Chương 5: Cảm ơn Giáo sư Lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Cảm ơn giáo sư Lâm

.

.

Trịnh Tú Nghiên cựa mình thức giấc, vết thương đau làm cô khó ngủ sâu được, do cử động mạnh nên chiếc khăn ướt trên trán rơi xuống.

"Cô tỉnh rồi à? tôi thấy cô hơi sốt nên dùng khăn giúp cô hạ nhiệt" - giáo sư Lâm đang ngồi cạnh bên.

"Cảm ơn"

"Không có gì, nên ăn chút cháo rồi uống thuốc và thay băng"

"Được" - Trịnh Tú Nghiên cố gượng ngồi dậy, Lâm Duẫn Nhi thấy điệu bộ đó khó khăn nên đến bên đỡ lấy một bên vai. Trịnh Tú Nghiên tự dưng im lặng ngước nhìn cô, ánh mắt hơi lạnh.

"Tự tôi làm được, cảm phiền đừng đụng vào người tôi"

"Tôi chỉ muốn giúp cô thôi, cùng là nữ nhi sao không tiếp nhận giúp đỡ, tự làm khó mình"

"Tôi không có ý đó, chỉ là tôi không quen, xin lỗi!"

"Không sao, Lâm đại gia rất khoan dung và độ lượng. Nào ăn chút cháo đi, không phải ai cũng được ăn đồ tôi nấu đâu"

Trịnh Tú Nghiên đưa tay đón lấy chén cháo mà người kia đưa. Do mới bị thương nên khẩu vị của cô có phần kém hơn mọi khi nhưng quả thực cháo nấu rất ngon, độ nhừ vừa phải, loại thịt và củ được bằm nhuyễn khiến cô khó lòng mà đoán chính xác bản thân đang ăn gì, hương vị vừa khéo đúng kiểu cô thích.

Lâm Duẫn Nhi thấy cô ăn ngon lành thì đắc ý đưa hai tay ra phía phía sau chống vào cạnh bàn.

"Cô có trông thấy điện thoại của tôi không?"

"Có phải cái này không?" - Lâm Duẫn Nhi mở hộc tủ lấy ra một chiếc điện thoại dùng bằng bàn phím, thầm nghĩ thời này còn dùng điện thoại kiểu cổ này.

"Đúng rồi, cảm ơn cô"

"Nhưng hình như nó hết pin" - Lâm Duẫn Nhi đưa điện thoại, Trịnh Tú Nghiên ấn nút mở nguồn liền thấy nhiều cuộc gọi lỡ từ Hoàng Mỹ Anh, chắc hẳn cậu ấy và Tú Tinh rất lo lắng cho cô.

Điện thoại lại đổ chuông, là số của Mỹ Anh.

"Mình nghe đây"

"Cậu đã ở đâu vậy? Mình và Tú Tinh rất lo lắng cho cậu"

"Mình ổn mà, tại mình đang đi công tác ở tỉnh, chưa kịp trở về, mình sẽ sớm trở về thôi. Cậu giúp mình chăm sóc Tú Tinh"

"Dù bận thế nào cũng phải liên lạc chứ, cậu dọa chết bọn này rồi"

"Xin lỗi mà, mình không cố tình, tại ở đây sóng yếu"

"Được rồi, mình hiểu mà, Tú Nghiên giữ gìn sức khỏe"

"Mình biết rồi, cúp đây"

Trịnh Tú Nghiên tắt điện thoại để một bên, Lâm Duẫn Nhi nãy giờ vẫn nhìn cô.

"Bây giờ tôi mới biết chỗ của tôi là rừng rú, không có sóng điện thoại đấy"

"Tôi chỉ không muốn người khác lo lắng dư thừa"

"Cô có muốn ăn thêm một chút cháo không?"

Trịnh Tú Nghiên lắc lắc đầu, sắc mặt cô ta nhợt nhạt khiến cho Lâm Duẫn Nhi hơi lưu tâm.

"Đây là thuốc bác sĩ đã kê đơn, cô uống đi" - nói rồi lại lôi ra một ít bông băng và thuốc đỏ. Trịnh Tú Nghiên uống xong thuốc mệt mỏi nhìn qua.

"Cô cần thay băng"

"Tôi sẽ tự làm, cảm ơn"

"Tôi nghĩ lần này cô thật sự cần nhờ tôi đấy" Trịnh Tú Nghiên thở dài, đúng là cô không thể tự vệ sinh vết thương của bản thân được, đành để người xa lạ kia giúp cô vậy, xem như y tá thôi.

"Làm phiền cô, giáo sư Lâm" - Lâm Duẫn Nhi cảm thấy con người này rất thích cảm ơn, cảm giác cô ta không muốn mắc nợ ai.

Lâm Duẫn Nhi đỡ người kia ngồi dậy, cô vén áo cô ấy lên rồi ra hiệu bảo cô ấy giữ. Lâm Duẫn Nhi gỡ chiếc gim dùng để cố định quộn băng trên bụng. Nhẹ nhàng tháo ra, vết thương được may lại khá cẩn thận, nhưng chắc chắn sẽ bổ sung thêm vào bộ sưu tập những vết sẹo của cô ta. Lâm Duẫn Nhi dùng bông băng thuốc đỏ nhẹ nhàng vệ sinh miệng vết thương. Vì sợ người kia đau nên cô đưa miệng lại gần thổi nhẹ. Trịnh Tú Nghiên im lặng cắn răng chịu đựng nỗi đau, nhưng đến khi thấy giáo sư Lâm chu môi ra thổi thì thực sự không nhịn được mà lén cười lên một tiếng. Bởi vì chưa bao giờ thấy y tá nào lại kì cục như vậy, phùng môi trợn mắt thổi vết thương cho bệnh nhân.

.

.

Trịnh Tú Nghiên thức dậy nhận ra trời đã tối, thấy bên giường là thức ăn và sữa đã được chuẩn bị sẵn, trong nhà lại không có ai. Cô mặc áo khoác, cầm lấy khẩu súng cùng điện thoại, tìm giấy và bút viết đôi lời cảm ơn rồi rời khỏi.

Trịnh Tú Nghiên dựa hẳn lưng vào ghế khi đang ngồi ở băng sau taxi. Cô bắt xe đến trung tâm thành phố rồi lại gọi một chiếc xe khác để trở về nhà, tránh để bị theo dõi. Lần này là do cô đã sơ suất, đáng lẽ cô không nên đến Quán Bar đó. Chỉ là vô tình cứu một cảnh sát mà cô mới bị thương, chuyện này quả thực không nên, không thể để ai nghi ngờ thân thế cô được, nếu như giáo sư Lâm có thể biết được thân thế của cô thì người này quả thực không hề đơn giản.

.

.

Lúc cô về đến nhà đã là nữa đêm, thấy điện vẫn sáng tự mở cửa bước vào.

"Chị Tú Nghiên"

"Tú Nghiên"

Cả hai người họ đều đồng thanh gọi tên khiến Trịnh Tú Nghiên cảm thấy hơi có lỗi.

"Hai người chắc lo lắng cho mình lắm. Để chuộc lỗi đã mua bánh gạo cay đây, còn cả gà rán và bia nữa"

"Qúa tuyệt" - cả hai người đều đồng thanh. Họ không hỏi quá nhiều vì cô thường xuyên đi xa nhà và có khi là đi cả tháng, nhưng hầu như mỗi ngày đều nhắn tin hoặc gọi điện về. Lần này có lẽ chỉ là hơi lo lắng một chút thôi.

"Mình đi tắm chút, hai chị em cứ ăn trước đi"

"Chờ cậu luôn"

"Được"

.

.

Bước ra khỏi phòng tắm, Mỹ Anh hâm nóng đồ ăn rồi ngồi xuống bàn ăn. Đã hơn 11 giờ, ăn khuya thế này thật không tốt chút nào.

"Tú Tinh đâu"

"Đã giờ nào rồi mà, con bé đi ngủ rồi, mai có tiết kiểm tra"

"Ừ, mình quên là đã khuya lắm rồi"

"Công việc mới có ổn không" – Tú Nghiên từ xa bước lại gần.

"Cũng ổn, mình được giao công việc rồi"

"À mà nói cậu nghe một chuyện"

"Còn nhớ cô nàng cứu mình lần trước mà mình kêu quen không?"

"Ừ. Cậu gặp lại rồi à?"

"Không những gặp lại mà bất ngờ lớn luôn, người đó là Kim Thái Nghiên đấy"

"Kim Thái Nghiên!" – Tú Nghiên tròn mắt ngước lên nhìn cô bạn.

"Ừ. Là cô nàng luật sư tài ba đó đấy!" – Mỹ Anh gật đầu, Kim Thái Nghiên là đại tỷ trong giới hành nghề luật, một luật sư xuất sắc lại đẹp và ấm áp.

"Cậu thật may mắn Mỹ Anh à!" – Tú Nghiên nói rồi ra vẻ ghen tỵ còn Mỹ Anh thì vừa cười vừa gắp một miếng bánh gạo cho vào miệng, hai người họ nói chuyện thêm một lát thì ai về phòng người đó.

Trịnh Tú Nghiên khó nhọc gỡ lớp băng và thay băng mới, bất giác nhớ đến giáo sư Lâm. Cô ta đúng là rất tốt.

.

.

Hết chương 5

Cảm ơn các bạn theo dõi truyện của mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net