Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện đang ngủ trên ghế sô pha, không khỏi tự hỏi tại sao ban đầu bản thân lại đồng ý yêu cầu đó của hắn.

Thực ra khi Ngụy Vô Tiện nói ra những lời đó, trong lòng Lam Vong Cơ vốn dĩ kháng cự, cực kỳ muốn từ chối, nhưng y lại nhanh nhạy nhìn ra sự cô độc và yếu đuối ẩn giấu trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của người nọ.

Không hiểu vì sao, trái tim của Lam Vong Cơ đột nhiên đập mạnh.

Khi ấy y đã nói gì nhỉ?

Y nói: "Tôi có thể ở cùng cậu một thời gian, nhưng sẽ không mãi mãi sống chung với cậu."

Ngụy Vô Tiện lúc đó suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: "Vậy cũng được."

Chốt lại, Lam Vong Cơ đã đồng ý cuộc 'giao dịch' khó hiểu này của Ngụy Vô Tiện.

Nhưng sau khi ở cùng một thời gian, y phát hiện Ngụy Vô Tiện không phải như những gì y thấy. Hắn trông thì có vẻ lười biếng, cà lơ phất phơ, nhưng sự thật không phải vậy.

Ngược lại, Ngụy Vô Tiện có năng lực ứng biến nhanh nhẹn mà người khác không dễ dàng có được, năng lực kinh doanh cũng rất giỏi, phải qua một khoảng thời gian Lam Vong Cơ mới biết, hóa ra Ngụy Vô Tiện còn sở hữu công ty riêng, hơn nữa công ty này đặc biệt lớn mạnh.

Ngụy Vô Tiện kể với Lam Vong Cơ rằng cha mẹ hắn ngày trước gặp tai nạn nên đã không may qua đời. Tập đoàn Ngụy thị tạm thời được người bạn thân của cha mẹ hắn là Giang Phong Miên trông coi, đợi đến khi Ngụy Vô Tiện đủ mười tám tuổi, sẽ giao lại công ty cho hắn.

Đừng nhìn bề ngoài Ngụy Vô Tiện có vẻ biếng nhác mà hiểu nhầm, đó chỉ là đối với người ngoài thôi. Thực ra hắn đối xử với bạn bè sẽ không như vậy. Năm hắn vừa tròn mười tám tuổi, không chỉ quản lý tốt tập đoàn Ngụy thị, mà còn trở thành một con hắc mã trong lĩnh vực tài chính.

Hắn không chỉ là thiếu gia con nhà giàu có, mà còn là tổng giám đốc của một công ty.

Tất nhiên khi Lam Vong Cơ biết được chuyện này, ngoài kinh ngạc tột độ, còn cảm giác có một chút đau lòng.

Ngụy Vô Tiện dựa vào ghế sô pha chợp mắt, nhưng hắn ngủ không sâu. Dường như phát giác có người tới gần, hắn nhẹ nhàng mở mắt ra, cặp mắt hoa đào kia phủ một tầng hơi nước mơ hồ, nhìn kỹ còn thấy hơi ươn ướt.

Vừa nhìn thấy người tới là Lam Vong Cơ, khóe miệng Ngụy Vô Tiện khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, sau đó duỗi cổ tay mảnh khảnh của mình ra. Lam Vong Cơ cúi nhìn cổ tay của hắn. Cổ tay nhỏ gầy, tựa như chỉ cần một bàn tay của y là có thể nắm trọn. Y mím môi, rất tự nhiên chìa tay ra kéo Ngụy Vô Tiện đứng dậy.

Ngụy Vô Tiện có một tật xấu nho nhỏ, đó là bất cứ khi nào hắn tỉnh ngủ trên ghế sô pha thì nhất định phải để Lam Vong Cơ kéo cổ tay hắn lên. Bằng không, có thế nào hắn cũng không chịu dậy.

Ngụy Vô Tiện giương cặp mắt mông lung ngái ngủ nhìn Lam Vong Cơ, hỏi: "Hôm nay ngày mấy?"

Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp: "Ngày 3 tháng 5."

Ngụy Vô Tiện thuận thế ngả người vào vòng tay y, nói: "À... bất giác đã hơn một tháng trôi qua rồi ha."

Lam Vong Cơ "ừm" một tiếng, cất giọng hỏi: "Khi nào tôi có thể về?"

Ngụy Vô Tiện vừa nghe xong, ánh mắt dần dần trở nên rét lạnh, Lam Vong Cơ tất nhiên nhìn thấy, nhưng biểu cảm trên mặt y vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, như thể không quan tâm cái gì.

Hắn đặt tay của mình lên tay Lam Vong Cơ, giọng nói mang theo một chút lười biếng: "Lam Trạm, sao anh còn muốn về nữa? Ở đây với tôi không tốt sao?"

Bàn tay của Ngụy Vô Tiện rất đẹp, tay của Lam Vong Cơ cũng đẹp không kém, nhưng tay y lớn hơn tay hắn một vòng, khi tay hai người đặt vào cùng một chỗ, không hiểu sao lại trông hài hòa đến lạ.

Ánh mắt Lam Vong Cơ vẫn ung dung không một gợn sóng, cũng không trả lời câu hỏi của Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện chậm rãi đem tay của hai người biến thành mười ngón đan vào nhau, Lam Vong Cơ hơi giật mình sửng sốt, ngay lập tức định giãy ra tránh né, nhưng Ngụy Vô Tiện đã nắm tay y rất chặt, khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị, nói:

"Không muốn ở cũng phải ở cùng tôi." Vừa dứt lời, lực đạo trên tay càng thêm mạnh, gắt gao siết chặt tay y không buông.

Trong một giây phút thoáng qua nào đó, dường như Lam Vong Cơ lại nhìn thấy nỗi sợ hãi và yếu đuối ẩn sâu trong đáy mắt hắn. Đúng vậy, là sợ hãi. Rốt cuộc cậu đang sợ điều gì vậy Ngụy Vô Tiện?

Lam Vong Cơ nhìn hai người giằng co, chầm chậm từ bỏ phản kháng, thấy mười ngón tay đan nhau chặt chẽ như vậy, y cũng không giãy ra nữa, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Cậu đang sợ cái gì?"

Ngụy Vô Tiện hơi giật mình, lập tức bật cười, đáp: "Tôi có cái gì đáng sợ đâu."

Lam Vong Cơ cũng không để ý tới câu trả lời của Ngụy Vô Tiện, vẫn tiếp tục cố chấp hỏi: "Cậu sợ cái gì?"

Ngụy Vô Tiện nhìn vào đôi mắt nhạt màu, trong suốt như hồ nước của Lam Vong Cơ, bỗng nhiên khiến hắn cảm thấy hơi xấu hổ. Hắn vung tay ra khỏi tay y, đứng dậy sửa sang lại quần áo rồi nói:

"Tôi phải đến công ty đây, buổi tối có tiệc xã giao nên sẽ không về ăn cơm, anh tự ăn đi nhé." Đoạn, nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt Lam Vong Cơ, hệt như đang cố chạy trối chết vậy.

Khi đã yên vị ngồi trong xe, Ngụy Vô Tiện mới từ từ điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Hắn sợ cái gì ư? Sợ cô độc? Sợ không có ai bên cạnh? Thực ra đều không phải. Mà là, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lam Vong Cơ, hắn liền biết bản thân không muốn quay lại cuộc sống một mình như bấy lâu nay nữa.

Lam Vong Cơ đứng dậy, lúc nãy Ngụy Vô Tiện rời đi, hình như hắn cũng không khóa cửa. Y bước tới trước cửa, nhẹ nhàng chạm vào tay nắm cửa. Quả nhiên, cửa không khóa!

Ánh mắt Lam Vong Cơ chợt lóe.

Ban đầu y chỉ nghĩ đơn giản là ở cùng Ngụy Vô Tiện vài ngày thôi, nhưng có lẽ y nghĩ nhiều rồi, qua một thời gian mới nhận ra tính chiếm hữu của Ngụy Vô Tiện đối với y cực kỳ mạnh. Chỉ cần Lam Vong Cơ đi đâu, hắn nhất định cũng đòi đi theo, chắc chắn không thể nào để y ra ngoài một mình.

Nói dễ nghe một chút thì là Ngụy Vô Tiện sợ Lam Vong Cơ lạc đường, dù sao y cũng không còn quen thuộc hoàn cảnh sống ở đây. Nói khó nghe một chút, thì là Ngụy Vô Tiện sợ Lam Vong Cơ bỏ chạy.

Nói thẳng ra, là Lam Vong Cơ đang bị Ngụy Vô Tiện giam cầm!

Tình cảnh trước mắt chính là một cơ hội vô cùng tốt, chỉ cần Lam Vong Cơ tiến lên một bước, y có thể lập tức rời khỏi đây, và Ngụy Vô Tiện cũng sẽ không thể biết y ở đâu nữa.

Nhưng ngay khi Lam Vong Cơ bật ra suy nghĩ này, trong đầu y chợt hiện lên dáng vẻ mong manh nhưng quật cường ẩn sâu nơi đáy mắt xinh đẹp của Ngụy Vô Tiện. Sao luôn cảm thấy có gì đó không đúng?

Lam Vong Cơ lắc đầu, cam chịu quay trở về phòng, không có việc gì làm, y bắt đầu vẽ phác thảo một chút.

Vẽ một mạch đến tối, Lam Vong Cơ mới gửi tin nhắn cho Ngụy Vô Tiện: "Tiệc xã giao ở đâu?"

Mà lúc này Ngụy Vô Tiện đang vui vẻ uống rượu, nhìn thấy tin nhắn y gửi đến, cười khẩy trả lời: "Anh đoán xem."

Lam Vong Cơ lạnh nhạt đáp lại hai chữ: "Không đoán."

Đây là lần đầu tiên y chủ động gửi tin nhắn cho hắn, Ngụy Vô Tiện bèn nhắn báo địa chỉ, nói: "Hôm nay tôi về muộn. Anh ngủ sớm đi."

Ở bên này, Lam Vong Cơ chỉ đáp lại một tiếng "Ừm".

Thời tiết ngoài trời đã nổi gió lạnh. Quả nhiên chẳng bao lâu sau liền đổ mưa lớn. Những hạt mưa to như hạt đậu bị gió tạt, đập mạnh vào trên kính cửa sổ. Tiếng mưa như vô tình vỗ vào trái tim Lam Vong Cơ.

Y đột nhiên sực nhớ, lúc Ngụy Vô Tiện rời đi không có mang theo ô, thời tiết thế này cũng sẽ không lái xe được.

Nghĩ tới đây, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra chút buồn bực man mác. Lam Vong Cơ lại ngồi xuống trước bàn vẽ của mình, phác họa một bức tranh. Nhưng trái tim lại vì tiếng mưa càng lúc càng lớn mà không thể tĩnh lặng lại nổi.

Cuối cùng, không dễ dàng gì mới vẽ xong, nhìn vào những gì mình vừa vẽ, Lam Vong Cơ lập tức sững người, bút chì đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất.

Y vậy mà... vậy mà lại phác họa chân dung Ngụy Vô Tiện.

Nhất định là điên mất rồi......

...

Lam Vong Cơ cầm ô, mở cửa bước ra ngoài, vừa nãy y tra bản đồ thì phát hiện nơi Ngụy Vô Tiện xã giao tiệc rượu cách nhà không xa lắm, đi bộ qua một chút là tới.

Ngoài trời mưa đã nhỏ hơn một chút so với khi nãy, làn gió mát lạnh lướt qua sườn mặt y, chút buồn bực khó lý giải trong lòng cũng đột nhiên tan biến.

Lam Vong Cơ vừa đi vừa dò bản đồ, tới khi đến phía đối diện khách sạn kia, bất chợt nhìn thấy Ngụy Vô Tiện cùng nhóm người đang bước ra ngoài.

Mà hắn còn đang trò chuyện vô cùng vui vẻ với người bên cạnh, người bên cạnh dường như có quan hệ rất tốt với hắn, cười tươi vỗ vai hắn. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Ngụy Vô Tiện lúc này mang đậm ý cười, hắn cũng quay qua vỗ vai người kia.

Giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cách một con đường lớn, y đứng bên này lặng lẽ cầm ô nhìn Ngụy Vô Tiện phía bên kia, ánh mắt vẫn như cũ, không bộc lộ chút cảm xúc nào, nhưng bàn tay cầm ô đã hơi hơi trắng bệch.

Ngụy Vô Tiện cùng đám người lên xe, Lam Vong Cơ vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Y hít sâu một hơi rồi xoay người rời đi, không ngoảnh đầu lại. Bóng lưng mơ hồ lại thẳng tắp, bình thường trong màn mưa trắng xóa như thế này, cũng không khó để nhìn ra khí chất cao quý thanh bạch của y.

Ngụy Vô Tiện cảm giác dường như mình đã nhận nhầm người, Lam Vong Cơ sao có thể đi ra ngoài vào lúc này được chứ, trời mưa to như vậy. Hắn khẽ lắc đầu, lại khoác lên nét cười rạng rỡ quen thuộc trên gương mặt.

Mưa bỗng nặng hạt hơn vừa nãy, đập vào những vũng nước đọng dưới mặt đất, làm ướt giày của Lam Vong Cơ. Bóng lưng cao thẳng dần dần biến mất trong màn mưa dày đặc mịt mù. Từ đầu đến cuối, y vẫn không hề ngoảnh đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net