9. Ôn gia cô nương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ hai tỉnh dậy, Lam Khải Nhân phát hiện ra bản thân đã được nằm trong chăn ấm nệm êm tự bao giờ. Mặc dù đầu óc còn hơi choáng váng nhưng cảm giác nôn nao khi ở trên thuyền đã giảm hẳn. Nhất thời không nhớ ra những chuyện đêm qua, Lam Khải Nhân toan nhắm nghiền mắt định ngủ tiếp.

Nhưng đang định nhắm mắt thì y bất chợt phát hiện trên ngực mình là một mảnh màu đen, có hơi nặng.

Chỉ trong một khắc, máu huyết trên người Lam Khải Nhân đều đông cứng lại.

Cái đang nằm trên ngực y, chính là một cái đầu người. Nhưng sau khi nhận ra cái đầu đó vẫn còn dính liền với thân thì Lam Khải Nhân đã bình tĩnh lại một nửa. Người đang nằm trong lồng ngực y vẫn còn hít thở, rất hiển nhiên chưa chết. Rón rén đem đầu người đó đặt xuống gối, tuy bản thân vẫn chưa hiểu rốt cuộc hiện tại có chuyện gì nhưng trước hết y phải ép mình nhớ lại tất cả những chuyện đêm qua để lần được đầu mối.

Y cùng huynh trưởng và Vũ Ninh xuống Thải Y trấn chơi, sau đó thì bị bắt cóc lên thuyền; sau đó nữa chính là Lam Khải Nhân bất chấp tất cả nhảy xuống sông để thoát thân. Toàn bộ quá trình chật vật vùng vẫy dưới nước tuy không thể nhớ rõ, nhưng y lại láng máng nhớ ra sau khi bò lên bờ thì quả thực đã có người gọi mình tỉnh. Đó có phải người này không?

Vừa nghĩ, Lam Khải Nhân vừa dụi mắt quan sát gương mặt đang nằm nghiêng trên gối. Ngay một khắc sau, toàn bộ huyết dịch trong người y lại một lần nữa bị rút cạn sạch.

Người đang nằm cạnh y, chính là một nữ nhân.

Trong đầu chẳng còn gì ngoài một tiếng “ầm ầm” nổ vang, Lam Khải Nhân rất nhanh liền cảm thấy gương mặt của mình nóng rực.

Trong gia huấn của Cô Tô Lam thị, điều thứ 50 đã viết rõ: Nếu cùng với cô nương nhà lành động chạm, nhất định phải rước nàng về tận cửa. Khi y hỏi mẫu thân “động chạm” là thế nào, bà chỉ đáp: “Là ngủ cùng người ta.” Nay y và cô nương này đã nằm cùng một giường, ngoại bào của y không thấy đâu, trung y thì đã được đổi thành bộ khác; chắc chắn đã là “động chạm”! Mà đã như vậy… y sẽ phải thành thân.

Ý nghĩ này vừa hiện lên, Lam Khải Nhân đã cảm thấy chân tay bủn rủn. Y mới có 14 tuổi… 14 tuổi a! Trong khi đó phụ thân của y đến năm 30 tuổi mới thành thân, nội tổ thì đến hẳn 35 tuổi mới có nội tổ mẫu. Tuy trên bia gia huấn không có quy định bao nhiêu tuổi mới được lập gia thất, nhưng người trong Cô Tô Lam thị các y đều ngấm ngầm hiểu với nhau là không có ai dưới 20 tuổi có thể làm việc đó cả!

Hết nghĩ đến gia quy, Lam Khải Nhân lại nhìn sang cô nương bên cạnh. Nếu so với mẹ y mà nói, nàng không phải không đẹp. Gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn tương phản với huyền phát đen tuyền, mi mục rất dài, lông mày còn hơi cong cong thành hình lá liễu; đặc biệt trên trán nàng còn có một vết bớt liệt hoả đỏ rực rất nổi trội. Mà nay Lam Khải Nhân cũng mới để ý, trên người cô nương này đâu đâu cũng là một màu đỏ đến chói mắt. Đối với người Lam gia xanh xanh trắng trắng quanh năm như y mà nói thì sắc màu này vô cùng diêm dúa, nói nặng hơn thì chính là không thích hợp.

Nhưng cho dù có không thích hợp, Lam Khải Nhân vẫn phải tính đến chuyện cưới xin.

Trong khi tâm tư y đang rối như tơ vò, nữ nhân bên cạnh lại trở mình một cái, dường như bị lạnh mà choàng tay qua bụng y, gương mặt nhỏ nhắn cũng dụi dụi vào lồng ngực y như một tiểu miêu cầu sủng. Toàn bộ thân thể Lam Khải Nhân tê cứng, trong thoáng chốc không biết nên làm thế nào. Mẫu thân từng dặn không được động thủ với nữ nhân, lại dặn y không được tuỳ ý tiếp xúc với nữ nhân; thành ra thời khắc này y cũng chỉ đành “án binh bất động”. Nàng động là việc của nàng, nàng dụi là việc của nàng, y không chủ động chắc sẽ không tính là phạm vào gia quy. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, bọn họ đã ngủ chung suốt một đêm thì sao có chuyện không phạm? Càng nghĩ, Lam Khải Nhân lại càng thấy đau đầu, không biết nên làm sao cho phải… Y cứ nằm bất động như thế cho đến tận 1 canh giờ sau, khi mặt trời đã lên cao bằng con sào thì cô nương nọ mới tỉnh giấc.

Việc đầu tiên nàng làm sau khi mở mắt chính là nhìn Lam Khải Nhân, không chớp mi lấy một cái. Việc thứ hai chính là thản nhiên dùng giọng điệu lười nhác nói với y:

“Công tử, sáng an hảo.”

Lam Khải Nhân thật sự kinh ngạc đến mức suýt rớt tròng mắt. Không phải bình thường nàng ta sẽ phải hét lên rồi mắng y là sở khanh sao? Trong tất cả sách truyện y từng đọc đều viết các cô nương đều vì lễ giáo mà căm hận kẻ đã vấy bẩn mình, có người còn vì thủ tiết mà chặt hẳn một bàn tay đã bị nam nhân lạ mặt động tới. Nay Lam Khải Nhân chưa làm gì, nhưng ít nhất khi thấy bản thân chung giường với một nam nhân xa lạ, nàng phải có biểu cảm khác chứ? Hoặc là kinh ngạc, hoặc là nổi giận; sao lại bình tĩnh thế kia?

Nhưng không giải đáp thắc mắc của y, cô nương huyết sắc y phục lại tiếp tục vùi đầu vào gối, phụng phịu:

“Huynh kéo rèm vào đi, nắng chói quá. Cả đêm qua huynh náo loạn, ta mới ngủ được có chút xíu thôi.”

“…”

Lam Khải Nhân thật sự cảm thấy mình nên về ngay Vân Thâm Bất Tri Xứ lãnh liền 300 đại bản. Không. Phải là giới tiên. Cả đêm náo loạn? Ý nàng ta là gì chứ?! Chẳng nhẽ y đã làm ra thêm chuyện gì mà trời không dung, đất không tha nữa hay sao? Không để ý đến vẻ hoang mang trên gương mặt y, nàng ta lại tiếp tục nũng nịu:

“Ai da huynh kéo rèm vào đi mà… Ta còn chưa muốn dậy.”

Cảm thấy bản thân không thể tiếp tục mù mờ thêm được nữa, Lam Khải Nhân liền thu hết dũng khí, hỏi thẳng nàng ta:

“Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Ta đã làm gì cô nương sao?”

Nghe xong câu này, đôi mắt vốn đang lim dim của nàng ta liền đồng loạt mở lớn. Nàng cau mày:

“Sao cơ? Cái gì mà cô nương?”

Nhưng khi nhìn thấy bóng hình của chính bản thân phản chiếu trong mắt của Lam Khải Nhân, nàng liền vội đáp:

“À phải phải… Đêm qua… Đêm qua đúng là có chuyện.”

“Chuyện gì?” – Đầu óc y trong thoáng chốc đã trở nên nóng rực. Tuy rằng y chưa từng nghe qua chuyện nam nữ ân ái, cũng không biết có loại chuyện đó trên đời; nhưng chỉ cần nàng nói y đã ôm hoặc hôn nàng thì ngay lập tứ y sẽ đem nàng về Vân Thâm Bất Tri Xứ cưới làm thê tử. Bằng không, nội tổ mà biết y vấy bẩn danh tiết cô nương nhà người ta, chắc chắn sẽ đánh chết y.

Cô nương nọ hình như đến lúc này mới nhận thức được tình trạng của bản thân, liền ngồi dậy chỉnh trang y phục cho thẳng thớm. Sau khi nhìn thấy gương mặt đỏ lựng của Lam Khải Nhân thì nàng mới biết mấy câu mình vừa nói ra vô cùng thiếu tế nhị. Vốn định giải thích rành mạch đêm qua chỉ là sau khi được mình cứu về thì y phát sốt, nức nở kêu đau đến gần sáng mới thôi; nhưng thấy vẻ khẩn trương của tiểu công tử này nàng lại cư nhiên nổi hứng muốn trêu chọc, liền giả vờ sụt sùi đáp:

“Huynh thật sự không nhớ sao?”

Trong đầu Lam Khải Nhân vừa có cái gì đứt phựt. Nội tổ từng dạy y, làm chuyện xấu mà vin vào cớ không nhớ rõ để chối tội thì chính là kẻ không có liêm sỉ! Mà bản thân y có thể nghịch ngợm một chút, có thể lén phá luật Lam gia một chút; nhưng những chuyện liên quan đến danh dự thì y nhất định không để người khác động vào!

Luống cuống nhìn gương mặt uỷ khuất của nữ nhân trước mắt, Lam Khải Nhân liền phát hoảng:

“Ta nhớ, ta nhớ. Cô nương đừng khóc nữa. Ta… ta nhất định sẽ bồi thường!”

Đôi mắt của hồng y nữ tử liền lướt qua một thứ ánh sáng kì lạ, dường như là hứng thú với lời nói của y. Nhưng rất nhanh sau đó nàng liền giấu nhẹm đi rồi lại thút thít, chỉ trực rơi lệ:

“Làm sao bồi thường? Chẳng nhẽ huynh sẽ cưới ta vào cửa sao?”

Như một lẽ đương nhiên, Lam Khải Nhân không chút do dự đáp:

“Sẽ! Ta sẽ đem cô nương về Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta sẽ chịu trách nhiệm!”

Không ngờ đến y sẽ nghiêm túc như vậy, nàng ta trong thoáng chốc đã kinh ngạc đến mức quên cả việc trêu chọc y. Nhưng chưa đến một khắc sau nàng đã phì cười, mắt phượng hẹp dài híp thành một đường đầy yêu nghiệt:

"Huynh hứa rồi đó nha. Nhớ rõ tên ta nè. Ta họ Ôn. Tên Nhược Hàn. Ôn - Nhược - Hàn!"

(Má nó lừa đẹp thằng bé... mấy chap nữa Lam nhị cưa cưa về Vân Thâm đòi cưới vợ thật cơ :) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net