✓ 4.4. Open the door, please (c4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#4.4. Open the door, please (4)

Viết: _limerance
Beta: Lửng

Note chương 4: Duma bởi vì mình mê Tiện vãiiiiii nên Tiện sẽ được mình miêu tả rất xinh đẹp😼

Ngồi nói chuyện cùng Cung Hồng Diệp một lúc lâu, Nhiếp Hoài Tang mới nhận được tin nhắn của Ngụy Vô Tiện: [Ông ơi qua cửa hàng X ở tầng 3 đeeeeee] kèm một cái sticker "Alo" rõ to. Kiểu nhắn tin lúc nào cũng thích kéo dài chữ cuối này khiến giọng điệu của cô nàng luôn hết sức dễ thương.

Nhiếp Hoài Tang buồn cười trả lời: [Oke đợi tôi xíu he] và kèm theo chiếc icon 👌 trông cũng buồn cười không kém. Cung Hồng Diệp thấy hắn cười cười nhắn tin với ai đó, trêu chọc hỏi một câu: "Anh nhắn tin với ai mà trông vui thế? Không lẽ là… tình nhân hả?"

"Ôi trời ơi cô nói vậy là tôi chết bất đắc kỳ tử lúc nào không hay đấy." Nhiếp Hoài Tang ngay lập tức xua xua tay, "Là Ngụy tiểu thư, cổ kêu tôi tới cửa hàng mua váy vóc các kiểu rồi. Cô đừng nói linh tinh, đến tai Giám đốc Lam là tôi mất xác ngay."

Cung Hồng Diệp bên ngoài tỏ ra không hiểu gì, chỉ cười hùa theo nhưng trong lòng thực ra đã rõ một năm một mười rồi. Cô bật cười nói: "Rồi rồi tôi không đùa nữa. Anh cũng đi mau đi kẻo Ngụy tiểu thư phải đợi."

"Vậy nha, cô đi chơi vui nhé. Tôi đi đây." Nhiếp Hoài Tang đút điện thoại vào túi quần, giơ tay vẫy vẫy chào rồi đi lên tầng 3. Đẩy cửa bước vào cửa hàng X, hắn đã thấy cô tiểu thư cành vàng lá ngọc kia đang ngắm nghía chiếc váy đỏ lộng lẫy trước cái gương gần đó. Bên cạnh Ngụy Vô Tiện còn có một cô bé phục vụ đang không ngừng giới thiệu các mẫu váy mới thời thượng nhất và hết lời khen ngợi ngoại hình xinh đẹp của Ngụy Vô Tiện.

"Em thấy chị hợp với tất cả các loại mốt." Cô bé phục vụ mới chừng khoảng mười mấy tuổi – có lẽ cô bé làm thêm ở đây – đứng bên cạnh cảm thán không ngừng. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người xinh đẹp đến mức có thể cân hết tất cả mọi loại phong cách: từ lộng lẫy quyến rũ đến hồn nhiên thơ ngây, từ giản dị hiền hoà đến thanh cao nhã nhặn như thế này. Kể cả vô tình vớ phải bộ đồ có thể nói là "thảm hoạ" của một thời kỳ nào đó thì khi được khoác lên người Ngụy Vô Tiện, nó cũng trở nên… rất có phong thái khác.

Đây quả thực là móc áo di động! Là lụa đẹp vì người!

Ngụy Vô Tiện bật cười khiêm tốn nói: "Cảm ơn em vì lời khen nha, nhưng em hơi quá lời rồi. Chị cũng đâu đẹp đến mức đó đâu."

Vừa thấy Nhiếp Hoài Tang vào, một người phục vụ chạy đến hỏi: "Chào anh, anh muốn mua gì ạ?"

Hắn lắc đầu rồi giơ tay chỉ Ngụy Vô Tiện: "Tôi đợi cô ấy thôi." Sau đó, hắn tìm một cái ghế sofa và nằm dài ở đó chờ Ngụy Vô Tiện trong trạng thái hết sức chán chường. Ai ngờ, chưa kịp nằm xuống hắn đã nghe tiếng véo von của cô nàng kia: "Đến rồi mà chẳng nói chẳng rằng gì hết vậy Nhiếp nhị thiếu?"

Nhiếp Hoài Tang quay sang, thấy Ngụy Vô Tiện nhìn vào trong gương, nhưng đôi mắt qua tấm gương lại đang nhìn về phía hắn, còn nháy mắt một cái. Nhiếp Hoài Tang đau khổ đỡ trán: "Bà cho tôi làm bình hoa là được, chuyện lụa là gấm vóc của con gái các bà tôi chịu. Có gì hỏi bé phục vụ đứng cạnh kia kìa."

Rồi hắn nhìn đống váy đủ màu sắc sặc sỡ treo trên chiếc giá bên cạnh đó, ê răng hỏi: "Bà tính mua hết số váy đó à?"

"Đúng thế." Ngụy Vô Tiện ngắm nghía.

Nhiếp Hoài Tang nói: "Trông bà có vẻ chu đáo cho buổi hẹn đó ghê. Nói nghe nè, bà chỉ đi gặp người ta có một buổi thôi, mua lắm vậy cũng đâu có mặc được hết đâu."

"Thì tôi mặc lần khác. Ai bảo tôi đi sắm váy chỉ cho mỗi một buổi hẹn?" Ngụy Vô Tiện liếc mắt một cái, trả lời thản nhiên. "Hơn nữa tôi mua nhiều thế này Giang Trừng lại chẳng vui quá, tôi đang tăng doanh thu cho ổng đấy."

Nếu Giang Trừng ở đây lúc này thì chắc ổng sẽ ôm quyền chắp tay và nói "Cảm ơn thần tài, cảm ơn thần tài" cho coi.

Phục vụ nghe thấy thì vô cùng kinh ngạc: "Giang… chị biết Giám đốc Giang ạ?"

Ông chủ chưa chắc đã nhớ được hết mặt nhân viên, nhưng nhân viên chắc chắn biết đến ông chủ. Thế cho nên khi nghe thấy tên ông chủ hãng thời trang nhà mình được gọi thẳng ra như thế, cô bé ngạc nhiên cũng không lạ. Ngụy Vô Tiện cười gật đầu, còn nói: "Bạn thân từ bé."

Nhân viên trong cửa hàng trầm trồ kinh ngạc, còn không nhịn được mà nghĩ: Hoá ra đều là con nhà quyền quý cả. Bảo sao vừa vào cửa hàng đã càn quét hết cả đống váy vóc hàng hiệu mà không thèm nhìn giá, nhà giàu có khác. Cả đám âm thầm chậc lưỡi lắc đầu, sinh ra đã ngậm thìa vàng sung sướng như vậy đấy.

Nhiếp Hoài Tang không tỏ vẻ gì. Hắn xoa cằm ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Mà lúc nãy tôi gặp Cung Hồng Diệp cũng đang ở trung tâm thương mại này."

Ngụy Vô Tiện ngay lập tức đặt chiếc váy trên tay sang bên cạnh, vội chạy tới chỗ sofa nơi Nhiếp Hoài Tang đang ngồi: "Hồng Diệp á? Thế ông có thấy Lam Trạm không?" Đôi mắt cô nàng sáng lên, thoạt trông rất mong đợi.

"Không." Nhiếp Hoài Tang trả lời, "Cổ đi một mình, bảo là được cho phép nghỉ sớm nên mới tới đây chơi. Nhưng mà trông cổ cứ lạ lạ thế nào ấy…" Hắn đăm chiêu, trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi. Hắn cứ có cảm giác cô gái này vừa nãy có hơi chột dạ, hay là lo lắng sợ sệt vì vừa làm chuyện gì sai trái vậy. Nhưng trông thấy vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện, hắn cũng không nói ra.

"Lạ cái gì, ông cứ toàn nghĩ linh tinh thôi." Ngụy Vô Tiện nói. Nhiếp Hoài Tang lè lưỡi: "Bà đừng quên trước khi tôi dấn thân vào làm kinh doanh thì tôi từng tốt nghiệp thủ khoa Bắc Ảnh đấy. Mấy cái phản ứng nhỏ xíu trên mặt cũng không qua mắt được tôi đâu, chứ đừng nói là giả bộ vụng về như thế."

Ngụy Vô Tiện khinh bỉ nhìn hắn: "Bớt huênh hoang giùm, ông cứ nghi thần nghi quỷ suốt thôi. Lỡ đâu em ấy mệt mỏi trong người thì sao?" Sau đó thở dài ảo não: "Nếu mà có Lam Trạm ở đây thì tốt biết mấy, chị ấy có mắt thẩm mỹ tốt hơn ông nhiều."

Nhiếp Hoài Tang lặng lẽ lầu bầu: "Nếu mà Giám đốc Lam ở đây, cô ấy nhất định sẽ chọn cho bà cái váy xấu nhất."

Ngụy Vô Tiện nổi đóa, giơ tay táng vào đầu Nhiếp Hoài Tang cái bốp và ngay lập tức bao che cho Lam Vong Cơ: "Vớ va vớ vẩn! Chị ấy hiểu tôi hơn ông nhiều, còn ủng hộ tôi đi tìm người yêu rồi đấy. Chứ ai như ông!"

Nhiếp Hoài Tang nhìn Ngụy Vô Tiện bằng ánh mắt hoài nghi: Bà chắc không?

Chắc hay không chắc thì Ngụy Vô Tiện cũng mặc kệ. Chỉ biết là sau khi đi mua đồ xong, em lại tí tửng trở về nhà trò chuyện với Lam Vong Cơ thâu đêm suốt sáng mấy ngày liền, đồng thời âm thầm nói xấu Nhiếp Hoài Tang lúc nào cũng xấu tính vô cùng. Những lúc cùng nhau tâm sự trên trời dưới biển như vậy, Lam Vong Cơ đều sẽ yên lặng ngồi bên cạnh lắng nghe em chăm chú. Cho dù gương mặt nàng không hề biểu lộ bất cứ cảm xúc đặc biệt gì, thế nhưng mỗi câu của Ngụy Vô Tiện đều sẽ được Lam Vong Cơ đáp lại dẫu chỉ đơn giản là một từ.

Cách quan tâm lặng lẽ như thế này khiến Ngụy Vô Tiện yêu chết đi được. Em luôn tỏ ra mình là một con người hướng ngoại hoạt bát và mạnh mẽ với người khác, thế nhưng chỉ khi ở cùng với Lam Vong Cơ, em mới thể hiện rõ bản tính thích nũng nịu mềm mại của mình. Giống như một con mèo nhỏ phơi cái bụng tròn của mình cho người đáng tin cậy nhất đối với nó, số người được Ngụy Vô Tiện tin tưởng để lộ sự mềm yếu ấy chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Hai cô tiểu thư cùng nằm cạnh nhau trên một chiếc giường lớn, tay Ngụy Vô Tiện vân vê một lọn tóc mềm của Lam Vong Cơ. Em bỗng nhẹ giọng vu vơ hỏi: "Nếu sau này em có người yêu thật thì chẳng lẽ em sẽ mất tự do luôn à? Lúc đấy em không được gặp chị nữa luôn hay sao?"

"Không đâu. Một người thật lòng yêu em sẽ không khống chế sự tự do của em." Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ vào lòng. Gương mặt em vùi vào cổ Lam Vong Cơ, em híp mắt hưởng thụ cảm giác ấm áp truyền tới từ trên làn da mềm mại của nàng. Lam Vong Cơ không còn ngượng ngùng trước những tiếp xúc gần gũi như thế này giống khi còn nhỏ nữa, nàng đã quá quen với sự nhiệt tình và những hành động thân mật của em rồi, thậm chí đôi khi chính nàng còn là người chủ động ôm ấp cô gái nhỏ này.

Tay Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đưa tay dọc sống lưng Ngụy Vô Tiện như an ủi vuốt lông bé mèo nhỏ. Hai người nằm kề sát nhau, tóc mai chạm vành tai quấn quít như chẳng thể tách rời được. Đối với Lam Vong Cơ, những cái vuốt ve ấy chẳng biết từ khi nào đã nhiễm lên đôi phần luyến lưu và ngọt ngào khác, hòa lẫn trong ngọn lửa tình thoáng đượm thứ dục vọng không tên đang âm ỉ cháy.

Nàng thương em. Vậy mà em chẳng hề phòng bị nằm trên chiếc giường của nàng, trong phòng ngủ của nàng, như vô tình khơi dậy lên trong trái tim người con gái trẻ tuổi vốn chững chạc nghiêm nghị ấy thứ cảm giác mong manh kỳ lạ. Lam Vong Cơ không phải Liễu Hạ Huệ, cũng không theo chủ nghĩa tình yêu Platon không hề có dục vọng; nên khi nhìn thấy em hồn nhiên vùi mặt vào trong lòng mình và ỷ lại mình như thế, nàng… cảm thấy quá khó để kiềm chế khát vọng sâu trong tim.

"Thực ra em cũng không mong chờ gì lắm ở cuộc hẹn hò này đâu. Nhưng…" Tiếng Ngụy Vô Tiện truyền tới, em khẽ nói, "Em vẫn mong mọi chuyện sẽ ổn một chút. Đừng tệ quá là được."

"Mẹ em cũng giục em đi tìm người yêu rồi." Ngụy Vô Tiện ngao ngán thở dài, nói tiếp.

Lam Vong Cơ chỉ dịu dàng nhìn em trả lời: "Chúc em thuận buồm xuôi gió."

Ngụy Vô Tiện bật cười, dụi dụi đầu vào cổ Lam Vong Cơ làm nàng cảm thấy hơi nhồn nhột. Môi nàng cũng bất giác khẽ mỉm cười một chút.

Ngụy Vô Tiện thủ thỉ: "Em yêu chị nhất."

Lam Vong Cơ ngơ ngẩn nhìn làn tóc em, trong lòng khẽ nói: Chỉ là tình yêu ấy của em khác với của chị.

Mang theo lời chúc "thuận buồm xuôi gió" của Lam Vong Cơ, vài ngày sau, Ngụy Vô Tiện sửa soạn đi tới địa điểm đã hẹn trước. Trần Hàn Vũ hẹn em ở ngã tư giao nhau giữa hai con phố lớn cực kỳ đẹp và thơ mộng: Cây xanh phủ kín hai bên đường, cả dọc đường thoáng mát xanh tươi trong màu nắng nhạt và màu lá cây xinh đẹp khi đang mùa sấu rụng. Đây là con phố được rất nhiều các bạn trẻ yêu thích để đi dạo và chụp ảnh check-in khi du lịch tới đây, bởi vẻ đẹp hoài cổ đến mức nao lòng xao xuyến khiến rất nhiều người vô cùng mê mẩn. Trần Hàn Vũ không hẹn đến một địa điểm cụ thể nào mà chỉ bảo em dừng ở phố, đồng thời còn biết chọn đường như vậy, có thể thấy rõ rành rành ý đồ.

Ngụy Vô Tiện đứng dựa vào thân xe ô tô nghịch điện thoại, còn Nhiếp Hoài Tang vẫn ngồi trong ghế lái. Hắn bấm cửa xe ô tô xuống, nghiêng ra nói chuyện với Ngụy Vô Tiện: "Lão này cũng khôn thật đấy, hẹn bà ra đây để trực tiếp đưa bà đi chứ gì. Lại còn chọn cái phố đẹp như này, chắc cũng nghiễm nhiên coi đây là một trong những địa điểm cần đến trong ngày hẹn hò đúng không."

Ngụy Vô Tiện buồn cười nói: "Ông nói như kiểu người ta có sắp đặt trước để dụ tôi vào tròng thế."

"Lại chả thế à." Nhiếp Hoài Tang nói. Nhìn cô nàng hết sức ngốc nghếch không hề phòng bị gì trước mặt, hắn cảm thán: "Đúng là mặc bộ váy này hợp với bà nhất, bà ngốc như này thì cái vibe hồn nhiên ngây thơ chưa bao giờ hết phù hợp với bà đâu."

Hai người lại cãi qua cãi lại thêm một hồi nữa, "mỉa mai xỉa xói" nhau hết lời, suốt ngày chí chóe với nhau như con nít. Chẳng ai để ý, phía trước con đường ở chỗ giao nhau, một anh chàng phi xe moto đã đến đứng ở đó từ khi nào.

Như đã nói ở trên, đây là một con đường được khá nhiều người lựa chọn đến chơi nên hiện tại số người ở đây không phải là ít. Trần Hàn Vũ nhìn quanh, trong nhất thời không biết cô gái nào là người mình cần tìm.

[Em đã đến chưa? Gửi anh đặc điểm nhận dạng được không?] Anh gửi đi một tin nhắn.

Chưa đến một phút sau, một bức ảnh selfie được gửi tới. Hình ảnh không thấy mặt mà chỉ được chụp từ cổ trở xuống, để lộ chiếc váy màu trắng tinh khôi trễ vai có viền ren mỏng trên cổ xinh xắn và mái tóc nâu dài quá vai xoăn nhẹ. Phía sau cô nàng còn có hình dạng của một thứ nào đó màu đen, trông như cánh cửa xe ô tô.

Bởi vì ở đây không có mấy người đi ô tô nên chỉ vừa nhìn ảnh, Trần Hàn Vũ đã quét mắt một vòng kiếm tìm. Khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên, mắt anh ngay lập tức va phải một đôi mắt hoa đào đen láy lấp lánh ánh nắng sớm và chiếc váy trắng dễ thương giống hệt như tấm ảnh vừa nhận được. Nét hồn nhiên và nụ cười trong veo của cô gái hiện lên rõ ràng trên gương mặt với ngũ quan hoàn mỹ, khiến anh vô thức ngẩn người trong giây lát.

Từ bên kia phía con đường, anh thấy gió nhẹ nhàng thổi tóc em bay và môi em khẽ mỉm cười.

TBC.

tự dưng mê viết mấy đoạn đối thoại xàm xí giữa Tiện với Tang quá =))))) thui xà lơ bốn chương đủ rồi, chương sau bắt đầu đờ ra ma nè.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net