Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thải Y Trấn.

"Chỉ mua một ít thôi, Lam Nhị ca ca châm chước một chút được không?"

"Đừng quậy, mấy thứ này không thể đem về."

"Không được, ta muốn, ngươi không mua ta sẽ không đi." Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa tìm một chỗ ngồi xuống, ban ngày ban mặt nói ăn vạ liền ăn vạ.

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, dịu dàng nói. "Ngụy Anh, đừng quậy. Vân Thâm có nhiều trưởng bối, không nên làm ầm ĩ. Nếu ngươi thích thì có thể mua một ít, nhưng phải tìm chỗ khác chơi."

Nghe được lời này, Ngụy Vô Tiện vui vẻ, nhanh chóng mua sắm pháo hoa bỏ vào túi càn khôn.

Ngày Tết gần tới, hai người được giao ra ngoài đặt mua đồ dùng, Lam thị thích đơn giản, Lam Vong Cơ lại quen tay hay việc nên đến trưa là đã chọn mua đầy đủ mọi thứ. Y biết mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện bị giữ ở Vân Thâm nhàm chán nên y dẫn Ngụy Vô Tiện đi dạo, đó là nguyên nhân gây ra trò vừa rồi.

Lam Vong Cơ không nỡ ép Ngụy Vô Tiện theo khuôn mẫu Vân Thâm một cách quá mức, thế nên chà bông, hạt dưa, đậu phộng, kẹo đường đã mua không ít, đương nhiên là không thể thiếu được Thiên tử Tiếu. Hai ngươi đi dạo mua sắm đến tận lúc mặt trời ngả về tây mới dọn đường về nhà.

Mùng một năm mới, Ngụy Vô Tiện đi theo Lam Vong Cơ chúc tết trưởng bối, ăn một bữa cơm đoàn viên liền năn nỉ Lam Vong Cơ sớm tan tịch, tìm nơi phóng pháo hoa chơi.

Lam Vong Cơ bị ánh mắt chờ mong của Ngụy Vô Tiện đánh bại, xin phép rời đi dưới ánh mắt không vui của Lam Khải Nhân và nụ cười nghiền ngẫm của Lam Hi Thần.

Tại một đỉnh núi không xa Vân Thâm, Ngụy Vô Tiện giống như một tiểu nhi đồng, cầm một cái bật lửa, đốt pháo hoa, ngắm nhìn mỗi một chùm ánh sáng nổ trên trời cao, mang đủ màu sắc rực rỡ, khiến không trung như sáng hẳn lên, đẹp đến nao lòng. Thân ảnh Ngụy Vô Tiện hòa cùng pháo hoa rực rỡ in vào đáy mắt đầy ôn nhu của Lam Vong Cơ, khung cảnh yên bình này thực sự khiến người ta lưu luyến.

Khi khói lửa tan đi, Ngụy Vô Tiện nhắm mắt, chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện.

Lam Vong Cơ lẳng lạng nhìn những hành động đáng yêu của hắn, không nỡ phá vỡ cảnh đẹp này. Đến lúc màn đêm một lần nữa quay về đúng trạng thái của nó, Ngụy Vô Tiện mới xoay người, đi đến bên cạnh y, hắn cười hỏi. "Lam Trạm, ta ước một điều, ngươi có thể làm giúp ta được không?"

"Được."

"Nhất ngôn cửu đỉnh."

"Ừ."

"Ta nói..." Ngụy Vô Tiện cười gian như hồ ly. "Ta ước, tối nay ngươi uống rượu với ta."

Lam Vong Cơ nghe xong, cúi đầu cười nhạt. Ngụy Anh vẫn là Ngụy Anh, dù là lúc nào cũng thích rót rượu y, làm hoài cũng không chán, bản thân y lại không nỡ cự tuyệt hắn, lần nào cũng đồng ý.

"Được."

Thấy Lam Vong Cơ đồng ý, Ngụy Vô Tiện hưng phấn. "Ha ha... chúng ta về Tĩnh Thất thôi! Nhanh đi!"

Vừa mới vào Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng lấy một vò Thiên Tử Tiếu, đổ một chén, đưa cho Lam Vong Cơ. "Nhị ca ca, nói chuyện giữ lời."

Lam Vong Cơ nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch. "Lam Trạm, tựu lượng tốt! Mặt không hồng, lại tiếp một chén!"

Ngụy Vô Tiện còn chưa rót đầy ly thứ hai, Lam vong Cơ đã ngã xuống bàn trà mất rồi. 

"Lam Trạm..." Ngụy Vô Tiện nâng người dậy, trêu. "Vậy mà lại ngã rồi..."

"Ai... xem ra cảnh đẹp ngày tốt này chỉ có một mình ta thưởng thức thôi..." Ngụy Vô Tiện tiếc rẻ.

Đột nhiên, một bàn tay dùng sức nắm lấy cổ tay Ngụy Vô Tiện, hắn giật mình thấy Lam Trạm tỉnh lại, kéo hắn. "Theo ta."

"Lam Trạm? Không phải, Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ kéo đi, không thể phản kháng, đi thẳng một đường ra sau núi, suốt đường đi, Lam Trạm không nói một lời nào.

"Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi muốn mang ta đi đâu? Chúng ta về đi, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi đêm đó, Tết nhất ta không muốn chúng ta bị phạt đâu..."

Ngụy Vô Tiện kêu, Lam Vong Cơ tai điếc mắt ngơ, kéo hắn đến một cái sân nhỏ. Lam Trạm đẩy cửa vào, nói với Ngụy Vô Tiện, "Quỳ xuống."

"Sao?" Ngụy Vô Tiện không kịp phản ứng, chuyện say rượu loạn tính này hơi lạ rồi thì phải, Lam Trạm kéo hắn đến một phòng nhỏ ở nơi hẻo lánh rồi bảo hắn quỳ xuống, chuyện gì vậy trời? Ngụy Vô Tiện không hiểu, Lam Trạm đây là bị gì vậy?

"Quỳ xuống." Lúc Ngụy Vô Tiện còn đang suy nghĩ miên man, Lam Trạm lại nói một lần, sau đó quỳ xuống, lẩm bẩm nói gì đó, trong giọng nói đều là hoài niệm cùng luyến tiếc. "Mẫu thân, con đưa Ngụy Anh đến cho ngài xem. Hắn rất tốt, là một người lương thiện chính trực, hài nhi rất thích hắn. Mọi người đều đồng ý, hài nhi sắp thành thân rồi."

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng nhận ra, đây là chỗ ở của mẫu thân Lam trạm, chủ mẫu của Lam thị. Người ngoài chỉ nghe Lam gia nói chủ mẫu sức khỏe yếu ớt, thân thể hư nhược, luôn tĩnh dưỡng không ra ngoài. Nhưng tại sao Lam Trạm dẫn hắn đi gặp mẫu thân lại tới nơi này mà không phải là từ đường? Hẳn là trong đó có gì ẩn khuất rồi...

Ngụy Vô Tiện dù vẫn còn nghi hoặc nhưng vẫn quỳ bên cạnh Lam Trạm, cung kính dập đầu. "Mẫu thân, con là Ngụy Anh, hôm nay con và Lam Trạm đến đây thăm người, Lam Trạm là người hoàn mỹ nhất mà con gặp, hai người chúng con lưỡng tình tương duyệt, sau này con nhất định sẽ chiếu cố Lam Trạm thật tốt."

Nghe được lời của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ nhìn hắn, vừa lòng gật đầu. "Mẫu thân, con nhất định sẽ coi chừng Ngụy Anh cẩn thận, không để hắn lại rời xa con nữa." Lam Vong Cơ tháo mạt ngạch trên trán xuống, trói tay Ngụy Vô Tiện lại, còn thắt một chiếc nơ, y nghịch một hồi, thấy không thể mở ra mới vừa lòng nói tiếp. "Hài nhi đưa Ngụy Anh đi trước, ngày khác lại đến thăm mẫu thân."

Lam Vong Cơ kéo Ngụy Vô Tiện về Tĩnh Thất. Ngụy Vô Tiện giật mình đến sắc mặt cũng thay đổi. "Lam Trạm, không được không được, nếu để người ta thấy thì sao đây? Lam Trạm!"

Ngụy Vô Tiện hối hận rồi, sao hắn lại để Lam Trạm uống rượu vậy trời? Này thì hay rồi, sau này không còn mặt mũi gặp người luôn!

Một hồi rẽ đông rẽ tây quay về Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện vô lực nói. "Lam Trạm, hôm nay bận rộn, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi."

Lúc hắn nói xong thì thấy mắt Lam Vong Cơ sáng lên, y bên hắn lên. "Được, ngủ."

Y kéo thắt lưng Ngụy Vô Tiện xuống, Ngụy Vô Tiện vội ngăn lại. "Lam Trạm, hôm nay không quậy được, phải ngủ sớm."

"Ừ, nhanh thôi." Lam Vong Cơ lấy chăn trùm lên hai người, động tác trên tay càng nhanh hơn. "Lam Trạm, ta không nói ngủ thế này, ngươi..."

Hôm sau, Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt, rốt cuộc là đầu hắn bị gì, một hai phải rót rượu cho Lam Vong Cơ, giờ thì hay rồi, Lam Vong Cơ say rượu thực sự là muốn mạng của hắn đó.

Không nói đến những gì Ngụy Vô Tiện trải qua bi thảm cỡ nào, ngày Tết đầu tiên sau Xạ Nhật Chi Chinh, khắp nơi vui mừng, đi đâu cũng thấy không khí sôi nổi. Qua mấy ngày đầu Tết, các đại gia tốc đã đi lại chúc Tết lẫn nhau, Kim Quang Dao, Nhiếp Minh Quyết và Nhiếp Hoài Tang đều mang lễ vật đến Vân Thâm Bất Tri Xứ chúc tết, Lam Hi Thần cũng thể hiện mình là chủ nhà hiếu khách, nhiệt mình mời mọi người ở lại mấy ngày.

Mọi người đang vui vẻ chơi tết, không nhắc đến lợi ích quyền lực, không khí hòa thuận vui vẻ biết bao.

Những ngày đầu năm này, không khí ở Lam thị vui vẻ, mọi người hòa thuận, huynh hữu đệ cung. Kim thị vẫn giữ hình tượng phú khả địch quốc, xa hoa phô trương. Giang gia, mọi người vì nể mặt chuyện Kim Giang liên hôn sắp đến nên cũng tặng lễ, nhưng cũng chỉ có quà mừng, không có người đến thăm hỏi, tiệc riêng tư cũng không có người mời. Tứ đại gia tộc ở trong tiên môn đã phân cao thấp rõ ràng rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net