13. ai thương anh hơn em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng treo trên cao, lặng lẽ soi vào cửa sổ. Wonwoo lăn lộn mãi không vào giấc nổi, anh cứ bật rồi tắt điện thoại nhìn xem là đã mấy giờ rồi.

Cho đến khi đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, đã qua ngày mới rồi, anh mới từ trên giường ngồi dậy.

Cả căn hộ chìm hẳn vào màn đêm là một mảng yên tĩnh, người nằm trên sofa không vì tiếng mở cửa nhỏ xíu của anh mà thức giấc. Wonwoo ôm chăn, đứng trước sofa nơi mà việc duỗi thẳng chân cũng là việc khó khăn với Mingyu.

Anh hơi buồn cười, thật lòng là nếu Mingyu cứ mè nheo muốn vào phòng ngủ với anh thì Wonwoo cũng sẽ mềm lòng mà cho vào ngay. Nhưng sau một chuỗi những sự kiện vừa qua, có lẽ là quá khó để Mingyu không nhạy cảm và thận trọng về anh hơn mức bình thường.

Anh trùm chăn kín người, ngồi xổm xuống trước sofa, không nhận ra trong đôi mắt khi ngắm nhìn ai kia đã ngập tràn trong tình yêu, mềm mại và nồng nàn.

Gió mát từ máy lạnh chạy trên đầu, làm anh ngồi một lúc đã bắt đầu sụt sịt mũi. Thế mà chẳng hiểu Mingyu dùng cách gì đã lập tức mở mắt ra ngay khi nghe tiếng động khẽ khàng từ anh.

"Wonwoo...?"

"Ừm, anh làm em thức sao?"

Mingyu lắc đầu, "giờ này anh còn chui ra đây làm gì?"

Wonwoo ấp a ấp úng, cơn buồn ngủ tấn công khiến não anh hơi trì trệ, bỗng dưng cũng không biết chính bản thân chui ra đây làm gì vào cái giờ này.

"Chắc là... thấy nhớ em?"

Mingyu bật cười, tiếng cười trầm thấp khàn khàn quanh quẩn khiến anh tỉnh ngủ hẳn.

Cậu vươn tay, kéo Wonwoo ngồi ngơ ngẩn dưới sàn lên sofa, khóe môi nhúc nhích lẩm bẩm.

"Cứ phải chui ra đây mới chịu được."

Wonwoo đột ngột mất đà đổ người vào cậu, hơi ấm quen thuộc bao lấy khiến hai mắt vốn híp lại vì của buồn ngủ của anh càng thêm nặng.

Cậu quấn chăn quanh người anh, vỗ bộp bộp vào lưng anh như ru con ngủ, "đừng quậy nữa, em buồn ngủ lắm rồi."

Anh cũng buồn ngủ, dùng giọng mũi khẽ ừm một tiếng đáp lại rồi chìm vào giấc mơ trong vòng tay Mingyu.

Wonwoo vì nhột mà tỉnh giấc, ánh nắng đã lấp đầy không gian từ lúc nào.

Suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra tại sao mình lại ngủ ở trên sofa phòng khách chứ không phải là chăn êm nệm ấm ở phòng ngủ.

Tiếng cười khẽ từ đâu đó phát ra, anh đưa mắt đến nơi phát ra tiếng động, phát hiện một Mingyu rất cố gắng để nén lại tiếng cười.

Anh tỉnh táo hơn một nửa, rút cánh tay bị ép vì chật đến tê rần ra nhéo nhéo má cậu.

"Oái oái, anh nhẹ tay thôi..."

"Mới sáng đã cười anh rồi nhỉ."

Mingyu bắt lấy tay anh, nở nụ cười có cái răng cún, "anh không biết gương mặt ngơ ngác của anh dễ thương như thể nào đâu."

Wonwoo hất tay Mingyu ra, đổi lại một ánh mắt mất mát khó có thể nói thành lời.

Anh nghẹn họng, thở dài bắt lấy tay cậu mà xoa xoa, "được rồi, anh xin lỗi."

Cái môi bĩu bĩu của ai kia vì được chiều mà bắt đầu làm việc, giãy nãy không chịu bỏ qua dễ dàng vậy.

Wonwoo nhìn thấy mà buồn cười không chịu được, anh nuốt nước bọt, "vậy em muốn gì nào?"

Mingyu cứ ủ rũ không đáp, dù vậy nhưng anh vẫn biết ai kia đang kiếm chuyện ép anh phải xuống nước dỗ dành. Với anh thì điều này chẳng khó chút nào, nhưng đó đã là chuyện của mấy năm về trước. Nếu bây giờ buộc phải làm vậy, có lẽ Wonwoo cũng sẽ có đôi chút gượng gạo.

"Anh Wonwoo..."

Anh hơi giật mình, ai cũng biết là Mingyu đã ngưng gọi anh như thế này từ lâu lắm rồi. Lâu lắm rồi anh thậm chí còn không nhớ lần cuối được nghe cậu gọi như thế này là từ khi nào.

Chút gượng gạo cũng biến mất nhanh chóng, ngược lại là cảm giác đau lòng khi Mingyu lại bỗng dưng yếu đuối đến mức phải dựa dẫm vào anh bằng cái danh xưng đó.

Tim anh mềm nhũn, khó khăn lắm mới ra dáng anh lớn vòng tay ôm con cún lớn này vào lòng, tay vỗ vỗ lưng cậu.

"Em buồn anh à?"

Người trong lòng anh lắc đầu.

Thấy cậu không chịu nhúc nhích, Wonwoo cũng kiên nhẫn yên lặng kề bên.

Mingyu vùi mặt vào người anh, không tiếng động lắng nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ. Không còn nghi ngờ hay bất an từ nay, hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau, nhất định là vậy.

"Anh có chuyện này muốn nói với em."

Rốt cuộc người nọ cũng có động tĩnh, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Em còn nhớ mảnh giấy em nhờ Seokmin để lại trên bàn anh không?"

Mingyu chớp chớp mắt, cả người bỗng dưng túa đầy mồ hôi. Cảm giác an toàn khó khăn mới có được hiện giờ đã bị tước đi gần hết.

Cảm nhận được cả người cậu căng thẳng, cơn buồn phiền trong lòng anh càng tăng lên gấp bội.

Hai mắt anh mau chóng đỏ lên, anh lập tức che mắt Mingyu lại, anh không muốn để cậu phải buồn ngược lại cho anh.

"Anh làm sao vậy Wonwoo, tại sao lại che mắt em?"

Tuy hỏi vậy, nhưng cậu cũng không gỡ tay anh ra.

"Anh rất ghét phải đổ lỗi việc làm em tổn thương là do anh không kiểm soát được, nhưng thật lòng đó không hề là ý của anh."

"Ý... ý anh là sao?"

"Chuyện đó... là Soonyoung tưởng là có ai đó thừa nước đục thả câu giữa chuyện của tụi mình, nên nó mới tự ý... gửi như vậy."

Mingyu im lặng không đáp, cậu không biết phải đáp lại như thế nào.

Cuối cùng, cuối cùng cậu cũng thở phào được rồi. Cái gai đã dính chặt lấy cậu quá lâu, muốn để nó tự rớt ra cũng cần dành một chút thời gian để làm quen.

Thế nhưng sự im lặng của cậu lại là một sự tra tấn cho Wonwoo. Trời mới biết anh đã dằn vặt mỗi đêm từ khi được biết chuyện. Dằn vặt mình đã nhẫn tâm để Mingyu phải chịu tổn thương, người đã không trách mắng anh một lời và thậm chí còn một mình ôm lấy tổn thương đến tận bây giờ, thế mà vẫn chấp nhận ôm lấy anh, chọn ở bên anh lần nữa mà không hề do dự.

Nghĩ thế, nước mắt anh rơi càng nhiều, cả người run lên vì kiềm nén.

Mingyu suy nghĩ một hồi nhưng rồi cũng phát hiện ra có chuyện gì không đúng.

"Wonwoo, anh sao vậy?"

Cậu muốn gỡ tay anh ra khỏi mắt, thế nhưng chả hiểu Wonwoo lấy đâu ra nhiều sức lực mà cậu gỡ thế nào cũng không ăn thua. Dù Mingyu có muốn dùng nhiều sức hơn cũng không thể, cậu sẽ làm anh đau mất.

"Wonwoo trả lời em!" Cậu gằn giọng.

Anh vội vã lau nước mắt, lẳng lặng hít nước mũi ngược vào trong. Thế nhưng dù làm cách nào thì nước mắt vẫn cứ ứ đọng trên mi, và gương mặt đỏ bừng vì khóc không thể nào xua đi nổi.

"Chết tiệt!"

Mingyu nhân lúc Wonwoo lơ là mà cưỡng chế gỡ tay anh ra. Đập vào mắt cậu là một Wonwoo chật vật lau nước mắt mà nó cứ chảy hoài, tâm trạng bực dọc cũng theo đó xẹp xuống như quả bóng xì hơi.

Cậu bất lực buông thõng hai tay, nhìn chằm chằm anh một lúc, rồi bỗng dưng nghĩ ra cái gì mà cố nặn ra nước mắt, há miệng khóc còn to hơn cả anh.

Wonwoo đang cố lau nước mắt cũng bị cảnh này dọa cho quên khóc. Anh bất ngờ nhìn cậu cố tình vừa khóc vừa la át cả tiếng nức nở của anh.

"Kim Mingyu, suỵt, nhỏ tiếng thôi." Anh lao đến, lấy ống tay áo vụng về lau mặt cho cậu dù cho cậu chẳng nặn ra được bao nhiêu nước.

"Em không biết đâu, anh không khóc nữa em mới ngưng." Vừa bị nhắc nhở nhưng cậu vẫn cố gào mồm lên nói lí với anh, Wonwoo đau cả đầu nhưng thật sự là anh đã quên bẵng đi việc nửa phút trước mình còn ngồi đây thút thít.

"Được rồi được rồi, anh xin lỗi, anh không khóc nữa."

Cậu nâng đôi mắt ngập nước, thở ra, vươn tay đến lau đi gương mặt tèm lem của anh.

Wonwoo bị tập kích bất ngờ không kịp trở tay, chưa gì mà vai vế đã được đổi lại rồi.

Ngón tay cậu dịu dàng, xoa loạn trên mặt anh mà không làm anh đau xíu nào. Wonwoo nheo nheo mắt, yên ổn mặc cậu muốn làm gì thì làm.

"Em không quan tâm đâu, Wonwoo. Dù anh có làm vậy hay không."

Wonwoo chớp mắt nhìn cậu.

"Nhưng nếu anh cứ ôm mãi cái tâm tư vô lí đó, em mới là người đau hơn."

Mingyu bỏ tay xuống, cả người run run mãi mới nói được câu tiếp theo.

"Em là người không thể khiến anh yên tâm, làm anh cứ mãi lo sợ rằng em sẽ tổn thương."

Cậu ngừng lại, thêm một lần.

"Wonwoo, anh có thể tin em một lần nữa không?" Cậu nhìn anh, ánh mắt đen láy như nhuộm mực, không chút vẩn đục hay sợ hãi nào dám ở lại.

Anh ngơ ngác thả hồn theo ánh mắt ấy, chẳng biết từ khi nào đã gật đầu thật mạnh, không còn cảm giác mơ màng như đi trong làn sương nữa.

Wonwoo rơi vào một cái ôm thật chặt, mạnh mẽ và ấm áp.

Nắng vàng vương trên tóc, gió lay qua cửa sổ, trái tim như được lấp đầy.

Rột rột

Mingyu cố nén cười, trong khi ai kia đỏ bừng mặt chỉ muốn trốn quách đi cho xong.

Cậu nhanh chóng bắt lấy tay anh, cố nghiêm chỉnh nhoẻn miệng cười.

"Mình ăn sáng nha?"

Wonwoo thở dài, cũng từ bỏ việc bỏ trốn.

Anh cười, gật đầu.

"Được!"




/

chap sau là chap cuối òi :(


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC