11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên chiếc giường đơn trong phòng khách sạn, hai thân ảnh trần như nhộng đang nằm ôm nhau ngủ ngon lành. Ánh nắng ngoài cửa sổ chạy dài trên gương mặt của Wonwoo khiến cậu nheo mắt tỉnh dậy, nằm trong vòng tay của người bên cạnh quả thật là ấm áp. Nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của Mingyu lúc say giấc, Jeon Wonwoo đặt lên trán hắn một nụ hôn nhẹ rồi ngồi ngắm hắn trong vô thức. Cậu cũng nhanh chóng rời khỏi giường để vào nhà vệ sinh vì cảm giác nhớp nháp phần thân dưới khiến Wonwoo hơi khó chịu. 

Jeon Wonwoo xoa xoa thái dương rồi thở dài, tối qua lại quá trớn mà quên mất không dùng bao rồi. Tuy lần đầu tiên cậu có uống thuốc nhưng vẫn là nên mua để uống tiếp. Phải đảm bảo an toàn hết sức có thể vì cậu và Mingyu chưa bước vào mối quan hệ nào khác ngoài đồng nghiệp và bạn bè, hơn nữa còn có mối quan hệ cộng tác giúp Kim Mingyu cai thuốc và đánh dấu tạm thời để giúp đỡ bệnh bài xích pheromone của cậu. Sau khi tắm rửa xong, Wonwoo ra khỏi khách sạn, đi đến một tiệm thuốc tây gần đó. Thứ cậu mua không gì khác ngoài:

"Phiền cô bán cho cháu một vỉ thuốc tránh thai với ạ."

Khi Kim Mingyu thức dậy, không thấy Wonwoo đâu liền hốt hoảng một phen. Hắn cuống quýt gọi cho cậu, thì ra người kia chỉ là dậy sớm và đang ở dưới sảnh ăn sáng rồi. Không hiểu sao dạo gần đây độ mẫn cảm của hắn dành cho Wonwoo tăng lên rất nhiều, chỉ cần không thấy cậu ở bên lập tức cảm thấy vô cùng bất an. Mingyu cũng nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi xuống sảnh dùng bữa sáng cùng Wonwoo. Đến tầm trưa, cả hai người bắt đầu khởi hành trở về Seoul. 

Do tác dụng phụ của thuốc tránh thai nên Wonwoo đã ngủ suốt cả quãng đường. Thấy mèo nhỏ liên tục gật gù vì buồn ngủ trông dễ thương thật, nhưng Mingyu cũng hơi phiền lòng. Chắc do tối qua mình hành người ta ghê quá nên Jeon Wonwoo không ngủ được nhiều.

"Tao ngả ghế ra sau rồi đấy, mày chợp mắt một chút đi."

"Ừm, khi nào đến nơi thì gọi tao dậy." 

Kim Mingyu gật đầu.

Lái xe được nửa quãng đường, hắn cũng cảm thấy khá nhức mỏi. Wonwoo ngủ rất ngon, giấc ngủ thoải mái khiến cậu vô tình tỏa ra pheromone của mình. Mingyu đang mệt mỏi cũng phải tỉnh cả người, hắn bất giác nuốt nước bọt, nhìn xuống cậu em của mình bên dưới đã 'chào cờ' từ lúc nào. Hắn biết cái cơn thèm thuồng quái quỷ này chỉ đến khi hắn thèm thuốc lá, nhưng bây giờ…Jeon Wonwoo chỉ cần tỏa pheromone thôi mà Mingyu đã 'cương' rồi.

Xốc lại tinh thần của bản thân bằng cách giải phóng pheromone của mình, Kim Mingyu an toàn thoát khỏi cám dỗ, tiếp tục lái xe về nhà. Nhận được pheromone của người kia như cảm giác được vỗ về, Jeon Wonwoo đánh thẳng một giấc cho đến khi tới Seoul. Về đến nơi thì trời cũng đã chập choạng tối, Kim Mingyu vừa đến bệnh viện thì đã có ngay một ca phẫu thuật gấp, Jeon Wonwoo lại khá rảnh rỗi lên phòng Viện trưởng Kim ngồi nói chuyện.

"Sao nào? Hai đứa con đã giải quyết hiểu lầm chưa?"

"Dạ rồi thưa chú, con cảm giác như vừa bỏ được gánh nặng trong lòng vậy." 

"Chú thấy là Mingyu nó cũng dần bỏ thuốc được rồi đấy, tất cả là nhờ con hết đó. Sao con làm được hay vậy?" 

Nhận được câu hỏi này Jeon Wonwoo chỉ cười, đáp lại bằng nụ cười không thể thật trân hơn rồi trả lời qua loa cho xong chuyện. Chẳng lẽ lại nói là con trai Viện trưởng đã đánh dấu tạm thời con để giúp con hồi phục bệnh nhanh hơn đổi lại con cũng giúp cậu ta cai thuốc, hơn thế chúng con còn đi quá giới hạn hai lần mà không hề có sự chuẩn bị. Viện trưởng Kim nghe xong chắc đào mồ chôn Wonwoo xuống luôn mất, dù gì cũng là quý tử Alpha thuần nhà họ Kim chứ có phải người thường đâu.

"Hai ngày nữa cũng là sinh nhật của chú Dohan đúng không chú? Con không có quên đâu nha." 

Viện trưởng Kim bảo sao lại yêu quý Wonwoo đến vậy. Nhiều lúc ông cũng ước, nếu giới tính của Wonwoo là một Omega thì thật tốt biết bao nhiêu. Bởi những đứa trẻ giỏi giang, khiêm tốn lại biết quan tâm mọi người như Wonwoo rất hiếm có khó tìm.

"Cảm ơn con còn nhớ đến lão già này. Chú định sẽ tổ chức với mọi người trong nhà thôi, nhờ con nói với Mingyu cùng về nhà ăn bữa cơm." 

"Dạ chú. Vậy con xin phép đi trước nha, tầm 7 giờ con có lịch trực rồi ạ." 

"Ừ con đi đi, nhớ ăn uống đầy đủ để giữ sức khỏe nhé Wonwoo." 

"Vâng con biết rồi, chú cũng nghỉ sớm đi ạ." 

Viện trưởng Kim nheo mắt nhìn theo Wonwoo rời đi, ông cảm thấy dự cảm của mình quả thật không sai. Hai đứa chúng nó chắc chắn có gì đó đi xa hơn mối quan hệ bạn bè bình thường mà ông nghĩ tới. 

"Sao trên người con lại tràn ngập pheromone của Mingyu vậy Wonwoo?"

Tầm một tiếng rưỡi sau đó thì bác sĩ Jeon đã đổi ca cho một bác sĩ khác ở phòng cấp cứu. Thành thật mà nói Jeon Wonwoo đói rồi, từ tối hôm qua đã là một đêm vắt cạn kiệt sức lực, đến trưa cũng chỉ ăn được một ít, về đến nơi là lao vào làm việc. Mệt rã cả ngày trời như vậy, cậu cũng tự biết lượng sức mà về nhà nghỉ ngơi. Nói không cần nghĩ, Wonwoo rời bệnh viện về thẳng nhà. Cảm giác về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi nằm ngả lưng trên cái ghế sofa êm ái thật không còn gì bằng, nhưng cái chính là Jeon Wonwoo vẫn vô cùng đói và không hề muốn ăn mì gói. 

Trái ngược với cảm giác sung sướng của Jeon Wonwoo khi được về nhà thì Kim Mingyu trong phòng họp của bệnh viện đang vò đầu bứt óc vì đám bác sĩ thực tập. Chả là Mingyu đưa ra một đề bài thực nghiệm 'nếu phải phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa mà chỉ có ống gây mê trong 30 phút thì phải làm sao cho hợp lý và tính mạng bệnh nhân được đảm bảo'. Mỗi người sẽ lần lượt trình chiếu powerpoint về cách làm của mình, nhưng nó thực sự là vô cùng tệ khiến Kim Mingyu không giữ nổi bình tĩnh.

"Tất cả các cô cậu đều tốt nghiệp ở những trường đại học danh giá với tấm bằng loại giỏi mới được nhận vào đây, mà bây giờ một đề bài dễ như vậy làm cũng không xong. Trong thời gian qua mấy người đến cái bệnh viện này để chơi HẢ!!??"

Lee Chan đứng bên cạnh ông anh họ mình mà bắt đầu thấy nhức nhức cái đầu rồi đó. Hôm nay Chan cũng phụ trách xem xét bài chuẩn bị của các bác sĩ sau một tháng thực tập và quả thật Kim Mingyu nói không sai, cách thực hiện quy trình phẫu thuật và cách làm sơ sài không thể tả nổi. Chan biết rất rõ, một con người giỏi giang như ông anh mình không thể nào chấp nhận nổi chuyện này. Giờ chỉ có thể cầu nguyện cho đám bác sĩ thực tập có gì đó ngăn Mingyu lại chứ không là sẽ phải nghe chửi tới tối. 

Vừa nói xong thì điện thoại Kim Mingyu reo lên, hắn đang trong cơn giận bắt máy luôn không nhìn, giọng thì có phần hơi lớn tiếng:

"Trình bày nhanh lên, tôi đang bận lắm." 

"M-mày quát tao đấy à?"

Nghe thấy giọng đầu dây bên kia, hắn đớ người nhìn lại tên của số máy vừa gọi, vội vàng thanh minh ngay lập tức:

"Tao nào dám quát mày. Ở bệnh viện đang có việc cần giải quyết nên gấp thôi. Có gì sao?" 

"Về nhà." 

"Wonwoo à, như tao nói, đang có chút việc cần-"

"Tao đói rồi, về đi." 

Jeon Wonwoo nói xong liền cúp máy, Kim Mingyu nghe giọng người kia như sắp dỗi đến nơi nên không thể làm khác. Phải về nhà thôi.

"Chuyện ở đây bác sĩ Lee sẽ xử lý tiếp, tôi có việc gấp phải về trước."

Kim Mingyu lướt qua Lee Chan, vỗ vai cậu em của mình đầy tin tưởng. Chan giữ tay ông anh lại, làm gì có chuyện chuồn rồi vứt lại cậu với đám bác sĩ thực tập này cơ chứ?

"Ai cho anh chạy hả anh già? Anh còn việc gì gấp hơn việc mắng bọn họ một trận ra trò à?" 

"Một việc cực kỳ gấp, mèo nhà anh đói rồi. Thế nhớ, chú hỏi nhiều quá, anh đi đây."

Đến khi Mingyu đã bước ra ngoài, mấy bác sĩ thực tập mới dám thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi đúng là bị mắng tới thở cũng không dám, uy lực nghiêm túc khủng khiếp thế mà chỉ vì một cuộc điện thoại lập tức trở nên vui vẻ. Thầm cảm ơn cuộc gọi đó vì đã mang tử thần đi, Lee Chan nhìn biểu cảm của mấy người kia mà nhịn cười không nổi.

"Thôi cô cậu cũng chắc cũng thầm cảm ơn cuộc điện thoại vừa rồi chứ gì? Chả biết thần thánh phương nào chinh phục nổi bác sĩ Kim Mingyu của chúng ta không biết." 

Jeon Wonwoo ở nhà ngồi xem tivi bị nhắc đến không tránh khỏi hắt xì một cái.

------------------------
Ngọt ngào nốt chap này rồi chap sau tui ngược =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net