✓ 3.2. Tương tư nhất dạ mai hoa phát (2a)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cười đầy hứng thú, hỏi lại.

"Ta muốn…"

Một cơn gió đêm thổi bay mái tóc dài mượt mà đen tuyền giữa khuya tối, thoang thoảng hương nhẹ nhàng tao nhã của đóa mai bung cánh mãn khai vấn vít trên chóp mũi y - và rồi, làm rung lên nơi trái tim đương đập từng hồi.

Mang về, giấu đi.

Theo sau thanh âm chứa đầy ý cười của chính mình, Ngụy Vô Tiện tung người nhảy xuống đầu tường. Hoặc có lẽ là hắn tự tin vào võ nghệ của mình, dù có nhảy xuống từ nơi cao như vậy cũng chẳng hề sợ sệt; hoặc có lẽ là, hắn tin rằng sẽ luôn có người có thể đỡ được hắn.

Từng bước chân nhẹ mang chút gấp gáp vội vàng truyền tới để lại dấu chân trên nền tuyết, mùi đàn hương ngập tràn từ lồng ngực của người kia tiếp theo sau đã khẳng định suy nghĩ của hắn là thật. Ngụy Vô Tiện nhảy bổ xuống và kịp thời được Lam Vong Cơ đỡ lấy, hai thân ảnh mang áo trắng đứng dưới trời tuyết rơi ôm nhau thật chặt - tay áo quấn quýt lấy nhau, vị đàn hương và hương mai thanh tao rất nhẹ vờn quanh nhau, cùng với nhịp hồn nhịp phách đã vô tình đồng điệu cùng nhau từ khi nào.

"Sao ngươi lại ra ngoài mua rượu giờ này?" Như thể không để tâm đến tư thế của cả hai lúc này, Lam Vong Cơ lên tiếng hỏi.

Ngụy Vô Tiện theo thói quen dụi dụi đầu vào mặt y, sau đó mới trả lời: "Hết rượu rồi, mà ta thèm nên ra ngoài mua á. Lam chưởng phạt có định phạt ta vì phạm phải gia quy không?"

"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu." Lam Vong Cơ đáp lại hắn, "Nên phạt."

Ngụy Vô Tiện biết rõ dù Lam Vong Cơ có nói vậy thì y cũng sẽ không nỡ ra tay phạt mình cái gì, chỉ là vẫn giả bộ làm nũng cầu tha thứ, như thể hắn thật sự sắp bị đối phương xách cổ áo đi chịu thước phạt ở từ đường: "Lam Trạm, Lam nhị công tử, Lam nhị ca ca, đừng mà ~" Đôi mắt hoa đào to tròn ngập nước đáng thương nhìn y, "Lam đại nhân rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho ta lần này đi có được không?"

"Không được." Lam Vong Cơ lắc đầu buông hắn ra rồi chỉnh sửa lại trang phục đã hơi bị rối loạn của hắn cho ấm, giọng nói tuy có vẻ nghiêm túc nhưng nghe kĩ lại có chút ý cười. "Phạt tịch thu rượu, chỉ được uống ở Tĩnh thất."

Ngụy Vô Tiện đã hoàn toàn ném đám anh em cây khế đang chờ hắn ra sau đầu, vui vẻ nói: "Vậy bây giờ chúng ta về Tĩnh thất thôi!"

Lam Vong Cơ mỉm cười rất khẽ một cái: "Được."

Ừ và đó chính là lí do vì sao Lam Vong Cơ vui đấy.

8.

Sau giờ học, Ngụy Vô Tiện đang định thu dọn đồ đạc để trở về thì bỗng có một người gọi lại hắn và bảo có chuyện muốn nói. Lam Vong Cơ đã bị Lam Khải Nhân gọi đi làm gì đó, giờ phút này cũng không ai quản lí Ngụy Vô Tiện, thế nên hắn cứ thế tò mò nhìn người đang chặn đường mình. Tuy rằng trời lạnh khiến hắn muốn xông về phòng ngay tức khắc, nhưng hắn cũng không thể vô lễ như vậy với người ta chứ.

Như thể đọc ra được sự mờ mịt trong mắt hắn, người kia ôm quyền hành lễ, trông rất nho nhã hào hoa: "Ngụy công tử, tại hạ Nghiên Linh Thẩm thị Thẩm Từ Phong, không biết Ngụy công tử có thể theo ta đi tới một chỗ được không?"

"Đi đâu? Ngươi có gì cần ta giúp đỡ sao?" Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu hỏi, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu. Hành động nghiêng đầu này chỉ nhỏ xíu vậy thôi, nhưng vào mắt người có tình thì quả thực là hết sức đáng yêu.

Thẩm Từ Phong giấu đi vẻ ngượng ngùng trên mặt, làm bộ như không thấy hành động nhỏ này của hắn. Nhẹ gật gật đầu, tạm thời chưa biết làm thế nào để nói chuyện riêng với Ngụy Vô Tiện thì cứ dùng tạm cách này đi.

Ngụy Vô Tiện thấy Thẩm Từ Phong gật đầu, bèn nói: "Vậy cũng được, nếu nằm trong khả năng của ta thì ta sẽ giúp ngươi. Ngươi muốn ta đi đâu?"

"Mời Ngụy công tử đi theo ta."

"Rồi sao vậy? Ngươi dẫn ta ra sau núi làm gì?" Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn khung cảnh xung quanh: Núi cao non xa, cây cối khẳng khiu xác xơ buồn tẻ trong ngày đông giá lạnh; vài bé thỏ con lông trắng muốt nấp sau mấy hang nhỏ, giương đôi mắt to tròn màu đỏ nhìn hai vị khách không mời mà đến, con suối nhỏ đã đóng băng chặn lại ánh nhìn của con người với đàn cá đang bơi lội…

Đây rõ ràng là khu vực sau núi, nơi Ngụy Vô Tiện rất hay bắt cá bắt thỏ để nghịch, đôi lúc còn thiếp đi trên cây lúc nào không hay. Đây là nơi hắn cực kì yêu thích, mỗi lần tìm không thấy hắn ở bất kì nơi nào thì Lam Vong Cơ đều sẽ đến đây tìm hắn, lâu dần đã thành thói quen. Giả dụ như hắn có ngủ quên, thì Lam Vong Cơ cũng quen luôn với việc bế hắn về Thanh thất rồi.

Ngụy Vô Tiện đang suy nghĩ miên man thì tiếng nói của người đứng bên cạnh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Thẩm Từ Phong quyết định không vòng vo: "Ngụy công tử, ta… từ ngày đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết một chuyện cực kì quan trọng của cả đời mình."

Ngụy Vô Tiện hơi nhướng mày, làm bộ như không thèm để ý nhưng trong lòng đã cảnh giác vạn phần: "Sao, trên người ta có cái gì quan trọng với ngươi lắm hả? Nếu thế thật thì ta cá chắc là ngươi nhầm ta với ai đó rồi, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt."

Thẩm Từ Phong hít sâu một hơi, khẽ lắc đầu: "Không phải vậy. Chuyện quan trọng mà ta muốn nói đến chính là nhân sinh đại sự cả đời này của ta."

Ngụy Vô Tiện: "Nhân sinh đại sự? Liên quan gì ta?"

"Đó là chuyện thành hôn." Thẩm Từ Phong cố giấu sự lúng túng ngượng chín mặt của mình, nhiệt độ trên mặt đang liên tục tăng lên: "Ngụy công tử, ta thích ngươi! Trở thành Thẩm thiếu phu nhân của ta có được không?"

Ngụy Vô Tiện: ☺️???

Nhân sinh bàng hoàng.

Thẩm Từ Phong đã nghĩ suốt một đêm mới quyết định tỏ tình. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, gã đã biết trái tim mình đánh rơi ở chỗ Ngụy Vô Tiện rồi.

Song có một vấn đề, Ngụy Vô Tiện dù có đẹp đến đâu đi nữa thì hắn cũng vẫn là nam tử, không thể sinh con đẻ cái nối dài hương khói cho tổ tiên gia tộc đúng không? Người ta nói bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại mà. Nếu một nam nhân thích một nam nhân khác, nếu tình cảm đó không thực sự sâu sắc mãnh liệt, vậy thì cũng chẳng ai dám phạm phải điều được cho là bất hiếu này để hi sinh tất cả vì tình yêu như vậy.

Nhưng, các ngươi có biết lí do quan trọng quyết định khiến Thẩm Từ Phong bày tỏ tình cảm với Ngụy Vô Tiện là gì không?

Ngược về thời tiền bối của Nghiên Linh Thẩm thị, có một bí mật mà chỉ có những vị tiền bối đức cao vọng trọng của gia tộc này mới biết được. Vị Thẩm phu nhân đời gia chủ thứ ba của Thẩm gia, thực chất là một nàng hoa yêu. Kể từ ấy, hậu đại của Thẩm gia đều luôn mang trong mình một nửa dòng máu của yêu, có năng lực nhìn thấu được ai là yêu, ai là người.

Vậy cho nên, ngay từ đầu, dù Ngụy Vô Tiện không nói thì Thẩm Từ Phong đã biết hắn là hoa yêu. Mà hoa yêu thì có một đặc điểm thần kì ở chỗ là dù nam hay nữ thì đều có khả năng sinh con đẻ cái, phần lớn hậu bối được sinh ra còn có tư chất cực cao. Rước được một hoa yêu không chỉ xinh đẹp, mạnh mẽ mà còn có thể mang thai dưỡng dục hậu đại, làm gì có chỗ nào không tốt?

Nhưng Ngụy Vô Tiện hắn không biết thân phận của mình đã bị người ta biết được, hắn chỉ biết, cái người trước mặt này quá mức khiếm nhã! Mới gặp lần đầu đã bày tỏ tình yêu cầu hôn các kiểu, có bị điên không???

Rụt rè đâu, ngượng ngùng đâu, lo lắng đâu, lịch sự đâu?!

"Ngụy Anh!"

9.

"Lam Trạm, ngươi… ngươi sao vậy? Ngươi đang giận ta sao?"

Nhìn gương mặt vừa có chút hoảng loạn vừa có chút sợ hãi, cộng thêm mấy phần lo lắng khó hiểu trước mặt, Lam Vong Cơ cảm thấy ban nãy mình đúng là tức giận đến mức mất cả lí trí rồi.

Sau khi làm xong việc mà Lam Khải Nhân đã giao cho mình, Lam Vong Cơ mới đi tìm Ngụy Vô Tiện để cùng nhau trở về. Nhưng tìm khắp nơi mà không nhìn thấy hắn ở bất cứ đâu, y bèn theo thói quen bình thường từ nhỏ tới lớn của mình mà đi ra sau núi tìm hắn.

Ai ngờ tới, Lam Vong Cơ vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng Thẩm Từ Phong tỏ tình với Ngụy Vô Tiện!

Một cơn tức giận xen lẫn ghen tuông vô cớ xông lên đỉnh đầu, y gọi một tiếng "Ngụy Anh!" đầy lạnh lẽo, sau đó mặc kệ tất cả kéo Ngụy Vô Tiện ngự kiếm đi khỏi đó, bay thẳng về Tĩnh thất (tuy rằng Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ngự kiếm, cái này y về chép phạt sau). Ngụy Vô Tiện còn chưa hết bàng hoàng trước lời tỏ tình kinh thiên động địa của Thẩm Từ Phong, lại đột nhiên đối mặt với một Lam Vong Cơ đang có vẻ lửa giận phừng phừng, trong nhất thời không biết phải phản ứng ra sao với người nào.

"Ta…" Đôi mắt đen tròn của Ngụy Vô Tiện chứa một chút dè dặt như lo sợ đang làm bản thân mình tức giận, lại như gáo nước lạnh dội Lam Vong Cơ tỉnh cả người. Y nói ra được một chữ, nhưng rồi lại bặm môi không biết nên nói gì.

Phải rồi, y giận cái gì? Y làm sao lại có thể giận hắn được người khác yêu quý? Mà y cũng có tư cách gì để ghen ghét với người khác đâu?

Ngụy Vô Tiện thấy y không nói, cũng yên lặng đứng đó suy nghĩ. Hắn tự nhận mình không làm gì sai trái đến mức có thể khiến Lam Vong Cơ giận dữ ra mặt như vậy, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có sự việc vừa diễn ra.

Nhưng hắn vẫn không biết phản ứng của Lam Vong Cơ là có ý nghĩa gì.

"Có phải do Thẩm Từ Phong vừa…" Ngụy Vô Tiện cân nhắc một hồi mới nói, ai ngờ vừa nghe đến tên kẻ kia, ánh mắt của Lam Vong Cơ ngay lập tức biến thành "Ta không muốn ngươi nhắc đến hắn".

Lớn lên cùng Lam Vong Cơ từ nhỏ, ít nhất Ngụy Vô Tiện có thể nhận ra được cảm xúc của y lúc này, rằng Lam Vong Cơ cực kì không thích hắn nhắc đến Thẩm Từ Phong. Thức thời, hắn nhanh chóng ngậm miệng, đôi mắt hoa đào đảo một vòng nghĩ xem nên dỗ Lam Vong Cơ thế nào.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Lam Trạm, thực ra tên đó nói với ta quá mức đường đột, ta đương nhiên sẽ không chấp nhận. Ngươi cũng đừng tức giận với ta nữa, ta…"

Cắn cắn môi, Ngụy Vô Tiện hoang mang ba giây cố gắng tìm từ. Sau đó, một khoảnh khắc nóng đầu khiến hắn nói thẳng suy nghĩ trắng ra nhất trong lòng mình:

"Ta thích ngươi nhất, ta cũng chỉ có ngươi thôi!"

Kì thực, Lam Vong Cơ cũng cảm thấy mình thật sự là giận quá mất khôn. Đối mặt với một Ngụy Vô Tiện luôn tìm cách để dỗ mình như thế thì y cũng cảm thấy có lỗi, đang lựa lời để xin lỗi hắn thì đột nhiên nghe được câu nói như sét đánh này của hắn.

"Ngươi… có biết mình vừa nói gì không?" Giọng y đè xuống thật thấp, thanh âm thật trầm.

"... Hả?" Ngụy Vô Tiện ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ. Hắn thấy ánh mắt sâu thẳm của y đang nhìn mình, cảm xúc cuộn trào trong đó làm hắn không sao đoán được y đang nghĩ gì. Hắn… hắn vừa nói gì đó rất đáng sợ sao?

Lam Vong Cơ tiến lên một bước, đi về phía hắn. Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy hơi run, chân theo bản năng muốn lùi lại về phía sau để kéo giãn khoảng cách giữa hai người họ.

Cứ thế, một người tiến, một người lùi, lùi thẳng đến chân tường thì cũng hết đường để lùi tiếp nữa rồi.

Dù trước kia cũng từng có tiếp xúc gần với nhau rất nhiều lần rồi, nhưng lần này, trực giác của Ngụy Vô Tiện mách bảo hắn không nên đến gần cái người này. Bình thường vốn trầm tĩnh lịch sự văn nhã ôn hoà bao nhiêu, mà hiện tại lại…

Lam Vong Cơ cúi người xuống, cuối cùng, gục đầu lên vai Ngụy Vô Tiện. Hơi thở ấm áp phả vào vùng cổ và sau gáy khiến hắn hơi ngứa, mà cảm giác ấy lại giống như thâm nhập vào tận trong lòng. Không khí yên ắng và xúc cảm quá mức kì lạ của y làm Ngụy Vô Tiện bỗng dưng bình tĩnh lại chứ không hề vừa căng thẳng vừa run nữa.

Ngụy Vô Tiện vừa định giơ tay lên chạm vào mái tóc dài của y, lại đột ngột dừng lại giữa không trung khi đột nhiên nghe tiếng Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói:

"Ta phải làm thế nào với ngươi bây giờ…"

"Ngụy Anh, trong lòng ta có ngươi. Ta thích ngươi."

Ngọn gió đông thổi lên bên ngoài cửa sổ thật mạnh, bụi tuyết vương đầy trời, dường như còn lẫn theo những cánh hoa mai nở rộ một sắc đỏ đang bay lả tả. Y nói y thích hắn, thứ tình cảm trân quý kia tựa như đóa mai đỏ đương độ mãn khai đẹp nhất, nơi nhịp đập trong lồng ngực cũng đựng đầy quyến luyến. Tình yêu của Lam Vong Cơ đã dành trọn cho đoá mai nở kiên cường vươn mình trước mưa bay tuyết phủ năm nào, cũng chính bởi vì cái đẹp độc nhất vô nhị ấy mới rung động được mùa đông nơi y.

Hoa nở rồi lại có khi tàn, chỉ đẹp được đến thế thôi. Nhưng Ngụy Vô Tiện thì khác, đối với Lam Vong Cơ, nhành hoa mà y thương yêu chính là đóa mai rực đỏ mãi mãi suốt tháng năm - nếu có ngày nó đứng bên bờ vực tàn lụi, vậy thì cũng không sao cả, thứ tình mà y trao đi sẽ là ngọn lửa gìn giữ, bảo hộ lấy nó.

TBC.

Chương 2 sẽ chia thành hai phần a và b cho đủ nha...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net