Mẹ độc thân tuổi 18 - Quyển 7.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Mẹ độc thân tuổi 18 - Quyển 7] Chương 101

“Không, làm sao có thể! Chúng tôi đương nhiên tin tưởng  năng lực của tổng tài. Dù cho không có Tiền thị, tôi cũng vẫn tin tưởng tổng tài chúng ta  . . . . .”

“Đúng vậy! Đúng vậy! chỉ nhìn một cách đơn thuần vào vị thế của tập đoàn Đường thị chúng ta thì cũng đã có rất nhiều ngân hàng chủ động muốn hợp tác với rồi!”

 Sau đó vài cổ đông khác cũng gật đầu đồng ý theo. Nụ cười trên khóe miệng của Đường Hạo càng lúc càng nhếch lên cao. Hắn chính là chờ mấy câu này từ lâu.

Đường Hạo mang theo tâm trạng rất tốt đi ra khỏi công ty, lái xe đi tẳng đến đại trạch* của Đường gia. Xe vừa chạy qua cổng chính, hắn đã thấy Dương Dương mặc đồ chơi bóng chày, đang chạy tới: “Ba! Ba.!”

*đại trạch: nhà lớn, nhà chính.                                         

“A…ui…đừng chạy quá nhanh, coi chừng vấp ngã!” Bà nội trẻ Hàn Tú lo lắng chạy theo phía sau, lo sợ cháu nội ngoan bị té ngã. Không may, bà không chạy được nhanh như đứa cháu của mình, chỉ một lát đã bị nó bỏ xa ở phía sau lưng.

Đường Lập Huân cũng đi lên kéo lão bà đang không thở kịp của mình, dịu dàng nói: “Yên tâm! Dương Dương sẽ không có chuyện gì đâu! Thằng bé không yếu ớt như vậy đâu!”

“Dương Dương lúc trước đã bị thương rồi, bây giờ không thể để nó lại bị thương được!” Hàn Tú không biết là bản thân mình đã quá nhạy cảm. Dương Dương là cháu trai nhà giàu, đương nhiên là nó sẽ bị chú ý hơn những đứa trẻ khác.

“Lão thái bà à! Nói cho cùng, Dương Dương là một thằng bé con, là cháu trai của Đường Lập Huân tôi. Thể chất của nó đâu có kém cỏi như vậy đâu.” Lúc khen cháu, Đường Lập Huân cũng không quên nói ngọt chính bản thân mình trước mặt vợ.

“Giờ ông lại đi so sánh với thằng bé con sao? Cháu trai bảo bối của tôi!” Hàn Tú bỏ qua lão công của mình, chạy theo sau lưng đứa cháu.

Đường Hạo dừng hẳn xe lại, bước xuống. Hắn còn chưa đứng vững thì đã bị con trai chạy đến ôm choàng lấy.

“Ba ! Ba! Ba!”

Đường Hạo thuận thế ôm lấy con, xem xét thân thể của nó: “Thế nào? Người còn đau không?”Lúc trước, cả chân tay, toàn thân của thẳng bé đều bị trầy xước. Nhìn con lúc đó, hắn thật sự đau lòng không thôi.

“Không có chuyện gì ! Tất cả đều tốt rồi ạ !” Dương Dương giờ lên hai nắm tay, làm tư thế trông rất khỏe mạnh.

Đường Hạo hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ bé của con, sau đó mới buông thân thể khá nặng của Dương Dương ra, thả xuống mặt đất: “Tiếp tục đi chơi bóng chày đi nhé! Ba và ông nội nói chuyện nột chút!”

“Mẹ…..” Dương Dương đứng bất động ở nơi đó, lời muốn hỏi còn chưa nói ra được, làm sao có thể nói đi là đi.

“Mẹ con hôm nay không đi cùng ba!”

“Con có nhìn thấy là mẹ không đi cùng ba, con muốn hỏi là, khi nào thì ba đưa mẹ đến nơi này gặp con?” Dương Dương nheo mắt lại nhìn ba nó. Lúc thân thể nó đau đớn, người nó mong gặp nhất chính là mẹ. Tuy có ông bà nội cùng với các dì giúp việc ở bên, nhưng nó vẫn cứ đau, bọn họ không thể thay thế mẹ. Bây giờ, nó rất muốn được gặp mẹ, khát vọng được mẹ ôm nó ngủ.

“Lần sau! Lần sau, ba sẽ đưa mẹ con đến!” Chướng ngại vật lớn nhất đã giải quyết xong rồi, hiện tại vấn đề chỉ là cơ hội và thời gian.

“Lần sau ba có thể đưa mẹ đến đây sao? Ba, ba nói thật chứ?” Trong hai mắt Dương Dương rõ ràng hiện lên sự không tin tưởng. Bởi vì, nó cảm nhận được ông bà nội căn bản không thích mẹ của nó. Đã lâu như vậy mà ông bà không nhắc gì đến mẹ của nó, cứ như thể mẹ nó không tồn tại trên đời này vậy.

Bị con trai hỏi như vậy, Đường Hạo nhíu mày lại. Hắn cảm giác con trai đang chất vấn mình.

“Ba, ông bà bội xem thường mẹ, có đúng không ạ?”

“Vì sao lại nói như vậy?” Trái tim Đường Hạo siết chặt lại, trên gương mặt con của hắn lộ rõ vẻ đau khổ. Vẻ mặt này giống hệt người phụ nữ kia.

“Chẳng lẽ không đúng sao ạ? Con cảm nhận được điều này! Con sẽ có mẹ kế sao? Con không cần, đừng mà….” Dương Dương lớn tiếng nói với ba nó, cũng là nói để cho ông bà nội nghe được, “Không ai tốt bằng mẹ của con! Mẹ của con là tốt nhất! Tại sao các người không yêu thích mẹ của con? Vì sao lại muốn tìm mẹ kế cho con?”

Ánh mắt Đường Lập Huân cùng Hàn Tú khó xử nhìn nhau. Sau đó, họ xấu hổ đứng sang một bên. Chỉ có thể đem cháu trai đang khóc lóc đáng thương giao cho con trai mình, còn họ thì không biết nên nói gì.

Đường Hạo lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé của cậu con trai. Hắn không biết nên trấn an thằng bé, hay là kể cho nó nghe sự thật: “Ba sẽ không lấy ai ngoài mẹ con, trước kia không phải đã nói rồi sao? Con không tin lời ba nói à?”

Dương Dương chậm rãi ngừng khóc, nức nở nhìn ba: “Thật vậy không? Nhưng trên TV không phải là nói ba cùng dì Tiền kia sẽ lập tức cử hành hôn lễ sao ạ? Nếu ba cưới dì ấy, dì ấy không phải là trở thành mẹ kế của con hay sao?”

“Có hôn lễ rồi sao?” Đường Hạo không có trả lời con mà hỏi ngược lại.

Dương Dương nghĩ nghĩ, lắc đầu.

“Ừ! Vậy còn chưa có hôn lễ đúng không?”

Lần này, Dương Dương gật nhẹ đầu.

“Cho nên, con bây giờ là đang lo lắng quá sớm rồi, có phải không?”

Nước mắt Dương Dương lại rơi xuống lần nữa, khẽ nhếch miệng lên: “Nhưng là…. Con sợ ba kết hôn….đến khi con hỏi lại ba lần nữa thì ba đã kết hôn xong rồi……như vậy không phải là đã muộn rồi sao? Ba, ba gạt con….hu hu…”

“Ba không có gạt con, tin ba đi, được không?” Ha ha, xem ra con trai hắn thật sự đã lớn rồi, không phải nói mấy câu là có thể lừa được!

Hai mắt Dương Dương Dương đẫm lệ, mông lung nhìn ba của nó, tiếp tục hỏi: “Ba muốn con tin ba như thế nào? Ba lại lừa con thôi! Ba cùng cô gái khác kết hôn rồi sao, con phải làm gì bây giờ?….”

“Vậy con định cả đời này không để ý đến ba ư?”

Dương Dương dùng bàn tay nhỏ bé của nó lau nước mắt trên mặt, sau đó lại lau bàn tay đó vào ống quần của ba nó. Động tác trước sau như một, nó nói: “Có lẽ ba căn bản không để ý đến con! Sau khi ba cùng dì khác kết hôn sẽ có rất nhiều em, đến lúc đó không có một đứa bé như con lại là chuyện tốt!” Điều kiện này nó vẫn cảm thấy không an tâm. Không được, nó nhất định không chịu thỏa hiệp, phải khóc nhiều hơn nữa.

Nước mắt chảy ra càng nhiều, trên mu bàn tay, lẫn cả nước mũi đều được lau chùi trên ống quần tây màu đen của Đường Hạo.

Đường Hạo âu yếm nhìn động tác đáng yêu của con trai mình. Hắn khi nhỏ cũng tuyệt đối không làm hành vi trả thù kiều này. Thói quen của hắn là làm lớn chuyện lên, càng to càng tốt. Về điểm này, có lẽ thằng bé được di truyền từ người phụ nữ kia.

“Vậy con muốn ba lấy cái gì cam đoan đây? Ba nghĩ không ra!” Đường Hạo nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra nên lấy cái gì cam đoan.

“Vậy ba nói đi, nói là nếu ba nói dối, ngoài trừ mẹ ra lại lấy kết hôn người khác, ba sẽ chết không an lành!” Nó đã xem trên TV, thấy nhiều đứa trẻ khác cũng dùng phương thức này làm điều kiện uy hiếp tốt nhất. Dù sao cũng không có gì quý hơn mạng sống cả!

Nghe thấy lời thề ác độc như vậy, Đường Lập Huân và Hàn Tú đứng bến sắc mặt đại biến, khó coi.

“Không thể hồ đồ, Dương Dương, cháu không thể nguyền rủa ba cháu như vậy!” Hàn Tú tiến lên kéo lấy cháu trai phê bình.

“Chuyện của người lớn, một đứa trẻ đừng có can dự vào! Dương Dương, cho dù cháu có mẹ mới thì ông bà nội đây tuyệt đối sẽ không để cháu phải chịu thiệt thòi!” Đường Lập Huân nghiêm mặt dạy bảo. Hắn và vợ đã có kinh nghiệm trải qua một lần suýt mất con, cho nên bọn họ tuyệt đối không thể để con cháu mình chịu bất cứ thương tổn ngoài ý muốn nào nữa.

[Mẹ độc thân tuổi 18- Quyển 7] Chương 102

“Không! Ông nội! Bà nội, Dương Dương không hồ đồ! Ba nhất định phải nói, nếu ba không nói cháu sẽ không ngừng khóc, cháu sẽ rất đau lòng!” Dương Dương giãy dụa người, không để cho ông bà nội ôm lấy mình. Hai tay nó níu chặt lấy ông quần của ba nó, vẻ mặt lại khao khát quật cường nhìn lên ba nó. Ba không thề độc, nó sẽ không buông tay. Vì mẹ, vì bản thân mình được ở cùng với mẹ, vì một bà mẹ kế không thể hiểu nổi, không hề quen biết sẽ xuất hiện, nó nhất định phải bắt ba nó thề độc. Nó biết những lời lẽ này là không lễ phép, không có giáo dưỡng, nhưng nó mặc kệ, nó phải kiên trì.

“Dương Dương! Cháu lại không hiểu chuyện nữa rồi! Ông nội, bà nội sẽ không thích, không thương cháu nữa!” Đường Lập Huân sắc mặt khiến người khác rét run, rõ ràng là đã trở nên không còn vui vẻ gì nữa. Dương Dương là cháu trai bảo bối của ông, không sai, nhưng tính mạng của con trai ông cũng rất quý giá không kém!

Hàn Tú đối với những lời nói đại nghịch bất đạo của đứa cháu trai cùng kinh sợ không kém: “Dương Dương, nếu cháu vẫn cứ không hiểu chuyện như vậy, bà nội sẽ không thích cháu nữa đâu!”

Quả nhiên là đứa trẻ được sinh ra và giáo dục bởi người đàn kia, bằng không làm sao thẳng bé ngoan ngoãn biết nói những từ ngữ khó nghe như thế. Chỉ riêng điểm này thôi, bà cũng sẽ không bao giờ cho con trai mình kết hôn với cô gái kia.

Đối với những lời nói của ông bà nội, Dương Dương làm như mắt ngơ tai điếc, chỉ nhìn chằm chằm vào ba nó: “Ba, ba có phải không có niềm tin với chính mình hay không? Ba có phải chỉ muốn gạt một đứa trẻ như con hay không? Ba ….ba…ba …hu hu ……hu hu…..”

Dương Dương khổ sở rơi lệ đầy mặt, trong mắt đầy sự thất vọng về ba mình.

Đường Hạo lau nước mắt trên mặt con trai, mỉm cười với ba mẹ, rồi cam đoan với con trai: “Nếu như ba cưới một người khác ngoài mẹ của Dương Dương, ba sẽ chết trôi lềnh bà lềnh bềnh!”

Hắn nói chuyện với con trai một cách âu yếm, nhưng cũng có đôi chút chột dạ và sợ hãi.

Nghe thấy lời thề độc của ba mình, Dương Dương đầu tiên là há hốc miệng, sau đó nó cũng cảm thấy áy náy trong lòng. Rủ mi mắt xuống, nói hỏi: “Ba nói thật chứ ạ?”

Đường Hạo vuốt cái mũi nhỏ của con trai, khóe môi hắn nhếch lên, nhìn con rồi nói: “Không phải con muốn ba nói ư? Không hài lòng sao? Thoải mái tâm tình chưa?”

Dương Dương vừa khóc vừa cười gật đầu, sau đó lại ôm lấy đùi của ba nó: “Ba, con biết rõ ba là người ba tốt nhất!” Sau khi không bướng bỉnh, không đại nghịch bất đạo, đương nhiên phải ngoan ngoan đáng yêu, bằng không ba từ nay về sau sẽ không thích nó.

Đường Lập Huân cùng Hàn Tú lại lo lắng tới cực điểm đối với lời nói của con trai. Nhất là thân làm mẹ như Hàn Tú, vành mắt đỏ bừng nhìn  con : “Hạo Hạo, con không quý trọng chính mình thì cũng phải nghĩ xem ba và mẹ lo lắng cho con như thế nào chứ! Những lời này cũng không chắc chắn, đều không được tính!”

Dương Dương xoay người, giữ chặt tay bà nội nó: “Bà nội, làm sao có thể không tính toán gì hết! Chỉ cần ba có thể lấy mẹ, như vậy ba sẽ không có nguy hiểm gì, bà đừng lo lắng được không ạ?”

Hàn Tú cũng nghiêm mặt nhìn Dương Dương, không còn vẻ yêu thương như hồi nãy: “Dương Dương, cháu thật sự quá không hiểu chuyện chuyện rồi, bà nội không có nói chuyện với cháu!”

 “Bà nội. . . . . .” Sắc mặt Dương Dương rõ ràng trở nên sợ hãi, nó không nghĩ đến bà nội sẽ dùng ánh mắt lạnh nhạt kia nhìn mình.

Đường Lập Huân dựng con ngươi lên, nhìn con trai rồi buông lời nói xuống: “Đường Hạo, theo ba đến thư phòng, ba có lời muốn nói cùng con!” Sau đó, ông rời đi khỏi tiền sảnh.

“Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng!” Đường Hạo đưa ánh mắt thoải mái nhìn mẹ hắn. Hắn mới không tin mình thật sự sẽ có nguy hiểm. Như con trai nói, chỉ cần hắn không vi phạm lời thề độc của mình, như vậy hết thảy đều là không sao.

Hàn Tú không để ý đến con trai, cũng không để ý tới cháu trai, vuốt đi nước mắt vừa mới rơi xuống, đi theo sau lưng chồng mình.

Dương Dương lo lắng nhìn ba nó: “Ba, ông nội cùng bà nội sẽ không không thích con nữa sao?”

“Không đâu, Dương Dương! Chỉ cần nói mấy lời dễ nghe với ông bà, thế là không có chuyện gì rồi!” Đường Hạo an ủi con, nắm tay nói dẫn vào trong phòng lớn.

“Ta thật không ngờ con có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy? Con có còn là tổng tài của cả một tập đoàn lớn không hả? Bị một thằng bé con miệng còn hơi sữa vòi vĩnh mà đã đáp ứng, thật là muốn làm người cha này tức chết đây mà!” Con  trai vừa mới bước vào cửa, Đường Lập Huân đã oanh oanh tạc tạc tức giận nói.

“Ba, không cần phải tức giận vì chuyện này! Con sẽ không có chuyện gì cả, và…con làm chuyện gì thì trong lòng con tự biết chừng mực!” Đường Hạo thoải mái cười, hời hợt nói.

“Đều biết ư? Con thử nói ta nghe xem trong lòng con biết được cái gì?” Đường Lập Huân ngồi vào ghế, cầm lấy điều xì gà Cuba lên hút, sau đó nhả ra một làn khói mỏng. Trên mặt, thịnh nộ vì lời nói của con trai mà vẫn chưa hết, ngược lại càng lúc càng tức giận thêm. Nheo đôi mắt lại, ông đang chờ con mình trả lời.

“Ba, mấy hạng mục đầu tư mới đây đã thu hồi lại được vốn ban đầu, hơn nữa lợi nhuận đạt được rất cao. Vốn lưu chuyển của chúng ta đang rất dồi dào…”

“Ý của con là hiện tại không cần ngân hàng Tiền thị cho vay tiền? Cho nên bây giờ con muốn hối hôn, đúng không?” Đường Lập Huân ngắt lời của con mình.

“Đúng vậy, con không thể kết hôn với Tiền Lỵ Nhi. Tiền Bảo Châu hiện nay đang tìm chỗ để gây phiền nhiễu cho Đường thị, muốn dùng tiền để uy hiếp chúng ta. Thậm chí còn thuê người bắt cóc Dương Dương. Gây ra nhiều chuyện như vậy còn mong đợi con lấy con gái bà ta sao? Chuyện này thật sự lá quá nực cười! Bà ta nghĩ Đường Hạo này là kẻ ngốc hay sao? Nghĩ con sẽ không điều tra ra được ư? Con nhất định phải để bà ta mở rộng tầm mắt, làm cho Tiền gia trở thành trò cười trong giới thượng lưu mới được!” Lúc nói chuyện này, ánh mắt Đường Hạo trở nên lạnh như băng. Lúc trước, Tiền Bảo Châu lợi dụng quan hệ làm dao động không ít thành viên trong Hội đồng quản trị, lợi dụng cổ đông để uy hiếp hắn lấy Tiền Lỵ Nhi, lại còn âm mưu đen tối bắt cóc con trai của hắn.

Tiền Bảo Châu đối với một đứa trẻ mà có thể ra tay độc ác, tâm ngoan thủ đoạn như vậy khiên Đường Hạo kinh hồn táng đảm. Tiền Lỵ Nhi thì cố ý hãm hại Lục Giai Ngưng. Cô suýt nữa đã bị cường bạo, càng làm cho hắn hận đến cực điểm. Hắn mà không ‘cẩn thận’ trả thù hai mẹ con nhẫn tâm nhà này thì thật sự có lỗi với đời. Cho nên hắn đã tương kế tựu kế công bố ngày kết hôn với Tiền Lỵ Nhi, sau đó lại đem những việc làm trái pháp luật của hai mẹ con bọn họ truyền tin ra bên ngoài. Đến lúc đó hắn hối hôn, mấy lão cáo già trong ban quản trị kia cũng sẽ á khẩu không dám phản đối. Như vậy sẽ không còn lý do nào để uy hiếp hay ngăn cản hắn nữa. Đồng thời, mẹ con Tiền Lỵ Nhi cũng sẽ bị giới truyền thông kia chỉ trích. Ha ha, đến lúc đó bọn họ hẳn sẽ rất khó coi.

Đường Lập Huân không phản bác lời của con, bởi vì thật sự ông cũng không muốn Đường Hạo lấy Tiền Lỵ Nhi nữa.

Nhưng mà….

“Con có thể không cưới Tiền Lỵ Nhi, nhưng ba cũng sẽ không đồng ý cho con kết hôn với cô gái Lục Giai Ngưng kia!” Nhả ra một làn khói, Đường Lập Huân kiên định nói.

Đường Hạo từ trên ghế salon đứng lên, không dám tin hô: “Ba. . . . . .”

 “Không phải là Tiền Lỵ Nhi thì sẽ là một tiểu thư nhà danh môn khác, tuyệt đối không thể là Lục Giai Ngưng!” Đường Lập Huân một lần nữa cố chấp nhắc lại.

“Ba, tại sao ba cứ phải cố chấp như thế nhỉ? Ba tình nguyện để cho con kết hôn cùng người không hề quen biết, mà không muốn để con lấy cô gái mà mình thích.” Đường Hạo muốn cố gắng thêm nhưng vẫn còn phải cần tranh thủ chờ thời cơ.

Gương mặt điển trai tràn đầy vẻ mệt mỏi và thất vọng. Mấy ngày qua, hăn căn bản không ngủ được, mới chỉ vừa mới có chút cảm giác tốt hơn một chút, nghĩ rằng đã kiểm soát hết được mọi việc, vừa mới hưng phấn đã bị chính cha mình làm cho tiêu tan.

“Bởi vì loại con gái đó không đủ tư cách bước chân vào nhà chúng ta. Tôi đồng ý để cho cô ta chỉ có thể là tình nhân, chứ tuyệt đối không thể nào trở thành vợ chính thức của cậu được!”

“Ba à! Ba đối với con thật quá quan tâm, thật quá yêu thương, còn khuyến khích con đi nuôi vợ bé bên ngoài!” Đường Hạo trào phúng nói. Những đường gân xanh trên trán hắn đang hiện lên, càng lúc càng rõ, đủ thấy hắn đang rất tức giận.

“Đây còn không phải bởi vì cậu gặp ma nên mới đi yêu người phụ nữ kia hay sao? Tôi chẳng phải là muốn mọi chuyện đều tốt đẹp, đỡ cho các người tương lai phải chịu cảnh xa mặt cách lòng, tình cảm bất hòa rồi khiến cho ly hôn phiền phức!”

“Ba vừa nói chỉ để cô ấy là tình nhân, …bây giờ lại nói ly hôn phiền phức, ý của ba có phải là….?”

“Hiểu là được rồi!” Đường Lập Huân dừng vài giây đồng hồ mới tiếp tục nói: “Chẳng lẽ cậu không nghe thấy lời Dương Dương vừa nói hay sao? ‘chết không yên lành’ – những lời này tôi nghe mà sởn hết cả tóc gáy. Đường Hạo, cậu nên suy nghĩ một chút, lúc còn nhỏ liệu cậu có nói ra được mấy lời như thế không? Không có! Vì sao thằng bé lại có thể nói ra được? Bời vì trên người nó chảy dòng máu của người đàn bà kia! Đây chính là sự chênh lệch giữa cô ta và nhà chúng ta!”

“Ba, làm sao ba biết được hồi còn bé con không có nói những câu như thế? Con nói so với con trai con tuyệt đối còn khó nghe hơn, chứ không kém đâu! Chẳng qua con không nói trước mặt người đó thôi!” Đường Hạo giữ gìn cho con trai mình. Người khác chối bỏ con của hắn, hắn đương nhiên cảm thấy không thoải mái. Dù cho người chối bỏ con hắn chính là ông nội của nó, hắn cũng không thích.

Đường Hạo đút tay vào trong túi quần, tiếp tục hậm hực nói: “Mà trước kia, ba và mẹ đâu có phải cách xa nhau,, vì vậy con cũng không cần bắt ba phải thề độc!”

“Hừ, bất kể thế nào, cô gái kia chỉ có thể làm tình nhân của cậu. Tôi và mẹ cậu sẽ tìm cho cậu một người vợ khác!”

Đường Hạo dùng hết sức ngăn cơn giận trong lòng, bất cần đời hỏi: “Ba, đối với chuyện này ba có kinh nghệm phong phú quá nhỉ! Chẳng lẽ ba giấu mẹ ở bên ngoài nuôi rất nhiều tình nhân rồi?”

“Thằng con súc sinh, chết tiệt, mày nói cái gì? Tao khi nào thì nuôi tình nhân hả? Tao chỉ có mẹ mày là người phụ nữ duy nhất!” Đường Lập Huân bật dậy, trừng mắt tức giận nhìn con trai mình.

“Vậy sao ba lại còn khuyên con đi nuôi vợ bé ?”

“Cái này…chuyện này sao có thể nhập nhằng làm một?!”

“Thế nào mà không thành một được? Nếu như ba muốn con nuôi vợ bé ở ngoài thì trước hết ba hãy làm mẫu cho con xem đã! Ba dám làm, con sẽ nghe theo lời của ba!” Đường Hạo khiêu khích nói, một chútcũng không phải là đùa giỡn.

Đường Lập Huân bị chọc cho tức giận đến mức nắm lấy lọ đựng bút, ném thẳng về phía con trai mình.

Đường Hạo né rất nhanh, chỉ thấy sau lưng hắn, chiếc lọ đựng bút kia va mạnh vào tường, một tiếng ‘binh’ vang lên.

“Mày cút đi cho tao! Cút!” Đường Lập Huân chỉ thẳng vào mặt con mình thét lên.

“Con có thể cút đi, nhưng con muốn nói rõ trước một điều. Con tuyệt đối sẽ không để cho mẹ của Dương Dương phải làm vợ bé đâu!” Đường Hạo giật mình nói theo.

“Tốt, mày dám khiêu chiến với tao! Đường Hạo, mày nghe cho rõ đây: Nếu mày dám cùng Lục Giai Ngưng kết hôn, tao sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với mày, làm cho mày trong giới thương gia không còn chỗ dựa nào nữa! Để xem, tao muốn nhìn xem mày sẽ lấy cái gì để nuôi gia đình, lấy cái gì để cưới vợ?” Tung hoành trong thương giới bao nhiêu năm, Đường Lập Huân dĩ nhiên không phải là đèn đã cạn dầu, làm sao có thể dễ dàng bị con trai ông khống chế? Đừng quên, cái gì gọi là gừng càng già càng cay.

“Tốt, nếu đã như vậy, ba mẹ cũng không cần phải nhọc lòng đi tìm tiểu thư nhà giàu nào cho vất vả! Nếu không cho con lấy Lục Giai Ngưng, vậy thì con lấy Tiền Lỵ Nhi tâm địa ác độc kia vậy!” Dù sao, nếu không phải là Lục Giai Ngưng thì ai cũng giống nhau cả thôi, “Kỳ thật, ba và mẹ chấp nhận Lục Giai Ngưng thì giữa chúng ta đâu cần tranh chấp kịch liệt thế này! Nói thêm, con giờ đã thề độc rồi, nếu kết hôn với người khác ngoài mẹ của Dương Dương, các người không sợ con sẽ ‘chết không yên lành’ sao?” Đường Hạo tự đùa với bản thân mình một câu, đồng thời cũng là uy hiếp muốn cha hắn chùn bước.

Đường Lập Huân cũng đâu phải là kẻ dễ bị uy hiếp, ông vẫn cố chấp nói: “Được, nếu phải lựa chọn giữa Lục Giai Ngưng và Tiền Lỵ Nhi, tao đây tình nguyện cho Tiền Lỵ Nhi trở thành con dâu duy nhất của nhà mình!”

Ông không tin con trai mình, cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#amethyst