Chương 01: Về nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tái bản từ "Là sai lầm không nỡ buông bỏ"

======

"Kim Quang Dao" Tiết Dương nằm trên chiếc giường đá lạnh lẽo trong mật thất của Kim Quang Dao, khẽ lên án: "Ta thật là hận ngươi muốn chết đi được"

Tiết Dương nói xong cũng đuối sức mà nhắm mắt lại, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

"Vậy ta thành toàn ước nguyện của ngươi nhé, cho hận ta tới chết luôn. Dứt kiếp tại đây, được không?"

Kim Quang Dao cười cười mà đáp với hắn. Y đã vận dụng hết năng lực của bản thân nhưng Tiết Dương thật là bị thương quá mức nghiêm trọng, Kim Quang Dao khẽ châu mày nghĩ: "Lam Vọng Cơ này ra tay cũng dứt khoác quá rồi." 

Tiết Dương nội thương tuy có phần nghiêm trọng, nhưng ngoại thương trừ cánh tay trái bị cắt đứt ra thì không có vết thương nguy hiểm nào. Có điều là hắn mất khá nhiều máu. Việc này cũng không thành vấn đề gì, ngày Kim Quang Dao ra tay thanh trừ hắn, vết thương phải nói chỉ có thể thảm hơn Lam Vọng Cơ, nhưng Tiết Dương hắn vẫn sống.

Nhưng mà Kim Quang Dao lại nhìn thấy, Tiết Dương hắn vậy mà không còn muốn sống nữa, tên quỷ sống này cứ vậy mà muốn chết. Kim Quang Dao u ám nhìn Tiết Dương, cái người mặt không biến sắc mà diệt môn nhà người ta như nhai kẹo, vì cái gì mà lại tuyệt vọng tới mức này.

Thấy Tiết Dương im hơi lặng tiếng, Kim Quang Dao nhịn không được liền vỗ vỗ một bên má của Tiết Dương, nói: "Tiết Dương, ngươi xuống hoàng tuyền chưa vậy?"

Tiết Dương nhăn mặt đáp lại: "Chưa..."

Sau đó liền bồi thêm một câu: "Mà cũng sắp rồi"

Kim Quang Dao nghe hắn nói, liếc mắt nhìn hắn, lại hỏi: "Sau khi ta thanh lý ngươi, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Tiết Dương nghe vậy liền cười ha hả nhìn y: "Không nhắc thì thôi, nhắc tới lại thật hận muốn chết ngươi, đồ vô dụng."

Kim Quang Dao mặt vẫn bình thản mà nhìn Tiết Dương châm chọc. Y dù sao cũng quen rồi, chẳng còn tí cảm giác tức giận.

Tiết Dương lại nói tiếp: "Ngay cả giết một người cũng không giết cho xong, ngươi đúng là thứ không có tiền đồ. Hỏi sao cha ngươi liền coi như là thằng con không đáng nhắc tới."

Kim Quang Dao bị đâm trúng chỗ đau, khuôn mặt liền u ám nhì Tiết Dương.

Tiết Dương nào sợ gì Kim Quang Dao, vẫn là điếc không sợ súng mà mắng tới: "Nhìn gì? Yêu ta rồi sao? Đồ đoạn tụ. Ta nhổ nhổ nhổ, dìm chết nhà ngươi trong nước bọt của ta." Tiết Dương vừa nói vừa làm động tác phỉ nhổ, mà hắn lại không nhổ ra được gì, chỉ là phun ra thêm vài ngụm máu.

Tiết Dương theo thói quen đưa bàn tay trái lên chùi máu ở mép miệng, sau đó liền thấy tay trái có chút nhẹ, nhìn lại mới nhớ ra tay trái hắn bị Lam Vọng Cơ chặt mất, ánh mắt thấp thoáng một nỗi bi thương.

Nhớ lại năm đó, hắn bảy tuổi, nằm khóc trên đường với cánh tay gãy nát. Bây giờ, hắn cũng như bản thân năm ấy, quỳ gối ở trên đường với cánh tay bị người ta chặt đứt. Chỉ là bây giờ hắn không khóc, không thể nào mà khóc nổi.

Tiết Dương nhắm mắt an thần, hắn lại nhớ tới những năm hắn còn là một đứa trẻ vô cùng ngây thơ. 

Khi hắn bắt đầu nhận thức được rằng, hắn đang sống, thì đã là một đứa trẻ không có ai bên cạnh. Mỗi ngày trôi qua đối với hắn là ngập tràn trong cơn đói. 

Hắn thường hay lủi thủi nhìn đám nhóc con trong Lịch Dương chơi đùa, nhìn bọn nó chơi vui vui vẻ vẻ như vậy, hắn cũng muốn gia nhập nhưng hắn đói, hắn không đủ sức mà chạy nhảy vui đùa như bọn nó. Thế là hắn ngồi chống cằm vui vẻ nhìn chúng nó chơi.

"Nè, hai người mà lâu lâu lại la ngươi, lâu lâu lại thấy ngươi nũng nịu là ai vậy?" Hắn bó gối nghiêng đầu, trưng cái vẻ mặt ngu ngơ nhìn cái đứa nhóc đang ngồi bên cạnh.

Đứa nhóc quay sang nhìn hắn, mỉm cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nói: "Ngu ngốc, là cha mẹ của ta đó"

Nói xong liền nhét một miếng bánh bao vào miệng hắn.

"Cha mẹ?" Hắn vừa nhai bánh, vừa lẩm nhẩm đọc lại, rồi lại hỏi đứa nhóc kế bên: "Cha mẹ là gì?"

Đứa nhóc kia đáp: "Là người sinh ra ngươi đấy."

Sau đó lại tiếp tục xé bánh bao rồi nhét vào miệng hắn.

Hắn lại nhai nhai, sau đó lại hỏi tiếp: "Sinh ra ta là sao?"

Đứa nhỏ kia bực bội, gõ một cái lên đầu hắn. Sau đó lại tiếp tục nhét miếng bánh còn lại vào miệng hắn: "Ăn không nói."

Sau khi tên nhóc kia đi, hắn vẫn cứ ngồi đần ra đấy, lẩm nhẩm hai từ "cha mẹ". Cha mẹ là người sẽ la hắn nhưng hắn vẫn có thể làm nũng, cha mẹ là người cho hắn ăn thật no để hắn đủ sức chạy nhảy vui đùa, hắn thật muốn có hai người được gọi là cha mẹ. Nhưng cha mẹ, hắn tìm đâu để tìm ra hai người này, làm sao để có được hai người này. Hắn không biết làm sao để có, làm sao để tìm ra.

Hắn muốn được yêu thương nhưng lại không biết yêu thương ở nơi nào.

Cuộc sống cứ vậy mà trôi qua, hắn lại cứ vậy mà lớn dần lên trong cơn đói.

Một hôm, hắn đang ngồi lủi thủi như mọi khi, người đàn ông kia kêu hắn lại, đưa ra cho hắn một đĩa bánh, hỏi hắn có muốn không. Hắn đương nhiên là muốn, hắn nhiều ngày rồi chỉ uống nước, thật sự rất đói. Đĩa bánh ấy lại thật là đẹp, thật nhiều màu sắc, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đĩa bánh đẹp như vậy.

Hắn từng nghe đứa nhóc kia nói bánh ở tửu quán này rất ngon, ăn vào thì cực kỳ ngọt, ngọt hơn cả hồ lô ngào đường. Hắn một bên nghe nó diễn tả mà thèm tới nhỏ dãi, hắn thật muốn ăn một lần, để biết cái gì là ngọt mà đứa nhóc kia kể.

Hắn hớn hở cầm tờ giấy chạy đi đưa cho người đàn ông vạm vỡ. Hắn chạy chuyến này thì sẽ có ngay một đĩa bánh ngọt. Có thể đem chia cho đứa nhóc duy nhất chịu nói chuyện với hắn ăn cùng, cùng hắn ăn bánh do hắn tự kiếm được.

Hắn sau cùng cũng sắp cảm nhận được vị ngọt là gì.

Có điều...

Vị ngọt hắn muốn không còn nữa, chỉ toàn mùi máu tanh ngập tràn trong khoang miệng.

Đau.

Đau quá.

Bị đánh cho xịt máu mũi, bị đánh cho hộc máu bằng miệng. Mặt hắn đau, bụng hắn càng đau hơn, tay chân hắn cũng đau không kém. Cái người vạm vỡ kia, đánh đau hơn bọn nhóc giành chỗ ăn xin của hắn.

"Đĩa bánh của ta đâu?"

Đau. Thật sự rất đau

"Ngươi chưa đưa ta đĩa bánh!"

Đau. Ta đau.

"Đau. Tay trái ta đau."

Kim Quang Dao lập tức nhét tiên đan vào miệng Tiết Dương: "Nuốt xuống, sẽ bớt đau."

Tiết Dương hận nhất là uống tiên đan, vẻ mặt như đưa đám nhìn Kim Quang Dao, nói: "Nếu ngươi đưa kẹo thì may ra còn đỡ đau, chứ cái thứ này thì có tác dụng gì."

Ngươi đâu còn là trẻ con nữa.

Tiết Dương im lặng nhìn Kim Quang Dao. Qua một lúc liền bật cười, mắt nhắm lại.

Hiểu Tinh Trần.

Tiết Dương rơi nước mắt, nghĩ: "khi ấy ngươi chịu nhường một bước, hoặc ta chịu nhường ngươi một bước liệu tương lai có hay không sẽ đi theo một hướng khác đến nơi đẹp hơn, nơi có ngươi vẫn còn sống."

"Ngươi còn đau lắm sao?" Kim Quang Dao thấy khóe mắt hắn chảy lệ, bất ngờ hỏi. Y chỉ không ngờ một kẻ điên cuồng như Tiết Dương lại có thể vì đau mà khóc.

"Ừ" Tiết Dương tỉnh tỉnh mê mê mà đáp lại.

Hắn thều thào "Đau, thật sự đau lắm."

Hắn dùng bàn tay phải của mình mà siết chặt lấy trái tim đang nhức nhói trong lồng ngực.

"Ta đau, thật sự đau vô cùng."

Nước mắt nóng hổi ngập tràn trong đôi mắt của hắn, dâng tràn mà chảy dài xuống thái dương, rồi thấm ướt làn tóc của hắn.

"Còn đau hơn việc bị bánh xe cán qua người, đau hơn cả việc bị sương hoa đâm vào bụng, còn đau hơn việc mất đi mảnh hồn tàn kia."

Hình ảnh Hiểu Tinh Trần quỳ trước hắn, dùng tròng mắt trống rỗng tuyệt vọng gào khóc, mặt y đầy máu tươi, băng vải màu trắng nhuộm đỏ hoàn toàn, nhìn thấy Hiểu Tinh Trần thất bại thảm hại như vậy, viễn cảnh hắn luôn thèm muốn được nhìn thấy nhất, vậy mà khi ấy hắn lại không thể cười như mọi khi. 

Trái tim hắn đau, rất đau.

Vì sao mà đau, hắn không biết.

Vì sao mà nhói, hắn không rõ.

Sau cùng cảm giác thắt tim này được gọi là gì, hắn đến giờ vẫn là hoàn toàn không hiểu.

Cũng như đĩa bánh ngọt của Thường Từ An hay viên kẹo đường của Hiểu Tinh Trần, sau cùng vẫn là không biết ngọt ngào tư vị ra sao.

Năm đó, cả nhà Thường thị điên cuồng đập cửa nhưng vĩnh viễn là không chờ được người tới mở cửa.

Hôm đó, tại nghĩa trang ở Nghĩa thành, hắn ngồi trên bàn, một tay chống cằm chờ Hiểu Tinh Trần ngồi dậy. 

Sau cùng vẫn là không chờ được.

"Ha ha ha" Tiết Dương bật cười.

"Ha ha ha" Tiết Dương cười, cười như một tên điên, nụ cười mà ai nhìn vào cũng muốn thay hắn rơi lệ.

Tiết Dương hắn vẫn là không hiểu, rốt cuộc cái gì là quả báo, cái gì là báo ứng. 

Hắn giết cả nhà Thường Từ An thì đã sao. Ngón tay của hắn đâu phải của người ta, người ta tiện thì cán đứt. Cả nhà Thường Từ An đâu quan hệ gì với hắn, hắn tiện thì giết sạch. Năm hắn bay tuổi, ngồi khóc một mình ở con đường đó, không ai cứu vớt. Thường thị đêm đó điên cuồng đập cửa, không ai cứu vớt.

Vậy hắn sai ở chỗ nào?

Rốt cuộc là hắn làm sai ở điểm nào.

Chỉ đơn giản hắn ăn miếng trả miếng, cư nhiên lại bị nói là ghê tởm. Lại bị chính người hắn quý trọng nhất nói là ghê tởm.

Cùng tu ma đạo, Ngụy Vô Tiện lại có Lam Vọng Cơ, còn hắn... ngay cả mảnh hồn tàn cũng không có.

Sau cùng hắn đã sai ở điểm nào. Tiết Dương hắn thật sự không biết.

Tiết Dương như hồi quang phản chiếu, ghiến răng ngồi dậy, móc trong người miếng âm hổ phù đã được phục hồi nguyên vẹn, đưa cho Kim Quang Dao. Hắn khẽ nhúc nhích hai ngón tay, Giáng Tai rời vỏ bay tới phía hắn, lơ lửng trên mặt đất.

"Ngươi... trọng thương chưa khỏi" Kim Quang Dao thấy hắn muốn ngự kiếm liền bỏ âm hổ phù vào tay áo rồi kéo hắn lại.

Tiết Dương nói: "Có khỏi hay không cũng không quay trọng nữa"

Hắn hít sau một hơi, trưng nụ cười lưu manh ra với Kim Quang Dao: "Nếu ngươi còn sống thì năm sau đốt tí vàng mã cho ta, để ta xuống dưới đỡ làm lưu manh, diêm vương đỡ đau đầu."

Kim Quang Dao đoán ra được, hắn là muốn đi tìm cái chết, vội vã đè hắn xuống.

"Ngươi muốn đi đâu, tìm Lam Vọng Cơ à, ngươi căn bản không đánh lại hắn, với lại cạnh hắn còn có một Ngụy Vô Tiện, ngươi không có cửa thắng".

Tiết Dương bị Kim Quang Dao kéo, động vào vết thương khẽ chau mày nhìn y nói.

"Ai nói ta đi tìm Lam Vọng Cơ"

Kim Quang Dao vẫn là không tin được hắn, lại nói: "Thế ngươi là muốn đi đâu"

"Ta về Nghĩa thành."

"Càng không thể được" Lần này Kim Quang Dao băng lãnh mà cất tiếng.

Nghĩa thành là nơi nào mà y không rõ, lỡ như Tống Lam vẫn còn ở đó, hắn và chạm mặt Tiết Dương, không đại khai sát giới thì địa ngục chắc đóng băng cả rồi.

Kim Quang Dao nói: "Nơi đó nếu có Tống Lam thì sao? Ngươi quên ngươi đã làm gì hắn sao? Làm mù mắt hắn, hại hắn tổn thương bạn tốt Hiểu Tinh Trần, lại cắt lưỡi hắn, bỡn cợt bạn tốt của hắn, lại còn bức chết Hiểu Tinh Trần. Ngươi nghĩ gặp lại hắn, ngươi toàn mạng được à? Ngươi đi như vậy chẳng khác nào là tự sát"

Tiết Dương không nặng không nhẹ trả lời: "Ta không tự sát, ta không muốn chết.."

Kim Quang Dao: "Thế thì tại làm sao muốn về Nghĩa thành?"

Tiết Dương: "Ta muốn về nhà."

Tiết Dương nở một nụ cười, nụ cười chân thật hệt như năm hắn chưa lên bảy tuổi, ngồi cạnh là đứa nhóc duy nhất chịu nói chuyện với hắn, đang xé từng miếng bánh nhét vào miệng hắn. 

Kim Quang Dao thấy hắn cười, nụ cười không chút tà niệm, trong sáng như đứa trẻ ngây thơ, y run sợ, người trước mặt y thay đổi quá nhiều, có chút nghi ngờ người trước mặt mình có phải là Tiết Dương hay không. Vội ly khai hắn, thối lui ra sau.

 Kim Quang Dao ngẩn ra một hồi liền túm lấy lấy hắn: "Ngươi sau cùng sau khi bị ta thanh lý không thành, ngươi rốt cuộc đã gặp chuyện gì vậy?"  

Tiết Dương vỗ vỗ bàn tay đang túm lấy cổ áo của mình, đáp: "Cả đời ta muốn nhất là hai thứ, một là đĩa bánh ngọt năm ta lên bảy tuổi, hai là Hiểu Tinh Trần."

Cánh tay trái gãy nát vì đĩa bánh ngọt.

Cánh tay trái bị chặt đứt vì Hiểu Tinh Trần.

Đau. Hắn đau.

Nhưng hắn là cam tâm tình nguyện.

Lần này Kim Quang Dao không cản Tiết Dương lại, để hắn một thân tàn mà bay ra khỏi Lan Lăng Kim thị.

Tiết Dương hắn bay chỉ mới được nửa đường, tầm nhìn hắn bắt đầu mơ hồ. Trong những hình ảnh rời rạc trước mắt, hắn thấy một đứa nhỏ đang khóc, cánh tay trái nó đẫm máu. Không ai cứu nó. Trông vô cùng cô đơn.

Tiết Dương đuối sức, mắt nhắm lại, cả người lẫn kiếm từ trên không trung mà rơi xuống đám cỏ dại rậm rạp. Trong đêm tối, hắn một mình quạnh hiu nằm bất động ở con đường vắng vẻ.

Thân thể va đập mạnh với nền đất, toàn bộ xương cốt của Tiết Dương như muốn vỡ vụn ra. Hắn ghiến răng trước cơn đau nhức. Gân xanh thi nhau nổi lên, một tầng mồ hồi phủ trên khuôn mặt anh tuấn của hắn.

"Đạo trưởng" 

Hắn kêu lên, hơi thở có chút nặng nhọc: "Dù có ra sao, Tiết Dương cũng sẽ không buông tha cho ngươi, nhất định ta sẽ không buông tha cho ngươi. Hiểu Tinh Trần, dù ngươi có là hồn nát, Tiết Dương ta vẫn sẽ không buông tha cho ngươi"

Tiết Dương cố gằng bò dậy, lê lết từng bước, từng bước tiến vào Nghĩa thành.

"Hiểu Tinh Trần" Tiết Dương gọi tên y.

"Đạo trưởng."

"Đạo trưởng Hiểu Tinh Trần."

"Sau cùng thì ta đã sai ở đâu?"

"Ngươi chỉ cho ta có được không?" 

Ánh nhìn của hắn trở nên mờ nhạt.

"Hiểu Tinh Trần, ta muốn..."

Giọt nước mắt của hắn tràn ra khỏi khóe mi, rơi xuống nên đất. 

Tiết Dương hắn nhìn thấy nghĩa trang hắn từng ở, hắn mơ hồ thấy được vị đạo trưởng nọ. Bộ dáng vẫn rất dịu dàng. Hắn bật khóc nức nở.

"Ta về rồi."

Tiết Dương hắn ngã xuống, xô ngã cửa rào mà đạo trưởng mới xây.

Hơi thở của Tiết Dương yếu dần, yếu dần rồi tắt đi. Hắn nhắm mắt, mãn nguyện. Dù khí trời hôm nay thật lạnh buốt.

Tuyết bắt đầu rơi, rơi trên mái hiên, rơi trên tán cây, rơi trên nền đất, và rơi trên cơ thể đã đông cứng của hắn. Càng lúc càng dày, càng lúc càng trắng.

Qua một hồi, thi thể của Tiết Dương bị tuyết nhấn chìm trong màu trắng lạnh lẽo, màu trắng mà đạo trưởng thích nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net