Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời tiết sáng hôm nay thật dễ chịu, gió thổi nhẹ, những tia nắng ấm áp đang bao phủ lấy tôi, tôi vươn vai hít một hơi thật sâu như để tiếp thêm năng lượng cho ngày mới. Hôm nay là ngày thứ nhất trong hạn định ba ngày của chúng tôi với gã thanh tra. Thú thật là chúng tôi vẫn chưa biết mình phải bắt đầu từ đâu, kể từ khi chúng tôi tham gia vào vụ án đến giờ mọi manh mối mà chúng tôi nắm được điều rất mơ hồ. Nghi phạm cũng ngày càng ít đi, có thể nói bây giờ chúng tôi phải bắt đầu lại từ con số không tròn trĩnh.

"Này, kế hoạch chúng ta hôm nay là gì thế Dương?" Tôi hỏi.

"Không biết." Cậu ta trả lời một cách lười biếng.

"Không phải chứ. Cậu đùa thôi đúng không? Hôm qua cậu còn quả quyết với gã thanh tra là chúng ta sẽ phá án trong ba ngày cơ mà."

"Đừng nói nữa. Đêm qua tôi đã thức suốt đêm để suy nghĩ về vụ án nhưng càng nghĩ tôi lại càng rối. Hung thủ hai vụ này có phải là một hay không? Nếu là một thì tại sao vụ thứ hai lại phải cắt bỏ đi tay nạn nhân hơn nữa còn thả cái xác sớm hơn vụ thứ nhất? Là do hung thủ sợ bị phát hiện do cảnh sát tăng cường tìm kiếm sao? Bóng mà ở dưới nước đêm trước hai ngày nạn nhân thứ nhất chết là ai? Liệu có phải là hung thủ? Nhưng mà nạn nhân chết vào trưa hôm sau cơ mà? A! Thật là nhức đầu mà." Cậu ta gục xuống bàn vò đầu nói.

"Đúng vậy càng nghĩ lại càng nhức đầu. Vụ thứ nhất đã khó chịu, vụ thứ hai càng khó chịu hơn. Chúng ta không có bất cứ nghi phạm nào ở vụ thứ hai cả, manh mối cũng chỉ là sợi dây chuyền trên thuyền nạn nhân." Tôi nói.

"Đúng rồi."

Thể Dương đột nhiên hét lên làm tôi giật cả mình.

"Cậu lại nghĩ được gì mới à?"

"Đi thôi!"

Cậu là khoác vội áo khoác rồi đi ngay lập tức. Thấy thế tôi cũng đi theo, từ từ tôi cũng đã dần quen với phong cách hấp tấp của cậu ta.

Nơi chúng tôi đi đến là khu vực chiếc thuyền được bỏ lại. Đây là một khúc sông vắng người, xung quanh đây chỉ có ba bốn hộ dân làm nghề đánh cá sinh sống. Tôi đã nghĩ là xóm tôi đã rất vắng người rồi nhưng không ngờ cách đó còn có một khu thưa thớt hơn nữa.

"Cậu định điều tra gì ở nơi đây thế? Chẳng phải lần trước cảnh sát đã lấy lời khai của những người sống quanh đây rồi sao? Khu này thưa thớt như thế có lẽ cảnh sát sẽ không bỏ sót ai đâu." Tôi vừa đi vừa hỏi.

"Cậu nói đúng nhưng cũng đã sai." Dương ngoảnh mặt lại nói với tôi.

"Sai? Sai ở đâu chứ?"

"Cảnh sát là những người làm việc theo nguyên tắc nhưng cũng chính vì nguyên tắc nên đôi khi họ bỏ qua những điều nhỏ nhặt nhất khiến các vụ án luôn đi vào ngõ cụt. Đó cũng là một trong những lí do mà kho hồ sơ của cảnh sát luôn chất đầy những vụ án treo." Dương nói.

"Vậy nói tóm lại tôi đã sao ở chỗ nào chứ?"

"Khi cảnh sát lấy lời khai họ luôn lấy lời khai của những người lớn, nói đúng hơn là họ chỉ tập trung lấy lời khai của những người từ 18 tuổi trở lên do họ nghĩ như vậy sẽ khách quan hơn." Dương từ từ nói.

"Như vậy là đúng mà, có điểm nào sai sao? Hay là do cách họ hỏi những nhân chứng sai cách nên không lấy được manh mối quan trọng?"

"Như vậy không sai nhưng mà họ đã bỏ qua một đối tượng có tính tò mò cao và mắt quan sát nhạy bén không thua gì thám tử đó là những đứa trẻ."

"Những đứa trẻ?" Tôi nghi ngờ là bản thân nghe nhầm nên hỏi lại.

"Đúng vậy. Lời khai của những đứa trẻ có thể mơ hồ làm rối loạn điều trả nhưng cũng có thể cung cấp những manh mối quan trọng nhất mà người lớn không để ý đến. Bình thường cảnh sát chỉ nghĩ đến phần tiêu cực khi lấy lời khai bọn trẻ nên thường là họ sẽ bỏ qua chúng. Đây cũng là một trong những điểm khác nhau giữa cảnh sát và thám tử. Cảnh sát thì luôn tuân thủ những nguyên tắc, phá án gián tiếp theo những gì thu thập được trên giấy tờ như lời khai, chứng cứ. Còn thám tử thì sẽ đi sâu vào những nơi mà cảnh sát đã bỏ qua vì những nguyên tắc ràng buộc, len lỏi vào những tình tiết nhỏ nhất để tìm ra sự thật. Đương nhiên điều này sẽ không đúng đối với những cảnh sát đã lâu năm trong nghề, tuy nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ như gã thanh tra lần này vậy." Dương nói với tôi như một giảng viên khoa tâm lí học hình sự vậy.

"Vậy tóm lại ý cậu là đi lấy lời khai của những đứa trẻ sống gần đây chứ gì?"

"Đúng vậy."

"Liệu sẽ có kết quả như cậu nói không đấy?"

"Thử đi rồi mới biết được."

Chúng tôi đi được một đoạn nữa thì bắt găp một đám trẻ đang chơi nhảy dây với nhau. Thấy thế chúng tôi liền đến chỗ bọn chúng để hỏi chuyện.

"Bọn em có thể cho hai anh hỏi vài chuyện được không? Tôi lên tiếng hỏi.

Thấy chúng tôi tiến lại hỏi thì bọn trẻ cũng đã dừng trò chơi lại.

"Hai anh là ai thế? Bọn em chưa gặp hai anh lần nào, ba mẹ bọn em có dạy là không được nói chuyện với người lạ." Đứa lớn nhất trong bọn nói với chúng tôi.

"Bọn em ở đây chắc cũng biết gần đây có vụ án đúng chứ? Hai anh là người đến đây để điều tra về vụ án đấy." Tôi nói.

"À. Là vụ án liên quan tới chiếc thuyền bị bỏ lại bên kia sông chứ gì? Chuyện đó thì bọn em có biết."

"Nếu vậy thì bọn em có thể cho hai anh hỏi vài câu hỏi được chứ? Chỉ vài câu hỏi đơn giản thôi không làm tốn thời gian chơi của bọn em đâu." Tôi cười thân thiện mà nói với bọn trẻ.

Tên lớn nhất trong bọn trẻ nhìn những đứa còn lại như muốn nói điều gì nhưng bọn tôi không biết được chỉ thấy bọn chúng lắc lắc đầu. Tôi thấy mọi chuyện có vẻ như sẽ không được suông sẻ cho lắm. Cùng lúc đó Dương ngồi thấp xuống ngang với bọn trẻ, cậu ta lấy từ áo ra một nhúm kẹo đưa về phía bọn trẻ.

"Nếu bọn anh hợp tác với hai anh thì chỗ kẹo này sẽ là của bọn em."

Lúc này thái độ của bọn trẻ xoay chuyển một cách chóng mặt, chúng không còn vẻ ái ngại hay sợ sệch do dự lúc đầu mà là ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi.

"Được thôi. Các anh có chuyện gì cứ hỏi nếu mà bọn em biết sẽ trả lời ạ." Một đứa đại diện trong bọn trẻ nói.

"Đầu tiên, hai ngày gần đây ngoài những người sống gần đây ra thì bọn em có thấy người lạ nào lui tới khu vực này không?" Tôi hỏi.

"Không thấy. Bọn em trước giờ luôn chơi ở gần đây nhưng chưa từng thấy người lạ bao giờ." Đứa lớn nhất trả lời, rồi nó quay sang hỏi những đứa bên cạnh: "Có phải vậy không bọn mày?" Bọn chúng liền gật đầu đồng ý.

"Nếu thế thì chúng em có thấy vụ việc gì lạ xảy ra hay không? Ví dụ như nghe được tiếng máy thuyền hay đại loại vậy." Tôi lại hỏi.

"Cũng không luôn. Chỗ này ít người lắm nên nếu có chuyện gì là bọn em sẽ biết ngay có điều..." Nói đến đây thì nó có vẻ ngập ngừng.

"Có chuyện gì sao?" Tôi dồn hỏi.

"Có điều dường như thằng Hào nó thấy được gì đó?"

"Thằng Hào?"

"Là thằng này." Nó vừa nói vừa chỉ vào một cậu bé tướng hơi nhỏ con da ngăm đen đứng ở cạnh đó.

"Em đã thấy gì sao?" Tôi cúi người hỏi cậu bé.

"Em..." Cậu nhóc sợ không dám nói.

"Này cậu nói cậu đã thấy bóng ma ở phía bến sông đêm hai hôm trước mà, chẳng phải lần trước cậu đã kể với bọn tôi rồi sao?" Bọn trẻ giục Hào.

Cậu bé hơi do dự một chút rồi hít một hơi thật sâu nói:

"Thôi được rồi, để tớ kể." Cậu bé nhìn xa xa về chỗ khúc sông rồi như nhớ lại điều gì đó.

"Nếu em nhớ không lầm thì đó là đêm trước khi phát hiện được xác chết. Đêm đó mưa to lắm, nước như trút, gió lớn làm mấy cái cây chỗ khúc sông bị thổi đến xiu vẹo cả, sấm chớp ầm ầm. Lúc đó em đang ngồi trong nhà chuẩn bị đi ngủ thì nhìn ra cửa sổ em thấy một bóng ma đen ngòm ướt sũng đi từ chỗ khúc sông lên, em sợ quá vì nghĩ đó là ma gia mà mẹ thường hay kể nên đóng vội cửa sổ lại chùm chăn đi ngủ. Chuyện em thấy chỉ có bao nhiêu đó còn lại thì không biết thêm nữa rồi."

"Em có nhớ rõ được hình dáng của cái bóng ma ấy không?" Tôi đặt tay lên vai Hào mà hỏi.

"Lúc đó em sợ quá nên không nhớ rõ lắm, nhưng mà có lẽ bóng ma đó cao lớn lắm."

"Sao em nghĩ thế?"

"Do lúc đó em thấy bóng ma đứng cao ngang cái cây cà na kia kìa." Cậu bé lấy tay chỉ về phía cây cà na gần đó. "Cây cà na đó là do chúng em trồng được hơn một năm nay rồi nên em nhớ rõ lắm." Cậu bé nói.

Tôi nhìn về hướng cây cà na cao khoảng hơn 1m80. Tôi lại bắt đầu cảm thấy rối, hết cái bóng ma tóc dài lưng gù của bà chủ quán nước thì bây giờ lại có thêm một bóng ma cao lớn. Chẳng lẽ hung thủ có siêu năng lực có thể thay đổi được ngoại hình ngay được hay sao. Tôi quay sang định thảo luận với Dương thì thấy cậu ta đứng đưa tay lên cằm tập trung suy nghĩ. Đột nhiên cậu ta nhìn sang tôi hỏi:

"Xưa nay cậu viết văn có tìm thấy cách để cho hung thủ có thể thay đổi ngoại hình ngay được à?"

Nghe câu hỏi của cậu ta tôi bật cười nói:

"Cậu đùa sao? Đến cả cậu cũng suy nghĩ có thứ siêu năng lực như thế trên đời hay sao? Đó vốn dĩ là không thể." Tôi lắc đầu nói.

"Không phải. Ý tôi không phải siêu năng lực mà là bằng một cách nào đó hung thủ có thể thay đổi ngoại hình."

"Không phải siêu năng lực thì thế nào có thể thay đổi hình dạng được, hóa trang chăng? Đó là thứ duy nhất tôi có thể nghĩ nhưng mà dù cho hóa trang cũng không thể thay đổi chiều cao được. Hay là hung thủ là nữ và cô ta mang giày cao gót?" Tôi hỏi thử Dương.

"Nghi phạm hiện tại mà chúng ta có được không có ai là nữ. Hơn nữa cậu có thấy ai mang giày cao gót đi trong mưa chưa? Ở đây khi mưa xuống đất sẽ trở nên lầy lội hơn hẳn chưa kể hôm ấy là mưa lớn nữa."

Dương lại tiếp tục đắm chìm trong những suy nghĩ của cậu ta.

"Điện thoại cậu reo kìa Dương." Cậu ta vẫn không nghe, tôi nói lớn: "Này! Có người gọi cậu kìa."

Cậu ta giật mình lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra. Thì ra là cậu Cường từ sở cảnh sát gợi đến.

"Tôi nghe đây. Có kết quả rồi sao?"

"Đúng vậy. Chúng tôi đã phải làm việc hết sức có thể để tìm ra nguồn gốc của chiếc nhẫn và sợi dây chuyền mà cậu phát hiện được."

"Kết quả như thế nào? Của hung thủ hay sao? Hay là có nghi phạm mới?"

"Tất cả đều không phải. Theo như tìm hiểu của chúng tôi thì chiếc nhẫn và sợi dây chuyền đó là của nạn nhân đầu tiên của loạt án này Bùi Trọng Hiếu hay còn gọi tên khác là Tí."

"Cái gì? Xác thực đúng sao?"

"Không sai được đâu. Từ những mã số sản phẩm chúng tôi đã tìm được nơi sản xuất. Hai thứ đó là sản phẩm được sản xuất giới hạn nên không khó để tìm được danh sách khách hàng, từ đó chúng tôi biết được Hiếu là người đã đặt mua đơn hàng trên."

"Các anh còn phát hiện được thêm gì mới không?"

"Có đấy. Chúng tôi dựa vào lời khai của hai tên Bảo và Phong đã mai phục và bắt được hai tên buôn ma túy đang định chuyển số hàng từ bên Campuchia qua cho tên Trực. Chúng tôi lấy lời khai của bọn chúng thì biết được trong chuyến hàng lần trước giao cho tên Trực thì phát hiện là đã mất đi một số lượng lớn hàng. Mà quan trọng là trung gian của chuyến hàng đó chính là Hiếu. Cho nên hiện tại nghi ngờ hai tên này đã có xảy ra mâu thuẫn chỉ tiếc là cả hai đều đã chết nên không thể biết được thêm gì nữa." Cường than thở qua điện thoại.

"Được. Tôi hiểu rồi, cúp máy đây."

"Này khoan đã, tôi đã giúp cậu như vậy cậu không định sẽ cho tôi gì sao? Ít ra thì cũng phải có một tiếng cảm ơn chứ."

"Điều tra là nhiệm vụ của cảnh sát các cậu còn việc cậu cung cấp thông tin cho tôi thì đó là do cậu tự nguyện. Vậy nhá, cúp đây."

"Này, khoan đã..."

Tôi đứng cạnh Dương nên đã phần nào nghe được những gì Cường thông báo.

"Cậu nghĩ sao về chuyện này?" Tôi hỏi Dương.

"Có một vài chi tiết tôi đã hiểu nhưng mà tất cả vẫn còn rất mơ hồ, dường như tôi đã bỏ qua một mảnh ghép gì đó, một mảnh ghép rất quan trọng để có thể khám phá ra sự thật vụ án này."

Màn đêm dần buông xuống, con đường về nhà tôi cũng đã bị bóng tối nhấn chìm. Sau một ngày chạy khắp nơi để điều tra manh mối mới, kết quả mà chúng tôi thu được cũng chẳng được gì nhiều ngoài cái bóng đen gần nơi phát hiện chiếc thuyền cùng với đó là những thông tin về chiếc nhẫn và sợi dây chuyền mà Cường cung cấp cho chúng tôi. Thế là chúng tôi đã hết một ngày trong thời hạn ba ngày với gã thanh tra nhưng vẫn chẳng có vẻ gì là sẽ có thể phá được án sớm. Tôi bắt đầu cảm thấy thất vọng dần. Không khí trong căn nhà của tôi hiện giờ đột nhiên trở nên căng thẳng và ngột ngạt hơn hẳn, nhất là Dương, có vẻ như tâm trạng cậu ta không được tốt lắm. Từ lúc nhận cuộc gọi từ Cường cậu ta trầm tư hơn hẳn. Lúc này đây, cậu ta đang ngồi trên chiếc ghế sofa ở phòng khách, tay chống lấy cằm với vẻ mặt đăm chiêu tập trung suy nghĩ. Cậu ta đã trưng vẻ mặt này từ chiều đến giờ tôi nhìn đến phát chán.

"Cậu không chán khi phải làm vẻ mặt đó từ chiều đến giờ sao?"

Cậu ta không trả lời, vẫn ngồi đó tiếp tục suy nghĩ. Dù tôi đã được nghe Cường nói nhiều về tính cách của cậu ta nhưng khi chứng kiến thì tôi phải công nhận cậu ta cứng đầu với các vụ án thật.

"Cậu nghĩ xem tôi đã bỏ qua chi tiết hay người nào khả nghi sao?" Cậu ta đột nhiên hỏi tôi.

"Không nghĩ ra được." Tôi lắc đầu.

"Cũng đúng. Nếu có thì cậu đã nói với tôi lâu rồi."

"Thôi, đi ngủ đi! Giờ cậu có suy nghĩ thêm thì cũng không ra được gì. Chúng ta còn hai ngày nữa để phá vụ án này, phải thử xem ông trời có giúp ta tìm được gì mới vào ngày mai không."

Thể Dương nhìn vào chiếc đồng hồ cúc cu ở đối diện rồi khẽ nói:

"Hy vọng ngày mai sẽ là một ngày tốt lành."

Và thời gian vẫn cứ từng phút trôi qua, chiếc đồng hồ vẫn kêu từng tiếng tích tắc. Ngày đầu tiên trong hạn định ba ngày giữa chúng tôi và gã thanh tra kia đã hết. Tổng kết lại cả ngày hôm nay của chúng tôi chỉ là nỗi thất vọng dù chúng tôi luôn nghĩ rằng ngày mai sẽ tốt hơn nhưng chúng tôi đều biết rằng thời gian của chúng tôi đã không còn nhiều nữa. Khoảnh khắc ngồi xem chiếc kim đồng hồ từng phút trôi qua khiến chúng tôi càng thêm áp lực về vụ án. Đêm nay có lẽ sẽ là một đêm không ngủ được đối với chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net