Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Vương lưu luyến nhìn lại cung điện này lần cuối, nơi này, đã từng là nơi mà y dốc lòng yêu quý. Là nơi chứng kiến rất nhiều chuyện đã xảy ra.



Y mỉm cười, nâng lòng bàn tay lên, nơi đó vẫn còn sót lại một giọt lệ trong suốt, y như có thể cảm nhận nỗi nhớ nhung của Ngụy Như Song.



Minh Vương dịu dàng nói "Nương tử, chúng ta nhận được muôn vàn lời chúc phúc từ dân chúng, nhận được sự kính yêu của họ khiến đời này chúng ta nhân sinh viên mãn"



"Không bằng để tưởng niệm của ta và nàng, tiếp tục bảo hộ cho con dân chúng ta đi"



Y đem ma lực vận chuyển trong tay, giọt nước mắt trong tay kết thành một viên ngọc luân chuyển ánh sáng màu ngọc đang tỏa ra hơi ấm dịu dàng



"Bạch quốc, món quà của ta và ái hậu, để lại cho các ngươi"



Y đặt viên ngọc lên giường, phất tay áo, chắp tay rời đi.



Mộng cảnh lại trở nên im lặng, cung điện như ngưng đọng thời gian. Lúc này, Bạch Ly bỗng nhận ra được luồng khí tức của Ngụy Như Song đã hiện ra, không bị che lấp nữa.



"Khí tức của Nguyên Quân xuất hiện rồi" Bạch Ly nói



Mọi người nhìn nhau, lập tức theo sau Bạch Ly. Bên ngoài tẩm cung hiện giờ không còn bất cứ ai, thì ra trước cung điện của đế vương chính là khoảng trống nơi có tế đài.



Khung cảnh toàn bộ tòa thành vẫn như lúc đại hôn, vẫn là lụa đỏ ngập trời, hoa đào nở đầy khoảng sân.



"Ta thấy tỷ tỷ rồi" Ngụy Vô Tiện kêu lên



Trên đỉnh tế đài, Ngụy Như Song quay lưng với bọn họ, giống như đang ngắm nhìn tòa thành được phủ lên sắc đỏ tuyệt đẹp, lại giống như đang chờ đợi.



"Ta lúc đó, không hề ngại chờ đợi" Nàng bỗng lên tiếng "Minh giới hỗn loạn như vậy, có thể là phải chờ rất lâu, hồn phách chàng mới có cơ duyên, lần nữa tái sinh. Ta lại tiếp tục đến bên cạnh chàng"



"Nhưng mà đợi không bao lâu" Ngụy Như Song quay lại, khẽ cười, đáy mắt ngập tràn ôn nhu "A Bạch, chàng đã đến rồi"



"Ừ" Giọng nói trầm ấm vang lên từ bên cạnh "Ta đến để cưới nàng"



Cả đám Ngụy Vô Tiện giật mình, Minh Vương cùng bốn ma tướng đã ở bên cạnh từ khi nào, cách bọn họ chỉ chưa tới mấy bước chân.



Nàng lại nói "Ta đã biết thứ hàn khí vẫn luôn không ngừng phá hủy thân thể Giang tông chủ là gì rồi"



Minh Vương cười, từng bước bước lên đài cao "Tương tư tận xương, lạnh thấu tâm can"



"Ta từng thời từng khắc đều không ngừng nhớ đến nàng, từng giây từng phút chỉ muốn thống nhất Minh Giới"



"Minh giới không có trật tự, hồn phách sau khi chết không có chốn về. Vậy thì ta phá đi xây lại, dựng lên một nói chốn trở về của linh hồn, không chỉ phàm nhân mà yêu ma, thần tiên sau khi chết cũng phải trở về đây"



"Một đế vương phàm nhân không thể xứng với nàng, một cô hồn dã quỷ càng không có tư cách ở bên nàng"



"Chỉ khi làm chủ nhân của một cõi Minh giới như vậy, mới khiến ta đủ tự tin đến đưa nàng đi"



"Nàng là tốt nhất, nên bản thân ta cũng phải là tốt nhất"



Lời nói hết, Minh Vương cũng đã đến bên Ngụy Như Song, vươn tay nắm lấy tay nàng



Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng biết vì sao lần đầu tiên nhìn thấy đế vương cùng đế hậu đứng cạnh nhau liền cảm thấy quen thuộc như vậy



Hắn chẳng phải vẫn luôn nhìn thấy Minh Vương đứng ở cạnh tỷ tỷ như vậy hay sao. Chỉ cần Minh Vương xuất hiện, y sẽ luôn đứng thủ hộ bên cạnh nàng, giống như vĩnh viễn sẽ như vậy.



"A Bạch, tưởng niệm của chàng quá lớn, thân thể Giang tông chủ không chứa đựng nổi"



"Hiện giờ nguồn lực đó lại đang muốn lan ra" Ngụy Như Song nhíu mày, sự lạnh lẽo của Kim Như Lan khi chạm vào Giang Vãn Ngâm chính là bằng chứng "Ta cũng cảm nhận được"



"Cấm địa Bắc Hải kết băng quanh năm, khí lạnh ngập tràn. Nếu cứ để yên không quản, sợ là nơi này sẽ trở thành cấm địa thứ hai" Nàng nhìn Minh Vương "Thứ sức mạnh này, chàng có thể thu lại được không?"



Minh Vương trầm ngâm "Ta nghĩ là được, cho dù không cùng thế giới, nhưng đó cũng là ta, không phải sao?"



Y nâng tay, lòng bàn tay xuất hiện một khối ma lực đen nồng đậm. Không khí xung quanh dần dần biến đổi, khối ma lực đó tựa như một cái hố đen hút đi vạn vật xung quanh



Thế giới ảo dần dần quy thuận, theo ý chí của Minh Vương mà bị thu vào. Tưởng niệm như trở lại với bản thể, ảo cảnh bắt đầu chập chùng, hiện lên khung cảnh tiểu viện



Minh Vương co tay, nắm chặt khối ma lực đang xoáy tròn. Mộng cảnh lập tức như từng mảnh gương, vỡ nát. Tiểu viện nhỏ của Lam gia lại trở về



Thân thể của Giang Vãn Ngâm cũng hiện ra, nương theo sự nâng đỡ của ma lực lơ lửng gần chỗ phu thê bọn họ.



Ngụy Anh nắm chặt trái tim đau nhói, khẽ hy vọng hỏi "Giang Trừng, hắn có thể quay về không?"



"Chết rồi" Diệp Lãnh ở cạnh trả lời trước "Toàn thân không còn một chút sinh lực nào, đem chôn được rồi"



Kim Như Lan tuyệt vọng gục xuống "Vẫn là không cứu được sao"



Lúc này, tay của Ngụy Như Song bị Minh Vương bắt lại.



"Hắn không phải đệ đệ nàng" Y nói "Chuyện này đến đây cho qua, hồn phách của hắn ta sẽ cho người đem đến Minh giới"



"Phu quân" Nàng cười, nhìn Minh Vương, dù không nói thêm nhưng ánh mắt nàng cho biết việc nàng muốn làm. Đã được quyết rồi.



Ngụy Như Song kéo tay y, đặt vào lòng bàn tay vỗ về, dịu dàng nói "Ta hứa với A Ly, sẽ thay nàng ấy trông chừng đệ đệ của chúng ta, chăm sóc các đệ ấy"



"Hắn không phải A Trừng, nhưng hắn là đệ đệ của A Ly"



Minh Vương mím môi, nâng tay đưa hồn phách Giang Vãn Ngâm ra "Vậy thì ta lập tức đập nát hồn phách hắn"



"Đừng mà!" Bọn Ngụy Vô Tiện hét lên



"Chàng sẽ không" Ngược lại với vẻ khiếp sợ của mọi người, Ngụy Như Song vẫn ôn nhu nói. Trong đôi mắt nàng là sự tin tưởng tuyệt đối.



Minh Vương đối mặt với ánh nhìn đó cuối cùng phất mạnh tay áo quay người đi



"Nàng thích làm gì thì làm đi"



Bóng lưng rời đi tràn đầy giận dỗi và hậm hực



Bốn ma tướng liếc mắt nhìn nhau, Tề Hoan cùng Mộ Ám ra dấu cho hai kẻ thường ngày nhanh mồm nhanh miệng rồi theo sau rời đi. Còn Diệp Lãnh, Hắc Diễm chỉ có thể tiếp tục ở lại.



Ngụy Như Song nhìn mãi đến khi bóng lưng Minh Vương khuất dạng, phu quân vẫn luôn hiểu nàng, luôn biết nàng muốn làm gì. 



Và cũng luôn ủng hộ nàng, nàng biết chứ.



"Cám ơn chàng, A Bạch"



Ngụy Như Song giơ lên cánh tay, dùng Lạc Nguyệt nhẹ rạch trên làn da  trắng mịn một đường, tức thì máu từ vết thương từ từ đổ ra, nhưng không rơi xuống mà tụ lại thành giọt.



Bọn người Ngụy Vô Tiện vừa nhìn liền lập tức hiểu



"Tỷ!" Hai người bọn họ hốt hoảng chạy lại



"Nghĩa mẫu" Kim Như Lan cũng rối rít cầm lấy tay nàng, sờ tới sờ lui trên người tìm khăn tay



Nàng bật cười, lắc cánh tay cho bọn họ xem "Các đệ lo gì chứ, nhìn nè"


33

Vết thương trên tay nàng nhanh chóng khép lại, hoàn hảo không tỳ vết.



Kim Lăng lấy ngón tay xoa lên vị trí ban đầu của vết thương, chỉ cảm nhận được làn da mịn màng, không khỏi thở phào



"Không việc gì, không để lại sẹo"



Giọt máu của nàng lơ lửng trên không trung, Ngụy Như Song điều khiển nó nhập vào Giang Vãn Ngâm



"Muốn cứu người, mà không đảo lộn trật tự luân hồi, thì chỉ có trả giá"



"Cũng may, tiền trả này, ta vẫn còn nhiều"



"Thảo nào Minh Vương nổi giận" Bạch Ly cười "Hoá ra là đoán được người muốn làm gì rồi"



"Không ở lại, chắc là sợ nhìn thấy không nhịn được đau lòng" 



Ngụy Như Song cười, nâng tay đem sinh lực chuyển hóa, truyền qua thân thể Giang Vãn Ngâm.



Đến khi cảm nhận khối thân thể kia đã tạm thời  ổn định, nàng thu tay lại. Lúc quay đầu định nói chuyện liền muốn bật cười, hai đệ đệ nàng ở hai bên, giơ hai tay đỡ như sợ nàng ngã xuống. 



"Các đệ đang làm trò ngốc gì vậy?"



"Đệ sợ tỷ suy yếu té ngã" Ngụy Vô Tiện nói "Người có sao không, vẫn ổn chứ, có thấy khó chịu chỗ nào không?"



"Tỷ nào có yếu ớt như vậy"



"Bọn đệ xin lỗi" Giang Trừng giọng buồn buồn "Lúc nào cũng gây ra một đống phiền toái để tỷ thu dọn"



Câu nói của hắn làm tâm trạng Ngụy Vô Tiện cũng kéo xuống theo, vừa rồi phu thê tỷ  còn gây nhau vì chuyện cứu Giang Vãn Ngâm kìa. 



"Gì đây?" Nàng dở khóc dở cười, trên trán hai người cốc nhẹ một cái "Thật là, vừa nãy tỷ đã nói gì, không nghe hả?"



"Là tỷ tỷ của các đệ, tất nhiên phải trông coi các đệ rồi"



"Ngoan, không có phiền toái gì hết, là tỷ muốn làm" Nàng nhẹ nhàng xoa đầu an ủi



"Các đệ, là nhân quả kiếp này của tỷ"



"Sau này mà còn nói mấy chuyện như xin lỗi này nọ, tỷ sẽ đi đến chỗ ở A Lăng ở đấy, để con trai làm phiền tỷ" Nàng cảnh cáo.



Kim Lăng vậy mừng rỡ, nhào đến ôm lấy eo nàng "Nghĩa mẫu, không cần đợi đến lúc đó, người qua ở với con luôn cũng được, con sẽ làm phiền người thật nhiều thật nhiều nha"



"Cơm nghĩa mẫu nấu, ngon hết phần thiên hạ"



"Thằng nhóc tham ăn này, ngươi trông chờ lâu lắm rồi chứ gì" Ngụy Vô Tiện bật cười.



"Vậy hiện tại có phải Giang tông chủ đã không còn vấn đề gì lớn rồi phải không?" Lam Hoán hỏi nàng



Nàng gật đầu "Giờ chỉ cần đem hồn phách an dưỡng đem về nguyên thân, về sau tịnh dưỡng. Thân thể Giang tông chủ suy yếu không phải chỉ vì sức mạnh của phu quân, còn là do trường kì lao lực quá độ mà ra"



"Hắn có thể sống là tốt rồi, về sau ta sẽ không để hắn lao lực nữa" Ngụy Anh mừng rỡ, chân thành thi lễ "Cảm tạ tiên tử"  



"Các ngươi có nên mừng sớm quá không vậy?" Liệt Uyên cười nhạt "Đừng quên hồn phách của hắn còn đang trong tay Minh Vương đó"



Mọi người khựng lại, đồng thời nhìn về phía Ngụy Như Song. Nàng cũng cười trừ



"Phu quân chắc là giận ta rồi"



"Nương nương người đi dỗ đi" Diệp Lãnh cùng Hắc Diễm ở lại cố gắng làm tốt vai trò sứ giả hòa bình "Ngài ấy chỉ là đang dỗi thôi"



"Nương nương à, lần này người đột nhiên biến mất, điện hạ không tìm được người nên đâm ra lo lắng đến tâm thần không yên" Diệp Lãnh giúp đại lão bản nhà mình bày tỏ



"Hơn nữa người cũng biết điện hạ đau người như thế nào mà" Diệp Lãnh nói "Chứng kiến ái nhân mình phải đổ máu chỉ vì cứu người, điện hạ lòng cũng đau"



Hắc Diễm cũng gật đầu "Với lại ngài ấy thực ra tâm mềm như đậu hủ ý, tuy là lời nói ác ý hung tợn vậy thôi nhưng thật chất hồn phách Giang Vãn Ngâm nếu ở cạnh điện hạ có thể được ma lực của điện hạ che chở, không lo suy giảm hồn lực"



"Ta biết điều đó mà, nhưng là hiện tại ta không biết chàng ấy giận như thế thì phải dỗ như thế nào" Ngụy Như Song cũng rối rắm "Phu quân trước giờ chưa từng dỗi ta"



"Hả?!" Không chỉ hai ma tướng bất ngờ, đám người còn lại đều ngây ra



"Ta không tin" Diệp Lãnh bắt đầu nói xiên nói xàng "Điện hạ với nương nương ở cùng nhau lâu như vậy, kiếp cũng trải qua mấy chục rồi, không lẽ không có lần nào giận dỗi nhau"



Ngụy Như Song nghiêm túc ngẫm lại, lắc đầu "Ta thấy... hình như phu quân chưa dỗi ta bao giờ"



"Không không không, có khi điện hạ dỗi mà người không nhận ra đó" Hắc Diễm một mực không tin



"Vậy sao, nhưng mà phất tay áo bỏ lại ta muốn làm gì thì làm như hôm nay...  thì đúng là lần đầu tiên đó" Nàng nói 



"Đây..." Mọi người có chút cạn lời



"Phu thê hai người, có cần ân ái vậy không, thỉnh thoảng cãi nhau chút còn biết đường mà dỗ như thế nào chứ" Diệp Lãnh vò đầu bứt tóc



"Lo từ lúc sống cho tới lúc chết, lo tới nát tâm" Hắc Diễm ngước đầu đầy tuyệt vọng



"Ta..." Ngụy Như Song ngại ngùng, chợt nhìn Ngụy Vô Tiện "A đúng rồi, A Anh"



Nàng kéo tay hắn "Nếu Lam Trạm giận đệ, đệ sẽ dỗ y như thế nào?"



"Dỗ thế nào hả?" Ngụy Vô Tiện bị hỏi bất ngờ liền theo quán tính trả lời "Dĩ nhiên là lấy thân dâng lên tạ lỗi rồi...Ấy"



Hắn trả lời xong mới sực nhớ, tỷ tỷ hắn hiện tại tạm thời... vẫn là chưa có thành thân



Nói như thế với một nữ tử chưa thành thân, hình như có chút vô lễ?



Quả nhiên không đợi chờ lâu, hai bóng người liền lập tức xông lên.



Giang Trừng vỗ một cái bốp không nhân nhượng, Kim Lăng cũng không thèm quản hắn là đại cữu hay là sư thúc, bịt mồm hắn lại



"Ngươi có thể hay không suy nghĩ trước khi nói"



"Ngụy Vô Tiện, tên lưu manh"



"Khốn kiếp, ngươi ăn nói kiểu gì vậy, đùa giỡn nử tữ nhà lành à"



"Lưu manh, lưu manh thối"



"Ưmm... " Ngụy Vô Tiện cũng tự biết sai "Ta xin lỗi, ta không cố ý đâu, phản xạ tự nhiên"



"Tỷ tỷ đệ xin lỗi"



"Khụ..." Lặng lẽ che hai vết đỏ trên mặt, nàng lắc đầu "Không sao"



"Như Song cô nương, dỗ dành cũng có nhiều cách, hay người thử làm món gì đó Minh Vương thích ăn xem, trù nghệ của người rất tốt mà" Lam Hi Thần cũng cho ý kiến



"Hoặc món đồ y thích" Lam Trạm cũng đề nghị



"Được đó nương nương, lần trước người thêu cho điện hạ cái túi thơm đó, ngài ấy rất thích, vẫn không nỡ xài" Diệp Lãnh nhớ lại nguyên nhân gây nên một ngày ác mộng hồi đó



"Được rồi, người cứ làm hết là được, đi đi đi, chuyện ở đây xong rồi, ưu tiên hiện tại của nương nương là điện hạ" Hắc Diễm trực tiếp kéo tay nàng, đẩy đi



"Khoan... Hắc Diễm... từ từ..." 



"Đúng rồi, đi đi đi, ở đây kệ trả cho bọn họ" Diệp Lãnh cũng đẩy nàng "Để bọn họ tự lo đi"



Ngụy Như Song bị hai ma tướng đẩy đi, bèn quay đầu gọi với "A Anh, A Trừng, ở đây giao cả lại cho các đệ nhé"



"Tỷ yên tâm, không còn việc gì nữa đâu" Ngụy Vô Tiện trả lời 



Người đi rồi, bọn họ liền mang theo thân thể của Giang Vãn Ngâm đem vào tiểu viện,  Giang Trừng giúp hắn thay bộ y phục dính máu. Hắn hiện tại như vẫn đang ngủ, vẫn còn vươn lại nét cười. 



"Giang Trừng ngươi bình thường cứ cười như vậy thì tốt quá" Ngụy Vô Tiện nhìn khuôn mặt bình yên của Giang Vãn Ngâm nói



"Cút cho lão tử" 



Kim Như Lan lại kéo Kim Lăng dò hỏi "Kim Lăng, ngươi nói cho ta biết tiên tử thích gì nhất, để ta chuẩn bị lễ vật tạ ơn gửi đến nàng"



Ngụy Như Song giúp cậu cứu cữu cữu, cậu cũng không thể không báo đáp ân tình của nàng.



Kim Lăng nghe vậy cũng tự hỏi trong chốc lát "Ta nhớ nàng thích hoa sen, thích mặc bạch y, thích nấu ăn cho bọn ta" 



Kim Như Lan gật đầu, thấy vậy Kim Lăng vỗ vai cậu "Ngươi cũng đừng đặt nặng làm gì, ngươi tặng gì nàng cũng thích thôi"



"Nghĩa mẫu nói, là ta tặng, thì chỉ là một đóa hoa dại nàng cũng thích"



"Nhưng ngươi mới là nghĩa tử của nàng, ta không phải" Kim Như Lan lắc đầu 



"Ta tức chết mà, nghĩa mẫu nói nhiều như vậy ngươi vẫn không thấm được miếng nào à" Kim Lăng nghiến răng "Nàng ấy căn bản không phân biệt phải hay không phải"



"Chúng ta là một mà, ta là hài tử của nàng, nên ngươi cũng là hài tử nàng yêu"

.

Au: Tilehana

Lần trước trong lúc viết Nhân sinh như mộng, con tác giả có trải qua một chuyện không như ý muốn. Nhưng tui tin nhờ lời chúc phúc của các tỷ muội đã giúp được tui.

Hiện giờ nhờ mấy tỷ muội giúp tui thêm một lần, CHÚC TUI MẠNH KHỎE ĐÊ CHÒI!!!

Đậu mía, con tác giả 2 vạch test nhanh covid. 

F0 mịa rồiiii

Cáchhh lyyy mịa rồi

Chúc phúc tui vớiiii

Khók ớ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net