Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Loạn Táng Cương.

Mấy đêm nay Ngụy Vô Tiện ngủ không được an ổn, cuối thu đêm lạnh, miệng vết thương vẫn chưa có thời gian để khép lại. Mỗi ngày nhìn một đám người già trẻ nhỏ thiếu ăn thiếu mặc, Ngụy Vô Tiện vô cùng áy náy. Hắn cứu họ, nhưng lại không có cách nào cho họ một cuộc sống ổn định, thậm chí hắn còn liên lụy họ nữa.

"Công tử."

"Ôn Ninh, không nghỉ ngơi sao?"

"Không cần. Không mệt... Công tử, dưới chân núi có tu sĩ."

"Ta biết. Chúng ta ở đây, những kẻ kia làm sao an tâm được chứ..." Ngụy Vô Tiện cười lạnh.

"Ta cảm nhận được, tu vi của hắn rất cao. Ta không dám tùy tiện tiếp cận."

"Ừ." Ngụy Vô Tiện vỗ vai Ôn Ninh, nói. "Bảo vệ tốt cho tỷ tỷ và người nhà của ngươi, ngày mai ta xuống núi xem tình hình."

Ban đêm ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện yên vị trên một cái cây lớn dưới chân núi, chờ vị tu sĩ nào đó tới. Căn cứ lời của Ôn Ninh, người này tu vi cao thâm đến mức Ôn Ninh không thể tùy ý tiếp cận. Ôn Ninh là ai, là hung thi cấp bậc cao do hắn luyện ra, Ôn Ninh có bao nhiêu năng lực hắn hiểu rõ nhất, tuy Ngụy Vô Tiện hắn không dám nói bừa, nhưng trong Tu Chân giới, số người có thể đơn thương độc mã đấu với Ôn Ninh không quá mười đầu ngón tay. Hắn vừa quyết liệt với Giang gia không bao lâu, đã có gia tộc phái ra tu sĩ mạnh mẽ đến vậy thám thính hắn sao? Vốn hắn còn định chờ mấy tháng nữa, đến khi Lam Trạm đến săn đêm ở Di Lăng, hắn sẽ thương lượng với y chuyện của mình. Không ngờ tiên môn bách gia đã gấp gáp đến nông nỗi này rồi.

"Ngụy Anh."

Lam Trạm đã đến từ lâu, nhìn Ngụy Vô Tiện thất thần trên cây, sợ hắn bị lạnh nên mới mở miệng gọi người. Y đã lâu lắm rồi không gặp qua bộ dáng nguyên bản của Ngụy Vô Tiện, tuy nói y không có gì bất mãn với người lúc hiến xá trở về, chỉ là khó tránh được một chút tiếc nuối hối hận, thiếu niên tươi đẹp rực rỡ đã từng rời khỏi nhân gian, từng nếm qua bao nhiêu ác ý khổ cực.

"Lam Trạm? Là ngươi sao?"

Người trên cây hiển nhiên không biết người tới hôm nay là Lam Vong Cơ nên cực kì kinh ngạc. Lam Vong Cơ đứng dưới ánh trăng thanh lãnh, tuyệt mĩ vô song giống như trích tiên khiến hắn thất thần, vô ý mà từ thân cây rơi xuống. Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ ăn đau khi ngã xuống, nhưng một đôi tay cứng cáp mạnh mẽ vững vàng tiếp được hắn.

"Cẩn thận!"

"Đa tạ, Lam Trạm." Nội tâm Ngụy Vô Tiện nhất thời hoảng hốt. Hắn bị ngã đến quen nên cũng không thấy có đau bao nhiêu, nhưng khi được Lam Trạm vững vàng tiếp vào lòng, trái tim tưởng chừng đã chôn trong tuyết của hắn có thêm một chút ấm áp.

"Không cần."

"Sao ngươi lại ở đây?"

"Săn đêm." Cố ý đến đây thăm ngươi. Tuy nhiên, lời này Lam Vong Cơ sẽ không nói ra, vì sợ dọa đến người này.

"Cũng phải... Di Lăng hiện giờ có một đại ma đầu là ta, tiên môn bách gia đều không muốn dính dáng đến nơi này, chỉ có Hàm Quang Quân phùng loạn tất xuất sẽ tới thôi." Ngụy Vô Tiện vô tâm vô phế nói. Kiếp trước hắn từng thật tâm mà khổ sở, cũng từng thật tình muốn nhường nhịn bọn họ, hy vọng có thể bảo trì trạng thái nước sông không phạm nước giếng, đáng tiếc....

"Ngươi không phải ma đầu."

"Ngươi nghĩ vậy sao?" Giữa đêm, Ngụy Vô Tiện nhìn thẳng vào mắt Lam Vong Cơ như muốn xác nhận. Chỉ tiếc hắn không biết, đôi mắt sáng lấp lánh kia của mình khiến tâm của người đối diện có bao nhiêu đau.

"Ừm."

"Lam Trạm, đa tạ. Bọn họ đồn ta hại Giang thị bị giết cả nhà, vong ân phụ nghĩa, lạm sát kẻ vô tội... Nói đến mức bá tánh cũng đều tin."

"Không cần." Không cần nói cảm tạ, chúng ta là thủ vững bản tâm, làm chuyện nên làm. "Ngươi không cần để trong lòng lời người ngoài bôi nhọ."

"Lam Trạm, ngươi đang an ủi ta sao?" Ngụy Vô Tiện suýt nữa đã dụi mắt, đêm nay hắn gặp ảo giác sao? Đây là Lam Vong Cơ thật sao?

"Ân."

Lam Vong Cơ thừa nhận y đang an ủi Ngụy Vô Tiện, trong lòng hắn càng khẳng định ý tưởng cùng y trở về, hắn biết, Lam Vong Cơ sao có thể chán ghét hắn được chứ!

"Phải rồi, ngươi đến săn đêm, vậy ta giúp ngươi chỉ đường được không? Ta quen thuộc vùng này lắm."

"Được."

Hai người cùng nhau chém giết oán linh nhiễu loạn thôn xóm phụ cận. Thôn trưởng nhìn thấy tư thái đường hoàn chính khí của Lam Vong Cơ, không trốn đi như những lần khác, ngược lại còn lấy mười lượng bạc trắng xem như cảm tạ tiên sư giúp trừ túy. Trước giờ Lam Vong Cơ trừ túy không để tâm đến thù lao, nếu có dư ngân lượng, người ta nguyện ý cấp thì y cũng sẽ lấy, nhưng nếu gặp gia đình bần hàn, y sẽ không lấy dù là bất cứ thứ gì. Trong nhà thôn trưởng có chút gia tài, Lam Vong Cơ thu thù lao, quay đầu lại liền giao cho Ngụy Vô Tiện. "Chúng ta cùng đi trừ túy, cho ngươi."

Lam Vong Cơ biết hiện giờ sinh hoạt của hắn khó khăn, muốn trực tiếp giúp đỡ nhưng lại sợ hắn cự tuyệt, cùng đi săn đêm cũng là một chủ ý không tồi.

"Đừng nha! Nếu cùng đi săn đêm, vậy mỗi người một nửa đi."

"Cũng được." Một nửa cũng tốt, hắn tiếp thu là được rồi, năm lượng tuy không nhiều nhưng cũng có thể giúp hắn một chút. Lam Vong Cơ đã xin phép thúc phụ và huynh trưởng, y ra ngoài du lịch săn đêm, thời gian còn dài, có thể ở lại Di Lăng từ từ tìm cơ hội chậm rãi khuyên bảo.

Lúc Ngụy Vô Tiện trở về Loạn Táng Cương, hắn vác theo mấy bọc lớn, là đệm chăn hắn mua được. Đem những thứ này đưa cho Ôn Tình, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của người này, hắn chỉ cười sang sảng rồi nói mình cần đi ngủ bù.

"A Ninh, hôm nay tỷ thấy Ngụy Vô Tiện không giống hắn."

"Công tử hôm nay rất vui vẻ."

"Không phải, là hắn có hy vọng."

Ôn Tình Ôn Ninh là người biết rõ Ngụy Vô Tiện từng trải qua cái gì. Hắn đem thiên tư kinh người của mình chắp tay tặng cho huynh đệ, dựa vào một khang cô dũng cùng oán hận mà sống sót được tại nơi ăn thịt người như Loạn Táng Cương, vì báo đáp ân tình của Giang gia đối với mình mà hắn kéo thân thể tàn tạ, dốc hết sức lực kháng cự một nửa binh lực của Kì Sơn Ôn thị. Quỷ đạo hại thân, càng hại tâm tính, bị người lợi dụng, bị người kiêng kị, bị người vứt bỏ, những gì hắn từng hy vọng thời còn thiếu niên, đến giờ đã không thể thực hiện được nữa. Hắn dựa vào bản năng mà tồn tại, lại không biết con đường mình cần đi ở nơi nào.

Nhìn biểu hiện của Ngụy Vô Tiện hôm nay, đến người tự xưng là kiên cường như Ôn Tình, hốc mắt vẫn ướt nhòe vì nước mắt.

Mấy ngày nay, Ngụy Vô Tiện vô cùng nhẹ nhàng, thực sự rất thoải mái, mỗi tối đi săn đêm với Lam Vong Cơ, còn kiếm tiền cải thiện sinh hoạt làm hắn sắp quên mất bản thân là Di Lăng Lão Tổ bị người người đòi đánh đòi giết. Cho đến khi, hắn cùng Lam Vong Cơ vừa giải quyết tà ám xong, bị người ta nhận ra, thôn dân trốn chạy tán loạn. Ngụy Vô Tiện lúc này mới nhớ, y là Di Lăng Lão Tổ, là con chuột chạy qua đường người người đòi đánh. Qua một lúc lâu, hắn mới quay đầu cười một cách chua xót với Lam Vong Cơ. "Lam Trạm, xin lỗi. Nếu không phải tại ta, ngươi cũng không chịu tội như vậy."

"Không phải lỗi của ngươi." Lam Vong Cơ không để bụng những món thù lao ấy, y chỉ lo lắng cho người thương đang đứng bên cạnh mình. Y có thể cảm nhận được Ngụy Vô Tiện mấy hôm nay vui vẻ hơn không ít, hơn nữa hai người ở chung càng lúc càng hòa hợp, không ngờ lại xảy ra chuyện hôm nay. Chung quy, là y đã sai, sống lâu hơn người khác ba mươi năm nhưng lại không có chút tiến bộ nào, vẫn tiếp tục làm hắn bị thương một lần nữa.

"Trời sắp sáng rồi, về thôi."

"Ngụy Anh, ta đưa ngươi về." Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện run nhè nhẹ, y đi nhanh vài bước, lấy áo choàng từ Túi Càn Khôn ra, khoác nó lên người Ngụy Vô Tiện.

"Còn lạnh không?"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, đột nhiên rất muốn Lam Vong Cơ ôm hắn, dù chỉ một cái cũng được. Từ lúc trọng sinh đến nay, hắn luôn muốn cùng Lam Vong Cơ trở về, không phải vì hắn sợ chết, cũng không phải vì muốn cùng tiên môn bách gia hòa hảo, rửa sạch ô danh của mình, những thứ đó hắn không hề để bụng. Ngoài mong muốn bảo hộ một mạch Ôn Tình ra, quan trọng nhất vẫn là khi hắn thanh danh hỗn độn khó nghe, khi hắn cùng tiên môn bách gia không đội trời chung, có người muốn mang hắn về, bảo hộ hắn chu toàn.

"Lam Trạm, lúc trước mỗi lần thấy ta, ngươi đều muốn mang ta về Cô Tô, hiện tại không cần sao?"

"Ngươi không muốn, ta không..." Lời của Lam Vong Cơ còn chưa hết, y đã bị Ngụy Vô Tiện cắt ngang.

"Lam Trạm, ngươi hỏi lại một lần đi."

"Ngụy Anh, cùng ta về Cô Tô."

"Hảo."

Ngụy Anh, chúng ta cùng nhau về Cô Tô, ngươi có thể dựa vào ta, có thể tin tưởng ta, ta sẽ không để bất kì ai thương tổn ngươi.

.

.

.

.

.

Evil: Đào đào đào đào đào hố, còn ngày lấp hố thì không biết....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net