(1) Đại mỹ nhân cảnh hành Hàm Quang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Di Lăng Lão Tổ nói rằng "Mỹ sắc hại người, mỹ sắc hại người."

Dứt lời, hắn liền chui vào lòng "mỹ sắc" mà hôn hôn cọ cọ "Lam Trạm!"

Viết về những câu chuyện ngọt ngào nhỏ lẻ của Vong Tiện - khi Di Lăng Lão Tổ gục ngã trước sắc đẹp của đạo lữ nhà mình.

---

Nếu ở tu chân giới này hỏi rằng ai là người phong lưu bậc nhất, chắc chắn ai cũng đáp là Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện.

Bảng xếp hạng thế gia công tử, năm hạng đầu thì Cô Tô Lam thị chiếm hai, Vân Mộng Giang thị chiếm hai, tạm không xét đến Kim Tử Hiên đứng ở giữa thì có thể nói rằng hai hạng đầu là quân tử điển hình, hai hạng sau lại là lãng tử điển hình. Giang Vãn Ngâm là thiếu tông chủ Vân Mộng, vẫn quản thúc bản thân chặt hơn Ngụy Vô Tiện một chút, còn Ngụy Vô Tiện mới là phong lưu ngất trời, tự do chân chính, chỉ cần thả một vị cô nương nào đó xuống trước mặt hắn, bất kể là thế gia tiên tử hay nữ tử bình dân – miễn là nữ, thì chỉ trong một cái chớp mắt Ngụy Vô Tiện đã có thể khiến các nàng đỏ mặt mà cười đến hai mắt lấp lánh.

Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện – kiếp trước phong lưu, kiếp này phong lưu, mãi mãi phong lưu, đào hoa che trời lấp đất!

"Phụt!" Ngụy Vô Tiện nghe đến đoạn này, rượu trong miệng không kiềm được mà phun ra ghế, run rẩy đập bàn "Ta, ta không nuốt được loại giai thoại này! Kẻ nào viết ra một câu khẩu hiệu nghe buồn nôn như vậy hả??"

Lam Cảnh Nghi ở bên cạnh đấm cây cười, Lam Tư Truy cùng Kim Lăng nghẹn đến đỏ cả mặt, rõ ràng từ đầu đến chân cũng giống như sắp cười phụt ra đến nơi rồi. Giang Trừng cười khẩy, trên mặt viết kín hai chữ "hài lòng", hiển nhiên đối với quyển thoại bản "ca tụng" sư huynh thế này cảm thấy vô cùng thỏa mãn "Sai sao? Ta thấy từng chữ đều mô tả giống y hệt ngươi, không lệch chút nào."

"Ai cần cái loại danh hiệu "mãi mãi phong lưu" này hả, ngươi nghe có thấy nghẹn cổ không? Hơn nữa ta rõ ràng là..." Ngụy Vô Tiện nuốt lại mấy chữ "vô cùng trong trắng", ậm ờ đổi giọng "...Rõ ràng là không hề đào hoa đến mức ấy."

"Không phải sao?" Lam Cảnh Nghi la lên phản đối. "Giang tông chủ và Hàm Quang Quân đều đồng ý mà!"

Trái tim Ngụy Vô Tiện rơi lộp bộp.

Hắn gào lên "Ai đồng ý? Ngươi mới nói ai đồng ý?"

Lam Cảnh Nghi nghi hoặc nhìn hắn "...Hàm Quang Quân á."

Ngụy Vô Tiện không khỏi nuốt nước bọt "Y nhìn thấy quyển thoại bản này rồi?"

"Đã nhìn." Lam Cảnh Nghi gật gù. "Có thoại bản về Ngụy tiền bối, dĩ nhiên chúng ta mang đến nộp Hàm Quang Quân trước, y xem qua rồi mới đến Minh Thất xử lý tà vật. Chúng ta còn hỏi y, có phải Ngụy tiền bối đúng là rất phong lưu đào hoa hay không..."

"Y nói sao?" Ngụy Vô Tiện sốt ruột.

"Y nói phải." Lam Cảnh Nghi bắt chước dáng vẻ gật đầu trầm tĩnh của Lam Vong Cơ, tường thuật lại nguyên văn câu nói của Lam Vong Cơ về Ngụy Vô Tiện, lại còn nhấn từng chữ "Hắn, thân kinh bách chiến."

Ngụy Vô Tiện "..."

Kim Lăng á ha ha mà cười, Giang Trừng khoanh tay hừ một cái, quay mặt đi chỗ khác, rõ ràng cũng vừa cười đến khóe miệng hơi run. Ngụy Vô Tiện ôm đầu tức nghẹn, đám nhóc con này có phải muốn hắn chết thì mới hài lòng không? Thứ này mà mang đi nộp Lam Trạm? Nộp Lam Trạm? Nộp cho giấm vương Cô Tô mỗi lần ghen lên là hắn phải dỗ đến dở sống dở chết, vừa yêu vừa sợ? Thân, kinh, bách, chiến! Chỉ một lần lỡ miệng nói ra, vài chục năm sau vẫn bị y ghi trong lòng mà lấy ra trừng phạt.

Ngụy Vô Tiện nhớ tới vẻ giận dữ của Lam Vong Cơ ở núi Bách Phượng năm đó, chính mình còn cười khanh khách khoe khoang kinh nghiệm rồi sau này bị y đè ra chơi đến thoát hồn lạc phách trên giường, sống lưng bỗng nhiên run rẩy. Bỏ lại đám người sư đệ cùng tiểu bối bội tình bạc nghĩa, hắn vội vàng xăm xăm đi qua Minh Thất chờ đạo lữ nhà mình xong việc để đón về, cực kỳ chủ động tự giác tính toán xem phải dỗ dành thế nào cho tốt.

Chuông chiêu hồn rung lên từng hồi thong thả rồi dừng hẳn, chứng minh tà vật bên trong cũng không phải quá khó xử lý. Cửa lớn Minh Thất uy nghiêm mở rộng, một hàng tiểu bối y phục trắng tuyết ngay ngắn cúi đầu tiễn Lam Vong Cơ đi ra, Lam Vong Cơ một tay nâng ngang cổ cầm chậm rãi bước ra khỏi Minh Thất, thong thả gật đầu.

Mạt ngạch của y vắt ngang vầng trán, làn mây thêu cuồn cuộn nấp sau lọn tóc mai suôn dài, ngón tay trắng nõn đặt trên vân gỗ đậm màu của cây thất huyền cầm nặng trĩu. Đệ tử Lam gia ai cũng ăn mặc chỉnh tề nhưng Lam Vong Cơ lại luôn mang đến cảm giác chỉnh tề nhất, hoàn mỹ như chuyện dĩ nhiên. Y nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng quay đầu, sắc mặt không chút thay đổi nhưng con ngươi nhạt màu lại chậm rãi chuyển động dưới rèm mi, dừng lại ở nơi đuôi mắt lạnh lùng mang tình ý như có như không, sương qua gió thoảng.

Lam Vong Cơ đang liếc nhìn hắn.

Ngụy Vô Tiện đứng từ xa ngắm y, bị ánh mắt kia đưa sang khiến cho toàn thân giật nảy, chỉ một ánh nhìn hững hờ của Lam Vong Cơ cũng đã liếc cho hắn tay chân mềm nhũn, đại động xuân tâm, cuống tim giống như bị kim tẩm xuân dược chích cho ngứa ngáy tê tê, thậm chí hai cái đùi thon dài được Lam Vong Cơ yêu thương đến quen cũng không khống chế được mà hơi nhũn ra run rẩy, bất giác mà lẩm bẩm "... Ngụy Vô Tiện à Ngụy Vô Tiện, phong lưu thì có tác dụng gì, không phải giờ vẫn nguyện chết dưới sắc đẹp của mỹ nhân Cô Tô cảnh hành hàm quang đại danh đỉnh đỉnh Lam nhị công tử hay sao."

Phần lớn thời gian Lam Vong Cơ nhìn hắn sẽ mang theo vẻ thâm tình dịu dàng không thể che giấu, nhưng rõ ràng quyển thoại bản sáng nay đã đánh đổ hũ giấm to đùng xưa cũ, trong mắt y kèm theo một tầng lạnh lùng mà Ngụy Vô Tiện đã lâu không gặp, cố tình lại khiến cho Ngụy Vô Tiện càng thêm hưng phấn. Làm gì có ai chịu được đại mỹ nhân nhà mình dùng một ánh mắt vừa thờ ơ vừa nguy hiểm, vừa lạnh nhạt vừa gợi cảm như vậy liếc sang, lại còn liếc một cách đầy giận dỗi nhưng vẫn không che giấu nổi phần thâm tình ăn sâu vào xương tủy kia chứ?

Hắn nuốt nước bọt, kêu "Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ rời mắt, gương mặt băng sương nhìn thẳng phía trước, không đáp lại Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện gần như muốn ôm tim mà chết, kiểu giận dỗi này của phu quân hắn, thực sự! quá! dễ thương!

Lam Vong Cơ nào biết đạo lữ nhà mình đang nhộn nhạo xuân tình, bàn tay thon dài thu cổ cầm về đeo sau lưng, phất áo bỏ đi. Ngụy Vô Tiện vội vàng đuổi theo "Ai da Lam Trạm đừng đi mà, Lam Trạm! Đợi ta với!" Hắn ba bước thành hai bước mà nhảy đùng đùng sang, bắt được tay áo của Lam Vong Cơ, hiện giờ Lam Vong Cơ cao hơn hắn nhiều lắm, hắn ngẩng đầu cười hì hì, giọng điệu mềm mỏng "Vị tiên tử này đang giận Ngụy mỗ đúng không?"

Lam Vong Cơ không đáp, nhưng lại thấy cổ áo của Ngụy Vô Tiện xô lệch, sắc mặt lạnh lùng kéo kín lại cổ áo cho hắn rồi buông tay ra tiếp tục duy trì dáng vẻ không muốn đụng chạm. Ngụy Vô Tiện bị y làm cho hít thở không thông, quả thực mê đến chết cái người vừa phong độ vừa đẹp đến động lòng, vừa trầm tĩnh lại vừa đáng yêu đòi mạng này. Hắn dán sát lại, cằm tì vào lồng ngực Lam Vong Cơ, gương mặt ngẩng cao càng khiến đôi mắt hoa đào cong cong lấp lánh dưới ánh mặt trời, giọng nói càng mềm ra tận tình dỗ dành đại mỹ nhân nhà mình "Lam nhị công tử? Hàm Quang Quân à? Phu, quân, của, ta, ơi ~ "

Lam Vong Cơ quay mặt đi, lồng ngực khó nhịn rung động, hàng mi đen dài hơi run, dường như định nhắm mắt nhưng cuối cùng lại kiên cường giữ nguyên, vành tai dưới mạt ngạch bắt đầu ửng đỏ.

"Kể cho ngươi một câu chuyện." Ngụy Vô Tiện trêu được y liền đắc ý, hai bàn tay quen cửa quen nẻo sờ sờ soạng soạng, vuốt vuốt ve ve mà trượt xuống nắm lấy một tay y. Hắn còn rất dính người mà ôm bàn tay thon dài trắng nõn ấy vào trong ngực hôn tới hôn lui, chụt chụt vô cùng giòn giã "Thiên hạ thường bảo ta phong lưu đào hoa, ham mê sắc đẹp, thực ra càng sống lâu ta càng thấy rất đúng! Thật lâu trước kia ta có gặp một đại mỹ nhân, vô cùng đúng gu, đến tận bây giờ vẫn khiến ta rất rất vừa mắt..."

Lam Vong Cơ không ngờ hắn vừa dỗ mình một câu đã lại trắng trợn khoe bản thân phong lưu như vậy, sững sờ giận dữ nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt nhạt màu u ám lạnh lẽo, bàn tay đang bị hắn ôm trong ngực lập tức rút về "Buông tay."

Ngụy Vô Tiện cười hì hì, liều mạng ôm chặt không cho y rút tay về, cứ như con thỏ bảo vệ củ cà rốt quý báu vừa giành được, cuối cùng vạch hẳn vạt áo nhét luôn bàn tay ấy vào trước ngực mà giữ. Lam Vong Cơ cắn răng "... Ngụy Anh!"

"Ta đây ta đây, đây nè!" Ngụy Vô Tiện hào hứng ghì chặt tay Lam Vong Cơ trong lồng ngực, nhịp tim nhiệt tình mạnh mẽ truyền sang trấn an y, giữa ban ngày ban mặt đứng ngay trước của Minh Thất mà dùng đầu vú giấu kín trong vạt áo cọ hờ vào ngón tay y, rất tiện thể mà trêu đùa dụ dỗ. Tầng tầng y phục che đi cảnh tượng ám muội giữa hai thân thể gần kề, vành tai Lam Vong Cơ càng lúc càng đỏ, vừa giận vừa xấu hổ, tuy rằng định lực của y sớm đã vượt xa so với năm xưa nhưng làm sao so được cùng Ngụy Vô Tiện trời sinh lắm mưu nhiều kế.

Ngụy Vô Tiện lại làm như không có gì mờ ám, đường hoàng la lên "Lam Trạm, mau cảm nhận tiếng tim đập của ta!"

Lam Vong Cơ giống như bị điểm huyệt rút gân, bàn tay làm thế nào cũng không tự chủ được, không thể rút về từ trên lồng ngực trơn bóng của đạo lữ nhà mình. Ngụy Vô Tiện kín đáo liếm môi, cái cằm đang tì trên lồng ngực y cọ cọ hai cái, mắt càng cười đến cong cong, hạ thấp giọng bắt đầu lải nhải "Đại mỹ nhân kia cực kỳ đúng gu của ta, đến tận bây giờ gặp mặt, tim ta vẫn không khống chế được mà đập thình thịch."

"Người đó rất đẹp, đẹp vô cùng, là tiên tử đẹp nhất mà ta từng gặp trong đời, sáng như trăng rằm, lạnh như tuyết đọng."

"Khí độ bất phàm, là hoa thơm nước biếc của Cô Tô, mặc dù tính tình lạnh nhạt nhưng vẫn khiến ta cố chấp say mê, từ thời mới thành niên đã vì y mà ném hoa ở trường săn Bách Phượng."

"Y đẹp từ khóe mắt đến bờ môi, nhìn thôi đã khiến ta muốn mở miệng hôn mút; phải rồi, thân thể cũng rất đẹp, bóng lưng thẳng tắp, chân dài có lực, eo hông tuyệt mỹ, làm ta vừa nhìn liền nhũn chân... a a a a, Lam Lam Lam Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ khép chặt ngón tay thon dài đang giấu trong ngực áo Ngụy Vô Tiện, kẹp lấy núm vú mềm mại kia mà day ấn ngắt nhéo, Ngụy Vô Tiện tê dại từ sau gáy xuống bàn chân, suýt nữa rùng mình ngã xuống. Vội vàng gục mặt vào lồng ngực Lam Vong Cơ thở dốc vài hơi mới bình tĩnh được, hắn lại không sợ chết tiếp tục vừa dỗ vừa trêu "... Thế nào Hàm Quang Quân? Ngươi nói xem một tiên tử cỡ đó có xứng đáng để Ngụy Vô Tiện phong lưu đỉnh đỉnh ta đây chết dưới thân hay không? Ở trên giường, tiên tử này chỉ cần liếc ta một cái, thở dốc một hơi, trầm giọng gọi "Ngụy Anh"..."

Hắn cố tình dừng một chút, rướn người làm đầu vú đã bị ngắt sưng lên trong áo cọ mạnh giữa kẽ tay Lam Vong Cơ, hổn hển cố tình "ứ" một tiếng mềm nhũn rồi nhả tiếp từng chữ "Ta đây, liền ưm ưm a a..."

"Sau đó..."

"Ưỡn người, vì y mà bắn."

Thịch một tiếng, một nhịp thở nặng nề của Lam Vong Cơ rõ ràng hẫng xuống.

-------------------

"Ngươi." Ngụy Vô Tiện hơi thở mong manh nằm trên người Lam Vong Cơ, cánh tay phủ đầy dấu hôn lẫn dấu răng buông thõng ngoài mép giường gỗ, thở mãi cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, âm thanh hư thoát giữa hương vị kích tình còn chưa tan "Mặt người dạ thú..."

Ban ngày tuyên dâm, cưỡng ép trai lành, trên giường biến thái, hung hãn khó kiềm, sức lực hư cấu, xuống tay phóng đãng!

Ai, ai dám phong cho y mấy chữ quân tử hữu phỉ trạch thế minh châu gì đó hả? Quân tử quá, quân tử nào lại chơi Di Lăng Lão Tổ đến xương mềm thịt nhũn thế này?!

Lam Vong Cơ vuốt ve eo hắn, âm thanh sau tình sự dịu dàng khàn khàn, vô cùng gợi cảm "Không phải, rất đẹp sao?"

Ngụy Vô Tiện không kịp hiểu "...Hả."

Ngón tay của Lam Vong Cơ vuốt vào giữa mông hắn, nhẹ nhàng xoa gãi chơi đùa miệng huyệt sưng đỏ, dịch trắng còn nóng rẫy men theo tay y lặng lẽ chảy ra, đầu ngón tay đâm một chút vào trong lỗ thịt khiêu khích, từ từ xoay tròn khuấy đảo. Đâm hờ lại rút ra, xoa xoa lại gãi gãi, day ấn lại mân mê, chất lỏng nóng bỏng bị quấy đến lép nhép, Ngụy Vô Tiện bị y nghịch cho run chân, đỏ mặt híp mắt thở hổn hển, sướng đến co quắp, nâng mông chậm rãi hùa theo nhịp chọc của y. Dâm mỹ, quá sức dâm mỹ, đến cả kẻ mặt dày vô sỉ như hắn còn không chịu nổi động tác thế này "Lam nhị ca ca, ưm... thích nghịch ta đến thế hả..."

Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hắn chê Lam Vong Cơ "mặt" người dạ thú, vậy nên Lam Vong Cơ mới hỏi, không phải hắn đã khen "mặt" của y rất đẹp hay sao...

A a a a a tên tiểu cổ bản thâm độc thù dai này!

Ngụy Vô Tiện mãnh liệt ngẩng đầu, chưa kịp la lên đã cảm thấy nghẹn họng. Lam Vong Cơ đang dịu dàng nhìn hắn, làn tóc dài không vấn không chải rũ xuôi đầy vai, gương mặt như điêu như khắc, môi mỏng nhạt màu có dấu răng ướt át, đến cả vết hôn đỏ sẫm nơi yết hầu nam tính cũng gợi cảm vô cùng, mà ngón tay cực kỳ đẹp kia thì vẫn ở giữa chân hắn vân vê nghiện ngập. Ngụy Vô Tiện lại không đề phòng bị mỹ sắc đánh cho hồn xiêu phách đổ, hậu huyệt không kìm được co rút cắn chặt đầu ngón tay thon dài kia, mắt bắt đầu dâng đầy hơi nước.

Một tiếng rên yếu ớt hưng phấn kéo dài, Lam Vong Cơ cũng thở dốc, bàn tay ướt đẫm bóp chặt mông tiểu đạo lữ trên thân, vật cực lớn cứng ngắc xuyên thẳng vào nơi tiêu hồn thực cốt bên trong hắn, đổi lại ánh mắt thất thần si mê của hắn cố chấp ngắm mình.

Giữa những lần va chạm hung hăng mãnh liệt, Ngụy Vô Tiện vừa mơ màng ôm mặt Lam Vong Cơ ngậm mút môi lưỡi y vừa đau khổ khóc thầm, mỹ sắc, mỹ sắc, quá sức hại người, đại mỹ nhân cảnh hành hàm quang này, ta có trùng xá thêm mười kiếp cũng không cưỡng lại nổi.

_Hoàn_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net