Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Di Lăng.

"Hàm Quang Quân..." Ôn Tình thấy Lam Vong Cơ thì bước đến, khuyên nhủ. "... Ngụy Vô Tiện tự chuốc khổ mấy ngày, không thể tiếp tục, bằng không sẽ không tốt."

Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn Từ Đường, sau khi Ngụy Vô Tiện đưa bài vị cha mẹ vào từ đường thì luôn cảm thấy bản thâm quá bất hiếu, mười mấy năm qua chưa từng bái tế, cũng chưa từng chính danh cho phụ mẫu. Mấy ngày nay hắn luôn nhốt mình trong Từ Đường chép Hiếu kinh, một ngày ba bữa cơm và thuốc của hắn đều là Lam Vong Cơ cùng Ôn Tình đưa đến.

"Ta biết." Y biết chuyện của cha mẹ là một cát kết trong lòng Ngụy Vô Tiện, thống khổ mất đi song thân từ nhỏ cùng tự trách khi không thể bảo vệ thanh danh sau khi phụ mẫu đã mất cùng ập đến. Dưới tình huống này, rất khó để đơn phương khuyên bảo, chỉ có thể để hắn biểu đạt ra ngoài, có điều bảy tám ngày liên tục, thân thể hắn sợ là....

"Ngụy Anh." Thấy Lam Vong Cơ vào, hắn tạm buông bút.

"Ngụy Anh, chớ làm khó bản thân."

Ngụy Vô Tiện nâng đầu, hắn thấy được lo lắng trong đôi mắt nhạt màu của Lam Trạm, khẽ cười. "Không có, ngươi an tâm."

"Việc của phụ mẫu, không hẳn là lỗi của ngươi, hẳn họ cũng không muốn thấy ngươi như vậy."

"Không hẳn là lỗi của ta, nhưng cũng có một phần đi. Mấy ngày nay ở cùng họ, chép Hiếu kinh đền bù một vài, tự an ủi mình thôi."

"Ngụy Anh, nếu phụ mẫu có linh thiêng, sợ là sẽ giận vì ngươi không yêu quá mình. Ngươi ở đây suốt ngày vì an ủi bản thân, còn họ thì sao?"

Sắc mặt của Ngụy Vô Tiện thoáng khó coi, hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài. "Lại cho ta ba ngày đi."

"Được."

Lam Vong Cơ rời Từ Đường, nhẹ nhàng đóng cửa.

Ba ngày sau, Ngụy Vô Tiện giữ lời, rời Từ Đường, có chút tinh thần hơn, hắn chủ động xử lý việc trong phủ với Lam Vong Cơ, đi săn đêm, dạy dỗ mấy đứa bé trong phủ.

-----

Một ngày kia, khi đang thỏa luận về phù chú mới với Lam Vong Cơ, có khách quý đến chơi.

"Ngụy huynh, Hàm Quang Quân."

"Hoài Tang huynh, sao ngươi lại đến đây?"

"Nghe nói Ngụy huynh mới xây phủ nên chạy tới chúc mừng." Ngụy Vô Tiện cùng Nhiếp gia Nhị công tử quen nhau khi cầu học, chí thú hợp nhau, vị này lại đưa tay tương trợ việc ở Cùng Kì Đạo, mưu lược xuất chúng khiến hắn kính nể.

Nhiếp Hoài Tang vung tay làm người đưa lên lễ vật. "Một cặp chén lưu ly rực rỡ lung linh và hai cây nhân sâm ngàn năm đưa cho Ngụy huynh bồi bổ."

"Nhiếp huynh khách khí rồi, đa tạ."

Lam Vong Cơ nhận lễ vật, cũng gật đầu đa tạ. Nhiếp Hoài Tang có tâm, thảo dược này kia Ngụy Anh dùng nhiều mới tốt.

"Nhiếp huynh đến đây chỉ vì đưa lễ vật mừng xây phủ sao?"

"Là có việc khác muốn thương luận với Ngụy huynh." Nhiếp Hoài Tang thẳng thắn thành khẩn. Từ lúc hắn hợp tác với Lam Vong Cơ qua một lần, hắn đã không giả bộ ăn chơi trác táng trước mặt hai người.

"Chuyện gì?"

"Ngụy huynh, mấy lá bùa chú và pháp khí phòng thân lúc trước ngươi cho ta vô cùng tốt, ta mặt dày đến xin thêm." Ngụy Vô Tiện ở Tàng Thư Các cho hắn vài lá bùa so với mấy là bùa thường thấy mạnh hơn đến vài lần, có thể ảnh hưởng đến linh thức. Bùa chú dùng cho săn đêm bình thường chỉ có thể sưởi ấm và chiếu sáng thôi, nào có thể khiến tà ám lui ra chứ.

"Mấy tấm bùa liệt hỏa ta tùy tay vẽ sao? Không gạt ngươi, ngươi tùy ý lấy, mấy cái đó là ta đồ thất bại của ta nghiên cứu thôi. Giờ ta đã hoàn thiện rồi, Liệt Hỏa Phù bây giờ đã mạnh hơn ba lần so với thứ ta cho ngươi."

"Ba lần?" Nhiếp Hoài Tang kích động, quả là thiên tài. "Ngụy huynh, ngươi còn nghiên cứu thứ khác sao?"

"Có chứ." Ngụy Vô Tiện bị ánh mắt nóng bỏng của Nhiếp Hoài tang nhìn đến nổi da gà, hắn thường đi săn đêm, luôn cảm thấy mấy lá bìa thường dùng trong tiên môn không hợp ý hắn, đến bất đắc dĩ chỉ có thể tự sờ soạng đi nghiên cứu.

"Bao nhiêu?"

"Tầm bốn năm chục loại gì đó. Hoài Tang muốn tất cả sao?"

"Không không không, ta không cần. Không phải, ta cần. Ngụy huynh, nếu huynh đã có tài hoa khiến tiểu đệ bội phục, vậy không bằng hợp tác mở cửa hàng đi?" Nhiếp Hoài Tang đem ánh mắt chờ mong đi nhìn Ngụy Vô Tiện, hắn dám vỗ ngực với thiên hạ, chỉ cần phù chú này xuất hiện, nhất định sẽ bán đắt vô cùng, hắn đã có thể nhìn thấy vàng bạc cuồn cuộn không dứt chảy vào túi rồi.

"Mở cửa hàng?" Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, nhìn Lam Vong Cơ, hắn thấy được trong mắt Lam Trạm nhà hắn là cổ vũ cùng tin tưởng quen thuộc.

"Ngụy huynh, tiểu đệ sẽ phụ trách việc bán buôn vặt vãnh này, huynh chỉ cần nghiên cứu chế tác bùa chú là được. Còn tiền lời thì ngươi ta sáu bốn được không?"

Ngụy Vô Tiện bắt đầu bị lời của Nhiếp Hoài Tang dao động. "Được, vậy trước thử đã. Có điều... tiền bạc..." Mở của hàng cần tiền mà nhỉ, nhưng thứ này hắn đào đâu ra đây?

Lam Vong Cơ kịp nói. "Nhiếp Nhị công tử, một gian của hàng ước chừng năm trăm lượng, mở ở ba nơi, Di Lăng, Cô Tô, Thanh Hà được không?"

"Hàm Quang Quân suy xét chu toàn." Ba nơi này, là nơi họ thường ra vào, thuận tiện xem chừng.

"Đây là tám trăm lượng, không đủ chúng ta lại thương lượng." Ngụy Vô Tiện nhìn ngân phiếu trên bàn, đau lòng. Ngụy Phủ đã tiêu hết mấy ngàn lượng, giờ lại tiếp tục tiêu đi nữa, túi tiền của Lam Trạm sợ là đã rỗng rồi.

"Lam Trạm, sau này chúng ta sống sao đây?"

Lam Vong Cơ không nghĩ Ngụy Vô Tiện lại hỏi y như thế, tâm y như bị kim đâm vậy, đau đớn không thôi. "Yên tâm, vẫn còn."

Nhiếp Hoài Tang hơi buồn cười, chen vào. "Ngụy huynh ơi là Ngụy huynh, tiền của Hàm Quang Quân dùng để xây thêm một tòa Ngụy Phủ khác cũng dư dả nên ngươi cứ an tâm. Trước đây ngươi đi săn đêm, hưởng bổng lộc ở Giang thị có thể cao, nhưng sao có thể so được với công tử dòng chính như Hàm Quang Quân, hắn còn có tiền tiêu hằng tháng nữa."

Nhiếp Hoài Tang thầm thở dài, nấu hắn có bản lĩnh như Lam Vong Cơ, hắn sẽ không đi đến nước mở nhiều cửa hàng thi họa đồ cổ như thế. Đại ca nhà hắn không hề bủn xỉn, tuy hắn chỉ giúp đã cử lý chuyện trong nhà nhưng cũng được chia phần theo mức cao nhất, nhưng riêng việc săn đêm thì hắn làm không được.

Nhiếp Hoài Tang nói xong liền nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lam Vong Cơ, dù là thần sắc Ngụy Vô Tiện vẫn như bình thường. Người thông minh nưh hắn cũng không biết mình đã nói sai cái gì.

Lam Vong Cơ sợ Ngụy Anh của hắn khổ sở, nhưng mà người đã bước qua việc bị bao vây tiễu trừ  như hắn sao lại để ý đến mấy chuyện nhỏ này làm gì chứ? Hắn an ủi Lam Vong Cơ, tò mò hỏi lại. "Mỗi năm Lam Trạm có bao nhiêu vậy? Nhiếp huynh tỉ mỉ nói với ta đi, để tránh sau này hắn giấu ta."

Nhiếp Hoài Tang nhìn Lam Vong Cơ, thấy người này đồng ý mới nói. "Đệ tử đi đêm săn có thù lao cơ bản là năm lượng, sau đó dựa theo số lượng và cấp bậc của tà ám, một tà ám là năm lượng, mười lượng, hai mươi lượng tính tới. Hàm Quang Quân còn xử lý chuyện trong gia tộc, phùng loạn tất xuất, đương nhiên thù lao cũng rất nhiều." Nhiếp Hoài Tang nhạy bén thấy không khí có phần kì lạ, nhưng hắn không biết mình đã nói sai câu nào rồi, hắn đành nhanh chóng giải thích một chút rồi đánh bài chuồn.

"Đa tạ Nhiếp huynh đã báo cho."

"Ta đi trước, ta đặt cọc trước một ít, những thứ khác hôm nào rảnh lại tiếp tục thương lượng."

"Thong thả."

Đến khi không thấy bóng người, Lam Vong Cơ mới không lạnh mặt.

"Lam Trạm, ngươi dạo Nhiếp huynh chạy mất rồi." Lam Trạm người này thù dai vô cùng, mấy chuyện trước đây đều đã qua rồi, người cần nhìn về phía trước, nếu gặp chuyện thật, y so với hắn càng khó đi ra, thật là chui vào sừng trâu.

Lam Vong Cơ biết mình thất lễ, Nhiếp Hoài Tang tài giỏi đương nhiên cũng biết chuyện Ngụy Anh không có bổng lộc hay tiền tiêu hàng tháng. Y biết Ngụy Anh đã buông xuống những chuyện đó, chỉ là y để ý hắn, đối với hắn càng cẩn thận hơn mà thôi.

"Lam Trạm, tuy ta lớn lên trong huyền môn nhưng ta lại không biết gì về những chuyện trong gia tộc hết. Mong Hàm Quang Quân sau này chỉ dạy nhiều hơn, nếu không ta sẽ làm trò cười cho thiên hạ đó..."

"Rất sẵn lòng."

.

.

.

.

.

Author note: Viết xong chương lại muốn xóa hết ghê.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net