Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 30: Có thật là yêu em như lời chị nói
.
.
.
Buông bỏ phòng bị

Trịnh Tú Nghiên sau khi được trang điểm và thay y phục liền soi mình trước gương.

Lòng vô cùng căng thẳng khi nghĩ tới sắp phải đối diện nhà họ Lâm. Nhìn Lâm Duẫn Nhi đang chỉnh lại tóc liền hỏi

“Em thấy chị ổn không?”

Cảm nhận được sự lo lắng của người yêu, Lâm Duẫn Nhi đặt hai tay lên vai người trước mặt thủ thỉ.

“Chị đẹp lắm, đẹp đến nỗi khiến tôi muốn đi ngủ ngay bây giờ” - lời vừa dứt đã nhận một cái véo vào hông.

“á.. đùa đùa thôi. Chị lại muốn làm đau tôi”

“Tại em nhây”

“Chúng ta đi nhé”

Trịnh Tú Nghiên gật đầu, lén thở dài.

“Đừng lo, có em bên cạnh chị”

“Làm như vậy có ổn không? Chị không muốn vì chị làm sứt mẻ tình cảm ông cháu em, càng không muốn Lâm thị gặp rắc rối”

“Không ổn lắm”

“Vậy...”

“Chị không muốn có một danh phận bên cạnh em sao? Muốn cứ mãi là chị em à?”

“Nhưng chị lo em vì chị mà..”

“Em không vì chị, em là vì hạnh phúc của chính mình.
Tú Nghiên, chị biết điều gì không? Công ty có thể quan trọng, đối với em ông cũng rất quan trọng. Nhưng ông cũng không thể bên cạnh em cả đời, tiền bạc tài sản em có thể kiếm lại được. Chỉ có riêng chị. Là người em muốn ở bên cạnh, là người mà khi yếu lòng em có thể dựa vào, người chăm sóc em lúc bệnh tật. Còn có thể có thể...”

Thấy điệu bộ cô ngập ngừng Trịnh Tú Nghiên càng tò mò.

“Có thể gì chứ, sao em không nói tiếp”

“Có thể sinh con cho em”

Lời cô nói làm Trịnh Tú nghiên cảm động và tin tưởng.

“Em nghĩ xa quá Duẫn, chưa chắc chị đồng ý cưới em”

“Dám không đồng ý”

....

Lâm Duẫn Nhi dừng xe bên ngoài biệt thự.
Cô ẳm Trịnh Tú Nghiên xuống, đặt cô ấy ngồi lên xe lăn, chỉnh trang phục rồi cả hai cùng bước vào nhà.

Bữa tiệc hôm nay ông nội cũng không tổ chức rầm rộ gì. Căn bản có ông nội cô, một vài người thân cùng gia đình Ngọc Trạch Diễn.

Cô đẩy xe lăn tiến về phía ông nội. Chủ tịch Lâm vừa nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên liền không vui vẻ gì

“Cháu đưa cô ta đến đây làm gì? Muốn ta tức chết”

“Ông nội. Một năm qua ông thừa biết con ở cùng cô ấy nhưng không hề nói gì. Có phải trong lòng ông cũng không hề phản đối”

“Cô chú Ngọc. Cô chú cũng như ông nội cháu. Từ đầu căn bản cũng biết cháu và Trạch Diễn đính hôn vì lợi ích hai gia tộc. Một năm qua chúng cháu đều cố gắng làm tốt công việc mỗi người. Hôm nay xin phép ông cùng cô chú cho chúng cháu được hủy hôn”

Ngọc Trạch Diễn cũng phối hợp ăn ý cùng cô thuyết phục hai bên gia đình, từ nãy đến giờ vẫn nắm chặt tay Trịnh Tú Nghiên không rời.
Ông nội tức giận, trước mặt thông gia lại dám hủy hôn.

“Cháu đừng quên chính ả ta đã lợi dụng cháu để đưa chú ruột của cháu cũng là con trai ta vào tù. Món nợ đó ta còn không đòi cô ta thì thôi đi cháu lại dám dẫn cô ta về nơi này.

“Nói cho cháu hay, chừng nào ta chết thì hẵng đưa cô ta bước vào ngưỡng cửa nhà họ Lâm”

Trịnh Tú Nghiên đưa tay nắm lấy vạt áo Lâm Duẫn Nhi, ý muốn rời đi. Nếu còn ở lại thêm giây phút nào có thể bản thân sẽ nói ra những lời không được nhẹ nhàng với người nhà này mất.
....

Cô đưa cô ấy rời đi

“Xin lỗi Nghiên, em không nghĩ ông lại nói ra những lời nói đó”

“Chị không chắc. Em rõ ràng hiểu rõ, chẳng qua em càng hiểu hơn chị muốn ở bên cạnh em thì cái giá phải trả chính là đối diện với người thân của người đã giết cha mẹ chị và thỏa hiệp cùng bọn họ”

“Nghiên, em cũng như họ, em cũng họ Lâm”

“Vì em cũng là người họ Lâm nên cũng cảm thấy chị đã làm sai sao? Rõ ràng là Lâm Duẫn Đạt giết người, rõ ràng hắn ta buôn bán chất cấm. Vậy hắn đi tù tại sao lại là lỗi của tôi?”

“Nghiên, bình tĩnh lại”

Cô nói rồi dừng xe trước một quán cà phê, cô để chị ở đó, một mình vào bên trong mua hai cốc cà phê nóng. Có lẽ cả hai nên điều chỉnh tâm trạng.

Sau khi đưa cho chị một cốc capuchino cô lái xe đến bờ sông gần đó. Thiên nhiên có thể khiến con người trở nên an tĩnh hơn chăng?

“Nghiên giận vì em không bênh vực chị sao?”

“...”

“Chị nghĩ em như vậy sao? Tính từ lúc quen nhau đến bây giờ đã hai năm rồi. Chị vẫn không hiểu em”

“Phải. Rõ ràng cô cũng cùng một ruột với họ, cô căn bản không hiểu nỗi đau đớn mà tôi phải trải qua”

Lâm Duẫn Nhi tức giận, cô trước giờ luôn nhường nhịn chị, bao dung chị, che chở chị. Để bây giờ chỉ vì chuyện nhỏ này chị lại đánh giá cô như vậy

“Thôi được rồi, nếu chị nghĩ tôi như vậy thì dẹp hết đi” - cô nói rồi tức giận khua tay múa chân, kết cục thúc trúng tay Trịnh Tú Nghiên làm đổ cốc cà phê.

“Nóng quá”

“Nóng sao?”

“...”

“Chân chị cảm nhận được nhiệt độ sao?”

“Ừ rất nóng”

“thật sự cảm nhận được hả?” - Trịnh Tú Nghiên bị nước đổ vào người đã rất bực mà cái người này cứ lải nhải hoài liền gằn giọng.

“đã nói là nóng rất nóng mà hỏi hoài vậy?”

Lâm Duẫn Nhi sau khi xác nhận ôm chầm lấy vô. Điều này có nghĩa là chân cô đã có tiến triển, đã có cảm giác.

“Em, lại làm sao”

“Chị bị ngốc luôn rồi sao, là chân chị đã có cảm giác trở lại rồi”

Nhận thấy người bên cạnh vui mừng đến chảy nước mắt, Trịnh Tú Nghiên chẳng còn muốn so đo.

“Em ôm chị đi”

“hửm” - bất ngờ, Trịnh Tú Nghiên mấy hôm nay dường như đã dần buông bỏ lớp phòng bị, cũng chịu làm nũng. Cô liền muốn tận dụng cơ hội giảng hòa chuyện ban nãy.

Chầm chậm đưa môi mình chạm môi cô ấy, mút mát dư vị ngọt ngào, tiếng rên nhẹ từ cổ họng người này làm lòng cô có chút rạo rực.

Bảo em ôm em lại hôn

“Em yêu chị. Em đã rất nhiều lần giải thích cùng ông nội, chỉ là em nhận ra có những chuyện không phải người ta không nhận biết được đúng sai nhưng cố chấp không muốn thừa nhận mà thôi. Cũng như việc chị rất yêu em rất muốn em nhưng cả năm qua cũng không thừa nhận” – em lém lĩnh nhìn cô

“Chị có sao? Chứ không phải là em đêm
đêm còn tự bản thân bơi lội sao?”

“Chị làm sao lại biết”

“Vì mỗi lần bơi xong em liền ghé ngang phòng ngắm nhìn nhan sắc chị lúc ngủ còn gì, mùi nước bể bơi, tóc ẩm ướt của em lúc ấy vô cùng vô cùng rõ”

Chị vẫn không hổ là cảnh sát, lại vẫn sắc sảo và xéo xắc như ngày nào.

“Đừng giận em nữa. Được không Nghiên”

“Cũng không dám giận em”

“Xem như chị biết điều”
.
.
.
 Trịnh Tú Nghiên cưới tôi nhé!

Lâm Duẫn Nhi đứng bên ngoài nhìn vào thấy người mình yêu đang chật vật với những thiết bị trị liệu cùng bác sĩ thì vô cùng thương.

Đã hơn 1 tuần kể từ khi cả hai đến gặp bác sĩ. Với phương pháp trị liệu dùng thuốc kết hợp với châm cứu và vật lý trị liệu. Thực sự đã có những bước tiến triển.

"Sao không vào mà Lâm tiểu thư lại đứng đây"

"Bác sĩ Lôi"

Bác sĩ Lôi chính là bác sĩ đầu ngành về phục hồi sau chấn thương mà cô đã cất công mời từ Mỹ về nước.
 
"Bệnh nhân rất có nghị lực và chịu khó nên chắc chắn sẽ sớm ngày bình phục thôi. Lâm tiểu thư cũng không cần quá lo nghĩ"

Lâm Duẫn Nhi gật đầu mỉm cười. Nhìn đồng hồ đã đến giờ cơm trưa liền gõ cửa bước vào. Nhìn thấy cô vị bác sĩ trị liệu liền chào hỏi rồi đi ra.

"Duẫn đến à" - Trịnh Tú Nghiên mồ hôi còn vương trên gương mặt nhìn thấy cô liền vui vẻ cười. Từ khi cơ thể có cảm giác và tiếp nhận điều trị thì tâm trạng người này liền rất tốt.

"Em mang cơm đến" - cô đặt hộp cơm lên bàn, lấy khăn tay thấm mồ hôi cho người đối diện.

"Chị ăn cơm ở đây cũng được, em không nhất nhất ngày nào cũng đến đâu"

"Em tình nguyện mà. Vì em muốn gặp Nghiên" - nói rồi tiện hôn lên trán Trịnh Tú Nghiên.

"Thôi ăn cơm kẻo muộn"

"Được"
.

.

.

.

Sau hơn bốn tháng chăm chỉ trị liệu phục hồi, cuối cùng Trịnh Tú Nghiên cũng có thể tự mình bước đi những bước đầu tiên mà không cần dùng đến dụng cụ hỗ trợ.

Ngày hôm đó, Lâm Duẫn Nhi đứng đằng sau vừa hồi hộp vừa trông ngóng, kết quả cả hai bọn họ ôm chầm lấy nhau vì hạnh phúc.

“Cảm ơn em, Duẫn”

“Phải cảm ơn bác sĩ chứ sao cảm ơn em”

Hai người lúc bấy giờ mới để ý trong phòng vẫn còn nhiều y tá và bác sĩ Lôi

Bác sĩ mỉm cười như hòa cùng niềm vui

“Tốt rồi, so với các bệnh nhân với bệnh lý tương tự thì cô Trịnh đây là trường hợp phục hồi khá nhanh. Phải cảm ơn người luôn bên cạnh như phó chủ tịch Lâm đây cũng không phải không có lý mà. Đối với người bệnh sức mạnh tinh thần vô cùng quan trọng”

Hai người bọn họ cười gượng gạo, còn nghĩ họ không nhận ra hai cô là một đôi cơ đấy, bản thân sợ ảnh hưởng danh tiếng Lâm Duẫn Nhi nên hành sự vô cùng kín kẻ cơ mà vẫn bị phát hiện. Đúng là người ta nói tình yêu không thể che dấu là đúng thật.

“vậy khi nào tôi có thể trở về nhà?”

“Có thể về rồi nhưng mỗi tuần đầu đặn hai lần đến bệnh viện để tiếp tục trị liệu phục hồi, phải một thời gian nữa khi các cơ, bo mạch và khí huyết hoàn toàn ổn định mới xem như khỏi hẳn”

“cảm ơn bác sĩ Lôi”

Lâm Duẫn Nhi nắm tay Trịnh Tú Nghiên rồi đỡ cô ngồi xuống.

“từ từ, từng chút một. Chúng ta đã chờ hơn cả năm rồi, bây giờ chờ thêm một chút cũng vẫn rất tốt”

Lâm Duẫn Nhi nhìn người trước mặt vui mừng đến rạng rỡ như đóa hướng dương rực rỡ dưới ánh nắng ban mai. Không nhịn được hôn cô một cái liền bị cô đánh vào vai, bởi vì trong phòng bao nhiêu người còn chưa rời đi hẳn.

“Chị sợ gì? Em còn không sợ”

“Bởi vì mặt em dày  còn da chị mỏng”

“Dám nói em vậy em cù léc chị đến ngất luôn”

“Duẫn dừng lại, Duẫn chị chừa rồi mà, được rồi, làm ơn đi em”

“Hôn em!”

“Đợi một chút” - Trịnh Tú Nghiên đợi cho đến khi người cuối cùng đã đi ra và cánh cửa khép lại mới cúi xuống, nhìn rất kỹ cánh môi mềm và gương mặt này, lâu như vậy mới có thể chủ động tiếp cận. Thật rất háo hức.

“Em đẹp quá! Yêu em!”

Trịnh Tú Nghiên vòng tay qua cổ, kéo nàng vào nụ hôn sâu, môi lưỡi hai người liên tục cọ sát tạo thành những thanh âm không trong sáng.

Lâm Duẫn Nhi không an phận, bắt đầu di chuyển tay xoa nắn phần eo nhỏ, sau đó di chuyển lên vùng ngực đã sớm bị kích thích mà căng cứng.

Cô muốn trêu chọc chị liền ra sức kích tình, cho đến khi cơ thể bên dưới ra sức hùa theo, uốn éo không ngừng liền dừng lại. Đôi mắt đang nhắm ghiền hưởng thụ nay không được đáp ứng liền có chút khó chịu mà hé mở.

“Em sao lại...?”

“Hỏi chị thì có? Sao lại thành ra như vậy? Em cũng không có ý gì quá phận”

“Hỗn đản! Không cho em dừng”

“Tú Nghiên thật sự phóng khoáng nha”

“Với em thôi” – Cô ấy hoàn toàn bị chìm đắm, có lẽ vì nhịn quá lâu sao? Nên mỗi lần hai người ở cự ly gần liền nhìn ra trong tia mắt chị một màu nhục dục.

....

“Nghiên”

“Hửm”

“Nghiên có muốn ngày nào chúng ta cũng cùng đi ngủ cùng thức dậy không?”

“Thì bây giờ cũng vậy còn gì”

“Chị thôi làm em mất hứng đi”

“Được rồi được rồi” - Trịnh Tú Nghiên mỉm cười, người này không phải muốn cầu hôn cô ngay trong bệnh viện chứ?

Lâm Duẫn Nhi lấy điều khiển mở ra tấm rèm cửa. Tòa nhà lớn đối diện liền chiếu lên một dòng chữ lớn

"TÚ NGHIÊN ĐỒNG Ý CƯỚI EM NHÉ"

Cô vô cùng bất ngờ, chẳng ngờ em ấy cầu hôn mình vào hôm nay ở trong phòng bệnh.

"Em cầu hôn chị ở đây là vì hôm nay là ngày em hạnh phúc nhất. Hạnh phúc vì chị đã có thể trở lại làm chính mình. Là một Trịnh Tú Nghiên tự do tự tại, được làm điều mình muốn, được bước đi bằng chính đôi chân của mình. Đời này em sẽ không bao giờ quên được ngày hôm nay.

"Vậy nên, chúng ta hãy luôn ở bên nhau, làm chỗ dựa cho nhau, cũng nhau thức giấc, cùng nhau ngủ, cùng nhau trải qua vài năm, vài chục năm cho đến khi nhắm mắt xuôi tai.

Đồng ý cưới em?"

"Chị đồng ý"

Trịnh Tú Nghiên rơi lệ. Vì cảm động, vì hạnh phúc.

"Cảm ơn em. Cảm ơn vì em đã luôn yêu thương chị, bao dung chị, che chở chị, bảo vệ chị. Nếu cuộc đời này không gặp em chị không nghĩ bản thân có thể viên mãn như vậy"

Lâm Duẫn Nhi rút ra một hộp nhẫn đeo vào ngón áp út cho người yêu.

"Em yêu chị"

"Chị cũng yêu em"

.

.

.

End chap 30

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net