Chap 3: Kim Mingyu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Mingyu là con một của nhà tài phiệt lâu đời ở Hàn Quốc. Dù bản thân là nhà đầu tư nắm hàng tỷ đô nhưng cuộc sống vẫn theo đuổi ước mơ là người sáng lập công ty đào tạo người nổi tiếng.

Anh từ lâu đã nhận ra bản thân không thích những bạn nữ và chính điều đó đã khiến anh cùng gia đình có xung đột một thời gian rất dài.

Tuy nhiên, đối với một gia đình luôn đi theo sự tiến bộ của cuộc sống. Chẳng bao lâu họ vẫn chấp nhận, thế nhưng lâu lâu trong bữa ăn họ vẫn sẽ gián tiếp đề cập về việc xem mắt.

Thật ra trong gia đình anh, tất cả dường như rất trông đợi một đứa cháu. Họ khuyên rất nhiều nhưng đổi lại là sự lạnh nhạt của Mingyu.

Hôm nay cũng vậy, trong khi anh đang có tâm trạng rất tệ nhưng lại phải nghe lời khuyên của gia đình.

Anh đã rời khỏi nhà và đặt cho bản thân một phòng Vip tại khách sạn ở trung tâm.

Mingyu không ghét gia đình của mình nhưng vấn đề ở chỗ anh ghét bản thân của mình.

Anh không chỉ không có tình cảm với nữ giới càng khó nói hơn là vấn đề sinh lý của anh không giống bọn con trai khác.

Bản thân vật lớn giữa hai chân chỉ cương lên mỗi khi làm tình với nam nhân. Nhưng chưa bao giờ anh gặp được người nào anh có thể nói yêu cả.

Chỉ đơn giản anh cảm thấy kinh tởm những người từng lên giường với mình. Chưa một ai anh gặp khiến anh cảm thấy yêu thích nhưng anh vẫn giải quyết cơn tức giận của bản thân bằng dục vọng.

Mingyu đi lên lầu cao nhất của khách sạn, quá trình đến phòng 001 anh không bị ảnh hưởng bởi sự ổn ào từ những người tìm Wonwoo.

Vì là dãy phòng Vip nên không phải ai cũng lên đây được và thang máy Vip cũng dành riêng để đi đến phòng cao nhất.

Bước vào phòng, chân mày Mingyu có phần nheo lại. Trên thực tế đáng ra căn phòng phải tắt điện tất cả và phải có một người nữa đợi sẵn trên giường.

Nhưng hiện tại lại chẳng có ai mà phòng tắm lại bị bật đèn. Mingyu tâm trạng có chút tức giận vì mọi việc không như anh muốn.

Tay với lấy ly vang đỏ uống một hơi, anh bước đi đến căn phòng nhỏ nơi sáng đèn và tiếng xả nước.

Trong suy nghĩ anh dường như tưởng tượng được cảnh bản thân sẽ nắm đầu đối phương kéo vứt ra giường rồi hạ từng cú đấm như trời giáng lên người nó.

Tuy nhiên, mọi chuyện đã không như anh nghĩ. Vừa nhìn đến ngũ quan đối phương cổ họng anh như lên men khó chịu.

Cậu từ khi vào phòng vẫn không cởi đi bộ đồ ngọt ngào ấy. Vì bị bỏ thuốc cơ thể nóng như lửa đốt, cậu chỉ biết gập người tắm dưới nước lạnh.

Khi phát hiện có người đến, cậu đã rất sợ nhưng khi phát hiện người đến là giám đốc công ty cậu. Cậu đã bật khóc!

Cậu biết anh không nhớ cậu là ai, nhưng cậu rất nhớ anh.

Cậu thích thầm anh từ khi cậu xin làm công việc quản lý cho Hoshi và vô tình gặp được anh. Chỉ là cậu đoán anh sẽ không thích cậu, sẽ không chấp nhận con người cậu. Đó là lý do cậu chưa bao giờ để anh thấy cậu.

Nhưng lúc này đây anh đang đứng trước mắt cậu, chắc là nhớ quá nên mơ rồi!

Mơ tại sao chân thật vậy? Cậu tự hỏi, cậu cảm nhận bàn tay lớn ôm lấy cậu, cậu lờ mờ thấy được khuôn mặt soái khí đấy.

Mingyu từ lúc nhìn thấy cậu, trái tim đã phát động kịch liệt. Bên dưới là chướng đến căng cứng khó chịu.

Anh chưa bao giờ đối diện với bạn tình của mình mà cảm thấy yêu thích cùng cảm giác cả. Anh đặt cậu trên giường cúi người nhìn ngắm khuôn mặt đỏ ửng của cậu.

Đẹp thật! Anh cảm thán, đối phương đẹp còn hơn mấy cô gái anh từng thấy. Quan trọng hơn đối phương còn là nam.

Là cực phẩm sao? Tại sao bây giờ anh mới được gặp cơ chứ? Khóc cũng đẹp, tiếng rên ấy càng êm tai lạ thường.

"Ngoan, không khóc! Anh sẽ nhẹ mà. Là em tự chuốt thuốc mình sao?"

Tông giọng trầm nhẹ nhàng thủ thỉ khi hạ môi hôn lên mí mắt cậu. Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi tay xinh đẹp ấy đặt lên ngực mình, tay còn lại ngọt ngào chạm vào tóc cậu vào má cậu.

Cậu nằm trên giường êm vì nóng rát nên cứ một lúc lại nấc lên, đối diện liều thuốc quá mạnh chưa thể thích nghi được khiến cậu rất đau, cơ thể yếu ớt chưa từng trải qua những chuyện này làm cậu khóc rất nhiều.

Wonwoo lắc đầu để trả lời cho câu hỏi của Mingyu. Thấy vậy Mingyu có phần ngạc nhiên, anh bình tĩnh ôm lấy cậu, hôn khắp mặt cậu. Môi anh chạm đến đâu nơi đó của Wonwoo có phần dịu bớt.

Cảm nhận người trong lòng run rẩy vì lo lắng, lại khóc nấc lên vì đau đớn của thuốc. Mingyu có phần yêu thương, dịu dàng trong từng cử chỉ của mình.

Anh hiểu ra cậu không phải là người đáng ra đêm nay phải bị dằn vặt bởi anh. Mà chỉ là một tiên tử bị kẻ xấu hãm hại và vô tình gặp được anh.

Mingyu nghĩ đến đối phương đêm nay sẽ dành cho mình, anh có chút hạnh phúc vì may mắn.

Nghĩ đến đó, anh thầm nhủ sẽ nhẹ nhàng sẽ trân trọng cậu. Để đến mai cậu sẽ không cảm thấy nhục nhã hay đau đớn mà hận anh.

"Bảo bối, cho anh nhé? Em làm anh say chết mất!"

Mingyu hôn đến cằm, tha thiết hương nhẹ nơi cổ trắng ngần. Buộc miệng nói những lời đến bản thân còn khó tin. Đôi mắt anh nóng lên, một mực dán vào cơ thể cậu.

Muốn yêu thương cậu, độc chiếm cậu, càng khao khát làm cậu phải nức nở gọi tên anh.

Trong mơ màng Wonwoo nghe được lời ngọt ngào bên tai. Đôi mắt cậu hiện vẫn khóc vì đau đớn, cậu nhẹ gật đầu vì cậu cảm thấy đối phương không mạnh bạo với mình. Cậu cảm nhận được sự trân trọng qua từng cách anh ôm hôn cậu.

Wonwoo khó khăn mở môi: "Đau.. em đau"

Mingyu từ đầu đến cuối chưa từng rời mắt khỏi cậu, đương nhiên dù thanh âm có yếu ớt nhưng anh vẫn nghe đến sụi tim.

Anh nở nụ cười, biết được cậu dù đau vì thuốc nhưng vẫn ý thức được mọi chuyện.

"Cho anh nhé!"

Thấy biểu hiện gật đầu đáng yêu của cậu, anh cởi từng cúc áo cậu, lặp lại lời năn nỉ. Có thể nói anh chưa bao giờ kiên nhẫn với bạn tình của mình như lúc này.

Dáng vẻ mảnh khảnh đáng yêu như con mèo đáng thương làm anh muốn thuận theo cậu.

Nước da trắng của cậu lộ đến đâu anh lại hôn đến đấy. Mọi chuyện đều nhẹ nhàng đến khi cơ thể cậu trần trụi.

Nhờ cái ôm an ủi của anh, Wonwoo đã dần đỡ đau hơn và bắt đầu thích nghi với liều xuân dược.

Trong khi anh cởi bỏ bộ đồ vướng víu trên người, Wonwoo dù khó chịu nơi cô bé bên dưới nhưng vẫn lo lắng anh kinh tởm cậu.

Cậu ngồi dậy co người kính mít, đến khi Mingyu lộ con hàng lớn ấy ngẩn đầu nhìn cậu. Cậu vẫn không động đậy.

Anh có chút khó hiểu nhưng không tức giận như bao lần, anh nhìn cơ thể của cậu mà kích thích đến tê người.

Chỉ là Mingyu nhận ra vấn đề, cậu không dám nhìn anh như khi nãy. Cậu càng là kiềm chế dục vọng không muốn làm việc đó với anh.

Nếu không phải là cậu có lẽ anh đã sôi máu và mất kiên nhẫn mất, nhưng đó là cậu.

Anh đã suy nghĩ cậu sợ và anh không muốn cậu sợ, chính vì thế giờ phút này anh như một con người khác vậy.

Kiên nhẫn lên giường ôm lấy cậu từ sau lưng, cảm nhận hơi ấm cậu ngẩn đầu nhìn anh.

Hai đôi mắt nhìn nhau, Mingyu nhẹ cười ôm lấy cơ thể mịn màng của bé mèo Wonwoo đang thút thít.

"Đừng lo, anh biết chuyện này đối với em rất khó. Nếu em không muốn, anh cũng sẽ chấp nhận kiềm chế, nhưng em là bị chuốc thuốc. Và thuốc này nếu không làm sẽ hại cơ thể em mất. Nên.. đừng sợ, anh nhẹ với em được chứ?"

Thấy đối phương thật khác với tưởng tượng của mình, trong ý thức của cậu. Sẽ không có tên con trai nào kiên nhẫn trong chuyện này, họ sẽ ép bức cậu thoả mãn họ.

Ánh sáng phòng tắm rất sáng chiếu lên cơ thể cả hai, có thể thấy rõ nét mặt đang suy nghĩ trong khốn khổ.

Đôi môi đỏ đỏ ấy khàn khàn nói: "Nhưng em không giống những con trai khác, anh sẽ kinh tởm"

Thanh âm tuy nhỏ yếu ớt nhưng Mingyu vẫn nghe được tất cả. Anh có chút ngờ ngợ, tay không yên phận luồng vào khe đùi cậu.

...

Mê bé mèo Wonu nhiều nhắm(⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠❤
Tuy trong SVT tớ biết Wonu cuối cùng nhưng tớ lại Bias cậu không thay đổi được. Có thể nói là lọt hố không thoát ra được luôn.

Bên cạnh đó hôm nay là ngày vui.
Chỉ muốn nói đơn giản đó là..
"Happy Birthday, Wonwoo:33"
(⁠つ⁠≧⁠▽⁠≦⁠)⁠つ17-7-2023. Chúc các bạn đọc giả ngày mới vui vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net