20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong thì Kim Mingyu xung phong đưa hai ba con Wonwoo về nhà. Jeon Wonwoo tất nhiên là từ chối nhưng Jeon Minwon đã mở cửa xe của Mingyu ngồi an phận ở ghế sau lâu rồi, không còn cách nào khác Wonwoo đành để Mingyu đưa về. Do hôm nay chơi vui quá nên Minwon ngủ thiếp đi lúc nào không hay, lúc về đến hầm gửi xe của căn hộ Wonwoo đã định đánh thức con trai dậy rồi nhưng Kim Mingyu lại bảo cứ để thằng bé ngủ rồi ẵm Minwon lên tay, từ từ nhấn thang máy lên nhà. 

Nhìn cảnh Mingyu bế Minwon thế này, Jeon Wonwoo chợt nhớ lại 5 năm trước. Thì ra hôm đó khi cậu ngủ quên hắn cũng dịu dàng bế cậu thế này, mới nghĩ đến thôi nhịp tim Jeon Wonwoo đã rộn ràng hết cả lên rồi. Kim Mingyu đặt Minwon xuống giường của thằng bé sau khi vào nhà, nhẹ nhàng kéo chăn lại rồi đóng cửa đi ra ngoài. 

"Về luôn à?" 

"Ừ! Mai có ca trực." 

Vừa nói, Wonwoo vừa tiến đến đưa cho hắn cốc cafe còn nóng vừa mới pha. Kim Mingyu nhận lấy cốc cafe, vô tình đụng phải tay Wonwoo nhưng rồi cậu cũng nhanh chóng rút ra. 

"Làm trưởng khoa tuy bận nhưng nhớ chú ý sức khỏe, mày gầy đi nhiều lắm đấy Mingyu." 

"Ừm tao biết rồi, công việc nặng thế này có ai đó quay về đỡ đần cho thì cũng tốt quá." 

"Mà còn là một bác sĩ giỏi, từng làm việc cùng nữa thì tuyệt quá còn gì." 

Kim Mingyu nhấp một ngụm cafe rồi đặt cái ly lên bàn mà phì cười. 

"Nói cứ như mày sẽ quay lại bệnh viện làm ấy?" 

"Mày muốn tao quay lại không?" 

Mingyu nhìn Wonwoo rõ lâu, bạn nhỏ này hỏi vậy là có ý gì? Kim Mingyu tiến lại gần sát bên Wonwoo nhưng Jeon Wonwoo lần này cũng không né tránh nữa. Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to lớn kia áp lên má mình, thì ra đã 5 năm rồi mà cảm giác âu yếm đến từ Kim Mingyu vẫn luôn tuyệt vời như thế. 

"Vậy em sẽ quay lại sao?" 

Đột ngột đổi cách xưng hô đã đành, hắn lại còn tiến sát lại khiến cả hai người dường như không còn khoảng cách, Jeon Wonwoo có hơi giật mình nên tìm mặt bàn để đặt cái ly cafe trước đã chứ Kim Mingyu cứ dồn dập thế này, cậu cứ vậy mà làm rớt ly luôn quá. 

"Sao lại đổi cách xưng hô vậy? Đừng nghĩ sinh sớm hơn 3 tháng là có thể làm anh nhé?" 

"Nói đi, em sẽ quay lại bệnh viện làm việc chứ Wonwoo?" 

Rất gần, gần đến mức tông giọng trầm ấm của Kim Mingyu cất lên như xoa dịu Jeon Wonwoo vậy. Pheromone của cả hai cứ thế mà bị phóng thích, vị rượu vang ngọt quyện lại với mùi hoa hồng nhàn nhạt thật mang người ta đạt đến khoái cảm tột cùng, đầu óc cũng trở nên mụ mị dần đi. 

"Nếu em nói em quay lại vì Mingyu thì sao?" 

Dù chẳng hiểu tại sao bản thân đột nhiên lại thay đổi chủ vị xưng hô luôn rồi, chấp nhận làm em người ta. Nhưng Kim Mingyu quyến rũ lắm, giọng như rót mật vào tai Jeon Wonwoo, cứ thủ thỉ làm tim mèo nhỏ đập không ngừng giây nào. 

"Thì tôi sẽ mừng lắm, em quay lại vì tôi cơ mà." 

Đáp lại như thế thôi, rồi hắn chẳng ngần ngại mà tìm đến đôi môi Wonwoo. Jeon Wonwoo cũng thuận theo mà ôm lấy cổ hắn, chuẩn bị có một màn hôn môi nóng bỏng thì-

'Cạch' - Tiếng mở cửa từ phòng ngủ của Minwon vang lên, cậu bé lấy tay dụi dụi mắt.

"Muộn rồi ba chưa đi ngủ sao Wonwoo, con thấy đèn vẫn bật-" 

Thôi rồi, con nít mới năm tuổi đã bắt nó nhìn cảnh thân mật của người lớn. Minwon nhìn thấy ba mình với chú Mingyu với cái tư thế trước mặt thì mặt không thể nào phản ứng nổi gì nữa, đành để lại một câu rồi đóng cửa lại:

"Con làm phiền rồi ạ, chuyện đại sự,... con vô duyên quá." 

Cửa phòng được thằng bé đóng lại thì hai người kia cũng buông nhau ra, thu lại tin tức tố của mình mà cả hai đều ngượng chín cả mặt. Trước hôn nhau để ba phát hiện, giờ chuẩn bị hôn nhau thì bị con nó nhìn thấy, nhất Kim Mingyu và Jeon Wonwoo rồi. 

"Ờm, tao về nha?" 

"Vừa rồi em tôi ngọt xớt mà?" 

"Mày thích được gọi thế hả Wonwoo?" 

"Cũng vui tai." 

"Được, vậy tạm biệt bạn nhỏ, tôi về đây." 

Đặt một nụ hôn phớt lên trán Wonwoo xong, Kim Mingyu rời đi. Jeon Wonwoo thì tủm tỉm cười một mình đến lúc con trai mở cửa phòng ra lần nữa. 

"Cửa phòng không cách âm ạ, con chỉ là vô tình nghe thấy thôi." 

Jeon Wonwoo muốn đào cái hố mà chui xuống quá, sống tới từng tuổi này mà để con cái bắt gặp chuyện xấu hổ quá mức. Nói rồi, hai ba con ngồi lại với nhau để tâm sự. 

"Ớ thế là ba yêu thầm chú Mingyu ạ?" 

"Ừm! Nhưng ông Dohan không cho phép nên ba không thể ở bên chú ấy." 

Nghe ba kể nốt loại chuyện phức tạp kia của người lớn xong thì Minwon thấy nó cũng không phức tạp lắm. Tóm tắt đại loại kiểu, chú Mingyu hiểu lầm ba từ nhỏ rồi sau đó vì ông Dohan nhờ nên hai người họ trở thành mối quan hệ giúp đỡ lẫn nhau rồi nảy sinh tình cảm và xảy ra một hai lần gì gì đó, sau đó… ờ thì không có 'sau đó' nào nữa, một dòng điện suy nghĩ xoẹt ngang qua đầu của Jeon Minwon.

"Ba…thế chả lẽ chú Mingyu…" 

Jeon Wonwoo biết rằng con trai mình rất thông minh, chỉ cho nhóc ấy một vài chi tiết thôi mà đã đoán ra được rồi. 

"Con vẫn còn muốn gọi là chú Mingyu sao?" 

"LÀ BA LỚN CỦA CON THẬT Ạ? CHÚ MINGYU!????" 

"Ừm, chính là nó đó." 

Nói bất ngờ thì chỉ có một phần nhỏ thôi, phần còn lại là vui mừng nhiều hơn. Còn gì tuyệt vời hơn khi người mình cực kỳ yêu thích lại chính là ba ruột của mình, cuộc đời Jeon Minwon cứ như là bộ phim vậy. 

"Bảo sao ngay từ đầu con đã thấy chú ấy giống con một cái lạ thường. Quyết định quay về Hàn Quốc lần này là quá đúng đắn ba Wonwoo nhỉ?" 

"Con không giận ba sao Minwon? Khi đến tận bây giờ mới nói cho con biết?" 

"Dạ hông, con đã nói rồi mà, Minwon tôn trọng mọi quyết định của ba. Ba Wonwoo muốn giấu có nghĩa là con chưa đến lúc cần biết còn đến lúc muốn nói ba sẽ tự chia sẻ với con. Con hiểu mà." 

Wonwoo ôm Minwon vào lòng, chắc cuộc đời Jeon Wonwoo vẫn còn tồn tại may mắn, ông trời vẫn thương cậu khi cho cậu một đứa nhóc hiểu chuyện như vậy. 

"Cảm ơn con Minwon à." 

"Vậy phải nhanh chóng nói với ba lớn thui, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc đúng không ba?" 

"Ba cũng mong là như vậy." 

"Hihi. Muộn rồi ba nhỏ đi ngủ đi rồi mai quay lại bệnh viện làm việc cùng ba lớn nha?" 

"Từ từ đã, sao ba đã thành ba nhỏ của con rồi Jeon Minwon?" 

"Hoii mà, từ nay đến lúc nhận lại ba lớn sẽ lâu lắm đây, con bắt đầu nghiên cứu thủ tục đổi họ là vừa rồi ba nhỏ nhỉ?" 

"Hả??"

"Kim Minwon, trời đất ơi, thêm cái họ vào cái tên nó sang quá trời quá đất." 

Cậu đến là bất lực với con trai, cái tính ngó lơ sự việc không khác gì thằng ba lớn của nó luôn. Bắt đầu từ ngày mai, Minwon sẽ đi học tại trường cấp 1 mà Wonwoo đã mất trắng đêm để chọn trường tốt nhất cho thằng bé, thủ tục nhập học nhờ chú Seokmin và bác Jisoo lo liệu xong hết rồi tại trong ngôi trường đó có người quen của hai người họ. Jeon Wonwoo đưa ra quyết định sẽ quay lại bệnh viện Đại hàn Seoul để làm việc, dẫu sao gắn bó cũng đã lâu, cậu cũng đã quen với cách làm việc ở đó. 

–------------------------

Trời hôm nay lạnh hơn hôm qua. Cũng đúng thôi, sắp bước vào mùa đông rồi, tức là cũng sắp đến sinh nhật của Minwon, có một điều vô cùng diệu kỳ ngày sinh của Minwon chính là ngày tháng sinh của Kim Mingyu và Jeon Wonwoo cộng lại. Đám cưới của anh Jisoo với Seokmin cũng sắp tới gần nên hai người đó bận bịu chuẩn bị nhiều thứ cho hôn lễ lắm. Riêng phần Wonwoo, cậu đang khoác lên mình chiếc áo blouse trắng có thêu tên của mình do viện trưởng Kim đặc biệt may tặng ngày Wonwoo trở lại bệnh viện. 

"Trưởng khoa Kim ơi, ca phẫu thuật này một mình anh làm không xuể đâu ạ, tôi đã một tìm bác sĩ hỗ trợ-" 

"Không cần đâu y tá Choi, không phải tôi chưa từng nghiệm qua kỹ thuật bàn mổ của các bác sĩ trong bệnh viện này, không ai có thể theo kịp tiến độ của tôi đâu." 

Tại khu phẫu thuật nơi chứa đầy mùi thuốc khử trùng cũng là nơi chiếm diện tích nhiều nhất bệnh viện vì được trang bị máy móc hiện đại bậc nhất thì phòng mổ số 4 đang sáng đèn. Đây có lẽ là ca phẫu thuật đã làm khó Kim Mingyu khi gặp phải khi bệnh nhân bị vỡ động mạch tĩnh dẫn đến nguy hiểm tới tính mạng, nếu không nhanh chóng cầm máu kịp thời mà chỉ cần chậm một giây thôi thì chết trên bàn mổ là điều chắc chắn sẽ xảy ra nên Kim Mingyu không thể mạo hiểm phối hợp với bất kỳ ai khác được. 

"Thật sự là không muốn phẫu thuật cùng tôi sao?" 

Giọng nói vang lên từ ngoài cửa phòng mổ khi Kim Mingyu đang mặc quần áo phẫu thuật viên, cánh cửa phòng mổ bật mở, Jeon Wonwoo bước vào, y tá Choi cũng nhanh nhẹn giúp Wonwoo mặc đồ phẫu thuật. 

"Sao cô không nói người hỗ trợ là bác sĩ Jeon y tá Choi?" 

"Ủa trưởng khoa Kim tiêu chuẩn kép ạ? Nhất định là bác sĩ Jeon mới được sao?"

Y tá Choi đùa vui một câu nhưng mà vị trưởng khoa lãnh đạm thường ngày của bọn họ không để tâm đâu, ánh mắt anh ấy đang dán chặt lên người bác sĩ Jeon rồi. Nói vậy thôi chứ công việc là công việc, hai người họ phối hợp với nhau rất ăn ý như cái lần đầu tiên cùng nhau phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa vậy. Cuối cùng sau mấy tiếng đồng hồ xì xoẹt dao kéo thì ca phẫu thuật đã kết thúc thành công tốt đẹp. Tại phòng làm việc của Kim Mingyu, Jeon Wonwoo nghiễm nhiên trở thành cái gối nằm cho hắn, sau mấy tiếng mệt mỏi thì trưởng khoa Kim đang nằm lên đùi bác sĩ Jeon để tận hưởng cuộc sống. 

"Vừa quay về mà em đã nhận phẫu thuật ngay sao?" 

"Đó là ca khó mà." 

"Khó làm sao bằng em." 

"Tao làm gì mà anh bảo tao khó?" 

Kim Mingyu bật cười, cái kiểu rối loạn đại từ nhân xưng gì thế này? Nhưng mà thôi kệ, nghe từ miệng Jeon Wonwoo nó cứ đáng yêu thế nào ý, mèo nhỏ còn chịu gọi hắn là anh nữa, đủ mãn nguyện rồi. 

"Khó thuộc về tôi quá bạn nhỏ ạ." 

Tên này dẻo miệng quá, mặt thì tỏ ra bình thường chứ tim Wonwoo nhộn nhịp hết cả lên, hắn gọi 'bạn nhỏ' một cách cưng chiều khiến người ta ngượng chết mất. Nhưng suy đi cũng phải nghĩ lại, hiện tại Wonwoo đã dính lắm rồi nhưng không dám mở lòng mình vì nó còn quá nhiều khúc mắc. Nhớ lại những lời Lee Chan nói hôm qua, Jeon Wonwoo sẽ hỏi rõ Kim Mingyu mọi chuyện. 

"Sao 5 năm trước, lại để em rời đi?" 

Xưng 'em' rồi đấy, trả lời làm sao cho người ta mở lòng đi Kim Mingyu. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net