Part 10. (Ending)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng thời gian chờ đến thứ Sáu thật ngột ngạt. Ở chỗ làm, chân Wonwoo luôn nhịp nhịp, ngón tay thì luôn táy máy nghịch ngợm. Soonyoung kè kè bên anh suốt 24/7, hỏi liệu cậu ta có thể đi cùng được không. Jihoon thì không thể hiện quá nhiều, nhưng cậu ấy cũng đang hào hứng với chuyện này.

Anh nhịp chân liên tục cho đến sáng thứ Sáu, khi nhịp chân trở nên run rẩy và Joshua đã ngước nhìn đầy lo lắng, hỏi anh liệu có ổn không. Mọi chuyện đều ổn, chỉ là lo lắng thôi, Wonwoo trấn an tất cả những người hỏi thăm anh.

Wonwoo không thể nghĩ đến điều gì khác suốt cả tuần. Mọi công việc và những cuộc trò chuyện của anh đều chỉ như tiếng vo ve bên tai, làm nhiễu tiếng tim anh đập thình thịch. Mỗi khi lơ đễnh, anh lại nhẩm trong đầu tuyến đường từ căn hộ của mình đến công viên, tuyến đường anh đã đi rất nhiều lần trước đây. Cuộc gặp này lấp đầy hết mọi phần tỉnh táo trong tâm trí của anh, vẽ ra hàng ngàn kịch bản về cách mọi thứ có thể diễn ra. Rất nhiều tình huống ngượng ngùng và khó xử liên tục xuất hiện và xâm nhập vào những giấc mơ ban ngày của anh, càng làm đôi tay Wonwoo thêm run rẩy. Anh tự hỏi liệu MG có lo lắng như vậy không, có lẽ còn nhiều hơn thế, vì chính cậu là người đã đưa ra lời đề nghị.

Khỉ thật, xin lỗi, Mingyu. Mingyu Mingyu Mingyu.

Mingyu không hề rõ chỗ nào trong Highland Park, nhưng Wonwoo đoán đây là cách tốt nhất để cậu nói ra địa điểm mà không cho cả thành phố biết. Anh đến đó lúc 7:50, rồi đi vòng quanh công viên với tiếng tim đập thình thịch. Chờ đợi để gặp một người mà anh không biết.

Ít nhất thì hôm nay cũng là một ngày đẹp trời để chờ đợi. Vì là buổi tối nên công viên khá vắng vẻ. Một vài người dắt chó đi dạo, một vài người chạy bộ, nhưng không gian vẫn khá yên tĩnh. Bầu trời xanh thẫm và không mây, có một làn gió nhẹ làm xào xạc lá của những tán cây cao. Cái lạnh len lỏi trong không khí, nhưng Wonwoo được bảo vệ bởi chiếc áo khoác dày. Anh sẽ ổn thôi.

Anh nở một nụ cười nhỏ với tất cả những người đi ngang qua, cố gắng giao tiếp với họ bằng mắt, nhưng dường như không có ai trong số họ tìm anh. Wonwoo cố tình đi chậm lại, nhưng điều đó dường như không có ích gì. Một nhóm sinh viên mang theo túi đồ từ cửa hàng rượu làm anh bật cười. Anh có thể đọc họ như một cuốn sách, biết chính xác họ là ai và họ đang làm gì chỉ với một cái nhìn. Giá mà ai ở đây cũng dễ nhìn thấu như vậy, công cuộc tìm kiếm có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Anh tự hỏi mình có nên quay trở lại. Nghe hợp lý hơn chứ nhỉ? Gặp nhau ở cổng vào. Đúng, đó là một ý hay. Wonwoo quay đầu và đi bộ ngược lại con đường anh đã đi. Có lẽ cậu ấy đã chờ ở đó rồi. Hoặc có lẽ cậu ấy không ở cổng này mà là một cổng khác, hoặc là-

Một tiếng click kéo Wonwoo ra khỏi suy nghĩ. Anh dừng lại, quay sang phải và bắt gặp một chiếc máy ảnh đang hướng về phía anh. Chiếc máy ảnh che khuất khuôn mặt của người cầm, nhưng đó là một người đàn ông. Người này có một chiếc túi đeo dài qua thắt lưng và một chiếc áo khoác da màu nâu không kéo khóa. Người đàn ông cao ráo, mái tóc nâu bù xù nhưng Wonwoo không cần phải ghép lại mọi thứ nữa. Anh đã biết mình đang nhìn ai.

Nhưng rồi người đàn ông đưa máy ảnh xuống khỏi khuôn mặt và chết tiệt! Wonwoo ước gì cậu ấy không đẹp trai đến vậy. Điều đó thực sự làm mọi thứ rối tung lên với anh. Đôi mắt nâu sẫm, làn da rám nắng, chiếc mũi sắc nét. Cậu mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt của Wonwoo và hàm răng trắng lộ ra. Dù đã mơ mộng cả tuần nhưng Wonwoo không bao giờ có thể nhìn thấy khuôn mặt đó trong mơ.

Mingyu bước tới, cầm máy ảnh bằng một tay khi đang băng qua lối đi, cho đến khi cậu đối diện với Wonwoo. Anh cắn môi khi nhận ra sự chênh lệch chiều cao của họ. Mingyu vẫn giữ nguyên nụ cười tươi sáng, khoé miệng kéo rộng và Wonwoo cũng mỉm cười đáp lại, trái tim anh như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực. Công viên xung quanh họ vốn đã rất yên tĩnh, nhưng lúc này thì im lặng đến chết chóc.

"Làm sao cậu biết đó là tôi?" Wonwoo phá vỡ sự im lặng với một câu hỏi lắp bắp.

"Tự nhiên tôi cảm thấy vậy thôi." Mingyu trả lời, chất giọng ấm áp và trầm thấp. Chỉ một câu nói mà Wonwoo cảm thấy như đang được bao bọc trong sự lãng mạn ngọt ngào. Có lẽ đó chỉ là do chất giọng của cậu ấy thôi.

Wonwoo hít một hơi sâu. "Wonwoo. Jeon Wonwoo, ý tôi là, Wonwoo Jeon, ý tôi là-"

"Mingyu." Cậu cười lại. "Rất vui được gặp anh... Wonwoo."

Wonwoo không lãng phí một giây nào để hỏi làm sao Mingyu biết anh là ai mà không cần hỏi, anh không có trang phục hay món đồ nào thực sự tiết lộ về bản thân. Suy nghĩ duy nhất anh cất lại là bức ảnh của anh trong máy ảnh của Mingyu. Thay vì hỏi tiếp, anh đưa tay trái ra, và với một nụ cười thích thú, Mingyu cũng đưa tay ra và bắt tay anh.

Cậu rút tay lại để gãi sau đầu, cười khúc khích. "Chết tiệt, thật là... chết tiệt." Wonwoo nhận ra, dường như cùng lúc với Mingyu, rằng anh không tưởng tượng được việc bọn họ có thể đi tới bước này.

"Tôi biết, đúng không?" Wonwoo bật cười, cố gắng giũ bỏ sự căng thẳng trên khuôn mặt.

Họ bước đi cùng nhau và Wonwoo khẽ cúi đầu, mỉm cười trước điều này. Con đường hai người đi chỉ được chiếu sáng bởi đèn đường xung quanh công viên, bởi mặt trăng đã bị che khuất bởi những đám mây đen.

"Cậu cao hơn tôi nghĩ." Anh mở lời, quay sang một bên để bắt gặp đôi mắt Mingyu cũng đang dõi theo mình. Anh nghĩ rằng sẽ mất một thời gian để quen với sự đẹp trai của Mingyu.

"Tôi đã nói với anh rằng tôi cao mà." Mingyu nhướng mày, cười nhếch mép.

"Ừ, nhưng vốn tôi cũng là một người cao rồi. Không ngờ..." Wonwoo chỉ từ đầu đến chân Mingyu. Wonwoo phải hơi ngước lên một chút để gặp ánh mắt của Mingyu, và anh ghét việc bản thân mình thích điều đó đến mức nào.

Mingyu bật cười, giọng cậu cao hơn khiến cho nụ cười trở thành tiếng khúc khích nhỏ. "Tôi biết tôi sẽ cao hơn."

"Cậu im đi." Wonwoo nhếch mép đáp trả, khiến nụ cười của Mingyu càng rộng hơn. Những chiếc răng nanh bắt đầu hiện ra và Wonwoo phải quay đi trước khi hai má anh ửng đỏ. Anh tự hỏi Mingyu đã phải di chuyển bao xa để đến đây, anh tự hỏi nếu-

"Cậu đã ăn tối chưa?" Wonwoo hỏi, và Mingyu lắc đầu. Anh cười nhếch mép, đọc được sự nhẹ nhõm trong mắt cậu. Anh cắn môi cố giấu đi nụ cười. "Biết chỗ nào ăn ngon gần đây không?"

"Anh đã ăn chưa?" Mingyu hỏi, đồ ăn sẽ là một khởi đầu tốt. Wonwoo lắc đầu, sự nhẹ nhõm tràn ngập trong lồng ngực với câu hỏi quen thuộc. Một câu hỏi anh thường được nghe sau một ngày dài từ cô, chú và đôi khi là bạn học đại học cũng đã đi một quãng đường xa như Mingyu. Một câu hỏi về bữa ăn, cũng là một mong muốn được chăm sóc đối phương. Câu hỏi này chắc chắn quen thuộc với Mingyu hơn, Wonwoo biết điều này vào khoảnh khắc đôi mắt Mingyu dường như sáng lên khi anh ấy lắc đầu thay cho câu nói 'không'.

"Thực ra tôi đã được gợi ý một chỗ ăn ngon gần đây." Wonwoo dẫn đầu. "Hôm nay là một ngày đẹp trời đấy, cậu muốn mua gì đó và quay lại đây không?"

Mingyu cười. "Anh dẫn đường đi."

Họ đi đến một băng ghế trống, cùng ngồi nhai bánh mì của mình, với hai lon Coke để giữa hai người. Cùng bước vào quán cà phê, cùng đặt món khi đang đứng cạnh nhau thực sự là một khoảnh khắc kỳ lạ. "Tôi nghe nói món thịt bò hun khói rất ngon", Wonwoo nói với người đàn ông đang đứng ngay bên trái mình, thay vì gửi một email và chờ đợi suốt một tuần. "Chắc rồi, tôi sẽ chọn món đó" Mingyu nói với người phục vụ, và đột nhiên cuộc sống trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

"Không, không, tôi đã có những người bạn tốt ở thành phố này. Tôi luôn là một phần của hội bạn đồng nghiệp, hay kết bạn qua những người bạn khác và... yeah, thế đấy." Mingyu gật đầu với Wonwoo, dùng khăn ăn chấm vào má.

"Nghe tuyệt mà." Wonwoo cắn một miếng bánh mì của mình. "Không đâu, cậu thật sự tuyệt mà. Tôi mừng vì cậu đã gặp được những người tốt ở đây."

"Tôi đã gặp." Mingyu gật đầu, nhìn ra xa. "Mà không, giờ đây cũng tốt lắm."

Wonwoo đùa đánh nhẹ vào vai cậu. "Cậu nói như thể cậu mới đến đây vậy, cậu đã sống ở đây cả năm rồi."

"Tôi biết, tôi biết." Mingyu cười. "Nhưng đây đúng ra là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tôi cảm thấy như tôi cần kể lại mọi thứ với anh."

Wonwoo nhìn cậu, một làn gió thoảng qua khiến anh hơi rùng mình vì lạnh. "Tôi đã biết mọi thứ về cậu, Kim Mingyu." Đúng vậy, Wonwoo cảm thấy như anh đã biết rất nhiều về chàng trai xa lạ đang ngồi bên cạnh mình, khuôn mặt mới mẻ nhưng trái tim quen thuộc. Anh có thể hỏi những câu hỏi xã giao cả đêm nhưng anh biết tất cả câu trả lời, biết họ chỉ đang cố gắng vượt qua các bước truyền thống để kết bạn, dù họ đã làm điều đó rồi.

Mingyu gật đầu, nhướng mày. "Ồ thật sao? Nói đi."

Wonwoo đảo mắt. "Order cà phê của cậu, công việc của cậu, mức độ cậu ghét chuyến tàu A. Còn gì nữa...?" Anh ấy nhún vai. "Loại phim máy ảnh của cậu..."

Mingyu ngắt lời, nghiêng đầu. "Là loại nào?"

"Gì cơ?"

"Loại phim máy ảnh của tôi." Đôi mắt của Mingyu ấm áp và thư thái, và Wonwoo nhận ra họ không cần phải đi qua các bước làm quen đó nữa.

Wonwoo suy nghĩ, mắt nhìn lên. "Kodak Portra 800."

"Chính xác." Hai mắt Mingyu mở to trong một giây ngạc nhiên, rồi khuôn mặt cậu dịu lại, nhìn sâu vào mắt Wonwoo.

Thật điên rồ khi nghĩ rằng, một email trong lúc cười say sưa trên sàn nhà tắm đã dẫn anh ấy đến đây, nhìn vào mắt một người bạn lần đầu tiên gặp mặt. Biết về điệu cười hay dáng đi của người này, biết nhiều hơn những gì một tờ giấy có thể kể. Đó không phải một chuyện thường xuyên xảy ra với Wonwoo.

Mingyu kéo anh ra khỏi suy nghĩ, cười nhếch mép. "Tại sao anh lại nhìn chằm chằm vậy? Tôi hấp dẫn hơn anh nghĩ chứ?"

Wonwoo đông cứng, trước khi nghẹn giọng cười. Tay anh đặt trên khoảng trống duy nhất còn lại giữa họ, chạm vào mép đùi của đối phương. "Không, chỉ là... thật kỳ lạ khi ghép khuôn mặt của cậu với những bức thư."

"Kỳ lạ theo cách tốt chứ?" Mingyu vô tư dịch lại gần hơn, và Wonwoo cắn môi cố gắng để không cười.

"Chắc chắn là theo cách tốt." Anh quyết định chẳng che giấu nụ cười nữa.

Mingyu cười lại, nhìn anh từ đầu đến chân một lượt, rồi quay lại nhìn công viên. "Ừ, đúng vậy."

Wonwoo lấy điện thoại ra và gần như nhăn mặt khi nhận ra thời gian. Họ đã ngồi ở đây lâu đến thế sao?

"Này, cậu có muốn gặp Nyangie không? Tôi sống cách đây không xa và cậu thậm chí còn chưa biết cô nhóc trông như thế nào." Anh hắng giọng, hy vọng lời gợi ý này không quá đường đột. Nhưng anh không thấy có cách nào khác để kết thúc đêm nay, khi Wonwoo cuối cùng cũng gặp người là lý do khiến anh đến đây.

Quả nhiên. Mingyu há hốc miệng cười, đặt tay lên ngực. "Anh đùa à? Tất nhiên tôi muốn gặp Nyangie, vinh dự của tôi đó."

"Được rồi." Wonwoo đứng dậy, phủi vụn bánh trên đùi và đưa tay về phía Mingyu đang ngồi trên băng ghế. "Đi thôi."

Chết tiệt, sao cậu ta phải đẹp trai đến vậy? Điều này thực sự làm phức tạp mọi kế hoạch của Wonwoo về việc biến mối quan hệ này thành một tình bạn bình thường. Giờ đây, nó đã nghiễm nhiên trở thành tình bạn, nhưng với một chút tán tỉnh và rung động từ phía anh sẽ chỉ mang lại rắc rối. Wonwoo đang tự kiểm soát bản thân khá tốt, anh có tiếng trong nhóm bạn về việc luôn tự làm mình xấu hổ trước người mà mình thích, trở thành người dễ đoán nhất. Anh dường như đang giữ mặt mũi mình khá tốt ở đây, cho đến giờ.

Không có sự ngượng ngùng nào theo họ xuống tàu điện ngầm. Họ ngồi cạnh nhau khi trò chuyện, tiếng cười của họ vang vọng khắp toa tàu trống rỗng. Đường phố lờ mờ ánh sáng khi họ đi bộ về nhà Wonwoo, vai thỉnh thoảng chạm vào nhau khi họ lắc lư. Wonwoo sẽ ngạc nhiên về mức độ thoải mái mà bản thân đang cảm thấy, nhưng anh lại không nghĩ về cảm xúc của mình. Anh không nghĩ về bất cứ điều gì. Anh chỉ tập trung nói chuyện với Mingyu.

Họ đến căn hộ của Wonwoo và Nyangie chào anh khi họ bước vào bằng một tiếng meo the thé, và toàn bộ chiều cao 1m87 của Mingyu hạ xuống sàn để chào cô nhóc. Cả hai cởi giày ở lối vào chật chội của nhà Wonwoo, và anh đảo mắt bước đến nhà bếp, làm đồ uống trong khi để một người một mèo làm quen với nhau.

"Đừng tin vào tiếng kêu của nó, con nhóc này đã được cho ăn rồi." Anh nói vọng ra hành lang trong tiếng meo meo háo hức của Nyangie. Mingyu bước ra, Nyangie quấn đuôi quanh chân cậu và theo sau từng bước. Có gì đó nhói lên trong ngực Wonwoo.

"Tôi nghĩ cô nhóc thích tôi," Mingyu cười khúc khích, cúi xuống vuốt đầu Nyangie. Con mèo kêu lên, đưa móng vuốt lên đáp lại sự nhiệt tình của cậu.

"Nó chỉ đói thôi. Lúc nào nó cũng như vậy." Wonwoo lắc đầu. "Tôi làm chocolate nóng đây, ngoài trời lạnh mà."

"Phải rồi." Mingyu nhận cốc từ tay Wonwoo với một nụ cười biết ơn và cái gật đầu nhẹ. Wonwoo dẫn cả hai đến ghế sofa. Nyangie theo sau họ, chọn nằm gối đầu trên đùi của Mingyu, kêu hừ hừ với cậu. Wonwoo cố giấu sự ghen tị của mình bởi Nyangie hiếm khi chịu ngồi trên đùi anh.

Mingyu đặt cốc xuống chiếc bàn cà phê nhỏ, lấy máy ảnh ra khỏi túi. Cậu nghịch nó một chút, nhấn nút và xoay các nút điều chỉnh theo cách mà Wonwoo cũng không dám hiểu, rồi chĩa máy ảnh vào Nyangie, chụp từ nhiều góc độ, đưa kính ngắm lên mắt rồi giữ máy ảnh ngay dưới mũi Nyangie. Cậu búng tay và nói giọng trẻ con để Nyangie nhìn theo hướng nhất định, và Wonwoo nhìn theo với một nụ cười thích thú.

"Tôi có thể xem ảnh không?" Anh hỏi, nghiêng qua thân mình Nyangie để nhìn vào khung hình máy ảnh.

"Hôm nay tôi dùng máy ảnh phim, nên tôi sẽ cho anh xem khi tôi rửa phim xong. Tôi cũng chụp vài bức ở công viên nữa."

Wonwoo cười. "Tôi thấy rồi. Cậu chụp một bức của tôi."

"Tôi biết. Tôi rất háo hức để xem bức đó." Mingyu cười nhếch mép, cất lại máy ảnh. "Tôi cũng vậy." Wonwoo cười, đặt tay lên Nyangie giữa hai người.

Wonwoo bật tất cả các đèn và cả dây đèn trang trí khi anh làm đồ uống, ánh sáng vàng ấm áp mà anh yêu thích dần bao trùm cả căn hộ. Bên trong nhà không có quá nhiều đồ trang trí cá nhân, nhưng anh vẫn cố gắng biến nó trở nên ấm cúng và thoải mái nhất có thể. Khi nhấp một ngụm đồ uống nóng, vuốt ve Nyangie một cách điềm tĩnh, anh quan sát Mingyu đang nhìn ngắm quanh phòng, sau đó mắt anh lướt qua cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy cảnh đêm của khu Queens.

"Anh sinh ra ở thành phố nào vậy? Ở Hàn Quốc ấy." Mingyu bất ngờ hỏi, quay lại nhìn anh.

"Changwon." Wonwoo nhấp một ngụm. "Tôi có những ký ức mờ nhạt từ khi còn nhỏ, và tôi đã đến thăm ông bà vài năm trước. Nhưng chỉ là để thăm họ thôi, không đi tham quan gì cả." Anh quay sang Mingyu. "Còn cậu thì sao?"

"Anyang. Không gần anh lắm." Mingyu gõ nhẹ các đầu ngón tay lên chiếc cốc sứ của mình.

Wonwoo thở dài. "Không, không gần chút nào."

"Tôi thật sự nhớ nơi đó. Tôi nhớ bố mẹ. Chênh lệch múi giờ lớn quá, chúng tôi phải lên lịch gọi Facetime trước." Mingyu thở dài. "Có lẽ cuối năm tôi sẽ về lại đó. Hy vọng vậy."

"Điều đó thật tốt! Cậu nhất định phải kể cho tôi nghe về chuyến đi đó." Mingyu cười khẩy. "Tôi vẫn phải viết thư cho tờ báo à?"

Wonwoo cười. "Tôi nghĩ chúng ta đã đi xa đến thế này rồi, cậu có thể có số điện thoại của tôi." Anh quay lại, và Mingyu đang cười như mèo vớ được cá.

"Thành thật mà nói, tôi không có nhiều cảm giác gắn bó với nơi đó. Tôi gần như không còn nói được tiếng mẹ đẻ nữa. Nhưng đó vẫn là nhà, đúng không?" Mingyu gật đầu đáp lại anh. "Tất cả những câu chuyện mà bố mẹ tôi kể, tất cả bạn bè tôi từng sống ở đó... Tôi muốn tìm hiểu thêm về tất cả."

"Ừ, điều đó sẽ thú vị lắm."

"Có lẽ chúng ta có thể cùng đi một ngày nào đó." Wonwoo đề nghị, bỏ qua việc anh không có tiền để đi bất cứ đâu vào lúc này, chưa nói đến năm nay. Và cũng rằng đây là một lời mời cực kỳ táo bạo mà anh có thể nói ra.

Nhưng Mingyu chỉ mỉm cười. "Ừ, có lẽ chúng ta có thể." Cậu dịch lại gần Wonwoo không hề có chút giấu diếm. "Tôi sẽ chỉ cho anh nhiều món ăn ngon. Không cần phải gợi ý cho tôi, tôi có thể dẫn anh đến tất cả những nơi tuyệt nhất."

Wonwoo nhướn mày. "Ồ thật sao?"

"Anh đang đánh giá thấp tôi à?" Mingyu cười khẩy. "Quán bibimbap mà anh kể cho tôi vài tháng trước, phía trên tiệm bánh Trung Quốc ấy?" Wonwoo gật đầu. "Nó ngon đấy, nhưng tôi biết một chỗ ngon hơn. Trong một con hẻm nhỏ ở Yeonnam-Dong. Không hề xuất hiện trên mạng, không nổi tiếng, chỉ có khoảng năm bàn trong quán thôi" Một cách đầy khoan khoái, cậu đảo mắt và hôn các ngón tay của mình. "Nhưng nó thật sự là, ugh, tuyệt nhất."

"Nghe có vẻ ngon." Wonwoo mỉm cười, chìm vào ghế sofa. "Còn gà rán thì sao? Chỗ nào ngon nhất, đặc biệt nhất?"

"BHC." Mingyu trả lời thẳng thừng, và Wonwoo cười, che mặt bằng một tay. "Sao? Nó ngon mà!" Mingyu than thở giữa tiếng cười của anh, hai má đỏ ửng.

"Ừ, ừ, tôi tin cậu."

Mingyu thả chìm thân mình vào ghế sofa. "Anh có muốn ra ngoài ăn tối vào ngày mai không?"

"Chưa chán tôi à?" Wonwoo cười khẩy, chấp nhận bầu không khí tán tỉnh mà Mingyu đã tạo ra. Có lẽ cậu luôn như thế này.

"Không bao giờ," Mingyu lắc đầu. "Chỉ cảm thấy chúng ta cần gặp gỡ, cần đi tới tất cả những nơi này cùng nhau."

"Chẳng lẽ chúng ta chưa làm vậy sao?" Wonwoo hỏi, đặt cốc xuống bàn. "Tất cả những nơi chúng ta đã đi, những nơi chúng ta đã gợi ý cho nhau, chúng ta về cơ bản đã đi cùng nhau, chỉ là, không cùng lúc." Anh dừng lại một chút, ngước nhìn lên Mingyu đang yên lặng cắn môi. "Chúng ta đã nghĩ về nhau, đúng không?"

"Tôi chắc chắn đã làm thế." Mingyu nhún vai, giọng thấp. Wonwoo nuốt khan, và Mingyu tiếp tục. "Tôi biết anh kể cho tôi mọi thứ về những nơi đó, nhưng tôi vẫn đi khắp nơi nghĩ về lý do tại sao anh lại thích những nơi này, tại sao anh muốn chia sẻ chúng với tôi." Bầu không khí xung quanh họ càng trở nên mãnh liệt hơn khi cậu tiếp tục. "Nó giúp tôi hiểu về anh, theo một cách nào đó."

"Đó...không phải là ý định thực sự của tôi." Wonwoo nhíu mày. Mingyu mỉm cười. "Đó là những gì đã xảy ra."

Wonwoo ngồi dậy, đưa tay vuốt tóc. "Cậu còn nhớ quán cà phê tôi gợi ý cho cậu vài tuần trước ở Queens với các đám mây trên tường không?"

"Quán cà phê của bạn anh phải không?" Mingyu gật đầu.

"Jihoon, đúng rồi." Wonwoo gật đầu. "Cậu đã nói gì với cậu ấy? Cậu ấy nói với tôi là đã nói chuyện với cậu, nhưng không cho tôi biết gì cả." Anh nhấn mạnh.

Mingyu mỉm cười nhỏ nhẹ. "Tôi đã nói với anh ấy là tôi sợ... khi gặp anh." Cậu chống tay làm điểm tựa cho đầu mình và xoay người, cả cơ thể quay về phía Wonwoo. "Sợ sẽ lúng túng, hoặc hành động kỳ lạ, hoặc anh chính là vị biên tập đã đóng vai để đùa giỡn suốt thời gian qua." Nụ cười của cậu chuyển thành một cái nhăn mặt nhỏ, Mingyu mân mê các ngón tay của mình.

Không nghĩ ngợi, Wonwoo nắm lấy các ngón tay của Mingyu, giữ chúng và ngăn không để cậu di chuyển. Mingyu đơ người trong cái nắm tay của anh, nhìn lên Wonwoo.

Wonwoo tập trung hoàn toàn vào đôi tay của họ, nhẹ nhàng nắm lấy trong khoảng không giữa hai người. Nyangie đã rời đi từ lâu, nhưng không ai trong số họ để ý. "Vậy tại sao bây giờ cậu lại hỏi? Làm thế nào mà cậu lấy hết can đảm?"

"Tôi đã nói với anh. Tôi đã mơ về anh. Tôi đã thấy anh ở khắp mọi nơi." Wonwoo vô thức vuốt ve tay Mingyu, cảm thấy một luồng điện chạy qua da mình khi anh làm vậy. Mingyu nghiêng người lại gần hơn. "Tôi chỉ, đột nhiên muốn gặp anh, quen anh. Cắt bỏ mọi sự chờ đợi và ẩn danh, và, tiếp tục mọi thứ như...thế này."

"Và cậu có thích mọi thứ như thế này không?" Wonwoo nhìn lên, gặp ánh mắt Mingyu. Gần hơn trước nhiều.

Mingyu quét ánh mắt của mình qua gương mặt của Wonwoo, từ mắt... đến mắt... xuống đôi môi. "Chắc chắn rồi."

Wonwoo hít một hơi thật sâu. "Có một đêm, khoảng một tháng trước." Ngón tay cái của anh vẫn ve vuốt nhẹ trên da của Mingyu. "Tôi đã đến Cầu Brooklyn, vào giữa đêm, chỗ mà tôi đã kể cho cậu nghe cách đó khoảng một tuần." Anh nhận thấy biểu hiện xúc động thoáng qua trên gương mặt của Mingyu, mắt cậu mở to và gò má trở nên mềm mại. "Tôi ở đó, một nơi rất yên bình, và tôi hoàn toàn chỉ có một mình, ngoại trừ một người khác cũng có mặt trên cầu." Wonwoo tự trấn an bản thân, liếm môi lo lắng. "Đó là cậu, phải không?"

Một nụ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC