Đệ nhị thập cửu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đi đến cửa Liên Hoa Ổ của Vân Mộng Giang thị đã là đêm khuya, Ngụy Vô Tiện nhìn Liên Hoa Ổ lúc này, lại nhớ những lưu luyến cùng ỷ lại của mình từng có đối với nơi này đã biến thành chán ghét cùng oán hận như bây giờ cũng chỉ thấy trong lòng đau đớn. Bất quá, mặc kệ mọi chuyện, sau đêm nay, cảm tình gì cũng thế, đều tan thành mây khói.

Hồng y vẫn tuân lệnh quan sát Liên Hoa Ổ, thấy Ngụy Vô Tiện xuất hiện sau khi biến mất được hơn nửa tháng thì thở phào nhẹ nhõm.

Hồng y xuất hiện trước mặt Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ, cung kính hành lễ với Ngụy Vô Tiện, sau đó đem những chuyện phát sinh gần đây của Vân Mộng Giang thị báo cáo: Giang Phong Miên bận ứng đối với sự chèn ép của ba nhà Ôn Lam Nhiếp; Ngu Tử Diên cộng tình với mấy oan hồn đã phát điên; Giang Trừng bị Ngu Tử Diên gây thương tích, linh lực tổn hại, tính cách càng lúc càng bạo ngược; Giang Yếm Ly bị Giang Trừng đẩy ngã hủy dung, sau đó lại bị Ngu Tử Diên đánh, hiện tại đã rời khỏi Vân Mộng Giang thị, không biết tung tích.

Lam Vong Cơ không ngờ chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, Vân Mộng Giang thị đã xảy ra nhiều chuyện như vậy; có điều y biết lần này Ngụy Vô Tiện tới là vì báo thù, y sẽ không xen vào suy tính của hắn.

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Giang Yếm Ly rời đi đã sáu bảy ngày, không có ai tìm nàng ta sao?"

Hồng y lắc đầu. "Hiện giờ chưa có người nào nhận ra Giang Yếm Ly đã không còn ở Liên Hoa Ổ."

Đối với Giang Yếm Ly, cảm tình của hắn rất phức tạp, dù sao thì người này từng là vị sư tỷ ấm áp có vị trí rất cao trong lòng hắn. Hắn biết nhận tri của Giang Yếm Ly với thế giới này có rất nhiều vấn đề, dù là Giang Phong Miên hay Ngu Tử Diên đều chưa chú ý đến nàng. Lại nhớ tới lúc ở Bất Dạ Thiên, người này từng thay hắn chắn kiếm, Ngụy Vô Tiện thở dài, cứ vậy đi, coi như trả lại ân cứu mạng cùng những quan tâm giữ gìn của nàng đối với mình trong quá khứ.

Ngụy Vô Tiện không nói gì nữa, chỉ bước từng bước tới Liên Hoa Ổ. Lam Vong Cơ không đi cùng, y biết đây là màn báo thù của Ngụy Vô Tiện, hẳn là Ngụy Anh cũng không muốn để người khác nhúng tay hay nhìn thấy nó.

Không ai biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, Tông chủ cùng Chủ mẫu của Vân Mộng Giang thị là Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên bị con trai độc nhất Giang Trừng giết; Giang Trừng cũng đã chết; Giang Yếm Ly mất tích; trên tường của Liên Hoa Ổ viết đầy tội trạng của một nhà ba người. Nhất thời, bách gia ồ lên, Vân Mộng Giang thị hoàn toàn chết sạch; những đệ tử của Vân Mộng Giang thị cũng tự giải tán, trở về nhà, khi đối mặt với những câu hỏi của người khác cũng chỉ trả lời hai chữ "không biết".

Nhất thời, lời đồn Vân Mộng Giang thị vì làm bậy quá nhiều, bị Thiên đạo giáng tội truyền khắp nơi, ồn ào huyên náo.

Mà người tạo thành hết thảy mọi chuyện thì đang mang vẻ mặt khổ sở nhìn chén thuốc còn bốc hơi nóng, đắng muốn mạng kia.

Bất quá nghĩ đến kết cục mỗi lần cự tuyệt uống thuốc, cùng với chuyện hiện giờ còn đang ở khách điếm, Ngụy Vô Tiện hừ lạnh một tiếng, đem chén thuốc cầm trên tay, bóp mũi uống hết, uống xong thì cả người bơ phờ không có sức sống, thoạt nhìn không có tinh thần.

Lam Vong Cơ tiếc nuối đưa mứt quả trong tay quan cho hắn, Ngụy Vô Tiện thấy mứt quả thì trực tiếp cắn một quả, vị ngọt ngào của sơn tra hòa tan không ít vị đắng của thuốc.

Hắn không ngờ sau khi rời Vân Thâm Bất Tri Xứ còn phải uống thuốc, tức giận không biết xả vào đâu, chỉ có thể trút vào số mứt quả trên bàn, hắn vô cùng tự nhiên bỏ qua sự tồn tại của Lam Vong Cơ đang đứng bên cạnh.

Lam Vong Cơ ngồi xuống, đổ một chén nước trong đưa cho Ngụy Vô Tiện, vừa khẩn trường vừa do dự hỏi: "Ngụy Anh, chúng ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi hợp đạo được không?"

Động tác cắn mứt quả trong tay Ngụy Vô Tiện dừng một chút, không trả lời. Hắn sợ hãi, tuy hôm qua Lam Vong Cơ thấy hắn tu Quỷ đạo, y không hé răng nói lời phản đối, nhưng Lam lão tiên sinh thì sao? Những người khác của Lam gia thì sao? Bọn họ có thể chấp nhận sao?

Lam Vong Cơ có chút thất vọng, nhưng y cũng hiểu chuyện này cần hai người đồng ý mới được. Tóm lại, người này đã là của mình, chậm rãi thu phục, đợi thu phục rồi định ra danh phận cũng không muộn!

"Ngụy Anh, nếu ngươi không muốn, vậy chúng ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ trước được không? Thúc phụ nói muốn gặp ngươi." Lam Vong Cơ nói. Gần đây y vì nhờ huynh trưởng ngăn đón thúc phụ, không ít lần kêu ca ca; bất quá đã nhiều ngày như vậy, phỏng chừng huynh trưởng đã ngăn không được rồi. Thôi không sao, cứ làm theo lời của Hàm Quang Quân, vì không để cho huynh trưởng tìm đến một đệ đệ khác, hắn hãm hại thêm một chút là được

Ngụy Vô Tiện trầm mặc, thật ra hắn cũng đang phân vân không biết nên về đâu; nhưng hiện tại hắn chợt có cảm giác bơ vơ, thế giới này to như vậy, ấy vậy mà không có nơi để Ngụy Vô Tiện hắn về.

Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện gật đầu, đồng ý về Vân Thâm Bất Tri Xứ, dù sao đi nữa thì đời này, Lam lão tiên sinh đối với hắn rất từ ái.

......

Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lan Thất.

Lam Khải Nhân nhìn Lam Hi Thần đang quỳ đến có thể đặt bút viết thẳng, giận đến cả người phát run. Thanh Hành Quân ho khan một tiếng, nói: "Khải Nhân, đừng giận, đây là chuyện của hai người Vong Cơ cùng Vô Tiện mà."

Lam Khải Nhân nghe xong, trực tiếp dỗi lại: "Huynh im lặng! Đừng nghĩ đệ không biết huynh đang nghĩ gì! Đều tại huynh trưởng không làm tấm gương tốt cho Vong Cơ! Hắn cũng rất lợi hại, đem người giam trong Tĩnh Thất, ngay cả chuyện bắt buộc người ta đều làm được, hắn còn có cái gì không dám làm!"

Thanh Hành Quân trấn an: "Khải Nhân, không phải đệ cũng hi vọng Vong Cơ nhanh chóng cưới Vô Tiện vào cửa sao?"

"Phải rồi! Thúc phụ, Vong Cơ thực sự rất thích Vô Tiện." Lam Hi Thần nói.

Lam Khải Nhân nghe xong, nháy mắt lửa giận càng lớn, tay chỉ vào phụ tử hai người nói: "Ba người các ngươi... Thật sự không nói lý lẽ! Tổn hại nhân luân! Các ngươi...."

Lam Khải Nhân vung tay áo, lần nữa ngồi lại ghế. Hắn thề, chờ Vô Tiện về nhất định sẽ làm chỗ dựa cho Vô Tiện, đứa nhỏ tốt như vậy lại bị Vong Cơ lừa gạt xoay quanh, thật đau lòng. Tàng Sắc, Trường Trạch, ta thực sự xin lỗi các ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net