Phần 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đọc kinh Phật cũng trở thành một thói quen, có thể sau này sau khi hoàn thành tất cả các chương trình học,tôi sẽ đi tu. Những điều trong kinh sách khi đã thấu hiểu,đã khiến tôi làm dịu đi những vết xước xưa cũ,và an yên .

Mọi người nói tôi lành tính, nhưng càng lớn, tôi càng hiểu rằng: Lương thiện là một sự chọn lựa.

Mỗi lần đi hiến máu nhân đạo, tôi toàn nói đùa rằng, máu tôi rất sạch do ăn chay niệm Phật, cho nên bệnh nhân nào dùng nhất định sẽ nhanh khỏi bệnh.

Mỗi kì nghỉ được về nhà, tôi vẫn giữ thói quen đọc kinh cho bà nghe. Hi vọng, bà có thể cảm nhận được tình yêu của con cái dành cho mình mà hối hận về những chuyện ngày xưa.

Hình như tôi chưa nói rõ về công việc của mẹ thì phải, mẹ tôi kinh doanh con giống, là tất cả các con vật vừa nở từ trong trứng ra, tiếp tục ấp và bán, rất nhiều như: ngan, gà, ngỗng ,vịt,...khi khách đặt thêm chó ,mèo, heo,chim bồ câu..thì mẹ tôi cũng đi tìm chỗ giống tốt để bắt cho họ. Cho nên nhà tôi, luôn có cả nghìn con vịt hay ngan bé bằng nắm tay màu vàng tươi,vô cùng mềm mại.

Mẹ trở thành chỗ dựa vững chắc của mấy bà thím cô nội trợ muốn nuôi động vật ,vì bên ngoài bày bán chỉ là hàng công nghiệp.

Tôi chỉ có thể phân biệt được các loại thôi như cùng là con vịt con trong cả ngàn con,tôi nhìn là phân biệt được đâu là: Vịt bơ, vịt bầu,vịt siêu đẻ trứng hay vịt nuôi để hầm cho ngon... con nào khỏe mạnh nên nuôi hay con nào yếu. Nhưng không thể đạt được trình độ phân biệt đực cái giống như mẹ. Ra chợ, nhìn thoáng qua cũng biết người bán hàng có chém gió với các bà nội trợ trình độ kém để bán hàng hay không.

Mỗi ngày mẹ dậy từ rất sớm,4h30 hoặc 5h, tùy thuộc vào chợ gần hay xa,hay các lái buôn muốn lấy hàng để chạy chợ. Bao nhiêu năm, tôi chưa bao giờ thấy mẹ được ăn sáng, dẫn đến tụt huyết áp .

Buổi trưa có khi không được nghỉ,lại đi lấy hàng rồi giao hàng. Mặt mẹ trắng hồng ngày trước,nay chai đi đầy tàn nhàn và nắng gió.vầng mắt chảy xệ theo nếp nhăn, để anh em tôi không phải nộp chậm tiền học phí( dù lần nào tôi cũng là đứa hoặc trong những đứa nộp cuối cùng).

Chi tiêu mỗi ngày đều cố gắng tiết kiệm,làm ăn càng phất thì chi tiêu càng nhiều. Khi chúng tôi hoặc bố không ở nhà, mẹ còn chẳng thèm mua đồ ăn cho mình, có lần điện cho tôi nhắc tôi ăn uống chi tiêu tiết kiệm,còn nói thêm tao ở nhà một mình,cả tháng còn chẳng dùng hết 1 trăm ngàn tiền thức ăn.

Tôi khóc, chỉ có thể khóc vào lúc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net