Chương 10_ Tâm Tư Mẹ Kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên Nhất Kỳ đã khỏe hơn chưa? đã ăn gì chưa? là những câu hỏi đang cứ lẫn quẩn trong đầu chị, hôm nay chị phải đến lớp dạy mà chị cũng không muốn đi vì chị bây giờ không còn tâm trạng nữa chỉ muốn cuộn tròn mình trong chăn mà nằm ở đây mãi thôi. Ít nhất cái chăn này còn ấm hơn trái tim của Viên Nhất Kỳ kia

_ Đồ ngốc, chị không định dậy à?

Đang suy nghĩ về em thì lại nghe thấy tiếng em ấy. Viên Nhất Kỳ hôm nay dậy trễ hơn bình thường vậy mà vẫn chưa thấy chị đâu, không lẽ cũng bệnh theo em rồi.  Định bụng đi lên phòng xem chị thế nào, thì ra là thức rồi mà không chịu ra khỏi giường. Chị không nhìn em, mắt vẫn như cũ nhìn cố định lên trần nhà, không chỉ là không nhìn chị còn lơ luôn lời của em,Viên Nhất Kỳ có chút không hài lòng, em không thích nhìn thấy một Thẩm Mộng Dao nhu nhược như lúc này, em thích Thẩm Mộng Dao của hằng ngày hơn ,em nói một câu, chị trả lời một câu mà còn cay độc hơn em đó mới là mẹ kế mà em quen

_ Thẩm Mộng Dao

_ Gọi là mẹ

_ Mẹ gì hơn con có 3 tuổi

_... Cô!

_ Ở đây không phải ở trường

_ Ra ngoài đi

_ Tôi đói

_ Tự kiếm gì đó mà ăn

_ Sao chị không nhìn tôi?

_ Không thích

_ Tại sao?

_ Sợ... * mềm lòng khi nhìn thấy em*

_ Chị cũng có thứ để sợ sao?

_ Đừng nói nữa, ra ngoài đi , em muốn trở lại như trước với tôi mà. Đừng bắt chuyện trước với tôi nữa

_ Tại tôi sợ chị bị bệnh nên mới lên xem sao thôi

_ Em cũng bận lòng vì tôi nữa sao?

_ Tôi đã nghĩ rằng, tôi sẽ chẳng bận tâm cho lắm, vậy mà bây giờ tôi lại bận lòng hơn tôi tưởng

_ Ý của em là gì? -- Ánh mắt của chị có chút giao động, Viên Nhất Kỳ cũng bận lòng vì chị sao. Đưa đôi mắt đang ngấn lệ của mình nhìn em nhưng vẫn cố không để nó tuôn ra

_ Chị sao lại muốn khóc vậy? Tôi không làm gì chị hết nha

_ Sao em lại thay đổi?

_ Không có lí do gì hết, chỉ là mọi thứ tự nhiên thay đổi thôi

_ Là tại tôi sao?

_ Cũng có thể

_ Em có tin không?. Chỉ vì một nụ hôn thoáng qua của em, đã làm tôi say đến bây giờ

_ Chị đang nói gì vậy?

Điều em sợ nhất cuối cùng cũng đến, đó chính là giây phút chị nói ra hết lòng mình. Em không biết nếu trong hoàn cảnh đó, em sẽ giải quyết như thế nào, em vừa sợ chị tổn thương cũng vừa sợ mình tổn thương. Em không biết cảm xúc của mình như thế nào nên em không dám khẳng định nó, chắc cũng có một chút động lòng nhưng chị là mẹ kế của em, em yêu làm sao, thương thế nào cho được đây. ?

_ Không nói gì hết

_ Vậy tôi đến trường trước

Tưởng chị sẽ nằm thêm một lát, ai ngờ đâu đến khi em quay trở về rồi chị vẫn còn nằm yên trong phòng. Chỉ vì một câu nói của em mà làm cho chị hao tâm tổn sức đến vậy sao, tự nhiên em cảm thấy mình cũng có hơi quá đáng khi nói như vậy với chị ta. Nhưng lúc đó em chưa biết chị thích em... Là tại do Thẩm Mộng Dao quá đơn thuần hay mưu sâu hiểm độc, em thật không thể đoán được

_ Chị vẫn nằm yên như vậy sao?

_ Về rồi à

Em tiến đến chỗ chị giật cái chăn ra, kéo chị ngồi dậy đối diện với mình

_ Chị... thích... tôi?

_ Không có --- Chị quay hướng khác tránh ánh mắt của em, chị sợ mình bắt đầu trở lại như trước, cả ngày hôm nay chị đã cố tịnh tâm lại vậy mà Viên Nhất Kỳ này không biết điều, cứ làm những gì mình thích sau đó quay ngược lại bảo chị mới là người sai trước. Chị im lặng là vì cho em cái quyền đó, nhưng em lại vì vậy mà được nước lấn tới

_ Hôm nay chị chưa ăn gì, tôi đưa chị đi ăn,  thay đồ nhanh đi

_ Không đi

_ Chị không đi, tôi điện ba tôi. Nói sao ta, nói là mẹ kế tiệt thực sao..

_ Viên Nhất Kỳ, em đừng hâm dọa tôi

_ Tôi nào có, nhanh đi, chị không tự đi, tôi giúp chị

Không đợi chị trả lời em liền bế chị thẳng vào nhà vệ sinh. Trời sinh Thẩm Mộng Dao chị tướng đã nhỏ nhắn rồi, bây giờ còn chưa ăn gì làm sao phản kháng lại em ấy đây. Đặt chị yên vị trong phòng tắm sau đó em đến tủ đồ của chị chọn đại một bộ váy đưa cho chị, xong em di chuyển ra phòng khách đợi chị. Chừng 10' sau chị bước xuống lầu, gương mặt không mấy là vui vẻ nhưng thôi chịu đi là hên cho em rồi

_ Đưa chìa khóa xe đây, tôi chạy

_ Xe của tôi

_ Của chị là của tôi

* vậy chẳng lẽ tôi cũng là của em*

Hừ lạnh một tiếng với em sau đó cũng ngoan ngoãn đưa ra, người ta bảo không sai Thẩm Mộng Dao bị u mê Viên Nhất Kỳ đến hết thuốc chữa.

Sau đó Viên Nhất Kỳ dùng tốc độ chạy xe gà bay chó chạy của mình đến nhà hàng của Dương Băng Di bạn thời tiểu học của em, tuy không thân nhưng cũng coi như có quen biết, cậu ta mới mở nhà hàng mấy hôm trước, cũng đang có dịp nên em đến ăn thử xem sao.

Đúng là người có tiền có khác, chọn ngay trung tâm Thượng Hải mà xây nhà hàng nữa chứ,  em tự cảm thán phải mất bao lâu mới hoàn được vốn ban đầu đây, cùng tuổi mình mà sao người ta tuổi trẻ tài cao quá trời. Chưa đầy một tiếng cả hai đã từ Tứ Xuyên đến trước mặt nhà hàng YBY. Chị thầm nghĩ đi ăn thôi mà có cần đến những nơi xa hoa như vầy không...

________________________________________

" Giữa chúng ta là muôn vàn câu chuyện,
Vậy đoạn nào khiến ta tâm đắc đến thê lương? "


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net