✓ 3.2. Tương tư nhất dạ mai hoa phát (2a)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#3. Tương tư nhất dạ mai hoa phát (2a)

Viết: _limerance

Lúc viết mình nhớ tới trên twitter á, hồi trước các artist bên Nhật có cái trend vẽ Ngụy Anh vui vẻ thì nở hoa lung linh lung linh, rồi Lam Trạm ăn luôn hoa của ẻm =)))))) ở đây Ngụy Anh zui thì cũng nở hoa (mai đỏ), nhưng mà Lam Trạm không ăn được, chỉ để làm cảnh và khiến Tiện xinh thêm thôi=)))))

5.

Chim líu lo hót phía sau những tàn cây lớn trong tiểu viện, như đang cùng nhau tấu lên khúc nhạc hào hứng chào đón một ngày mới bắt đầu. Tuyết trắng rải đầy xuống những đoá long đảm tím nhạt, khiến chúng như được mặc một tấm áo màu trắng nhạt thanh khiết.

"Cảm ơn long đảm tỷ tỷ, ta đã biết rồi." Chỉ thấy một thiếu niên chừng mười sáu tuổi mặc áo đen ngồi bên cạnh vườn long đảm trong tiểu trúc, miệng cười như hoa, có cảm giác cả vườn hoa này nở bung thì cũng không tươi tắn bằng nụ cười của hắn. Ba ngàn tóc đen dài mượt mà được buộc đuôi ngựa ra sau đầu, cố định bằng một sợi dây cột tóc màu đỏ tung bay trong gió đầu đông, để lộ cần cổ trắng ngần như sáng hơn cả tuyết. Rõ ràng trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng gió xào xạc và tiếng chim hót đâu đây, hoàn toàn không có lấy tiếng người; nhưng trông hắn như đang nghe thấy ai đó nói chuyện, thanh âm trong trẻo cũng ngọt ngào đáp lời lại.

"Ngươi đang làm gì?" Một giọng nói thanh lãnh trầm thấp vang lên từ phía cửa tiểu trúc long đảm, thiếu niên áo đen ngoái đầu nhìn ra sau. Thấy rõ người vừa mới tới là ai, hắn ngay lập tức cười thật tươi: "Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ đi vài bước về phía hắn, cúi người xuống rồi vươn tay ra. Gió và tuyết nổi khiến tà áo trắng muốt của y bay lên theo gió, cuốn theo cả sợi mạt ngạch thắt gọn trên trán. Ngụy Vô Tiện hơi thất thần nhìn theo một chữ "Trạm" rất nhỏ thêu dưới đuôi sợi mạt ngạch đang nhẹ nhàng tung bay, đôi mắt tựa như sao trời dường như nghĩ đến điều gì khiến hắn cảm thấy rất vui vẻ, nụ cười trên mặt lại càng ngọt ngào hơn. Lam Vong Cơ cũng không thúc giục hắn; vài giây sau, Ngụy Vô Tiện mới mỉm cười đặt tay mình vào tay y, sau đó dựa vào Lam Vong Cơ mà dùng lực đứng dậy.

Hắn đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ, cười nói: "Lúc nãy ta thấy khá nhiều người mặc quần áo không phải của Lam gia đi lại trong Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ta mới tò mò hỏi mấy tỷ tỷ xem có chuyện gì, hoá ra là con cháu của các gia tộc khác tới Lam gia cầu học."

Một tay Ngụy Vô Tiện xoa cằm, trông có vẻ khá đăm chiêu cộng thêm chút tò mò: "Ta đã nghe nói tiên sinh được mệnh danh là vị thầy đáng kính nổi tiếng gần xa, phân nửa tu chân giới đều đã từng là học trò của ông ấy. Nhưng mà ta cũng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến lớp học của các đệ tử thế gia khác trông như thế nào…"

Lam Vong Cơ nghe vậy, cũng nhớ tới Ngụy Vô Tiện vào Lam gia từ nhỏ, học tập làm việc đều giống dòng chính nên đúng là chưa từng tham gia nghe học cùng các đệ tử nhà khác thật. Tuy rằng hai người họ đều đã học qua nội dung mà các đệ tử thế gia khác chuẩn bị học rồi, nhưng nếu Ngụy Vô Tiện muốn…

"Nếu ngươi muốn thì cũng có thể đi nghe học cùng họ." Lam Vong Cơ nói.

Hai mắt Ngụy Vô Tiện lập tức sáng như sao, ngạc nhiên hỏi: "Thật à?"

Lam Vong Cơ biết hắn vốn thích giao lưu kết bạn, mấy chỗ náo nhiệt đông người chưa bao giờ thiếu thân ảnh của hắn nên thoải mái cho ra đề xuất này. Chỉ là không ít các gia tộc tu tiên có cái cách làm quen với nhau rất không hay - quen nhau chỉ dựa trên ích lợi của gia tộc, thường lật mặt cực nhanh, ít người thực sự chân thành. Tuy là đến cầu học chỉ có các thiếu niên mười mấy tuổi và có lẽ còn chưa nghĩ đến mấy việc vụ lợi, song Lam Vong Cơ vẫn lo lắng có ai đó có ý đồ không tốt với hắn. Ngụy Vô Tiện lại không hiểu rõ điều đó, nên nếu hắn muốn tới nghe học cùng thì Lam Vong Cơ cũng sẽ đi theo.

Y giơ tay sờ sờ chạm chạm cọng tóc nghịch ngợm dựng ngược lên trước trán hắn, cái cọng tóc mà dù có làm cách nào cũng không chải mượt xuống được như những chỗ khác rồi nói: "Thật. Chỉ cần xin phép thúc phụ, ta sẽ tham gia cùng ngươi."

Ngụy Vô Tiện vui vẻ cười lớn, cọng tóc vểnh ngược trên đầu cũng vui đến mức nở ra một đoá hoa mai đỏ thắm xinh xinh: "Vậy thì tuyệt quá! Cảm ơn ngươi, ta thích Nhị ca ca nhất!!" Hắn đột nhiên chồm người lên, hai tay ôm chầm lấy Lam Vong Cơ, cái đầu nhỏ với mái tóc mềm mại còn dụi dụi lên mặt y.

Lam Vong Cơ hơi giật mình lùi ra sau vài bước, nhưng sau đó vẫn bình tĩnh đưa hai tay lên giữ lấy eo hắn để cả hai không bị ngã: "... Không cần nói cảm ơn."

Ngụy Vô Tiện đang thích thú ngửi mùi đàn hương lành lạnh và dụi mặt vào đám lông cổ áo ấm áp trên người y, nghe vậy thì hơi ngẩng đầu. Ai ngờ tới hắn đột nhiên nhìn thấy vành tai y đã đỏ lên một chút không biết từ khi nào, khẽ chạm vào còn có chút nóng nóng. Thế là Ngụy Vô Tiện nhanh chóng cười, thầm thì hỏi: "Lam nhị ca ca, có gì phải ngại ngùng đâu chứ. Số lần chúng ta ôm nhau như thế này còn ít sao?"

Lam Vong Cơ lúng túng đến mức nói lắp: "Ngụy… Ngụy Anh."

Hắn nở một nụ cười ranh mãnh, ghé sát vào tai y rồi khẽ thổi nhẹ một hơi, sau đó lại nhẹ giọng nói: "Ta đây~. Ngại cái gì, năm xưa Nhị ca ca còn muốn cưới ta cơ mà. Sao nào, khí thế mạnh mẽ bá đạo lúc đó đâu mất rồi hử?"

Tai Lam Vong Cơ càng đỏ hơn nữa. Y vội vã quay mặt qua chỗ khác, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể để yên cho hắn nói mấy lời mập mờ với mình. Hồi lâu, Lam Vong Cơ mới khó khăn nói: "Ngụy Anh, đừng nghịch nữa."

Ngụy Vô Tiện lại phá lên cười, cuối cùng cũng chịu buông y ra, tuy rằng lúc buông tay còn có chút tiếc nuối. Chẳng hiểu sao lúc nói đến chữ "cưới", tim hắn đột nhiên đập mạnh hơn một chút, trong lòng bỗng dưng hết sức hết sức muốn nghe Lam Vong Cơ đáp lại hắn một câu…

Đáp lại một câu như thế nào nhỉ? Nghiêm túc từ chối, hay… nghiêm túc đồng ý?

Ngụy Vô Tiện cũng không rõ, thầm nghĩ chắc chỉ do tưởng tượng của mình thôi, thế là lại hi hi ha ha kéo Lam Vong Cơ vào trong mái hiên của tiểu trúc long đảm. Hắn ngồi luôn xuống dưới hành lang làm bằng gỗ mà chẳng hề sợ lạnh, giơ tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh ra hiệu cho Lam Vong Cơ ngồi xuống. Lam Vong Cơ đã quá quen với cái hành lang nho nhỏ này suốt gần mười năm, cũng thuận theo ý hắn mà ngồi xuống bên cạnh.

"Ta đùa thôi, ngươi là ca ca tốt của ta mà!" Ngụy Vô Tiện bật cười, vừa cười vừa nói. Hắn rất hay cười và luôn có thể dùng nụ cười tỏa nắng của mình để thu hút người khác, nhưng dường như cái người ngồi bên cạnh lại có ma lực thần kì khiến hắn cười vui hơn bất cứ lúc nào.

Lam Vong Cơ biết ngay cái đầu nhỏ của Ngụy Vô Tiện chỉ có ý định trêu chọc y chứ không hề có ý tưởng thực sự ái muội gì, trong lòng âm thầm lắc đầu thở dài. Đôi khi ngây thơ quá mức như Ngụy Vô Tiện cũng rất dễ làm người khác khổ tâm đấy.

Ngụy Vô Tiện đang thao thao bất tuyệt nói đủ thứ với Lam Vong Cơ, không lâu sau lại đột nhiên có tiếng người từ nơi cửa của tiểu trúc long đảm: "Ta có thể vào không?"

Cả hai đều không hẹn mà cùng nhìn ra. Ngụy Vô Tiện lên tiếng đầu tiên, tay nhỏ giơ lên cao quá đầu vẫy vẫy vẫy vẫy, thoạt trông rất phấn khích: "Lam đại ca!"

Lam Vong Cơ gọi một tiếng: "Huynh trưởng."

Lam Hi Thần mỉm cười bước tới, nói: "Xin lỗi Vô Tiện, ta lại đến gọi Vong Cơ đi có chút việc rồi đây, sợ là không thể tiếp tục nói chuyện cùng đệ được."

Lam Vong Cơ nghe thế, không cần nghĩ cũng biết chắc là có việc gì liên quan đến chuyện cầu học của các đệ tử thế gia. Y khẽ gật đầu, tay nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Ngụy Vô Tiện: "Vậy ta đi đây."

Ngụy Vô Tiện cười cười đáp lời Lam Hi Thần trước: "Không sao ạ, hai người cứ vội việc của mình, không cần lo cho ta đâu." Nói rồi, hắn mới quay sang cười với Lam Vong Cơ, "Nhị ca ca đi làm việc vui vẻ nhé ~"

Lam Hi Thần nói: "Nếu buồn chán thì đệ có thể xuống núi đi chơi."

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu: "Ta biết rồi, lát nữa ta cũng định đi đây chút. Huynh và Lam Trạm bận bịu gì thì cũng nhớ chú ý đừng làm việc quá sức đó."

Ba người nói với nhau thêm vài câu nữa rồi Cô Tô Song bích mới rời đi. Nhìn theo hai bóng áo trắng đã khuất sau những lùm cây xanh um, Ngụy Vô Tiện cũng đứng dậy đóng cửa tiểu trúc long đảm, tung tăng rẽ bước sang một con đường khác.

6.

Cái "đi đây" trong lời Ngụy Vô Tiện chính là đi tới khu vực các đệ tử, con cháu thế gia sẽ tới cầu học. Hắn nghe nói năm nay Nhiếp Hoài Tang lại lại lại bị Nhiếp Minh Quyết ném đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, thế nên mới đi tìm Nhiếp Hoài Tang để nói chuyện cho vui.

Bởi vì Lam Hi Thần quen biết thân thiết với hai huynh đệ Nhiếp gia từ lúc còn nhỏ, Ngụy Vô Tiện lại hay theo chân Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đi chơi nên cũng quen cả hai người họ. Mặc dù Nhiếp Hoài Tang từ bé đã có vẻ khá là nhút nhát còn lười tu luyện, nhưng Ngụy Vô Tiện luôn cho rằng người này rất có khả năng sẽ làm ra nhiều thành tựu trong tương lai, không thể khinh thường. Hơn nữa, hai người cũng rất hợp ý nhau, tính cách đều nghịch ngợm ham chơi, vậy nên rất nhanh đã trở nên thân thiết.

Đi qua sơn môn, ở nơi này có không ít các công tử thiên kim đang dần tiến đến đây cầu học. Ngụy Vô Tiện nhìn trái nhìn phải xung quanh để tìm Nhiếp Hoài Tang, thế nên hắn cũng không để ý tới có rất nhiều người đều đang nhìn mình.

Ngụy Vô Tiện thả chậm bước chân nhìn chung quanh, tóc đuôi ngựa dài lắc lư phía sau đầu thêm một sợi dây cột đỏ bay lên giữa tuyết trắng, làm như muốn khiến cho chủ nhân của nó thêm mấy phần hoạt bát không bị ràng buộc câu thúc. Một chút đỏ rực rỡ trên nền trắng trời tuyết lúc sang đông, trông sao rực rỡ vô ngần. Khóe miệng hắn khẽ cong lên như luôn đang mỉm cười, đôi mắt hoa đào sáng long lanh như điểm chút phấn hồng nơi đuôi mắt, chỉ khẽ liếc nhìn cũng đủ để người ta bị câu mất thần hồn. Một từ "phong thần tuấn lãng" cũng không đủ miêu tả hết người thiếu niên này, trong khoảnh khắc, những người xung quanh đều đã bất giác đặt ánh nhìn của mình lên người hắn.

Một nàng thiên kim tiểu thư của gia tộc nào đó nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, đôi mắt đã ngay lập tức dán chặt lên người hắn. Nàng kéo kéo áo của ca ca mình đứng bên cạnh, ánh mắt sáng rỡ như vừa tìm được ý trung nhân: "Ca ca, huynh có biết vị công tử mặc áo đen kia là ai không? Hắn là người Lam gia đúng không, đeo mạt ngạch nhưng sao lại không mặc giáo phục màu trắng? Trông đẹp quá đi mất… Đẹp như thế kia mà tại sao tu chân giới chưa từng ai nhìn thấy?"

Thực ra trả lời cho câu hỏi này cũng khá đơn giản. Ngụy Vô Tiện thiên tư thông minh, tu luyện chậm hơn Cô Tô Song bích nhưng thời gian kết đan lại cực kì sớm mà không hề thua kém; hắn lại thích hành hiệp trượng nghĩa, mang tấm lòng son ngây thơ như đứa trẻ, thêm khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì chỉ cần săn đêm một trận cũng có thể nhất chiến thành danh. Nhưng hắn lại chưa bao giờ đi săn đêm ở bất cứ nơi nào xa hơn khỏi Thải Y trấn, mà lúc đi cũng dùng thuật dịch dung để che mặt. Lí do là bởi vì, Ngụy Vô Tiện vốn không phải con người: nếu lấy thân phận hoa yêu xuất hiện trước mắt người đời thì rất dễ gây ra nghi ngờ bôi nhọ, nảy sinh ý xấu hãm hại, gây thành tai họa lớn…; còn nếu nói dối là con người thì cũng sợ một ngày nào đó lộ tẩy, ánh nhìn của người đời về hoa yêu lại càng trở nên xấu xí hơn nữa. Lam gia chỉ có thể thống nhất hạn chế sự xuất hiện của Ngụy Vô Tiện ở bên ngoài tu chân giới, làm công tác tư tưởng cho nhiều người thông qua phương thức dạy học để khiến người đời cải thiện cái nhìn về yêu. Chờ đến khi thời cơ chín muồi, đến lúc ấy Ngụy Vô Tiện tự khắc sẽ trở thành một đoá hoa mai tỏa sáng rực rỡ giữa nhân thế.

Ngụy Vô Tiện biết các trưởng bối Lam gia cũng là vì muốn tốt cho mình, thế nên cũng hết sức nghe lời. Thu hoạch được một bảo bối thông minh giỏi giang, ngoan ngoãn vâng lời còn biết làm nũng nói ngọt, đáng yêu xinh đẹp, trên dưới Lam gia đều vô cùng yêu quý chiều chuộng đứa nhỏ này.

Tuy rằng đôi lúc sự nghịch ngợm của hắn vẫn khiến cho Lam Khải Nhân hết sức đau đầu.

Lại trở về với vị thiên kim tiểu thư đang bị Ngụy Vô Tiện thu hút ánh mắt nọ. Kéo một hồi không thấy ca ca trả lời, nàng bất mãn quay sang hỏi: "Ca ca, huynh…"

Quay sang nhìn mới biết, đến chính ca ca của nàng cũng đang nhìn chằm chằm người nọ thì ai rảnh đâu đi trả lời nàng!

Thiên kim tiểu thư: "......"

7.

Tình hình này cứ thế tiếp diễn cho tới tận buổi sáng ngày cầu học đầu tiên ở Lan thất, mà điều này thực sự khiến Lam Vong Cơ không vui chút nào.

Chỉ nội việc nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang hi hi ha ha tụm năm tụm ba với đám người Nhiếp Hoài Tang, Giang Trừng các thứ các kiểu là khí lạnh xung quanh người y cũng đủ để đóng băng ba thước rồi.

Lam Vong Cơ biết Ngụy Vô Tiện là một người hết sức hoạt bát hòa đồng, có thể dễ dàng dùng một gương mặt tươi cười xán lạn và tính cách cởi mở của bản thân để làm thân với nhiều người khác. Nhưng đây là lần đầu tiên, Lam Vong Cơ cảm nhận được mị lực và khả năng kết bạn của hắn có thể lớn đến như vậy.

Từ nhỏ, Ngụy Vô Tiện đã luôn bám theo y như cái đuôi nhỏ, thêm việc ít khi ra khỏi địa giới Cô Tô nên hầu như Ngụy Vô Tiện không có nhiều bạn, gần như luôn ở bên cạnh Lam Vong Cơ. Điều đó khiến khát vọng chiếm hữu của y cực kì thỏa mãn, giống như người nọ chỉ luôn vây quanh mình, trong mắt người nọ chỉ luôn có mình. Thế nhưng cho đến thời điểm bây giờ Lam Vong Cơ mới hiểu được điều đó cũng không hẳn là như thế, chỉ cần khi nào tính tình của hắn vẫn cứ bay nhảy như vậy thì y cũng sẽ mãi mãi không thể một mực giữ người nọ trong lòng bàn tay mình.

Dù biết chính mình cũng không có tư cách cấm cản hắn kết bạn, song việc nhìn thấy rất rất nhiều người bị hắn thu hút, rất rất nhiều người cười cười nói nói cùng hắn là y lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Huống hồ, những người muốn lân la làm quen với hắn, thực ra…

"Giang huynh ta nói ngươi nghe, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ này có một người ngươi tuyệt đối không thể trêu vào." Nhiếp Hoài Tang tỏ vẻ cao thâm, cây quạt trên tay mở ra che khuất nửa khuôn mặt.

Ngụy Vô Tiện thân là đệ tử Lam gia nhưng cũng không biết có ai có thể đáng sợ như trong lời Nhiếp Hoài Tang (chủ yếu là do hắn được nhiều người chiều chuộng quá nên không biết mặt đáng sợ của họ), thế là cũng tò mò giương mắt nhìn.

Giang Trừng hỏi: "Ai vậy? Lam Khải Nhân tiên sinh?"

Nhiếp Hoài Tang lắc lắc đầu. Hắn nhìn nhìn chung quanh, sau đó hạ giọng nói nhỏ: "Không phải. Người đó là chưởng phạt của Lam gia, Lam nhị công tử Lam Vong Cơ."

Ngụy Vô Tiện chưa kịp làm ra phản ứng gì, bên cạnh đã vội vàng có người tiến lên, giơ tay nói: "Ngụy công tử yên tâm, ta ta ta sẽ bảo vệ ngươi!" Mặt hắn ta đỏ bừng như vừa lo vừa sợ, nhưng dường như lại đang cố gắng hết sức để tạo một ấn tượng thật tốt đối với Ngụy Vô Tiện vậy.

Một người khác đứng bên cạnh cũng liến thoắng, ánh mắt hoàn toàn không thể rời khỏi người Ngụy Vô Tiện: "Đúng đúng đúng! Ở Lam gia đã có ta rồi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để tên Lam Vong Cơ kia bắt nạt ngươi!"

Bên cạnh nhao nhao có người cũng mạnh miệng nói các thứ các thứ - rõ ràng là lúc nghe đến tên Lam Vong Cơ đã sợ co rúm cả người, thế nhưng nhìn đôi mắt hết sức ngây thơ của Ngụy Vô Tiện (?), cả đám đều không hẹn mà cùng ra vẻ mình hết sức mạnh mẽ, có đủ năng lực bảo vệ hắn.

Huống hồ, những người muốn lân la làm quen với hắn, thực ra…

Lam Vong Cơ đã ngay lập tức có thể nhìn ra được, trên nét mặt, trong ánh mắt của họ viết cái gì,

Đó là mến mộ.

Làm sao y có thể không hiểu chứ? Chính là bởi, y đã từng nhận ra cảm xúc đó ngay trong chính bản thân mình!

"Ngừng ngừng ngừng!" Ngụy Vô Tiện nhanh chóng giơ tay ngăn lại đám thế gia đệ tử đang mồm năm miệng mười, hắn có cảm giác đám người này đang hiểu lầm gì rồi thì phải. Tiêu hoá được Nhiếp Hoài Tang vừa nói tới ai, Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên, bất giác thốt lên xưng hô hết sức thân mật của mình với y: "Hoài Tang huynh, ngươi nói Lam nhị ca ca á? Y rõ ràng dịu dàng lắm luôn mà-"

Nhiếp Hoài Tang vội vàng gõ cái quạt lên vai Ngụy Vô Tiện, nói với Giang Trừng: "Lam Vong Cơ của cái tên này khác hoàn toàn với Lam Vong Cơ mà chúng ta sắp phải đối mặt, Giang huynh, ngươi đừng nghe lời hắn."

Đám thế gia công tử: "......"

Giang Trừng: "......"

Sự chú ý của Giang Trừng lại đặt lên vấn đề khác. Hắn dùng ánh mắt hết sức kinh dị đến mức nổi cả da gà nhìn Ngụy Vô Tiện: "Ngươi vừa gọi Lam Vong Cơ… là cái gì?"

Ngụy Vô Tiện chưa kịp mở miệng, lại chợt nghe thấy một tiếng gọi thanh lãnh từ phía sau truyền tới: "Ngụy Anh."

Vừa nghe tiếng, hắn ngay lập tức quay đầu nhìn lại, cười khúc khích gọi: "Lam nhị ca ca!"

Đám thế gia công tử: "............."

Giang Trừng: ".............." Được rồi, hoá ra ta không nghe nhầm.

Nhiếp Hoài Tang: "... Thấy chưa, ta đã nói mà." Hắn vốn dĩ không cần các ngươi bảo vệ, mà là hắn bảo vệ các ngươi mới đúng!

Sau đó, Nhiếp Hoài Tang liên tục nháy mắt ra hiệu với mấy người còn lại: "... Ha ha, Lam nhị công tử… Chúng… chúng ta đi tới Lan thất trước, ngươi và Ngụy huynh thong thả trò chuyện ha…"

Nói xong, cả đám chạy mất không thấy tăm hơi.

Ngụy Vô Tiện: "......."

Im lặng ba giây, Ngụy Vô Tiện đầy ái ngại nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm ngươi xem ngươi kìa, doạ bọn họ chạy té khói luôn rồi."

Chẳng phải cũng có phần của ngươi à? Lam Vong Cơ mặt không cảm xúc trả lời: "Kệ đi."

Phụt một tiếng bật cười, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi thay đổi rồi!"

"Có sao?" Lam Vong Cơ vẫn mặt không cảm xúc, xoay đầu nhìn Ngụy Vô Tiện. Chẳng hiểu sao nhìn đôi mắt lưu ly kia, Ngụy Vô Tiện lại có chút chột dạ, vội vàng quay đầu sang chỗ khác.

Ngụy Vô Tiện có ý đồ muốn đánh trống lảng sang chuyện khác, khụ khụ vài tiếng rồi nói: "À phải rồi, Thiên Tử Tiếu tối hôm qua của ta vẫn ở trong phòng ngươi chứ? Lát nữa tan học ta qua Tĩnh thất lấy nha!"

Lam Vong Cơ đáp lời: "Vẫn còn. Ngươi tùy ý."

Nhớ tới buổi tối hôm qua, Lam Vong Cơ bỗng dưng cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều.

Đêm hôm qua, trăng tròn hiếm thấy mà ló lên sau tầng lớp mây dày âm u và tuyết rơi suốt ngày đêm. Gió vi vu thổi làm chuông gió ngoài cửa rung lên leng keng, hòa trong hương hoa mai đỏ ngọt ngào thanh nhã bay đi khắp tiểu viện.

Lục tung phòng mình trong Thanh thất, Ngụy Vô Tiện nhận ra một sự thật vô cùng đớn đau: Hết rượu rồi!

Hắn vốn định về phòng lấy vài vò Thiên Tử Tiếu để chiêu đãi hội anh em cây khế vừa mới quen ban sáng, ai ngờ đâu lại hết rượu đúng lúc như vậy. Không còn cách nào khác, hắn đành nửa đêm trèo tường ra ngoài xuống Thải Y trấn mua rượu.

Nhưng đêm nay, trời đã chú định đám anh em cây khế của hắn kia không có phước phần được hưởng thụ rượu ngon rồi.

Tung tăng mua hai vò Thiên Tử Tiếu, hắn vừa mới leo lên vách cao và đặt một chân lên, thì đã chợt nghe thấy từ phía bên kia bức tường vang lên một giọng nói lạnh lẽo quen thuộc: "Người đi đêm sau giờ Hợi không được vào, ngươi thu chân lại đi."

Ngụy Vô Tiện chưa đáp lại, chỉ là chú ý hoàn thiện việc đứng lên đầu tường xong xuôi cho khỏi trơn trượt rồi mới nhìn xuống. Dưới vầng trăng tròn vành vạnh đang đổ xuống nhân gian thứ ánh sáng tinh khiết, vụn tuyết bay đọng trên tấm áo trắng của người kia dường như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ của đất trời; đôi mắt lưu ly nhạt sâu không thấy đáy đang dịu dàng chăm chú nhìn vào Ngụy Vô Tiện, khiến hắn bỗng cảm thấy có chút lao đao trong giây lát.

Nhìn vò rượu trong tay, ý định đùa nghịch một hồi khiến hắn đột nhiên nở nụ cười xán lạn, một tay xách vò rượu giơ lên về phía Lam Vong Cơ: "Thiên Tử Tiếu! Chia cho ngươi một vò, coi như không nhìn thấy ta có được không?"

Nếu như Lam Vong Cơ đứng dưới tường nhìn lên trong đêm tuyết trăng là bóng hình có thể khiến Ngụy Vô Tiện chao đảo, vậy thì nụ cười tinh nghịch phảng phất chút hồn nhiên của Ngụy Vô Tiện cũng có thể trở thành viễn cảnh cả đời này Lam Vong Cơ chẳng thể nào quên.

Ngơ ngẩn một lát, Lam Vong Cơ đã buột miệng nói ra: "Không thể."

Đẹp đến thế, nào có ai có thể làm như chưa từng nhìn thấy?

"Vậy, vị công tử này muốn thế nào nhỉ? Muốn đuổi ta đi, không cho ta vào Vân Thâm Bất Tri Xứ ư?" Ngụy Vô Tiện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net