Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với cái tên nhóc tham ăn nhà mình, Giang Trừng cũng hết cách trị. Dù sao thì sau lưng là một đám chén cầm miệng nhai thì giữ một đứa nhóc hỏi chuyện cũng chẳng phúc hậu được xíu nào

"Giang Trừng, ngươi không ăn à?" Nguỵ Vô Tiện mép còn dính bột ớt hỏi "Vậy ta ăn luôn nha"

"Ăn, dĩ nhiên là ăn" Giang Trừng đỡ trán, nói với Lam Trạm "Lau cái mặt hắn dùm ta đi, nhìn ngứa mắt quá"

Lam Trạm gật đầu, đem số bột ớt của Nguỵ Vô Tiện lau sạch sẽ

Nguỵ Như Song đưa cho hắn chén chè hạt sen 

"Cảm tạ tỷ" 

"Không có gì"

"Mấy ngày nay vất vả ngươi rồi, đám môn sinh đều nhờ ngươi coi hộ"

"Nào có, các tiểu bằng hữu rất ngoan, ta cũng chẳng mệt tý nào" Nguỵ Như Song nói "Đệ cùng A Anh vừa trông Liên Hoa Ổ, lại hỗ trợ trông chừng Kim Lân Đài giúp A Lăng, chút việc cỏn con này có là gì đâu"

"Lại nói, tình hình sao rồi?" 

Giang Trừng đặt bát rỗng xuống, nhìn đám môn sinh tự động thu dọn chén bát đi rửa, nói

"Con thuyền ngày đó chúng ta bắt gặp được là thuyền chở trà của Vân Mộng, nó không phải là thuyền đi mà là thuyền về"

"Thuyền về?"

"Đúng, bọn họ chở trà đến Lạc Vân, trên đường trở về Vân Mộng thì bị tập kích" Giang Trừng nói "Xem như là một cái may"

"May chỗ nào?" Nguỵ Vô Tiện khó hiểu 

Giang Trừng không nhân nhượng gõ vào cái đầu nghiêng nghiêng của hắn 

"Gia sản Vân Mộng ngươi có tìm hiểu kỹ không vậy hả, cách điều động gia nhân  có hiểu rõ không vậy hả?" 

"Không... không có" Hắn lí nhí nói

"Sau ngày hôm nay đi theo ta, công vụ chia cho ngươi, đừng hòng trốn" Giang Trừng tức rồi nha "Đòi cùng ta trông coi Vân Mộng mà kiến thức cơ bản của nhà mình đều không biết"

"Ò, biết rồi" Nguỵ Vô Tiện ngoan ngoãn gật đầu

Cái cảm giác như đánh vào mớ bông khiến hắn nghẹn lời, Giang Trừng vô lực đỡ trán

"Thuyền chở hàng khi về không có quá nhiều gia nhân, bởi vì không cần bảo vệ hàng hoá, chỉ cần lái thuyền chở về lấy hàng nên người trên thuyền rất ít, chưa đến năm người"

Giang Trừng rất đại lượng mà phổ cập kiến thức cho phó tông chủ Giang gia "Bọn họ trên đường trở lại Liên Hoa Ổ thì bị tập kích, thuyền bất ngờ lật ngược khiến bọn họ không kịp trở tay"

"Cũng may là người Vân Mộng giỏi bơi lội, trên sông thuỷ vực lúc đó cũng không mạnh" Giang Trừng nói "Bọn họ dắt díu nhau lên đến bờ thì thuyền cũng đã chìm, kẻ tấn công đến mặt mũi cũng không thấy đâu"

"Không sao là được rồi" Nguỵ Vô Tiện thở phào, tiền bạc có thể kiếm lại nhưng mạng sống thì không

Giang Trừng cũng gật đầu "Trong số bọn họ có một người, lúc báo lại tình huống lúc ấy đã nói, hắn nghe thấy một đoạn âm thanh, tựa như phát ra từ một nhạc cụ nào đó"

"Nhạc cụ, là loại nào?" Lam Hi Thần ngạc nhiên hỏi

"Hắn không biết" Giang Trừng nói "Từ trước tới giờ chúng ta miễn cưỡng chỉ biết vài nhạc cụ phổ thông mà thôi, tựa như sáo, cầm, tiêu"

"Nhưng mà tiểu tử đó nói rằng đoạn âm thanh đó đặc biệt đến nỗi tuy không biết nó là gì nhưng lại không dễ quên được" Giang Trừng nhíu mày "Nhưng là, chỉ có một mình hắn nghe được mà thôi, nên ta cũng không biết có phải là hắn gặp ảo giác không nữa"

"Nhưng mà sao ta lại linh cảm như chi tiết này quan trọng" Hắn nói "Nếu không rõ, hắn có lẽ phải quên, nhưng đằng này lại rất nhất mực khẳng định đoạn âm thanh để lại đó là do kẻ tập kích để lại"

"Nếu đã như vậy..." Lam Hi Thần nâng cằm suy nghĩ "Không bằng để người đó thử ngâm đoạn âm thanh mà nghe được thử xem, sau đó để đệ tử Lam gia tấu khúc xem có nhận ra được gì không"

"Cũng là một ý kiến không tồi" Nhiếp Hoài Tang gật đầu

"Vậy còn giờ học của tụi nhỏ thì sao?" Nguỵ Như Song cũng hỏi 

"Chuyện này..." Lam Hi Thần cũng phân vân

"Không sao" Giang Trừng phất tay "Không chừng đám nhóc đó sẽ có tác dụng"

"Hả?" Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu 

.

Môn sinh các nhà nhìn phía đối diện, đệ tử Lam gia đang chỉnh lại nhạc cụ tuỳ thân, vẻ mặt đầy khó hiểu

"Không phải là giờ tiếp theo là của Nhiếp công tử cùng Nguỵ tiền bối dạy bùa chú và trận pháp sao?"

"Ta có biết đâu"

"Eo ơi, ta không có khiếu âm nhạc, không học cầm được đâu"

"Ngươi tưởng dễ, Lam gia tu cầm bao năm mới đánh được. Ngươi? Khẩy dây đàn thì có"

"Nhưng mà xem tình hình là bọn họ đánh, chúng ta ngồi nghe thì phải"

"Ờ, đúng rồi"

"Được rồi, không ồn nữa" Giang Trừng đứng ra dẹp loạn "Hiện tại bọn ta cần các ngươi giúp đỡ một tchút"

Hắn đem sơ lược chuyện gia nhân kia kể lại

"Hắn không biết được nhạc khí đó tên gì, chỉ có dựa vào một chút ký ức ít ỏi cung cấp đoạn âm thanh đó mà thôi"

"Tông chủ đại nhân" Giang Vũ giơ tay lên hỏi "Sao phải cần nhiều người thế này, mô phỏng một đoạn âm thanh thôi mà"

Giang Trừng thở dài "Ngươi nhìn hắn sẽ biết"

Môn sinh Vân Mộng ôm một bụng tò mò, nghiêng đầu nhìn kẻ  đang đi tới.

Khi khuôn mặt lực điền kia càng rõ ràng, đệ tử Giang gia cơ hồ không khép nổi miệng 

Này được chứ, đừng nói là nhiêu đây.

Nhiều hơn cũng không biết có được không?

"Tạ thúc thúc?"

"Trời đậu, ca này sao mà chữa?"

"Vận mệnh hết người để chọn rồi hay sao mà lại dính trúng hắn vậy?"

Vẻ mặt Giang gia đệ tử ngao ngán

Tạ thúc thúc trong miệng bọn họ là một gia nhân trung niên trong tộc. Dáng người ông khoẻ mạnh lại to con nên thường đi theo các thuyền chở hàng, lấy mỹ danh là trấn thủ.

Giang Trừng từng lo cho sức khoẻ ông nên đã hỏi ông có muốn làm việc khác, hắn có thể sắp xếp

Bất quá Giang Tạ nói ông lấy việc đi đi lại lại làm niềm vui quen rồi, giờ kêu ông không chạy tới chạy lui sẽ khó chịu. Vậy nên Giang Tạ vẫn luôn theo thuyền hàng trước giờ.

Đây cũng là một trong lý do Giang Trừng nghi ngờ âm thanh kia, vì Giang Tạ được xem như gia nhân lâu năm tại Liên Hoa Ổ.

Nơi này đối với ông như là nhà.

Bình thường ông thích nhất kể chuyện hài chọc cười mọi người, đám đệ tử cũng khá thích ông.

"Tông chủ, nhị vị" Giang Tạ hướng Giang Trừng thi lễ 

"Tạ thúc, nhờ thúc ngâm lại đoạn âm thanh mà thúc đã nghe, môn sinh Lam gia sẽ tấu lại, thúc nghe thử xem có giống không"

"Được, không có vấn đề gì" Giang Tạ hào sảng trả lời

Lam gia đệ tử tập trung lắng nghe, Nguỵ Vô Tiện lại chú ý vẻ mặt sầu não của đám tiểu quỷ Giang gia. 

Tiểu đồ đệ Giang Ninh còn khoa trương hơn, nhóc bịt lấy hai lỗ tai, chui tọt vào trong lòng Giang Vũ

"Ha..." 

"Ha?"

"Hà... hà há há... hà ha há ha hà ha"

'Trời đậu má' Đó là suy nghĩ chung của tất cả các thiếu niên ở đây

Giang Trừng, người đã biết trước việc này, vẻ mặt đầy đồng tình nhìn đám người Lam gia

Tạ thúc thúc người này, cái gì cũng ổn, mà lại có một khuyết điểm không thể trị được

Đó chính là ngũ âm không đầy đủ 

(⊙.⊙)(⊙.⊙)(⊙.⊙)

〣( ºΔº )〣〣( ºΔº )〣〣( ºΔº )〣

Đám thiếu niên đơ người nhìn vị đại thúc đem âm thanh trầm ấm của mình hoá thành chuỗi âm thanh tàn sát người khác

Lam gia đệ tử nhìn nhau, trán ai nấy đều nổi gân xanh

Kiềm chế, kiềm chế

Ai cũng biết Lam gia tinh thông âm luật, chính vì thế đối với âm thanh cũng có sự nhạy cảm

Giống như khi các ngươi nghe người ta hát hay quen rồi, xung quanh các ngươi không có ai tệ hại trong vấn đề âm nhạc này cả

Đùng một phát, các ngươi lại phải lắng nghe một... cái này, hát không ra hát, đọc không ra đọc, âm giọng không có một chút nhịp điệu nào

Phản ứng đầu tiên chính là... muốn đánh người

Đúng, đánh cho hắn câm miệng luôn, không cần tra tấn nhau nữa

Một dãy môn sinh đệ tử mặc áo bào trắng như tuyết, trên mặt đen lại thành từng đám mây đen

Đệ tử đã vậy, hai vị tiền bối kia cũng chẳng thể khá hơn.

Cô Tô song bích cùng có một hành động cực kỳ giống nhau, nắm tay đặt trên đùi nắm chặt đến phát sợ.

Lam Trạm nhắm mắt, quy củ ngồi, trong lòng không ngừng niệm Thanh tâm chú

Lam Hi Thần vẫn cười ôn nhu như thường nhưng bên trong lòng đang là bão tố, y không ngừng tự nói với bản thân. Đây là người nhà, đây là người Giang gia.

Lam Tư Truy hít một hơi thật sâu, đè xuống xúc động đánh người của Lam Cảnh Nghi cùng đám sư huynh đệ 

"Mọi người... lắng nghe... thật kỹ" Khó cho Lam Tư Truy khi có thể giữ được âm thanh bớt run rẩy "Sau đó tấu lại thử"

Đoạn âm thanh được Giang Tạ mô phỏng nhanh chóng kết thúc.

Khi ông nhìn lại thì hết hồn, đám thiếu niên trừ đệ tử nhà ông ra, còn lại đều nhìn mình lom lom

Đáng sợ nhất làm Lam gia đệ tử, mắt ai nấy sáng đều muốn đốt chết ông.

"Sao... sao thế?" Ông ngập ngừng hỏi

"Không có gì, Tạ thúc ngươi ngồi xuống trước đi đã" Giang Trừng phất tay, quay sang hỏi "Các ngươi... có ý tưởng gì không?"

Hắn nói ý tưởng, là vì hắn không thể tin đám nhóc này có thể từ mấy từ ê a của Giang Tạ mà tấu ra giai điệu nữa rồi.

Quả nhiên, đám củ cải trắng mếu máo "Chúng ta sẽ thử"

Lam Tư Truy đặt tay lên dây đàn lướt nhẹ, dựa theo cách phát âm vừa rồi gảy lên

"Như thế nào, Tạ thúc, giai điệu có giống như vậy không?"

Giang Tạ gãi đầu "Tông chủ, cái khúc đầu tiểu bằng hữu kia gảy thì không giống, khúc giữa thì hơi hơi, khúc cuối thì hình như hơi trật nhịp"

'Ngươi còn biết trật nhịp nữa hả?' Toàn bộ người có mặt nghĩ

Lam Tư Truy cười nhẹ, lễ phép nói "Tạ thúc, người có thể chỉ cho ta sửa như thế nào được không?"

"Được a, ta nhớ ban đầu ngươi đàn là tăng tằng tăng tắng tăng nhưng mà không phải vậy" Giang Tạ không biết bản thân ông đang thách thức sự kiềm chế của Lam gia, tiếp tục nói

 "Phải là tằng... ngừng một cái nhẹ, sau đó là tằng tắng tắng, rồi tằng tăng tắng tăng tằng tăng..."

"Xin thứ lỗi" Khoé miệng giật nhẹ, Lam Tư Truy lễ phép nói "Tạ thúc xin thông ̣cảm, ta ra ngoài một chút"

"Ta cũng xin phép một chút" Lam Cảnh Nghi đầu đầy mây mù xin theo sau

"Xin thứ lỗi, ta nghĩ ta cũng cần tịnh tâm một chút"

"Xin thứ lỗi, ta cũng đi theo một chút"

"Ngại quá, ta cần đi ra ngoài một lát"

Toàn bộ đệ tử Lam gia nối đuôi nhau ra ngoài thao trường, mọi người chỉ kịp nghe một tiếng rầm thật lớn. Sau đó Lam gia đệ tử mặt mày tươi tỉnh hơn quay trở lại.

Lam Tư Truy vẻ mặt ngại ngùng, hướng Giang Trừng thi lễ, đại diện sư huynh đệ nhận lỗi

"Giang tông chủ, thật ngại quá, vừa rồi chúng huynh đệ đi ra, không cẩn thận va vào cột đá luyện tập, đã làm vỡ của người rồi. Chúng con sẽ bồi thường lại cho người"

"Sao lại vỡ? Vỡ bao nhiêu cái?" Giang Trừng thắc mắc 

"Xin thứ lỗi cho sự bất cẩn này" Lam Tư Truy cười ôn nhu, lại cho ra hai từ có sức công phá "Toàn bộ"

Đám thiếu niên ngơ ngác, Giang Ninh ló đầu ra hỏi Giang Vũ 

"Đại sư huynh, đệ nhớ mấy cái cột đó cứng lắm mà?"

"Đệ im lặng giùm ta đi" Giang Vũ bịt miệng nhóc lại, nhét vào trong lòng

Giang Trừng giật khoé miệng, phẩy tay "Được rồi, cực khổ các ngươi"

Lam Tư Truy cúi đầu về chỗ, nhìn Giang Tạ nói "Tạ thúc, mời tiếp tục"

.

Au: Tilehana

Series Bí mật nhỏ

Lần đầu nghe Giang Tạ báo cáo 

Giang Trừng: "Tạ thúc, ngươi nói có âm thanh lạ, lạ như thế nào?"

Giang Tạ: "Tông chủ, nghe như thế này nè... hà... hà há há... hà ha há ha hà ha"

Giang Trừng:....Cái đệt mịa ngươi

(╯°□°)╯︵(\ .o.)\

Mẹ nó, lão tử nhịn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net