Chap 30: Cảm xúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa sáng, mọi người tập trung lại sảnh để bàn tán, nói chuyện với nhau. Có thể thường ngày, Titus luôn là người bắt chuyện hay mở đầu câu chuyện đầu tiên. Nhưng hôm nay lại im lặng một cách kì lạ. Còn nguyên do thì mọi người ở đó ai cũng biết hết rồi. Trừ Aladdin ra, vì lúc đó nếu cậu ở lại nghe chuyện Morgiana nói với Titus thì chắc chắn cậu cũng sẽ biết tại sao Titus lại im lặng đến vậy.

- ....Cậu đi đâu vậy Sphintus!? - Đang im lặng thuc tự nhiên Sphintus đứng dậy. Khiến cho Aladdin thắc mắc hỏi.
- Đi chuẩn bị đồ cho cậu chứ sao! - Sphintus
- Sáng mai chúng tôi mới đi mà. Đâu cần gấp vậy - Alibaba
- Nhưng có nhiều đồ lắm. Không chuẩn bị sớm là không được đâu - Sphintus
- Đâu cần nhiều như vậy đâu. - Morgiana
- Đâu có được. Vậy nhé! Tôi đi chuẩn bị đây - Sphintus nói xong thì đi vào trong. Để lại Titus ở cùng với nhóm Aladdin
- ....Aladdin! - Titus im lặng một hồi thì cũng lên tiếng
- Ha...hả!? - Aladdin giật mình mà đáp lại
- ....Hai đứa mình có thể nói chuyện với nhau được không!? - Titus
- ....Đ...được! - Aladdin
- ....Mọi người có thể ra chỗ khác cho tôi nói chuyện với cậu ấy được không!? Tôi hứa là sẽ không làm gì cậu ấy đâu - Titus
- Không làm gì!? Không phải ngày hôm qua cậu đã làm những gì không nên làm với Aladdin hay sao!? - Sinbad
- Thôi được rồi! Titus đã hứa không làm gì em rồi mà. Mọi người cứ yên tâm đi nha - Aladdin
- Nhưng.... - Alibaba chưa kịp nói gì thì bị Morgiana nhấc lên. Cả Sinbad cũng vậy
- Tới Aladdin cũng nói vậy thì hai người cứ yên tâm đi. Còn Aladdin! Nếu có chuyện gì thì nói nhé!? - Morgiana
- Vâng! Em biết mà Mor - san! - Aladdin vừa nói xong thì Morgiana đã lôi xềnh xệch hai người kia ra ngoài. Để Aladdin ở lại một mình với Titus. Mặc dù hơi lo, nhưng họ chắc chắn vẫn sẽ bảo đảm an toàn cho Aladdin. Để an tâm hơn, họ đã nấp sẵn ở một góc phía bên ngoài mà quan sát bên trong

Ở bên trong, Aladdin đang ngồi đối diện Titus mà cúi gầm mặt xuống. Titus thì cứ chăm chăm mà nhìn Aladdin

- Cậu...có chuyện gì sao!? - Aladdin lên tiếng đầu tiên
- Tớ...xin lỗi...! - Titus
- Sao lại xin lỗi...!? - Aladdin
- Tớ xin lỗi vì đã làm quá với cậu....tớ xin lỗi vì đã làm vậy với cậu. - Titus
- .... - Aladdin
- Tay của cậu...không sao chứ!? - Titus
- ...A..! Nó không sao...! Cậu đừng lo! - Aladdin
- Tớ không mong cậu sẽ tha lỗi cho tớ. Nhưng tớ mong rằng cậu sẽ không tránh né tớ nữa - Titus
- .... - Aladdin
- Tớ biết lúc đó có thể tớ không quan tâm đến cảm xúc của cậu. Nhưng tớ hi vọng cậu có thể chấp nhận lời xin lỗi đó. - Titus
- Tớ....không phải là không chấp nhận nó. Nhưng...tớ sợ nó...sẽ xảy ra thêm một lần nữa. - Aladdin
- ....Tớ đã cố gắng kiềm chế bản thân nhưng không hiểu sau nó lại bộc phát khi ở một mình với cậu. Nhưng tớ hứa rằng, tớ sẽ không bao giờ làm vậy với cậu nữa. Tớ hứa đấy - Titus
- ....Tớ chấp nhận lời xin lỗi. Và tớ mong rằng, cậu có thể giữ lời hứa đó. - Aladdin cười nhẹ mà nhìn Titus
- T....tất...tất nhiên rồi! Tớ hứa là tớ sẽ giữ lời. Cậu...cậu cứ yên tâm - Titus đỏ mặt mà lắp bắp trả lời lại
- Hi vọng vậy nhé - Aladdin cười nói. Nụ cười đó giống như ánh mặt trời soi sáng bên trong của Titus vậy. Nụ cười đó đã khiến cậu nhận ra rằng nếu muốn được Aladdin chấp nhận thì cậu phải biết kiềm chế bản thân, phải biết trân trọng cảm xúc của người khác và đặc biệt là Aladdin.
- Vậy....nếu như chuyện tớ nói bữa đó....liệu cậu có chấp nhận không!? - Titus
- Tớ....không biết.... - Aladdin nghe vậy thì cúi gầm mặt xuống mà trả lời
- Tớ biết chứ. Cậu khó mà sẽ trả lời ngay được. - Titus
- Nhưng...tớ sẽ suy nghĩ, có thể sau khi tớ trở về Sindria thì tớ sẽ cho cậu câu trả lời - Aladdin
- ...Được! Tớ đợi cậu! - Titus
- Aladdin! Xong chưa!? - Alibaba bước vào
- Xong rồi! Mà nãy giờ ba người đi đâu thế!? - Aladdin
- Đi tham quan thôi! - Sinbad liền ngồi xuống kế Aladdin mà nói.
- Sau nhanh thế nhỉ!? Mới đây mà gần trưa rồi!? - Alibaba
- Bữa tôi nói lý do thời gian trôi nhanh rồi mà - Titus
- Nhanh hay chậm cũng vậy thôi. Mà chị đi chuẩn bị đồ nhé Aladdin!? - Morgiana
- Vâng! Cẩn thận nhé Mor - san! - Aladdin
- Chị biết mà! - Morgiana nói xong thì rời khỏi chỗ ngồi của mình mà đi vào trong.
- Không biết bữa trưa đã có chưa nhỉ!? - Alibaba
- Đàn chuẩn bị! Đừng có gấp quá - Titus
- Mà Sphintus chuẩn bị gì mà lâu thế nhỉ!? - Aladdin thấy Sphintus chưa ra thì hỏi
- Sphintus có nhiều đồ muốn đưa cho cậu lắm. Nên mới lâu như vậy - Titus
- Giống hệt như Kougyoku vậy - Alibaba
- Haha...! - Aladdin cười khổ.
- Tay nhóc lành chưa!? - Sinbad cầm một tay của Aladdin lên xem rồi hỏi
- Không sao đâu. Nó cũng lành rồi mà - Aladdin
- Nhưng anh nghĩ rằng nó sẽ để lại sẹo đấy - Alibaba
- Không sao đâu mà. Sẹo thôi mà chứ có gì đâu - Aladdin
- Ngày mai khi chúng ta đến Magnostadt thì ta sẽ nhờ Yamuraiha chữa cho nhóc - Sinbad
- Vâng! - Aladdin cười nói. Sinbad thấy nụ cười đó mà cũng an lòng xoa đầu Aladdin.
- ..... - Titus và Alibaba ganh tị không thể nói thành lời.
- Không biết việc chế thuốc của Koumei - san có ổn không nữa - Aladdin
- Sao vậy!? - Alibaba
- Mặc dù đã ghi công thức với nguyên liệu nhưng em vẫn sợ Koumei - san chế không thành công - Aladdin
- Nếu chế không thành công thì sao!? - Titus
- Nó sẽ gây ra những vụ nổ lớn làm gây hại đến mọi người. Không phải là vụ nổ tầm thường mà là những vụ nổ có sức công phá lớn. Cho dù Koumei - san có sở hữu Djin thì vẫn có thể chịu ảnh hưởng của vụ nổ đó mà gây ra sát thương lớn lên cơ thể - Aladdin
- ...Chắc không sao đâu. Nếu có chuyện gì thì Koumei đã nhờ Judal liên lạc với chúng ta rồi. Nhóc đừng có lo quá - Sinbad thấy Aladdin lo như vậy thì cũng cố trấn an
- Vâng! - Aladdin cười nhẹ rồi nói

Cảm xúc của mỗi người có thể sẽ khác đi tùy thuộc vào hoàn cảnh và trường hợp mà họ gặp phải. Tuy nhiên, họ có thể kiềm chế cái cảm xúc đó để tránh trường hợp họ làm gì đó quá trớn với người họ thương.

===========End chap 30=========
Thanks for watching<3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net