Chương 5_ Mẹ Kế Động Lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đưa được tiểu ma vương này về nhà, chị nghĩ mình sẽ được yên ổn, vừa hay đang dìu Viên Nhất Kỳ vào nhà thì chị có chút giật mình vì Viên Tấn Thành đang ngồi trong phòng khách mở to mắt nhìn hai người đang bước vào. Việc Viên Nhất Kỳ uống rượu với ông không còn xa lạ nữa, nhưng uống đến mức phải để mẹ kế đến đón về là một chuyện vô cùng hiếm, Viên Nhất Kỳ sống rất tự lập, chưa bao giờ nhờ sự giúp đỡ của ai cả nên ông chỉ ngạc nhiên vì sau kì tích ấy lại xuất hiện vậy, sức mạnh của mẹ kế thật kinh khủng nha.

_ Chủ tịch -- Chị nhìn về phía ông như một lời chào

_ Em đừng khách sáo như vậy nữa, dìu Viên Nhất Kỳ lên lầu đi sau đó xuống đây cùng tôi nói chuyện

_ Ừm.

Chị cực khổ lắm mới vác được Viên Nhất Kỳ lên tới phòng, đấp chăn ngay ngắn cho em xong chị cũng trở về lại phòng khách như yêu cầu của Viên Tấn Thành

Vừa thấy chị, ông chỉ tay về phía bên cạnh bảo chị ngồi xuống. Chị vừa ngồi xuống chưa kịp định tâm lại thì Kang ba lên tiếng

_ Dạo này Viên Nhất Kỳ có ngoan ngoãn không

_ Em ấy vẫn như vậy thôi

_ Tôi xin lỗi vì để em phải vất vả rồi. Viên Nhất Kỳ lúc trước không như vậy đâu. Bây giờ chỉ là nhất thời bồng bột, sau này nhất định sẽ ngoan hơn

_ Chủ tịch không cần phải xin lỗi tôi, đó cũng là những gì tôi nên làm mà

_ Em có hận tôi không?

_ Tôi sao lại dám hận người, gia đình tôi vì chủ tịch mà được thoát nạn, tôi phải nên biết ơn mới đúng

_Vậy tôi mới là người cảm ơn em mới đúng hơn. Cảm ơn vì đã chịu chăm sóc Viên Nhất Kỳ thay tôi

_ Tôi nhất định sẽ cố gắng

_ Em thay tôi chăm sóc Viên Nhất Kỳ thêm thời gian nữa, 3 năm sau con bé cũng trưởng thành như em bây giờ rồi, con bé sẽ tự lo cho bản thân được, tôi sẽ để cho em đi

_ Đó là lí do chủ tịch không tổ chức hôn lễ cũng không đăng kí kết hôn sao?

_ Tôi đâu phải là một người không hiểu chuyện, em đáng tuổi con tôi sao tôi phải ích kỉ để em chịu khổ được, với lại Viên Nhất Kỳ sẽ không bao giờ hiểu được tôi yêu mẹ con bé cỡ nào đâu. Trong đầu con bé bây giờ chỉ là hình ảnh người cha xấu xa, đáng ghét đáng hận mà thôi

_ Chủ tịch là người tốt, chắc chắn một ngày nào đó em ấy sẽ hiểu thôi mà

_ Cũng mong là như vậy

_ Tối rồi hay chủ tịch lên phòng nghĩ ngơi chút đi, người vừa mới trở về mà

_ Không cần đâu, tôi phải sang Thượng Hải ngay bây giờ rồi, chắc mất khoảng vài tuần mà cũng không chắc. Viên Nhất Kỳ nhờ cả vào em

Nói rồi ông ấy dụi tắt điếu thuốc trong tay sau đó bước ra ngoài cổng, vài giây sau chị nghe thấy tiếng động cơ máy vang lên. Ông ta lại đi nữa rồi, chị vừa đồng cảm với Viên Tấn Thành vừa thấy thấy thương Viên Nhất Kỳ, mẹ thì mất sớm, ba thì lăn lộn bên ngoài để kiếm tiền nuôi em ấy mà quên luôn rằng Viên Nhất Kỳ cần một gia đình hơn là một cuộc sống sung túc vô nghĩa. Chị hình như hiểu được một phần nào lí do Viên Nhất Kỳ luôn ăn chơi lêu lỏng, mục đích của em ấy chỉ là muốn được quan tâm, muốn được bảo vệ... Có đúng không?

Chị lê từng bước trên cầu thang , bất giác lại đến phòng của Viên Nhất Kỳ. Thấy em ấy đang yên giấc chị cảm thấy vừa buồn vừa xót xa. Chị nhận ra rằng Thẩm Mộng Dao của bây giờ lại vì người khác mà buồn lòng. Vì nụ hôn khi nãy sao? Chị lại không nghĩ vậy, chị vẫn đang dối lòng đó là một sự cảm thông đặt biệt dành cho em ấy mà thôi

______________________________________

Hôm nay chắc chắn trời sẽ đỗ giông cho mà xem, Viên Nhất Kỳ đi học, lại còn ăn mặc chỉnh tề nữa chứ, đây là tác phong của em sao. Chắc hôm nay gió lạ nhập em ấy thôi, mọi người nghĩ vậy. Chỉ là em ấy quyết định đi học thôi chứ vẫn trễ như mọi khi, vừa vào đến lớp đã đụng ngay mặt mẹ kế. Em thì không sao nhưng có người mặt lại tự đỏ. Em không để ý đi về chỗ ngồi sau đó quay sang Tôn Trân Ny

_ Tối qua là cậu đưa mình về sao?

_ Là mẹ kế của cậu--- Tôn Trân Ny nói nhưng không được vui cho lắm

Em nhớ lại chuyện gì đó, sau đó lấy điện thoại ra soạn tin nhắn. Tin nhắn được gửi đi bên điện thoại em và được nhận bởi chị

"_ Sao sáng nay chị đi sớm vậy, còn không nấu bữa sáng, chị tính để tôi chết đói sao? "

" Tôi có nhờ người giúp việc nấu, là em không chịu ăn đừng bảo tại tôi "

"_ Thức ăn chị nấu tôi ăn quen rồi, người khác nấu tôi không ăn được"

" Trước khi tôi đến em cũng chẳng phải vẫn sống như vậy sao? "

"_ Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ"

" Đang giờ học, cất điện thoại vào "

"_Sao mặt chị lúc nào cũng đỏ vậy? Trả lời một câu thôi, tôi không hỏi nữa"

" Sao lại hỏi tôi, tại ai mà tôi như vậy "

"_ Sao lại tại tôi? "

Một phút, hai phút rồi lại vài phút sau em cũng không thấy chị trả lời tin nhắn, cái con người đang ngồi phía trên kia chẳng lẽ muốn make up tông hồng đi dạy sao ? mà hình như là đỏ tự nhiên. Thắc mắc nhân đôi, em quay sang hỏi Tôn Trân Ny

_ Biết cô Thẩm bị gì không?

_ Biết

_ Sao cậu biết?

_ Mắt thấy

Là Tôn Trân Ny đang giận em sao, trả lời với em rất cọc cằn thô lỗ, sau một đêm có nhiều chuyện xảy ra đến vậy sao

_ Là chuyện gì? Hồi hộp quá đi, Tôn Trân Ny nói mau lên

_ Tối qua cậu đã hôn cô ấy--- Tôn Trân Ny nói rồi lòng còn buồn hơn, em nằm gục xuống bàn không để ý đến ai nữa hết

Viên Nhất Kỳ sau khi nghe xong kết quả mà mình chờ đợi, trong đầu em đầy thắc mắc, sau em lại làm như vậy. Như thế chẳng phải nụ hôn đầu của em đã bị mất rồi sao mà còn là do người mẹ kế đáng ghét của em cướp đi nửa. Thật bất công quá đi mà.

________________________________________

" Vào lúc bản thân không có khả năng nhất, lại gặp được người muốn chăm sóc cả đời"

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net