Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Dưới đó có gì?"

Vừa về thuyền, Ngụy Vô Tiện đã lướt qua hỏi.

-"Ngươi không tưởng tượng được đâu. Thủy quỷ quá nhiều, vừa nãy ta chỉ lội ra chỗ nước nông thôi mà đã không tài nào nhìn thấy đáy rôi. Phải cẩn thận."

Giang Trừng giũ sạch nước trên người, lắc đầu nói.

Sở dĩ hắn không lặn ra chỗ nước sâu là bỏi vì, hắn biết nơi đó có gì...

Thủy hoành uyên không phải là cái có thể tùy tiện đối phó, cho dù là hắn lúc trước giúp Lam gia trừ nó cũng phải xuất hơn trăm nhân lực cùng pháp bảo vô số mới tạm thời trấn áp được một thời gian,mà Vân Thâm cũng không ngồi yên, Lam Hi Thần lúc đó cũng phải xuất lực gấp đôi hắn, mới có thể toàn mạng mà về.

Mà bây giờ chỉ có mấy người, ai cũng đều là thiếu niên chưa trải sự đời, chạy thoát còn khó, đừng nghĩ tới có thể trị hảo, nếu không phải không có cách nào mở miệng, thì hắn đã sớm cho người quay đầu...

-"Giang Trừng, dưới đó chỉ có thủy quỷ sao?"

Ngụy Vô Tiện nhìn sắc mặt hắn, nhíu mày hỏi nhỏ.

Giang Trừng nhìn hắn một cái, ghé qua.

-"Đúng là có thứ khác, nhưng ta không dám xác định. Vừa rồi lúc dụ thủy quỷ, ta bỗng có cảm giác có thứ gì đó đang kéo ta, nhưng lúc nhìn lại lại không có gì. Ta e..... Dù sao thì lát nữa có dị trạng gì, phải cảnh báo mọi người chạy thật nhanh, không được chần chừ."

Ngụy Vô Tiện thấy hắn nghiêm túc nói, nghĩ nghĩ rồi gật đầu.

Sau đó chợt nhìn qua Lam Vong Cơ.

Giang Trừng không thèm quản hắn, mặc lại quần áo của mình rồi cầm áo bào trắng sang trả cho Lam Hi Thần, nhân tiện nói với y phát hiện của mình.

Vừa rồi tinh thần bất ổn, thành ra đã quên không nói chính sự, cũng may mà còn cái áo, bằng không hắn cũng không biết quay lại kiểu gì.

Lam Hi Thần nghe hắn nói xong cũng trầm tư.

Bất chợt bị tiếng hô đầy khí thế của Ngụy Vô Tiện làm giật mình.

-"Vong Cơ huynh....Vong Cơ huynh .... mau nhìn ta, nhìn ta a...."

Giang Trừng đỡ trán...

Lam Hi Thần khó hiểu nhìn qua.

Chỉ thấy đệ đệ nhà mình lạnh lùng ngoảnh mặt đi, mặc kệ ai kia hô hoán tung trời.

-"Ai da...để ý ta một chút đi mà... Vong Cơ huynh, chuyện trọng đại a..."

Lam Vong Cơ bấy giờ mới cực kì không tình nguyện liếc qua.

Kết quả thấy được chính là...... sào trúc trong tay Ngụy Vô Tiện khua đi, một sào bọt nước rào rào rào bắn tới tung toé.

Lam Vong Cơ đạp chân, nhẹ nhàng nhảy lên một con thuyền khác, tránh thoát bọt nước hắt sang, bực hắn quả nhiên tới đây chỉ để giỡn hớt cười đùa, nói:

-"Vô vị."

Ngụy Vô Tiện không để ý y nói mình cái gì, lại đứng lên đạp một phát vào mạn thuyền, sào trúc vẩy một cái, lật luôn mặt thuyền xuống dưới, để lộ đáy thuyền. Mà trên tấm ván gỗ nơi đáy thuyền, có ba con thuỷ quỷ mặt mũi sưng phù, da dẻ trắng bệch đang bấu chặt vào đó!

Giang Trừng có chuẩn bị vung ba đường kiếm về phía đó, xử lý chúng nó, nhân tiện chém đôi cái thuyền....

Mọi người:............

Lam Hi Thần cười nói:

- "Đường kiếm của đệ ngày càng có lực hơn rồi. Ngụy công tử, sao ngươi biết chúng nó ở đáy thuyền?"

Giang Trừng thu kiếm, không nói gì.

Ngụy Vô Tiện gõ gõ mạn thuyền: "Mức ngậm nước có điều bất thường. Vừa nãy trên thuyền chỉ có một mình y đứng, nhưng mực nước lại còn nặng hơn ở thuyền có hai người, chắc chắn có thứ gì đó bám vào đáy thuyền."

Lam Hi Thần gật đầu.

-"Quả nhiên già dặn kinh nhiệm."

Giang Trừng ở một bên âm thầm khinh bỉ..

Còn không phải vì hắn suốt ngày chơi trò bám vào thuyền của lão tử giả quỷ hù người...

Sào trúc của Ngụy Vô Tiện khẽ quạt nước, thuyền nhỏ bơi nhanh, lướt đến ngang chỗ Lam Vong Cơ.

Khi hai thuyền liền nhau, hắn nói:

"Lam Trạm, vừa nãy không phải ta cố ý hắt nước ngươi đâu. Nếu như ta nói ra, chúng nó nghe thấy sẽ chạy. Nè, để ý tới ta chút đi chứ."

Lam Vong Cơ hu tôn hàng quý liếc hắn một cái, nói:

-"Sao ngươi lại đi theo?"

Ngụy Vô Tiện chân thành nói:

- "Ta đến để nhận lỗi với ngươi. Hôm đó là ta sai rồi, ta không hề cố ý, ta cũng không biết cái quyển sách đó ở đâu ra. Lúc đó ta chỉ định chọc ngươi một chút..."

-"Nói xong?"

Lam Vong Cơ dùng ánh mắt quả nhiên có ý xấu nhìn hắn, tuyệt đối không muốn tiếp tục đề tài này...

Ngụy Vô Tiện lén nhìn sắc mặt y, hỏi:

"Sao sắc mặt ngươi khó coi dữ vậy? Đừng sợ, hôm nay ta đến để giúp đỡ thật mà."

-"Giúp thì qua đây phụ, đứng đó làm gì? Giúp bọn ta chăm sóc y hả? Lam nhị công tử cũng không thương không bệnh gì, ngươi cảm thấy cần sao?"

Giang Trừng cười khẩy nói.

Mọi người quay qua nhìn hắn.

Lam Vong Cơ vẻ mặt như muốn giết người tới nơi.

Ngụy Vô Tiện thì ai oán nhìn sư đệ....

Có cần cần nói toạc ra thế không???

Lam Hi Thần vẫn cười, lắc đầu không nói.

Tâm tình thoáng chốc thả lỏng...

Một môn sinh bỗng hô: "Lưới lại động!"

Quả nhiên, dây lưới kịch liệt run lên một hồi.

Ngụy Vô Tiện bỗng cảm thấy phấn chấn:

- "Đến rồi đến rồi!"

Tóc dài rậm rạp như rong đồng loạt cuồn cuộn tới mấy chục chiếc thuyền nhỏ, từng đôi bàn tay trắng bệch bấu víu vào mạn thuyền. Lam Vong Cơ trở tay rút kiếm, Tị Trần rời vỏ, chặt đứt mười mấy cái cổ tay bên trái mạn thuyền, chỉ để lại bàn tay đã thọt ngón sâu vào bên trong gỗ. Đang định đi chém phía bên phải, một đường sáng đỏ chợt lướt qua, Ngụy Vô Tiện đã thu kiếm vào vỏ.

Dị động trong nước dừng, lưới cũng lặng yên. Chiêu kiếm vừa rồi của Ngụy Vô Tiện xuất ra cực nhanh. Nhưng Lam Vong Cơ đã nhìn ra sau lưng hắn chắc chắn chính là linh kiếm thượng phẩm, nghiêm nghị hỏi:

-"Kiếm này tên gì?"

Ngụy Vô Tiện nói:

-"Tùy Tiện."

Lam Vong Cơ nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện tưởng y không nghe rõ, nói lại lần nữa:

-"Tuỳ Tiện."

Lam Vong Cơ cứng mày, không ưng:

- "Kiếm này có linh, gọi tên tuỳ tiện, chính là bất kính."

Ngụy Vô Tiện "ài" một tiếng, nói:

-"Nghĩ đâu đâu vậy. Không phải ta bảo ngươi gọi đại tên nó, mà là thanh kiếm này có tên "Tuỳ Tiện". Ầy, ngươi xem."

Nói xong đưa kiếm qua, để Lam Vong Cơ thấy rõ chữ viết trên thanh kiếm này.

Ở giữa đống hoa văn của vỏ kiếm có khắc hai chữ cổ, quả thật là hai chữ "Tùy tiện".

Một hồi sau Lam Vong Cơ vẫn không nói thành lời.

Ngụy Vô Tiện nhàn nhã nói:

- "Ngươi khỏi cần nói, ta biết mà, chắc chắn ngươi định hỏi ta tại sao lại gọi tên thế này đúng không? Ai cũng hỏi, phải chăng nó có ý nghĩa gì đặc biệt. Thật ra thì chẳng có cái ý gì đặc biệt cả, là do lúc Giang thúc thúc ban kiếm cho ta, có hỏi ta nghĩ tên gì cho nó? Lúc ý ta nghĩ tới tận hơn hai mươi cái tên, mà chả vừa lòng cái nào hết, tâm nói hay là để Giang thúc thúc chọn giùm ta đi, thế nên ta đáp "tuỳ tiện". Ai dè đúc kiếm xong, ra lò, trên mặt nó lại là hai chữ này. Giang thúc thúc nói: "Đã như vậy, kiếm này cứ gọi là Tuỳ Tiện đi." Thiệt tình thì tên này cũng đâu có tệ, nhỉ?"

Lam Vong Cơ :......

-"Hoang đường."

Ngụy Vô Tiện vác kiếm lên vai, nói:

- "Người như ngươi sao chẳng thú vị gì cả vậy. Tên này nghe hay mà, như cái vỏ ngoài nghiêm túc của ngươi vậy đó, chuẩn một bộ, há há!"

Giang Trừng : bởi vì hai ngươi là trời sinh một đôi, không có liêm sỉ... Càng nói càng thấy không ra thể thống gì...

Lam Hi Thần để ý sắc mặt người bên cạnh không tốt lắm, quan tâm hỏi:

-"Vãn Ngâm, đệ sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao?"

-"Ừm, không có gì, có chút choáng."

Giang Trừng quả thực có chút đau đầu, tuy rằng chút này chẳng thể ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng mà thấy y hỏi nên vẫn nói ra.

Lam Hi Thần liền cầm tay hắn xem mạch, rồi lôi từ trong túi áo trong ra một túi hương nho nhỏ, mở ra lấy một viên dược hoàn màu tím nhạt, đưa cho Giang Trừng.

-"Đệ uống đi, chỉ là nhiễm lạnh thôi. Không đáng ngại."

-"A...đa tạ."

Giang Trừng tự nhiên cầm lấy, nuốt xuống.

Lam Vong Cơ tinh ý liếc qua, viên dược đó hôm trước huynh trưởng phải đợi rất lâu mới lấy được, cả một lô chỉ có hai viên...

Xem ra quan hệ của huynh trưởng và Giang Vãn Ngâm rất tốt...

Giang Trừng uống vào rồi, một lúc sau liền tốt lên, lần nữa nở nụ cười với y.

Lam Hi Thần nhìn mà có chút choáng váng.

Lúc này, trong hồ nước xanh biếc, chợt loé lên một bóng đen thật dài quẩn quanh thuyền nhỏ.

Giang Trừng lần nữa xuất kiếm, vung sào lướt thuyền cách ra một khoảng với Lam Hi Thần, liên tục di chuyển qua lại giữa hai bên mạn thuyền, làm con thuyền không ngừng chênh vênh chao đảo mà vẫn không hề lật, chẳng mấy chốc đã xử xong đám thủy quỷ xung quanh.

Hắn nhìn quanh kiểm tra xem có còn sót lại con nào hay không, thì bỗng trông thấy bóng đen kia, lập tức hô:

-"Lại tới..."

Vài tên môn sinh chống sào mà chèo, dùng lưới đuổi theo bóng đen trong nước kia. Một bên khác thì lại gọi với tới: "Ở đây cũng có!"

Trong nước phía bên kia cũng là một bóng đen lướt qua, vài con thuyền nhỏ kéo lưới lướt như bay, nhưng không trùm được thứ gì. Ngụy Vô Tiện nói:

- "Quái. Hình dạng của cái bóng này, không giống hình người. Hơn nữa chợt dài chợt ngắn, bỗng to bỗng nhỏ... Lam Trạm, cạnh thuyền ngươi!"

Tị Trần trên lưng Lam Vong Cơ theo tiếng rời vỏ, chui vào trong nước. Chỉ chốc lát sau, lại rít lên bay ra khỏi hồ, mang theo một đường cầu vồng nước. Nhưng không hề đâm trúng thứ gì.

Y cầm kiếm trong tay, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, đang định mở miệng, trường kiếm của một môn sinh khác cũng bay ra, đâm vào bóng đen thoáng bơi qua trong nước.

Nhưng sau khi chiêu kiếm đó của người này vào nước, lại hồi lâu vẫn chưa thấy đi ra. Thôi thúc kiếm quyết, nhiều lần triệu hồi, cũng không có bất cứ vật gì được gọi ra khỏi nước.

Thanh kiếm kia của người này cứ như bị hồ nước nuốt chửng, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Thiếu niên môn sinh nọ trông không lớn hơn bọn Ngụy Vô Tiện bao nhiêu, mất bội kiếm, mặt càng ngày càng trắng.

Một môn sinh lớn tuổi hơn ở kế bên nói:

-"Tô Thiệp, trước mắt không thể tra rõ dưới đó là thứ gì, sao ngươi lại tự tiện thúc kiếm vào nước?"

Tô Thiệp như có chút hốt hoảng, nhưng vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh: "Ta thấy Nhị công tử cũng thúc kiếm vào nước..."

Giang Trừng nghe không lọt tai, không kịp để ai nghe ra ý đã lập tức độc miệng:

-"Tị Trần kiếm là thứ ngươi có thể so sao? Ngu xuẩn. Tự lượng sức mình một chút, bớt kéo chân chúng ta."

Sắc mặt Tô Thiệp thoáng cái trắng bệnh.

Không chỉ riêng hắn, mà ai ở đây cũng cảm nhận rõ được, địch ý của Giang Trừng với môn sinh kia.

Lam Hi Thần hơi nhíu mi, nói với hắn:

-"Vãn Ngâm. Tô Thiệp đúng là có chút khinh suất, nhưng cũng không nên nói nặng lời như vậy."

-"Lam tông chủ. Có một số người, thứ cho ta không tài nào dung nổi. Vị Tô huynh này, rồi một ngày huynh sẽ thấy, câu vừa rồi của huynh, không đáng."

Giang Trừng cười lạnh, bỏ lại một câu rồi quay đi.

Lam gia nuôi dưỡng hắn, dạy dỗ hắn bao nhiêu năm, hắn phản. Mà Kim Quang Dao chỉ nhớ tên hắn một lần, lại liều mình bán mạng cho y, không nực cười sao?

Loại người này, hắn từ chối nhìn.

Ngụy Vô Tiện ít thấy sư đệ tỏ ra địch ý với ai rõ ràng như vậy, hứng thú chạy qua hỏi.

-"Uy, Giang Trừng. Sao vậy, ngươi ghét môn sinh kia thế nào mà mặt mũi cũng không cần a?"

-"Ghét chính là ghét. Nhìn thấy hắn, chính là sỉ nhục mắt ta."

Giang Trừng không thèm hạ thấp giọng nói.

Lam Vong Cơ liếc qua, không hiểu sao lại không cảm thấy kì quái.

Dẫu sao cũng là môn sinh nhà mình bị nói, lại còn nói trước mặt gia chủ, y thế nhưng lại không có tức giận, ngược lại còn có điểm...tán đồng?

Bất quá hiện tại không phải là lúc nghĩ mấy chuyện này, y tập trung tịnh tâm, kiếm lần nữa rời vỏ.

Lần này thân kiếm không chui vào nước, mà là mũi kiếm khẽ hất, khều một bóng đen từ đáy nước lên. Một đống đen thùi ướt nhẹp rơi cái bẹp lên trên thuyền.

Ngụy Vô Tiện kiễng chân dòm, vậy mà lại là một bộ quần áo.

Ngụy Vô Tiện cười đến suýt nữa đâm đầu vào nước, nói: "Lam Trạm, ngươi thiệt là lợi hại! Lần đầu tiên ta thấy đi bắt thuỷ quỷ mà lại lột đồ của nó ra đó."

Lam Vong Cơ chỉ lo xem xét mũi kiếm Tị Trần có gì khác thường hay không, dường như đã hạ quyết tâm không nói chuyện với hắn.

Giang Trừng nhàm chán nói:

- "Ngươi ngậm cái miệng lại đi. Thứ bơi dưới nước ban nãy, thật sự không phải thuỷ quỷ, mà chỉ là một bộ quần áo!"

Ngụy Vô Tiện đương nhiên cũng thấy rõ, chẳng qua là do hắn không chọc Lam Vong Cơ vài câu thì cả người ngứa ngáy khó chịu thôi mà, hắn nói:

-"Thứ cứ bơi tới bơi lui ban nãy, chính là bộ đồ này? Hèn chi lưới không bắt được, kiếm đâm không trúng, hình dạng lại đổi tới đổi lui. Nhưng chỉ một bộ quần áo, cũng không thể nuốt chửng một thanh tiên kiếm được. Trong nước này chắc chắn còn thứ khác nữa."

Lúc này, thuyền đã trôi đến trung tâm hồ Bích Linh. Màu sắc của hồ cực đậm, xanh xanh sẫm sẫm.

Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ khẽ ngẩng đầu, nói: "Lập tức quay trở về ngay."

Lam Hi Thần: "Tại sao?"

Lam Vong Cơ: "Thứ trong nước cố ý dẫn thuyền tới giữa hồ Bích Linh."

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cảm thấy thân thuyền đột nhiên chìm xuống.

Nước nhanh chóng tràn vào thuyền, Ngụy Vô Tiện chợt phát hiện, nước hồ Bích Linh đã không còn xanh sẫm nữa, mà gần như là màu đen.

Nhất là nơi gần giữa hồ, phảng phất đang cuồn cuộn trào lên một dòng suối đen ngòm. Mười mấy con thuyền quay vòng tại chỗ, bốn phía thình lình sinh ra một vòng nước xoáy cực to, chậm rãi di chuyển. Thuyền vừa xoay vừa chìm xuống dưới, hệt như bị một cái miệng rộng màu đen hút xuống!

Thoáng cái, tiếng kiếm rời vỏ vang lên không dứt, mọi người lục tục ngự kiếm bay lên.

Ngụy Vô Tiện đã lên tới không trung, cúi đầu trông xuống, lại thấy môn sinh tên Tô Thiệp khu kiếm vào nước nọ đứng trên thuyền bị hồ Bích Linh dìm xuống, nước đã lút quá đầu gối gã, mặt gã đầy kinh hoảng nhưng cũng không lên tiếng kêu cứu, chẳng biết có phải là do sợ quá rồi không nữa.

Ngụy Vô Tiện không chút nghĩ ngợi khom lưng, duỗi tay, nắm lấy cổ tay của gã, kéo lên, mặc kệ vừa nãy sư đệ nhà mình vừa nói người ta tái xanh mặt mũi.

Mang thêm một người, thân kiếm dưới chân hắn đột nhiên ghìm xuống, song vẫn gắng bay lên cao. Nhưng không lên được bao lâu, một nguồn sức mạnh bỗng nhiên từ bên phía Tô Thiệp truyền tới, suýt nữa kéo Ngụy Vô Tiện trên kiếm rớt xuống.

Giang Trừng thấy vậy liền quay lại, hô to:

-"Ngụy Vô Tiện, đưa tay đây..."

Ngụy Anh vừa thấy hắn, liền vươn tay ra, bất quá nửa người Tô Thiệp đã bị kéo xuống hồ, kéo thế nào cũng không lên, Ngụy Vô Tiện vừa buông một tay liền thiếu chút tuột mất người, đành phải thu tay kia lại, dùng cả hai tay kéo hắn lên.

Giang Trừng hạ thấp hơn chút nữa, hô lớn lên trên.

-"Lam huynh, giúp một tay..."

Lam Hi Thần nghe vậy liền muốn xuống, lại đã thấy bóng trắng bên cạnh loáng lên.

Nhìn lại, đã thấy Lam Vong Cơ gần sát bọn họ rồi.

Ai vừa rồi cũng nghĩ Giang Trừng là gọi Lam Hi Thần, cả Lam Vong Cơ cũng vậy, nhưng không hiểu vì sao y lại có cảm giác là đang gọi y, vì vậy chưa kịp suy nghĩ đã lao xuống cứu người.

Hai người mỗi người xách một tên kéo lên Giang Trừng xách Tô Thiệp, một tay còn cầm Tùy Tiện, mà Lam Vong Cơ lại túm cổ áo Ngụy Vô Tiện.

Đừng hiểu nhầm, nếu không phải Ngụy Vô Tiện dùng sức nhổ hắn như nhổ củ cải từ dưới nước lên rồi theo quán tính vung hắn quăng lên trên, vừa đúng lúc Giang Trừng lao xuống, thì hắn đã sớm tóm Ngụy Vô Tiện lên rồi.

Dù sao thì có ghét đến mấy, cũng thể thấy chết không cứu mà, phải không?

Hắn không muốn lưu lại ấn tượng xấu cho Lam Hi Thần, không thì đã sớm quẳng người xuống từ tám đời rồi.

..........

Đoàn người ngự kiếm cấp tốc rút khỏi hồ Bích Linh, đáp xuống bờ. Lam Vong Cơ thả tay phải đang nắm Ngụy Vô Tiện, ung ung dung dung quay lưng, nói với Lam Hi Thần:

- "Là Thuỷ Hành Uyên."

Lam Hi Thần lắc đầu:

- "Này thì khó giải quyết rồi."

Ai nấy nhìn nhau, hiểu mà không nói.

Này đâu chỉ là khó giải quyết...

Giang Trừng liếc thái dương trên đỉnh đầu.

-"Ôn gia đúng là cái gì cũng dám làm. Nuôi ra rồi thì thôi, không tự giải quyết cho tốt, lại còn bắt người khác đổ vỏ."

Lam Hi Thần không muốn nhắc tới, ra hiệu cho hắn đừng nói nữa rồi dẫn đầu rời đi.

Bầu không khí lại trầm xuống vài phần...

...............

Bọn họ thuê một đám thuyền khác trở lại Thải Y trấn.

Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ còn đang lo lắng về chuyện thủy hành uyên, thì bỗng nghe một trận náo loạn phía sau...

Hai người quay lại, thì ra là Ngụy Vô Tiện vừa mới trêu trọc cô nương nhà người ta...

Trên tay hắn còn cầm một quả sơn trà, bộ dáng tươi cười hướng thiếu nữ bán sạp ven hồ đa tạ, cả người đều toát lên vẻ bừng bừng sức sống cùng nhiệt huyết thiếu niên.

Lam Vong Cơ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng không rõ nghĩa, quay đi.

Ai ngờ được Ngụy Vô Tiện lại chủ động trêu trọc y.

-"Tỷ tỷ, mấy tỷ thấy y có anh tuấn không?"

Giang Trừng ngồi một bên thầm khấn, đẹp cái bà nội ngươi.... Tên họ Lam đó có thể yêu được ngươi đúng là kì tích...

Mấy cô nương kia không biết có phải không nhận ra y hay không, vừa nhìn thấy liền xuýt xoa, nhao nhao hô lên:

-"Anh tuấn hơn nhiều...."

Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói:

-"Vậy ai tặng y một quả đây? Chỉ cho ta mà không cho y, e là y sẽ ghen tị với ta mất!"

Một nữ tử đang chống sào liền lướt qua, ném cho hắn một quả sơn trà khác.

-"Ăn của ta. Tặng cho y nha. Tiểu lang quân tiếp."

Quả sơn trà thứ hai về tay, Ngụy Vô Tiện hô:

-"Tỷ tỷ người đẹp lòng cũng đẹp nốt, lần sau ta sẽ đến mua. Mua một giỏ!"

-"Được. Lần sau nhớ tới..."

Các đại tỉ liền vui vẻ hô.

Ngụy Vô Tiện tung sơn trà qua cho Lam Vong Cơ.

Y vẻ mặt ẩn ẩn ghét bỏ tung trả.

-"Vô vị."

Ngụy Vô Tiện dường như đã đoán trước được, quay sang hô với Giang Trừng :

-"Uy. Sư đệ. Đỡ lấy nè..."

Giang Trừng vươn tay tiếp được.

Sau đó không hiểu sao lại gọi lên phía trước.

-"Hi Thần huynh... Ăn sơn trà không?"

Lam Hi Thần nghe gọi theo bản năng quay lại, vừa lúc tiếp được vật bay tới.

Mọi người:........

Lam thị song bích:.....

Ngụy Vô Tiện :.......

Giang Trừng làm như không có gì, chống sào rẽ đi.

Lam Hi Thần nhìn quả sơn trà trong tay, mỉm cười, cuối cùng vẫn đưa cho đệ đệ.

-"Vong Cơ, ăn sơn trà không?"

-"......"

Trầm mặc nhận lấy, của huynh trưởng cho không thể không ăn.

Lam Hi Thần ngừng một lúc, lại hỏi:

-"Nếu đệ thích, ta mua một giỏ về?"

-"Không cần. Không thích."

Lam Vong Cơ mặt lạnh quay đi.

Ai ngờ y vừa dứt lời, thì đã nghe phía sau vang lên:

-"Tỉ tỉ, sơn trà này bao tiền một cân?"

Mọi người yên lặng tập hai.

Nhìn qua, lại là Giang Trừng.

Bất quá khác với Ngụy Vô Tiện, hắn không hề cợt nhả tí nào, ngược lại còn rất đoan chính, cả người toát ra phong phạm trầm ổn trải đời, chỉ những nam nhân thành đạt mới có.

Thiếu niên vận tử y khẽ mỉm cười, lễ độ nho nhã hỏi, làm điêu đứng bao nhiêu con người xung quanh.

Quả thực không cùng một đẳng cấp với ai kia.

-"Ba...ba mươi văn một giỏ."

Tỉ tỉ kia bị thiếu niên làm cho choáng váng, vô thức nói.

Rẻ đến mức gần như cho không.

Giang Trừng lắc đầu:

-"Sao lại rẻ như vậy? Tỉ tỉ đừng khách sáo, ta không phải người quen. Không cần giảm giá, dù sao mọi người gieo trồng cũng không phải không công."

Choáng váng tập hai....

Nữ tử hai má hồng hồng, ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn.

-"Vậy... năm mươi văn. Nếu công tử muốn mua, ta giúp công tử lựa."

-"Không cần phiền toái, để ta tự lựa là được."

Giang Trừng cười, lấy tiền ra trả, sau đó ngồi xuống chọn sơn trà.

Vị cô nương kia còn đang lo lắng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net