phải mãi đến khi Lam Khải Nhân giật mạnh gấu áo, y mới bừng tỉnh.

“À… Ta họ Lam, tên Tư Thành.”

Cố Ly liền cau mày, đôi mắt tuyệt đẹp trong thoáng chốc lướt qua một tia sáng kì lạ:

“Họ Lam?" - Nhưng chợt nhận ra bản thân đang đi lệch khỏi chuyện chính, nàng vội sửa lại - "Ta không có hỏi tên huynh, ta hỏi huynh chơi được mấy lần rồi?"

Lúc này Lam Tư Thành mới hoàn hồn, cố hết sức lấy lại sự bình tĩnh rồi đáp:

“4 lần. Nhưng mà không phải ta chơi, là đệ đệ của ta.”

Cố Ly liền kinh ngạc khi thấy y chỉ vào hai đứa trẻ gầy nhom mới chỉ cao hơn bàn đặt xúc xắc chút xíu. Bà chủ của nàng vốn nổi danh bịp bợm trong mấy trò đen đỏ này mà cũng phải chịu thua hai tiểu tử vắt mũi chưa sạch này sao? Xem ra bản lĩnh cũng không nhỏ. Cảm thán một câu như vậy xong, nàng liền xắn tay áo lên, mỉm cười nhìn Lam Khải Nhân:

“Vậy công tử phải cố gắng lên, chỉ cần một lần này nữa là lấy được phần thưởng.”

Y cũng vui vẻ gật đầu đáp lại, sau đó chăm chú nhìn theo bàn tay trắng nõn kia. Khi bắt đầu, ngọc thủ của nàng lưu loát tráo đổi không chút va vấp, dường như còn thuần thục việc này hơn cả chủ sạp. Xong xuôi đâu đó, Cố Ly ngừng tay, nhìn sang Lam Khải Nhân:

“Công tử đoán xem, cốc nào có xúc xắc?”

Lúc này thì đầu mày của Lam Khải Nhân đã nhíu chặt. Y không nghe được gì cả! Lúc đầu còn có thể nghe được lạo xạo vài tiếng, nhưng sau đó thì không thể nghe được. Trò chơi này vốn dĩ y dựa vào âm thanh để đoán, vì tay của nàng quá nhanh nên không thể nhìn theo. Nhưng mà lần này thì không thể nghe nên Lam Khải Nhân cũng chẳng thể đoán ra xúc xắc đang nằm ở chỗ nào. Bí bách quay sang cầu cứu Lam Vũ Ninh, ai ngờ cậu cũng lắc đầu ý bảo không biết. Đúng lúc này, Lam Tư Thành mới tiến lên trên, mỉm cười chỉ vào một trong ba cái cốc úp:

“Ta chọn cái này.”

Cố Ly ngước mắt lên nhìn Lam đại công tử, nhếch môi cười:

“Ngài chắc chứ?”

Lam Tư Thành không đáp, chỉ gật đầu một cái. Nàng liền bảo:

“Được, vậy ta lật lên nha.”

Khi chiếc cốc được mở ra, quả nhiên dưới đó có một đôi xúc xắc.

Cố Ly giật mình, kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt. Ngược lại, Lam Tư Thành lại bình thản cong môi, đoạn chỉ vào hai thanh kiếm kia:

“Cô nương, ta đoán đúng rồi. Phần thưởng kia có thể đem đi chưa?”

Không ngờ đến việc mình lại gian lận thất bại, Cố Ly chỉ biết đứng chết trân không nói được câu nào. Suốt 9 năm nay nàng đã lăn lộn khắp nơi nhờ mấy trò bịp bợm này, đừng nói là qua mắt được đám thiếu niên, ngay cả mấy tay lão luyện trong làng bài bạc cũng phải xin hàng trước đôi tay xảo quyệt của nàng. Nhưng nay… làm thế quái nào nàng lại có thể tráo sai? Không! Nàng tuyệt đối không thể sai, chắc chắn có kẻ đã động tay vào!

Nhìn gương mặt tươi cười của Lam Tư Thành, không rõ tại sao sống lưng Cố Ly lại ớn lạnh một cái. Chẳng nhẽ là người này sao? Vốn dĩ trong đầu đang thắc mắc thì một tiếng nổ cực lớn vang lên, náo động cả một góc phố; liền sau đó là những tiếng kêu la thất thanh:

“Cháy! Cháy rồi!”

Ngay lập tức, tất cả những người xung quanh đều chạy tán loạn; cảnh tượng náo nhiệt ban nãy chẳng mấy chốc đã hoá thành cảnh người đạp lên người để chạy thoát thân. Trong lúc cấp bách, Lam Tư Thành bỗng bị người ta xô ngã. Đến khi y đứng dậy được thì đã không thấy Lam Khải Nhân đâu, Lam Vũ Ninh cũng bị xô cho ngã dúi trên nền đất, hình như còn mê man ngất đi.

Cố Ly đứng trong tiệm nên nhanh mắt hơn, nàng thấy một gã đàn ông trung niên nhân lúc Lam Tư Thành bị ngã đã ôm ngang bụng Lam Khải Nhân vác đi, liền hô lớn:

“Bắt cóc! Bắt cóc!”

Nhưng giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, tiếng gào thét của nàng chẳng mấy chốc biến thành hạt muối giữa biển khơi, chẳng ai buồn để ý. Vì tình thế cấp bách, lửa lại sắp lan đến gian hàng của Cố Ly, Lam Tư Thành chỉ biết nhanh tay kéo nàng cùng Lam Vũ Ninh ra, sau đó ngự kiếm lên cao để dễ quan sát. Nhưng dù mắt y có tinh đến đâu thì cũng không thể nhìn được cái gì sau đám khói mịt mờ đang bốc lên ngùn ngụt và từ đám người đang chồng chéo lên nhau bên dưới.

Trong thoáng chốc, Lam Tư Thành cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.

Lam Khải Nhân đã bị bắt cóc. Bọn chúng bắt cóc Lam Khải Nhân ngay trước mắt y.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net