Đệ thất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngụy Anh mang theo đôi mắt hồng hồng bước ra khỏi phòng, đôi tay gắt gao giữ một cái túi càn khôn. Rốt cục hắn cũng biết chuyện của cha mẹ, những chấp nhất trong lòng cuối cùng cũng có thể thực hiện, Ngụy Anh có chút buồn bã, rõ ràng những việc đơn giản như vậy rất dễ dàng hoàn thành, nhưng tại sao... Tâm tình của Ngụy Anh có chút phức tạp, rõ ràng hắn rất vui vẻ nhưng nước mắt vẫn tràn khóe mi.

"Ngụy Anh!"

Một âm thanh quen thuộc vang lên, biểu cảm vừa giống khóc vừa giống cười trên mặt Ngụy Anh đọng lại, trong nháy mắt đại não của hắn không phản ứng kịp.

Gương mặt Ngụy Anh không chút thay đổi nhìn Lam Trạm xuất hiện trước mặt mình, hỏi: "Đại lưu manh ngươi muốn làm gì? Ta đã nói rõ ràng, ta không làm đạo lữ của ngươi."

Đại... lưu manh?

Đây là lần đầu tiên Lam Trạm bị người ta gọi như vậy, nháy mắt có chút giật mình, bất quá nghe được câu cuối thì đột nhiên cảm thấy bản thân có chút thất bại.

Có điều nhìn bộ dạng đang tức giận cùng cùng không có kiên nhẫn bẻ xả của Ngụy Anh, Lam Trạm chỉ cảm thấy hắn đáng yêu, chỉ tiếc hiện tại người này không phải đạo lữ của mình.

"Đưa người đi ăn cơm." Lam Trạm nói. Bỏ đi, lưu manh thì lưu manh, chỉ cần Ngụy Anh vui vẻ là được.

"Không cần! Tự ta có thể đi nhà ăn." Ngụy Anh kháng cự lui ra sau vào bước. Hiện tại mỗi lần hắn đối diện với con sói đuôi to này đều rất cảnh giác, chỉ sợ mình không chú ý liền tiếp tục bị cắn, ngày hôm qua y say, nhưng hôm nay y đã tỉnh.

Lam Trạm không chút nào là ngoài ý muốn khi nhìn thấy phản ứng của Ngụy Anh, y chỉ thản nhiên nói: "Hiện tại nhà ăn Lam gia đã không có cơm, hơn nữa đồ ăn là dược thiện, hương vị không được lòng người. Ta có mua một ít thức ăn từ quán cơm dưới núi, ngươi hẳn sẽ thích."

Lam Trạm không một tiếng động dùng linh lực nghiền từ giấy nhỏ trong tay thành bột phấn. Quả nhiên viết nháp trước khi nói thì dễ hơn nhiều! Y thực sự không biết mình có thể nói nhiều như vậy. Cảm ơn huynh trưởng hỗ trợ, bằng không y không biết mình nên nói thế nào.

Ngụy Anh nhớ đến mấy lời giận dỗi cơm canh Lam gia của Nhiếp Hoài Tang, có chút do dự. Nếu hắn đi cùng Lam Trạm, thực sự sẽ không có chuyện đúng không?

Nhìn thấy do dự trong mắt Ngụy Anh, Lam Trạm biết hắn đang phân vân, mở miệng tung ra chiêu bài chí mạng: "Thiên Tử Tiếu còn ở chỗ của ta."

Nháy mắt, Ngụy Anh không hề do dự nữa, nhanh chóng đáp ứng: "Vậy đi! Dù sao ta cũng đang đói."

Không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao? Chẳng lẽ đại lưu manh này có thể đem ta nuốt vào bụng?

Hơn nữa, hắn đã hạ quyết tâm nhất định phải chỉnh cho đại lưu mạnh này kêu cha gọi mẹ, làm sao hắn có thể chưa đánh đã hàng. Ngụy Anh hắn thề nếu không chỉnh được Lam Trạm liền cùng họ với hắn!

......

Nhiếp Hoài Tang khóc không ra nước mắt nhìn Lam Hi Thần chiếm phòng của mình lật xem thoại bản, lần đầu tiên cảm thấy Lam gia đang che giấu đặc tính của thổ phỉ.

Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện, sẽ có một ngày người của Lam gia lật xem những thoại bản vô cùng trân quý của mình.

Lam Hi Thần lật một quyển mới, trong đầu nhanh chóng liệt kê một loạt ý tưởng, dốc lòng dốc sức giúp đệ đệ nhà mình hoàn thành tâm nguyện.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên sau mười mấy năm đệ đệ nhà hắn chịu đến tìm hắn xin trợ giúp, hắn nhất định phải làm được. Nhờ có Ngụy công tử mà hắn lại được nghe đệ đệ nhà mình gọi mình một tiếng "ca ca", đây là lần đầu tiên sau mười mấy năm hắn mới nghe lại tiếng ca ca này.

Vì câu ca ca kia, Lam Hi Thần hắn quyết tâm trợ giúp Vong Cơ theo đuổi được Ngụy công tử, dù hắn phải liều mạng đi chăng nữa cũng nhất định làm được!

.

.

.

.

Evil: Máy đọc đệ đã tiến hóa thành máy cuồng đệ đệ..... haizzzzz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net