Chap 28: Hội chợ hóa trang và chiếc xe bán đồ ăn lưu động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô lăng xoay vòng và những ngón tay tôi nhịp nhịp theo một giai điệu quen thuộc phát lên từ radio.



- Đã ba năm rồi đó, Wonwoo.



Tôi tự nhủ khi liếc nhìn tấm hình dán trên đầu cabin. Thật đáng tiếc khi tôi không có bất kì hình ảnh nào của anh, tất cả chỉ dựa vào trí nhớ và mấy cái hoa tay.

Sau khi anh bỏ đi, tôi sụp đổ hoàn toàn, cảm giác dường như cả thế giới đều đang quay lưng lại với mình. Đóng chặt cánh cửa, không mở ra với bất kỳ ai, với bất kỳ lý do gì. Cho tới khi Seungcheol phá cửa vào ngày thứ 60, anh tìm thấy tôi trong tình trạng không thể tồi tệ hơn, thất thần như kẻ vô hồn, râu ria không thèm cạo, không nói, không cười, bản thân thì không khác gì một linh hồn vất vưởng. Anh khuyên nhủ tôi, cho tôi một ảo tưởng rằng Wonwoo sẽ trở về một ngày nào đó. Nhưng ngày nào đó là bao giờ? Tôi không chờ được.

Hoshi cũng đã nói với tôi: "Wonwoo rất giỏi lẩn trốn, cậu ấy luôn biết cách để thế giới này lờ đi sự tồn tại của mình, cậu chỉ có thể gặp lại Wonwoo nếu đó là điều mà cậu ấy muốn. Giống như tôi, tôi không thể tìm được cậu ấy suốt 10 năm, cho tới khi cậu ấy gọi một cú điện". Tôi không phải là một người kiên nhẫn. 10 năm không có anh như Hoshi, tôi không thể tưởng tượng mình sẽ ra sao, sẽ biến thành cái thứ chết tiệt gì. Tôi phải đi tìm anh. Ít nhất là tôi có thể tự nuôi cho mình một hy vọng có thể gặp lại dáng hình quen thuộc trên một vệ đường nào đó, đang mua hoa quả, với nụ cười hạnh phúc trên môi. Mất thêm gần một tháng để tôi thoát ra khỏi tình trạng tồi tệ ấy và lên kế hoạch đi tìm thiên thần của mình.

Tôi bán nhà, mua một chiếc xe bán đồ ăn lưu động và rong ruổi trên từng khung đường khắp cả Hàn Quốc. Đồng hành cùng tôi là cô nàng Hạt Đậu mắc bệnh tiểu thư và cực kì ham ngủ.

Chiếc xe được tôi đặt tên là "Nhà của Hạt Đậu" và đương nhiên nó sẽ phục vụ cheeseburger như món chính không bao giờ thay đổi, ngoài ra còn một số món ăn kèm tùy vào thực phẩm chọn được ở từng mảnh đất mà tôi đặt chân tới.









Có lẽ tôi đã tính nhầm khoảng cách tới điểm đến tiếp theo, bởi vì ngay lúc này, đã gần 12 giờ đêm, và tôi chẳng biết mình đang ở cái nơi quái quỷ nào nữa. Đồng hồ xăng cũng đang dần chạm vạch E, cầm cự chưa chắc tới chục cây số. Mà tôi cũng không chắc phía trước có ngôi nhà, hay thị trấn nào để tiếp nhiên liệu hay không.

Tốt nhất nên để trời sáng rồi tính tiếp, hai mắt tôi đã gần như dính chặt vào nhau rồi. Một giấc ngủ đương nhiên sẽ giúp cho tinh thần tỉnh táo hơn và tiếp tục hành trình.

Ngay khi tôi đang kéo chiếc chăn lên người thì ở phía xa, một luồng sáng của đèn pha chiếu thẳng vào mắt tôi. Mừng hơn bắt được vàng, tôi vội vàng bấm còi, nhằm thu hút sự chú ý của tài xế bên kia.



- Chào cậu. – Người đó nhấc nhẹ cái mũ để chào, phong cách có phần hơi Mỹ. Bên cạnh anh ta còn có một đứa nhỏ đang ngồi im lặng, cúi gằm mặt, phụng phịu như đang bị mắng. – Cậu bị lạc đường sao?

- Vâng, anh có thể chỉ đường giúp tôi tới thị trấn gần nhất được không? Tôi cần tiếp nhiên liệu cho nó. – Tôi vỗ nhẹ vào đầu xe.

- Đi theo tôi. Gần đây có một nhà thờ, cậu có thể nghỉ lại đó. Sáng mai, tôi sẽ dẫn cậu vào thị trấn.

- Cảm ơn anh. Vô cùng cảm ơn anh.



Con đường được rút ngắn hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều. Chỉ chưa tới mười phút, chúng tôi dừng chân trước một nhà thờ lớn và cổ kính.

Tôi không có nhiều ấn tượng về nó vì bây giờ trời tối đen như mực và đôi mắt tôi đang cương quyết díu lại vào với nhau.



- Lần sau không được tự ý tách hàng ra nữa. Em có biết anh lo thế nào khi bỗng dưng em biến mất sau khi kiểm tra tất cả đã đọc xong lời cầu nguyện và lên giường.

- Em chỉ muốn giúp ba Bok chuẩn bị cho hội chợ ngày mai thôi.

- Lại cãi! Lần sau, anh sẽ không cho em đến trang trại chỗ ba Bok nữa.

- Không, đừng mà. Em biết lỗi rồi. Em sẽ không tái phạm nữa đâu. – Trông thằng nhóc mắt long lanh như cún con làm tôi chợt nhớ đến Mongmong. – Nhưng anh cũng thích đến chỗ ba Seokmin còn gì!

- Cái thằng nhỏ này. – Anh ta gắt nhẹ khi cậu nhóc đó nhắc đến một cái tên rồi chạy biến. – Chan, nhớ cầu nguyện trước khi đi ngủ. – Anh ta cố với theo nhưng nó đã đi khuất sau cánh cửa chính nhà thờ.

- Thằng quỷ này là nghịch nhất hội. Đáng lẽ tôi nên phạt nó. Anh ta quay sang nói với tôi bằng tôi giọng vui vẻ, chẳng hề tức giận. Có lẽ anh vẫn thương dù nó có ngỗ nghịch đến nhường nào. – Tôi sẽ sắp xếp chỗ ngủ cho cậu.



Chỗ ngủ của tôi gần lò sưởi, một chiếc chăn nhỏ nhưng dày và ấm, một cái gối mềm như xốp và một chiếc giường cót két nhưng bận tâm gì chứ, khi mà đặt lưng lên tôi đã ngủ thẳng cẳng tới tận sáng.









Tôi bị đánh thức bởi tiếng nháo nhác của đám nhóc đang chơi ngoài vườn. Làm nhanh vệ sinh cá nhân, tôi ra ngoài hít thở chút không khí trong lành của làng quê.

Lũ trẻ ở đây rất dễ thương, không ù ì dính chặt mắt vào điện thoại hay máy tính bảng như trẻ thành phố mà nô đùa với nhau, giúp nhau chuẩn bị những bộ quần áo đầy màu sắc. Mỗi lần làm sai hay không vừa ý chi tiết nào trên bộ đồ của bạn mình, bọn trẻ thường thốt lên "Lạy Chúa tôi". Rất thú vị! Những cô bé "thiên thần" có giọng nói nhẹ nhàng, thánh thót, chiếc mũi nhỏ nhắn nằm gọn trên khuôn mặt trắng hồng tròn trịa, mái tóc đen bóng chải áp sát vào đầu. Còn những cậu nhóc thì nghịch ngợm hơn, mải đùa nhau mà mãi chưa chuẩn bị được cái gì cho ra hồn. Tận hưởng cảnh đó, tôi cảm nhận thấy chúng như những thiên thần nhỏ có đôi cánh như các bức tranh treo bên tường của nhà thờ.



- Cậu dậy rồi đấy hả? Đợi tôi một lát, tôi đi thay đồ rồi dẫn cậu vào thị trấn. – Anh chàng hôm qua đi lại về phía tôi trong bộ dạng của người làm vườn với cây kéo lớn chuyên tỉa cành cây trên tay.

- Hôm nay ở đây có việc gì vậy? – Nhìn lũ trẻ đang hóa trang khiến tôi nổi hứng tò mò.

- Hôm nay thị trấn tổ chức hội chợ hóa trang, bọn nhóc thích lắm, cứ nhắc nó cả tuần nay. Anh có muốn tham gia không?

- Liệu có được không?

- Đương nhiên rồi. Càng đông càng vui mà. Hơn nữa, mấy đứa nhỏ chưa bao giờ được thấy xe tải bán đồ ăn đâu.

- Vậy thì, tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả.

- Nhanh lên đấy nhé, khi nào anh về thì tất cả phải chuẩn bị xong và chúng ta sẽ tới hội chợ. – Anh ta quay sang chỗ bọn nhóc, khum hai tay lại hét lớn.

- Dạ. – Âm thanh trong trẻo của những thiên thần lại lần nữa vang lên để đáp lại.









Dù chỉ là một thị trấn nhỏ nhưng không khí lại rất sôi động. Tôi không rõ những ngày thường có như vậy hay không, hay do vì hôm nay hội chợ hóa trang được tổ chức.

Sau khi đổ xăng, anh ta đưa tôi tới chợ để mua thực phẩm, chuẩn bị cho giờ bán hàng trưa nay ở buổi hội chợ. Nông sản mới hái, tôi thậm chí vẫn còn ngửi được mùi sương sớm trên những lá rau và hoa quả, mùi hơi đất ẩm trên những củ cà rốt và khoai tây. Hải sản hay thịt cũng đều là đồ tươi, mới đánh bắt và xẻ thịt.



- Tôi quên mất chưa hỏi tên anh. Tôi là Mingyu.

- Tôi là Jisoo.

- Trông anh không giống người vùng này.

- Đúng thế. Tôi đến từ Cali, tới đây du lịch và một lý do nào đó, tôi yêu mảnh đất này và quyết định ở đây dạy học cho những đứa trẻ ở nhà thờ.

- Anh có vẻ yêu chúng?

- Vậy cậu nghĩ tại sao chúng lại ở trong nhà thờ thay vì ở cùng với gia đình?

- Tôi nghĩ mình nên chuẩn bị cả đồ hóa trang nếu như tham gia lễ hội này. – Tôi chuyển chủ đề, tránh để cuộc đối thoại trở nên khó xử và bế tắc. – Cả Hạt Đậu nữa.



Tôi lôi hộp kim chỉ nhỏ đặt ngay ngắn trong ngăn kéo bàn bếp ra và may cho Hạt Đậu một bộ đồ hóa trang. Tôi sẽ biến tiểu thư thành một chiếc cheeseburger. Loáng một cái, tôi đã biến mấy mảnh vải mua được từ một tiệm may mặc trong thị trấn thành một chiếc áo choàng bánh kẹp. Chỉ có điều, chật vật lắm mới "khuyên nhủ" được cô mèo khoác nó vào. Còn tôi thì hóa trang thành Hoàng tử Bé, tôi nghĩ như vậy sẽ thân thiện và thu hút bọn trẻ hơn. Ai mà không thích nhân vật kinh điển này cơ chứ?



- Sao giờ này vẫn chưa chuẩn bị xong hả? – Trong khi đang sơ chế thì bên ngoài lại vang vọng tiếng của Jisoo.

- Em không biết nên mặc gì cả. – Chan gãi đầu, gãi tai, nhìn sang các bạn đã hóa trang đầy đủ, nào là thiên thần, nào là cô bé quàng khăn đỏ, nào là yêu tinh, rồi có bạn còn biến mình thành cây thông nữa.

- Anh cho em 3 phút. Hoặc thì ở nhà. Không hội chợ! Không ba Bok hay ba Seokmin gì hết!

- Ba phút còn chẳng đủ úp gói mỳ nữa là.



Nói là vậy, nó vẫn chạy vào trong và chính xác ba phút sau, Chan trở ra với bộ đồ như người du mục chăn cừu. Một mảnh vải len màu nâu được cắt lỗ tròn để chui đầu lên, đạo cụ là chiếc gậy chẳng biết lôi từ đâu ra, thế là xong. Công nhận, nhóc con này cũng sáng tạo phết đấy.









Hội chợ tập trung rất nhiều người, dường như cả thị trấn kéo đến đây vậy, người già, người lớn, trẻ con ai cũng háo hức mặc những bộ đồ tự chế, đi xung quanh các gian hàng mua bán và trò chuyện với nhau. Chỗ trò chơi như có nam châm, hút hết bọn nhỏ về phía ấy. Mấy bà nội trợ thì dạo qua những quầy thực phẩm tươi và trầm trồ khi được chiêm ngưỡng những loại rau củ khổng lồ như bí ngô, bắp cải. Tụm đàn ông thì dính chặt tại khu bán đồ đi săn và họ không ngừng khoe khoang về những chiến tích của mình. Nhàn nhã hơn là các cụ ông, cụ bà, chậm chạp di chuyển giữa hàng bán trà khô và những khay bánh quy mới nướng thơm phức.

Xe đồ ăn lưu động của tôi là điểm mới lạ nhất của hội chợ năm nay, đương nhiên lôi kéo không ít sự chú ý. Mặc dù "linh vật Hạt Đậu" quay ra ngủ tít trong ổ nhưng người dân vẫn kêu gọi nhau xếp thành hàng dài để mua những chiếc cheeseburger tuyệt hảo.



- Mua cheeseburger cho con đi, ba Bok. – Tôi nghe tiếng thằng nhỏ Chan ngay cạnh xe của mình, nó đang vòi vĩnh một quả cà chua... chính xác hơn là một người đang lọt thỏm trong bộ đồ hình quả cà chua khổng lồ, chỉ hở mỗi hai con mắt.

- Nhưng Jisoo sẽ không thích đâu.

- Jisoo bận chơi với các bạn con ở chỗ đập hoa quả của ba Seokmin rồi. Chúng ta không nói thì anh Jisoo không biết đâu. Đi! Đi mà! Nhá!

- Nhưng xếp hàng lâu lắm.



Quả thật, nếu xếp hàng như vậy, chắc phải 15 phút mới tới lượt. Cuối cùng, Chan cũng thuyết phục thành công quả cà chua lật đật di chuyển tới cuối hàng và nhích từng bước một.



- Cho tôi một chiếc cheeseburger.



Giọng nói rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Tôi vừa làm nhưng mắt lại dán chặt lên người con trai mặc đồ hóa trang kia. Thằng nhóc con đứng với không tới quầy nhưng lại gào hết sức băng cái giọng oanh vàng của mình "Chú ơi. Nhanh lên chú".

Hạt Đậu đột nhiên gắt lên, kêu meo meo liên tục, tôi nghĩ nó đang gắt ngủ bởi sự ồn ào nên không quan tâm lắm.

Đưa chiếc bánh cho vị khách, tôi vẫn không khỏi khúc mắc trong lòng, thật sự muốn nhìn mặt người kia.



- Đợi đã.







Nhưng người đó đi rất nhanh, thoáng cái đã tới phía rìa bên kia của hội chợ, còn tôi thì bị nhấn chìm trong những yêu cầu phục vụ của hàng dài người đang đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net