✓ 5.3. Chong bấc tương tư (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#5.3. Chong bấc tương tư (c3)

Viết: _limerance
Lời tác giả: Rất có tâm hồn ăn uống.

7/ Đồ ngọt có thể khiến tâm trạng của mọi người vui vẻ hơn

"Gì, các ngươi đang bàn tán nói xấu sau lưng ta đấy à?" Giọng nói oanh vàng của chàng thanh niên vang lên từ đằng sau. Mấy người vô thức quay đầu lại. Ngụy Vô Tiện phồng mang trợn má đứng đó, hai tay chống nạnh trông rất không hài lòng. Lam Vong Cơ bình tĩnh đi theo sau, trên tay còn bưng một mâm bánh hạt sen.

Giang Trừng nguýt dài: "Ngươi nghĩ ngươi đáng giá để ta nói xấu à?"

Ngụy Vô Tiện chậc một tiếng, kéo ghế ngồi xuống. Lam Cảnh Nghi bên cạnh vội vàng đưa tay ra như muốn đỡ hắn, nhưng lại bị một câu "Ngồi yên đó đi" chặn lại. Hắn nói: "Sư huynh ngươi làm đồ ăn cho ngươi đấy, đúng là cái đồ có phúc mà không biết hưởng." Nói rồi hắn quay sang nháy mắt với Lam Vong Cơ: "Nhỉ?"

Vẻ mặt Lam Vong Cơ không gợn sóng nhưng vẫn nghe lời phụ hoạ hắn: "Ừ."

Cặp bài trùng nào đó vẫn đang đấu võ mồm với nhau, còn ánh nhìn của đám tiểu bối đã dán lên những chiếc bánh hạt sen thơm ngào ngạt đang bày ra trước mặt. Ngoài dự đoán, mấy chiếc bánh này không có màu đỏ. Có thể là do Lam Vong Cơ đã "hỗ trợ" ngăn cản móng vuốt của Ngụy Vô Tiện, cũng có thể là do lương tâm của hắn trỗi dậy nên mới không bỏ ớt. Nhưng mà dù sao cũng là chuyện đáng mừng.

"Ăn đi." Lam Vong Cơ rất ra dáng "hiền thê lương mẫu" chia cho mỗi người một phần. Thấy người lớn đã ăn, đám trẻ con cũng bắt đầu nếm thử.

Vừa thử một miếng, mắt Lam Cảnh Nghi sáng rỡ: "Ngon quá!"

Lam Tư Truy nhanh chóng gật gật như thể hết sức đồng ý. Kim Lăng thì không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt "ta muốn ăn thêm" kia cũng đủ biết phản ứng của nó ra sao.

Ăn nhăm nhăm nhăm xong một cái bánh, Ngụy Vô Tiện mới cười nói: "Thấy thế nào?"

Mấy đứa nhóc muốn đánh giá mười điểm. Lần đầu tiên tụi nó thấy khả năng nấu ăn của Ngụy Vô Tiện có thể đỉnh cao đến thế. Thật là tuyệt vời!

Giang Trừng cũng phải gật gù: "Ta cứ tưởng ngươi sẽ đổ nguyên lọ tương ớt vào chứ."

"Đấy là bánh cay chứ không phải bánh ngọt." Ngụy Vô Tiện liếc mắt trả lời. Nói xong, hắn lại nhón thêm một cái bánh nữa. Đã là cái thứ ba rồi. Giang Trừng phát hiện ra điều kỳ lạ: "Ta không biết ngươi lại thích ăn ngọt đến vậy đấy."

"Ông giời con trong bụng thích ăn chứ có phải ta thích ăn đâu." Ngụy Vô Tiện buột miệng đáp. Nói xong mới thấy buồn cười, sao hắn lại đổ lỗi cho đứa nhỏ thế nhỉ.

Tay Giang Trừng chợt khựng lại vài giây. Trong bóng tối chỉ có ánh trăng vằng vặc đổ xuống và đôi ba ngọn nến thấp thoáng từ mấy dãy nhà phía xa, người ta cũng không nhận ra được vẻ mặt của Giang tông chủ ra sao. Bây giờ hắn mới nhớ tới cái người trước mặt này vốn là một Khôn trạch, bây giờ còn đang có thai nữa. Nhìn cái vẻ lúc nào cũng nhảy nhót vui chơi lên rừng đánh gà xuống suối bắt cá, có ai nhớ được trong bụng Ngụy Vô Tiện vẫn còn một đứa nhóc chứ.

Thời điểm hắn biết tin Ngụy Vô Tiện có em bé, hắn cũng chẳng nhớ cảm xúc của mình là như thế nào. Có thể là hoảng sợ, ngạc nhiên và cuối cùng là phức tạp chăng?

Ngày trước, Giang Yếm Ly từng bế Kim Lăng, vừa dịu dàng ru đứa nhỏ ngủ vừa nói với Giang Trừng:

"Nếu A Tiện có cho mình riêng một đứa trẻ, ta nhất định sẽ sẵn sàng ở bên cạnh đệ ấy để chăm sóc cho đệ ấy mọi nơi mọi lúc. Mang thai vất vả lắm, ta muốn A Tiện bớt khổ sở đi đôi chút, chứ đừng như ta…"

Chỉ tiếc là nàng chưa kịp hoàn thành lời hứa ấy.

Ánh nến phía xa bỗng rõ lên như đang ngay trước mắt. Trông như ánh lửa những đêm trường giá lạnh ngày xưa – thứ lửa tàn nhẫn thiêu cháy mảnh ký ức cũ sờn đó thành một nắm tro tàn, chứ chẳng hề có tác dụng sưởi ấm.

Giang Trừng ngẩn ngơ một hồi lâu. Khi hắn hoàn hồn, hắn mới nghe được tiếng nói chuyện của mọi người vẫn rôm rả. Ngụy Vô Tiện cười đùa nghịch ngợm với Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi và Kim Lăng, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là tiền bối hết. Lam Vong Cơ thì yên lặng ngồi bên cạnh, dung túng hắn "bắt nạt" bọn trẻ con. Mấy đứa nhóc kia hết nói rồi lại cười.

Mọi thứ đã thay đổi, nhưng hình như cũng không thay đổi bao nhiêu. Thứ gì nên buông xuống thì người khác đều buông xuống cả rồi.

"Thích thì làm nhiều lên mà ăn, Liên Hoa Ổ không thiếu hạt sen." Giang Trừng bỏ miếng bánh vào miệng sau khi nói xong, nghe như thể bâng quơ một câu thôi.

Ngụy Vô Tiện đang cười nói gì đó với Lam Vong Cơ, nghe thế thì quay đầu lại nhìn Giang Trừng. Hắn chợt bật cười. Đôi mắt hoa đào đen láy kia thoáng chốc như chứa cả trời sao lấp lánh. "Ta sẽ còn qua đây ăn chực dài dài đấy. Ăn trụi hạt sen ở Liên Hoa Ổ luôn, ăn cho ngươi sạt nghiệp!"

"Không cần phải ăn chực."

Đâu cần phải ăn chực như khách lạ? Nơi này vẫn là nhà của Ngụy Vô Tiện mà.

8/ Cách "uống rượu" khi mang thai

Mang thai phải kiêng rượu! Đó là cái chuyện mà Ngụy Vô Tiện cảm thấy đáng để hắn tức giận và hận thù nhất khi mang thai. Giận hơn cả khi hắn không ăn được cay đấy.

"Sau khi đứa nhỏ này ra đời, chắc chắn ta phải uống hết mười vò Thiên Tử Tiếu." Ngụy Vô Tiện cáu giận ném cái gối vào người Lam Vong Cơ đang ngồi gần đó. Gối làm bằng vải và bông cực kỳ mềm mại chứ không phải loại gối gỗ cứng ngắc, hiển nhiên chẳng thể tạo thành loại sát thương gì lên người Lam Vong Cơ cả. Y thở dài buông cây bút lông trên tay xuống, tiến tới dỗ dành con mèo nhỏ đang xù lông: "Ngoan."

Lam Vong Cơ sẽ không nói là sau khi sinh em bé xong, hắn vẫn còn phải kiêng đồ có cồn thêm ít nhất ba tháng nữa đâu…

Ngay lập tức, cái người đang tỏ vẻ tức giận kia nhanh chóng hết bực bội, vèo một phát biến thành gối ôm hình người. Hắn chui vào lòng Lam Vong Cơ, để y nắn nắn chỗ này bóp bóp chỗ kia khắp người mình cũng không phàn nàn gì cả. "Ta thèm rượu chết mất, thằng nhóc chết tiệt này…"

"Sao ngươi biết là thằng nhóc?" Lam Vong Cơ hỏi.

Ngụy Vô Tiện: "Ta đoán thế."

Lam Vong Cơ: "......"

Ngụy Vô Tiện nhăn mi: "Ngươi không thích hả?"

Lam Vong Cơ thở dài, đưa tay vuốt vuốt tóc hắn: "Không phải không thích."

"Thế ngươi muốn sinh con trai hay con gái?" Hắn cọ cọ mặt vào ngực áo của Lam Vong Cơ rồi hỏi lại.

"Đều được." Lam Vong Cơ đặt cằm lên vai hắn, thầm nghĩ chỉ cần là ngươi sinh thì ta đều thích hết.

Ngụy Vô Tiện như thể được khơi lên hứng thú, bắt đầu huyên thuyên: "Nếu có con trai, ta sẽ để thằng nhóc này ăn tất cả các loại đồ ăn mà ta không được ăn trong hiện tại cho nó chừa đi. Với cả cũng để xem xem khẩu vị của nó có giống ta không nữa. Còn nếu là con gái… ừm, cũng như thế. Nhưng mà khả năng là con gái sẽ không quá thích uống rượu đâu nhỉ?..."

Thế là Lam Vong Cơ đã thành công dùng câu hỏi của mình để đánh lạc hướng Ngụy Vô Tiện và làm hắn nói sang chuyện khác.

Nhưng có một điều thú vị là, sau khi Ngụy Vô Tiện có em bé được ngoài ba tháng, hắn nhận được một niềm vui bất ngờ đến từ Lam Vong Cơ. Đó là một buổi chiều hắn đang phơi nắng ngoài sân Tĩnh thất, Lam Vong Cơ bỗng đi đâu đó trở về, trên tay còn mang theo một chiếc bát gỗ nho nhỏ.

"Ngụy Anh." Đặt cái bát lên bàn đá, Lam Vong Cơ gọi một tiếng. Ngụy Vô Tiện híp mắt vươn tay lên. Lam Vong Cơ cũng chiều hắn, ôm lấy đối phương và đỡ hắn dậy.

"Ngươi đi đâu về thế?" Ngụy Vô Tiện hỏi, bởi vì vừa lim dim ngủ nên tiếng nói cũng tràn đầy giọng mũi lười biếng.

Lam Vong Cơ không trả lời mà chỉ cầm cái bát kia lên và đặt vào trong tay hắn: "Thử cái này đi."

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới tỉnh ngủ. Hắn "oáp" một tiếng, chút xíu nước mắt long lanh ở đuôi mắt vì vừa mới ngáp xong, cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn sau khi nhìn thấy thứ trong cái bát kia.

Trong chiếc bát gỗ có một món gì đó màu trắng đục như sữa, thế nhưng có chất đặc và sánh lại chứ không phải loãng như sữa bình thường, thoạt trông mềm mềm mịn mịn. Hắn dí mắt vào nhìn kỹ một hồi, quả thực ngửi được mùi sữa ngọt ngào quanh quẩn trên chóp mũi. Trộn đều chung với thứ này là cơm rượu nếp cẩm màu tím than đã được lên men. Hai sắc màu một trắng một tím hiện lên sự tương phản rõ mồn một, nhưng cái hương vị của nó khi đặt chung với nhau thì thực sự là mới ngửi thôi cũng đã thấy thèm.

"Lam Trạm, món gì đây?" Ngụy Vô Tiện không kìm lòng nổi mà nuốt nước miếng đánh "ực" một cái, nhìn y bằng ánh mắt lấp la lấp lánh. Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn như thế thì trái tim cũng mềm đi một chút, cảm giác dịu dàng bao phủ trong lòng. Y trả lời: "Đây là sữa chua nếp cẩm."

"Cái trắng trắng này gọi là sữa chua á?" Hắn chưa nghe đến sữa chua bao giờ cả. Làm sao y lại biết cách làm cái này? Nó làm từ sữa à?

Hắn nghĩ gì hỏi nấy. Sau đó, hắn cũng nhận lại được một câu trả lời hết sức thật thà chân thành của Lam Vong Cơ. Vốn dĩ món ăn này có nguồn gốc từ vùng đất phương Tây xa xôi, Lam Vong Cơ cũng phải khó khăn lắm mới tìm thấy cách làm nó trong rất nhiều các thể loại sách vở trong Tàng Thư Các cũng như nhiều nơi khác nữa. Làm được món ăn này đương nhiên không dễ chút nào. Cho đến hôm nay, sau khi thử làm rất rất rất nhiều lần, Lam Vong Cơ mới có thể làm xong và cho hắn ăn thử.

Ngụy Vô Tiện yên lặng nghe y nói ngắn gọn. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng chỉ từ đôi câu vài lời ấy, hắn dám chắc rằng để hoàn thành thì y đã phải cực kỳ vất vả khó khăn. Hắn cúi đầu nhìn xuống chiếc bát gỗ nho nhỏ trong tay mình. Bàn tay nắm lấy cái thìa gỗ hình như cũng khẽ siết lại.

Vụn nắng rắc đầy trước tóc mái mềm mại, che khuất đi cảm xúc nơi đôi mắt hoa đào trong veo. Lam Vong Cơ không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng bỗng trào lên một sự hồi hộp khó tả.

Rõ ràng Lam Vong Cơ đã làm đồ ăn cho Ngụy Vô Tiện vô số lần rồi, nhưng mỗi khi trông thấy hắn ăn đồ mình làm thì đều cực kỳ mong đợi hắn có thể nhận xét gì đó.

Cũng như thế – rõ ràng Lam Vong Cơ đã làm đồ ăn cho Ngụy Vô Tiện vô số lần rồi, nhưng mỗi khi trông thấy y mang những món ăn ấy đến cho mình thì hắn đều cảm thấy sự ấm áp và ngọt ngào trào dâng nơi cõi lòng. Đến mức có thể khiến hắn tan chảy trong hạnh phúc cùng cảm động.

Bỗng dưng, màu tím than của gạo rơi vào trong mắt. Ngụy Vô Tiện chợt nhớ ra một vấn đề: Trong gạo nếp cẩm có mùi rượu!

Hắn rất thèm rượu, nhưng mà vì đứa nhỏ nên thèm mấy cũng không dám lén uống. Lam Vong Cơ đương nhiên biết điều này, thế nhưng vẫn cho hắn ăn đồ có cả men rượu. Ngụy Vô Tiện kinh ngạc hỏi: "Ta… ta tưởng ta không được uống rượu? Cái này có rượu mà đúng không?"

"Chỉ có mùi thôi." Lam Vong Cơ ngồi cạnh hắn trả lời. "Không sao đâu, ăn vừa phải là được."

Nhìn thấy đôi mắt màu vàng kim cực nhạt như nhuộm màu nắng ấm dịu dàng, tiếng tim đập của Ngụy Vô Tiện hình như cũng trở nên loạn xạ hết cả lên. Ở bên nhau bao nhiêu năm rồi, nhưng tại sao chỉ một hành động nhỏ bé đến thế cũng có thể khiến hắn cảm thấy vui đến vậy nhỉ?

Một thìa sữa chua được đưa vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt và mùi thơm đặc trưng của rượu nếp làm Ngụy Vô Tiện thỏa mãn đến phát khóc. Hắn quá nhớ cái mùi này! Mặc dù món này chỉ thoáng qua thôi, nhưng cái đặc biệt của sữa chua đã thu hút hết sự chú ý của hắn rồi.

"Nhị ca ca, cứ thế này thì đến bao giờ ta mới hết yêu ngươi được?"

Lam Vong Cơ hình như khẽ mỉm cười: "Không cho hết yêu."

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net