Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1.

Viết: @_limerance

Giữa con phố dài, tiếng người ồn ào vang lên khắp chốn. Kẻ nói người hỏi rầm rộ. Một đám người tụ tập đứng trước tờ thông báo của triều đình, mồm năm miệng mười bàn tán. Hai tên lính đứng ngay cạnh tờ giấy dán trên bức tường, quyết đoán ngăn lại một đám người đang chụm đầu ghé tai mà chỉ trỏ nhìn quanh.

Một người đọc đọc rồi khó hiểu hỏi: "Chẳng phải nghe nói người này đã có công lớn với triều đình ư? Hình như... còn tiêu diệt mấy vạn quân suốt bao nhiêu trận liền kia mà?"

"Ôi làm sao biết được lòng người chứ, bên ngoài một kiểu trong bụng một kiểu, thật đúng là... miệng nam mô bụng bồ dao găm?" Một kẻ tỏ vẻ hiểu rõ chuyện đời, đáp lời.

Một người dân ngẩng đầu nhìn thông báo rành rành trước mắt. Gió nổi lên rào rào, nhưng tờ giấy kia vẫn kiên cố dán lên bức tường, tựa như lời tuyên cáo cuối cùng cho số phận của một kẻ phản bội.

Có ai đó cất tiếng chứa chút hoài niệm xen lẫn tang thương, cùng với thổn thức nói: "Ầy, nói tới năm đó, người này cũng là một vị tướng quân thiếu niên, là anh hùng thời đại... Tại sao phải cấu kết với quân giặc bán nước chứ? Nghĩ cái gì vậy?"

Một kẻ khác hừ lạnh, tông giọng không che lấp được căm ghét và khinh thường: "Thương tiếc cái gì chứ? Phản quốc, tội tày trời này hoàn toàn không thể dung tha!"

...

Khác biệt với không khí sôi trào rầm rộ ngoài phố xa, trong nhà giam, nơi này chỉ còn tồn tại duy nhất sự tĩnh mịch. Không khí như đọng lại thành những cục vẩn đục, mùi ẩm mốc bốc lên giữa không trung, mùi máu tươi xen vào mùi đất cát như tái diễn những khoảnh khắc tàn nhẫn kinh hoàng ít người nhìn đến trong bốn bức tường giam.

Ngục tối, chỉ có những kẻ mang trên mình tội nghiệt không thể dung thứ mới bị ném vào. Chúng phải nếm trải từng ngày sống ngắc ngoải trong sự hèn kém, bị coi thường, bị nhục hình hành hạ. Một người có tâm tính thanh cao trong sạch, hiệp nghĩa thiện lương, làm sao có thể bị chịu nhục tại nơi tối tăm tù tội này chứ?

Phải vậy không?

Chỉ nhìn thấy một bộ quần áo trắng rách tả rách tơi, rướm máu, lẫn lộn bụi đất, lộn xộn cả mấy mảnh vải cháy khét thành tro. Từ đầu đến chân người kia chẳng có chỗ nào lành lặn, vết thương mới vết thương cũ chồng chất rồi bị xích sắt khóa chặt, treo lên giá gỗ. Mái tóc đen dài vốn óng mượt bị rối tung lên, rũ xuống và che khuất đi gương mặt diễm lệ xinh đẹp. Hắn như là không cảm thấy đau đớn nữa, vì đã chai sần với nỗi đau; vậy nên dẫu thân thể bị chà đạp bởi bao nhiêu thứ, bị tra tấn bởi bao nhiêu dụng cụ, hắn cũng chẳng hề mảy may quan tâm đến.

Ngụy Vô Tiện cười khẩy, sự lạnh lẽo đến cùng cực hiện lên trong đôi mắt, cũng chứa cả đôi chút càn rỡ khinh thường. Quân địch tác loạn, triều đình nổi gió, một người một kiếm phi ngựa ra biên ải chống lại trăm vạn quân, để rồi cuối cùng nhận lại được cái gì?

Thực ra hắn cũng chẳng hề cần nhận lại gì cả. Tổ tiên Ngụy gia đã lập lời thề một lòng trung quân ái quốc, hướng về triều đình, phò tá giúp đỡ mỗi lần Thái tử lên ngôi, kiên cố giữ lấy giang sơn từ lâu rồi. Ngụy Vô Tiện cũng mang theo một trái tim nhiệt huyết xông pha hi sinh vì đất nước, hết lòng gắng thân mình phụ tá Hoàng đế.

Nhưng tóm lại là một câu, thế sự vô thường.

Suy nghĩ trong đầu cuộn trào như sóng nổi gió gầm, hắn cũng chẳng biết được rõ lúc này trong đầu mình nghĩ cái gì nữa. Có lẽ nghĩ về khoảng thời gian một đám thiếu niên nhoi nhoi cười đùa, luyện kiếm, uống rượu. Có khi là những ngày mất ăn mất ngủ gà gật nhìn bản đồ chiến đấu, những thiếu niên kề vai sát cánh ra trận, truyền cho nhau khí phách hăng hái của tuổi trẻ. Cũng có thể là say ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại, phát hiện ra vẫn có người để mình yên lòng tựa lên vai.

Hắn đột nhiên lại ước ao như thế. Tháo gỡ gông cùm xiềng xích, chạy thật nhanh đến bên người nọ, khóc một trận thật đã, giải tỏa nỗi u uất sầu khổ tận trong tâm này.

Nhưng hắn không có quyền làm điều đó. Người kia đường đường là quốc sư anh dũng thanh cao, một kẻ phạm nhân đeo gông xiềng lăn lộn chốn lao tù như hắn nào có thể với tới?

Suy cho cùng, trên thân mình mang tội danh phản quốc, không cần nói cũng biết kết cục là gì.

Lặng người nghĩ xem sau khi rời xa cõi đời này thì mình sẽ hóa thành yêu tinh hay ma quỷ, bất chợt, có âm thanh lạch cạch truyền đến từ phía cửa ra vào. Hình như có ai đó vừa vội vã rảo bước tới, mở khóa cùm cụp.

Ngụy Vô Tiện chẳng thèm ngẩng đầu. Hắn thầm nghĩ chẳng biết là quan văn quan võ nào đến tiếp tục thi hành lệnh tra khảo, cũng không biết lần này còn đem đến thứ hình phạt gì áp lên người mình. Toàn thân không còn chỗ lành lặn, chắc có khi dùng kiểu tra tấn công kích đến tâm trí mình cũng nên.

Có lẽ từ khi bị áp giải vào đây, những sợi nắng luôn bao quanh hắn làm người ta lóa mắt kia đã hoàn toàn bị đứt gãy. Người ta toàn nói hắn như đóa sen rực rỡ luôn nghiêng mình về phía nắng, trên người phủ nhiều tầng ánh sáng, luôn luôn hướng về nơi gió cả.

Ngụy Vô Tiện cúi đầu tự giễu, một tia sáng mỏng manh cuối cùng trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp động lòng người đã vụt tắt tự bao giờ, đen đặc một mảnh không gợn sóng.

Cho đến khi, đập vào trong mắt là một đôi giày trắng tinh, sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Hắn thầm ngây ngốc nghĩ, có khi kể cả là bước vào chốn lao tù thì phong thái của người này cũng chẳng hề giảm đi chút nào đâu, giống như tiên trên trời hạ phàm vậy.

Một tiếng gọi kìm nén trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu, mạnh mẽ rung lên trái tim vốn đã lạnh từ bao giờ của hắn.

"Ngụy Anh."

Tiếng nói run rẩy, và Ngụy Vô Tiện cũng cảm nhận được, những ngón tay thon dài có đôi chỗ chai sần kia của y cũng đang run rẩy chạm lên mình, chạm lên xích sắt to đùng treo trên cổ tay mình.

Lam Vong Cơ không màng áo trắng sạch sẽ tinh tươm trên người, kinh hoảng rồi vội vã điên cuồng gỡ xích khóa trên tay chân hắn. Động tác càng lúc càng nhanh, miệng y vẫn không ngừng lẩm bẩm gọi tên hắn. Mỗi một lần gọi lại, tiếng nói ấy lại như cái chùy đập thật mạnh lên tim hắn, đau đớn giằng xé đến mức nhịp tim như sắp vỡ nát thành trăm mảnh.

Thân thể hắn không còn chút sức nào nữa, chỉ có thể buông bỏ cho người kia vội gỡ khóa sắt ôm lấy mình. Ngụy Vô Tiện gắng hết chút sức lực còn sót lại ngẩng đầu nhìn lên, thì thào: "Bẩn quần áo..."

Áo trắng của Lam Vong Cơ không thể bị hắn làm bẩn. Tiên quân thanh lãnh của hắn phải luôn uy nghiêm cao quý, không vương trần tục.

Lam Vong Cơ run giọng, lấy ra bình thuốc ở trong tay áo, cúi người run rẩy thoa lên những vết thương chưa lành trên gương mặt đẹp đẽ của hắn. Làn da trắng nhợt dày đặc vết máu đông khô lại, thoạt trông lem luốc chật vật đến cực điểm.

Có lẽ là chính Ngụy Vô Tiện cũng ý thức được tình trạng của mình, hắn gắng quay mặt đi từ chối sự chăm sóc của Lam Vong Cơ. Hắn vẫn cố kiên cường mở miệng, giọng nói khàn khàn khó nghe vô cùng: "Quốc sư... sao ngươi lại... đến đây?"

Lam Vong Cơ dường như muốn ôm hắn, muốn truyền chút ấm áp của mình sang cho người đã bị tổn thương vô cùng này. Nhưng y lại sợ làm đau hắn, chỉ có thể hờ hờ khẽ ôm, tay vẫn không ngừng thoa thuốc.

"Ngụy Anh, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây."

Ngụy Vô Tiện như nghe được cái gì không thể ngờ, trợn to mắt, cơ thể như bị tiêm thuốc kích thích, vội giãy nảy lên: "Không được!"

Đột nhiên, hình như bị sặc đến mức khó thở, hắn bỗng dưng ho không ngừng, ho đến mức tưởng chừng muốn nổ phổi. Lam Vong Cơ hoảng hốt, lo lắng hoảng sợ mà lại không giúp gì được, bàn tay ấm áp chỉ nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng hắn. Hắn đang quá yếu ớt, tình trạng thảm thiết đến nỗi chạm nhẹ vào là vết thương có thể hộc máu ra ngay lập tức. Như một con búp bê sứ, xinh đẹp tinh xảo mà thoáng chốc chỉ khẽ chạm là vỡ tan.

Ngụy Vô Tiện ho một lúc lâu mới hoãn lại được, khó khăn lắc lắc đầu: "Sẽ... ảnh hưởng đến thanh danh..."

"Ngụy Anh, tin ta."

Chưa nói hết, Lam Vong Cơ đã ngay lập tức cắt ngang bằng bốn chữ kiên cường đó, rồi nhanh chóng chặn lại câu nói còn dở dang kia bằng một cái hôn thật sâu. Môi y hơi day cắn lên cánh môi của người nọ, khiến cho đôi môi hơi thô ráp nứt nẻ vì thiếu nước nhanh chóng bị phủ lên rồi ướt đẫm. Nhẹ nhàng dây dưa, như thương tiếc, như đau lòng, day dứt, khó tách khó rời, Lam Vong Cơ hệt như phần nào muốn trấn an trái tim Ngụy Vô Tiện.

Tin y... có thể cứu hắn sao? Quá hão huyền, đó là chống lại Hoàng đế, chống lại cả triều đình!

Không ai có thể cứu hắn nữa.

Ngụy Vô Tiện không lường được tình huống bị y kéo lại hôn thế này, sững sờ ra một lúc. Rồi như thể tuyệt vọng với chính mình, cũng như là thỏa mãn tư dục của mình lần cuối, Ngụy Vô Tiện buông bỏ lại tất thảy bao tội nghiệt còn đè lên vai mà nhắm mắt đáp lại Lam Vong Cơ.

Một dòng nước mắt trong suốt đong đầy bao nỗi tủi nhục, bao nỗi đau đớn suốt những ngày qua cuồn cuộn rơi xuống, điểm lên chút vị mằn mặn trong cái hôn nồng.

Cho hắn... thỏa mãn chính mình lần này thôi.

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net