Chap 26: Kiềm chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Công việc ở đây vẫn ổn định chứ Sphintus!? - Alibaba lấy một miếng trái cây trên dĩa lên ăn rồi hỏi
- Vẫn tiến triển ổn định. Nhưng mọi người ở đây vẫn luôn cố gắng từng ngày - Sphintus
- Vậy được rồi! - Alibaba
- Em suy nghĩ gì vậy Aladdin!? - Morgiana thấy Aladdin cứ trầm ngâm như đang xem xét thứ gì đó
- À vâng! Không có gì đâu. Em vẫn bình thường! - Aladdin giật mình liền trả lời lại
- Nhóc chắc chứ!? Nãy giờ ta thấy nhóc cứ trầm ngâm suy nghĩ gì ấy! - Sinbad
- Chắc mà! Chú cứ yên tâm! - Aladdin cười trừ đáp lại việc chắc chắn mình ổn.
- Có việc gì thế!? Aladdin bị gì hay sao!? - Titus từ đằng xa đi lại
- Titus!? Không phải cậu đi với Mu về việc gì hay sao!? - Sphintus
- Cậu ấy chỉ có một số vấn đề về việc huấn luyện binh thôi. Nên sau khi tớ giải quyết giúp cậu ấy xong rồi nên cậu ấy tiếp tục đi làm rồi - Titus ngồi xuống ghế đối diện Aladdin và kế bên Sphintus rồi nói
- Mà cậu không có việc à!? - Alibaba
- Không hẳn. Chỉ là giải quyết xong rồi thôi - Titus
- Cậu chắc chứ!? - Sphintus
- Chắc! Mà Aladdin có chuyện gì sao!? - Titus
- Hửm!? À không! Không có gì! - Aladdin
- Chắc chứ!? Tớ thấy cậu mệt mỏi sao ấy!? - Titus
- Chắc mà! - Aladdin
- Có gì cứ nói với tớ. Tớ sẽ giúp cậu! Đừng có mà giấu đi rồi chịu đựng một mình đấy - Titu
- Tớ biết mà! - Aladdin cười cười nói. Có lẽ do tinh thần của cậu không ổn định mấy nhưng bây giờ có thể đã ổn hơn rồi. Nhưng những kẻ nãy giờ nói chuyện với cậu. Ai nấy đều đã đỏ mặt mà quay sang chỗ khác
- "Dễ thương thật đấy!" - Titus vừa che mặt lại vừa suy nghĩ
- "Chết tiệt! Lại suy nghĩ bậy bạ nữa rồi!" - Sinbad
- "A! Biết vậy lúc trước mình đã chiếm em ấy làm của riêng rồi!" - Alibaba
- Nè nè! Mọi người làm sao vậy!? - Aladdin thấy tất cả đang che mặt và quay đi chỗ khác liền hỏi
- Không! Không có gì đâu - Titus
- Đã trưa rồi à! - Alibaba nhìn ra ngoài trời rồi nói
- Nhanh vậy sao!? Chắc đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong rồi! - Sphintus
- Các món ăn đã được dọn lên bàn. Mời mọi người lên thưởng thức ạ! - Một người hầu bước ra. Cuối nhẹ người nói
- Cám ơn ngươi! Được rồi. Bây giờ mọi chuyện vào phòng ăn đi - Titus nói lời cảm ơn rồi đưa mọi người vào phòng ăn

Sau khi tất cả vào phòng ăn thì ai nấy cũng vào chỗ ngồi của mình mà chuẩn bị thưởng thức món ăn

- Thế nào!? Đồ ăn trưa ở đây. Mọi người thấy sao!? - Sphintus
- Rất ngon! - Aladdin lên tiếng
- Tuyệt vời! - Morgiana
- Tay đầu bếp ở đây cũng được quá nhỉ!? - Alibaba
- Đương nhiên rồi! Đầu bếp tuyển chọn mà - Titus
- Ăn ở các đế quốc khác bây giờ ta quên luôn món ăn ở Sindria rồi - Sinbad
- Nói mới để ý! Chúng ta đi lâu lắm rồi đấy! - Alibaba
- Mới một tuần thôi hay gì mà! - Morgiana
- Không biết Sindria hiện tại có ổn không! Em lo anh Ja'far với anh Yunan quản việc không nổi - Aladdin
- Chắc được mà. Nguyên cả vương quốc đây phải chỉ có mỗi hai người đó - Morgiana
- Nếu có việc gì thì Yunan hay là Ja'far đã liên lạc thông báo cho ta biết rồi. Nhóc đừng lo quá - Sinbad
- Vâng! Chắc có lẽ cháu lo quá xa rồi! - Aladdin cười trừ
- Đừng lo quá nhé! - Sinbad nhẹ xoa đầu Aladdin rồi nói
- Vâng! - Aladdin cũng thoải mái hơn mà cười

Ở phía đối diện, Titus thấy Sinbad xoa đầu Alphabounce mà ghen tị, muốn bóp nát luôn cả dụng cụ mà mình dùng để ăn.

- Thôi thôi! Mọi người ăn đi. Thức ăn lạnh hết mất ngon đấy - Sphintus liền lên tiếng để thúc giục mọi người ăn trưa cũng như là làm dịu nhẹ đi sự ghen tuông của Titus

Sau một hồi thì mọi người cũng đã ăn xong. Alibaba, Morgiana và Sphintus tập trung tại sảnh, còn Sinbad vẫn đang ở miệt trong nhà vệ sinh, Titus thì cứ suy nghĩ gì đó mà ở trong phòng, Aladdin thì muốn đi ngủ nên đã trở về phòng của mình.

- Titus dạo này lạ nhỉ!? - Alibaba
- Tôi thấy bình thường mà. Trước giờ cậu ấy vẫn vậy thôi. - Sphintus
- Có lẽ là vậy - Morgiana
- Mọi người bàn gì thế!? - Sinbad bước ra hỏi
- À không có gì! - Alibaba
- Mà Aladdin đâu rồi!? - Morgiana liền đảo mắt nhìn quanh hỏi
- Aladdin buồn ngủ nên trở về phòng rồi. Mà Titus đâu!? - Sinbad ngồi xuống ghế hỏi
- Cậu ấy cũng nói có việc riêng nên trở về phòng rồi! - Sphintus
- Mà Mu không về để ăn trưa à!? - Alibaba
- Khi huấn luyện tới trưa thì cậu ấy cũng sẽ ăn cùng Masrur và mọi người ở ngoài đấy. Vì thức ăn cũng được đem ra đó mà - Sphintus
- À! Ra là vậy! - Morgiana

Lúc này trong phòng của Titus, cậu suy nghĩ một hồi thì lại mở cửa phòng, bước ra ngoài, đóng cửa lại rồi từ từ đi sang phòng của Aladdin. Nhẹ nhàng mở cửa ra rồi bước vào trong mà không quên đóng cửa lại. Cậu tiến lại gần Aladdin đang ngủ say trên giường rồi nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy.

Titus nhẹ ngồi xuống kế Aladdin rồi lấy tay vuốt tóc cậu. Gương mặt của Aladdin toát lên một vẻ đẹp kì lạ mê hoặc Titus. Titus không kiềm chế được mà từ từ cuối xuống hôn lên môi của Aladdin. Aladdin có cảm giác ai đó đang làm gì mình nên liền bật dậy. Thì thấy Titus mặt đỏ bừng đang nhìn chằm chằm cậu.

- Titus!? Cậu làm gì ở đây!? - Aladdin
- Aladdin! Aladdin! - Titus không chịu được nữa mà đè Aladdin xuống.
- Titus!? Cậu làm gì vậy! Thả tớ ra! - Aladdin liền vùng vẫy
- Tớ chịu không nổi nữa rồi! - Titus
- Thả tớ ra! - Aladdin liền dùng phép thuật mà đẩy Titus rồi chạy thật nhanh ra ngoài.

Titus bị đẩy ra thì ngạc nhiên, nhưng cậu cũng không thể làm gì. Sau vụ hôm nay, cậu đã bắt đầu lo lắng, sợ hãi sợ Aladdin từ đó mà sẽ căm ghét mình, tránh xa mình hoặc có thể sẽ không muốn gặp mình nữa

Aladdin chạy được nửa đường rồi cố bình tĩnh lại. Cậu cố gắng bình tĩnh rồi nhẹ đi đến sảnh, nơi mà mọi người đang vui vẻ nói chuyện.

- Aladdin! Nhóc ngủ dậy rồi à!? - Sinbad thấy Aladdin đi ra thì liền chạy đến chỗ cậu
- À vâng! - Aladdin
- Em sao vậy!? - Alibaba thấy Aladdin lạ lạ mà lo lắng liền hỏi
- À không! Em ổn! Không có việc gì hết! - Aladdin liền ngồi xuống ghế cùng Sinbad mà nói
- Em chắc chứ!? - Morgiana
- Em chắc! Mor - san đừng lo lắng quá - Aladdin
- Có gì cứ nói ta biết nhé! - Sinbad
- Vâng! Cháu biết mà! - Aladdin
- "Kiểu này chắc Titus lại làm gì Aladdin rồi!" - Sphintus nhìn biểu hiện của Aladdin mà suy nghĩ. Có lẽ là cậu đã đoán ra việc Titus đã làm gì Aladdin mới khiến cho Aladdin đi ra đây như vậy.

Titus trở về phòng của mình, nằm trên giường mà suy nghĩ. Lúc đó cậu đã thấy Aladdin hoảng loạng mà dùng phép thuật đẩy mình ra. Rồi một mạch chạy ra ngoài. Và lúc đó Titus đã nhân ra mình lại mất kiểm soát mà không kiềm chế được bản thân nên đã làm điều không nên làm với Aladdin. Người mà cậu yêu nhất, nếu như lúc đó, Aladdin không dùng phép thuật đẩy cậu ra thì đến Titus cũng không biết mình sẽ trở nên điên dại đến cỡ nào mà làm những chuyện đồi trụy lên người của Aladdin.

=========End chap 26==========
Thanks for watching <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net