1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào mùa đông năm ấy người quan trọng nhất của tôi đã rời đi,

Thời gian cứ trôi qua từ ngày anh đi đến giờ thấm thoát đã 4 năm,tôi cũng đã tìm cho mình nhiều mối quan hệ nhưng họ không thể đem cho tôi cảm giác giống như bên anh,thật lạ phải không anh tuy không ngọt ngào như họ nhưng lại làm tôi không thể nào rời mắt được,anh có chất giọng trầm ấm không dịu dàng như ngừơi khác nhưng lại khiến tôi mê hoặc,có lần anh từng nũng nịu gọi tên tôi làm tôi bật cười,sau đó anh đã giận tôi mấy ngày liền,nhưng anh biết không lúc anh làm nũng anh dễ thương biết chừng nào tôi còn hận bản thân lúc đó tại sao không đè lấy anh mà hôn vào đôi môi ấy,nghĩ lại những ngày còn bên nhau tôi lại bật cừơi tim tôi lại nhói lên nữa rồi,giá như bây giờ anh có thể bên tôi ngay lúc này,không để bây giờ một mình tôi cùng chai rượu đỏ này,loại rựơu này thật ra rất giống anh khi uống vào nó sẽ có vị lạnh ở đầu môi nhưng khi vào bên trong nó lại đem lại cảm giác ấm áp ngọt đến nao lòng,lần đầu tôi gặp anh là khi anh ngồi bên cây cổ thụ già với quyển sách trên tay đôi mài anh nhâu lại khi đang đọc phần nào khó hiểu trên sách,lúc đấy trong mắt tôi ngừơi trước mặt như là một thiên thần nhưng lại bị lấy mất đôi cánh không thể quay về,thật nực cười đúng không nhưng tôi đã nghĩ vậy đấy,tôi đã định bước đến bên ngừơi tôi gọi là thiên thần ấy nhưng lại nhớ ra bản thân đang có việc gấp nên đã quay đi,điều đó làm tôi rất tiếc liệu ngày sau anh vẫn ở đấy chứ tôi còn chẵng biết anh là ai ,khi đi tôi đã ước rằng lần sau có thể gặp lại anh và mọi thắc mắc về thiên thần ấy sẽ đựơc giải đáp ,ông trời thật không phụ lòng tôi,ngày sau anh vẫn ở đấy nhưng hôm nay anh lại đang ngủ cùng với quyển sách đang đọc dỡ,tôi vội bước thật nhanh lại nhưng không gây tiếng ồn ngắm nhìn thật kĩ người đang say giấc ấy tôi mới thấy tim mình đập liên hồi,anh rất đẹp nhìn gần lại còn đẹp hơn tôi đã đúng khi cho rằng anh ấy là một thiên thần,thiên thần của kim mingyu tôi,mắt anh nhắm nghiền hàng lông mi dài và đôi môi hồng hào,đảo mắt xuống tôi thấy quyển sách đang đọc dỡ của anh có tên là "trở lại",à tôi biết câu truyện này nó kể về đôi nam nữ chính yêu nhau nhưng gia đình chàng trai ngăn cấm và họ bị chia cắt,nhưng đến cuối vì trong tim của đối phương vẫn tồn tại hình bóng của người kia nên họ đã vượt qua bao nhiêu chắc trở để về bên nhau,một câu truyện rất hay và cảm động mãi ngẫm nghĩ về câu truyện tôi không biết anh đã tỉnh dậy từ bao giờ và mắt anh đang nhìn chằm chằm tôi trong sự ngỡ ngàng,sau một hồi nói chuyện tôi cũng biết được tên của anh,anh tên"joen wonwoo"cái tên thật dễ thương như chủ của nó,ba mẹ anh đang sống ở nước ngoài và anh mới được chuyển vào đây 3 ngày trước,anh học năm 4,còn tôi học năm 3 ,tôi nhỏ hơn anh một tuổi những thời gian sau mỗi ngày tan học tôi đều ra sau cây cổ thụ để bầu bạn cùng anh, sau mỗi giờ tan học anh đều ra sau trừơng để thư giãn anh nói KTX ồn anh không thấy thoãi mái ,anh không có bạn,tôi hỏi anh thì anh nói rằng chẳng ai thật lòng trên thế gian này nên anh không cần anh cảm thấy thật phiền phức khi phải đối mặt với những con người giả tạo đó,lúc đó tôi không ngần ngại lấy tay anh đặt vào tim mình và mạnh dạn nói rằng mình muốn bảo vệ anh,anh ban đầu có hơi bất ngờ nhưng sau đó lại bật cười ,thôi chết tim tôi lại đập mạnh nữa rồi,đến sau này bằng tất cả dũng khí của người con trai tôi đã mạnh dạn tỏ tình,anh cũng đã đồng ý và sau khi anh tốt nghịêp chúng tôi đã dọn ra và sống cùng nhau tại ngôi nhà mà ba mẹ tôi để lại cho tôi trước khi đi công tác xa ,lúc này anh đã làm một nhà văn,còn tôi thì đang học năm 4

"Cái đứa ngốc này em lại dầm mưa nữa rồi" Wonwoo lấy khăn lau đầu cho tôi vừa cằn nhằn

"Em thấy anh bị cảm nên mua thuốc và cháo cho anh,anh mau ăn đi đừng giận nữa mà sau này em sẽ không để anh lo lắng nữa" tôi lại làm anh giận nữa rồi

"Sau này em sẽ nuôi anh,không để anh mệt nữa"

"Sau này chúng ta sẽ đi du lịch cùng nhau nhé anh"

"Anh thích con mèo đó à!sau này em sẽ đem về cho anh một con"

"Sau này không được thức khuya nữa em lo lắm đó"

"Sau này chúng ta sẽ mở một quán cafe rồi ta sẽ đặt tên nó là meanie nhé anh"

Chúng ta đã thường nói rất nhiều câu "sau này" nhưng anh à! Ta đâu biết sau này chúng ta lại không có nhau.

-Đã 4 năm trôi qua rồi anh à,đêm nào em cũng nghĩ về hình bóng của anh người ta nói với em,cái gì nên quên thì hay quên đi nhưng sau em không làm được,người ta nói em ngu ngốc em biết chứ,em cũng nghĩ mình như vậy em hận bản thân mình lắm tại sao không thể quên anh,cậu bé bên anh giờ đã đủ trưởng thành có thể chăm sóc cho anh được rồi đó anh à ,anh về bên em được không?,nước mắt Mingyu đã lăn dài bên hốc mắt cậu lại khóc sau mỗi buổi tối nằm trong căn phòng từng có sự hiện diện của người mà anh thương,người mà bây giờ khiến anh không thể ngừng đau bên ngực trái mỗi khi nghĩ tới.

"Wonwoo à tôi nhớ em ",Cái tên mà lúc nào Mingyu cũng nhắc đến mỗi khi chìm vào giấc ngủ

Tích tắc tích tắc tiếng đồng hồ cứ chậm chậm trôi qua tôi uể oải đóng cuốn sách đang đọc không biết tôi đã đọc nó vào lần thứ mấy,tôi đã thấy nó khi đang đi gần một cửa hàng buôn sách,ông chủ nhìn tôi một lượt rồi mỉm cừơi đưa cuốn sách này cho tôi,tôi là người vốn rất thích đọc sách nên đã không ngần ngại mà mua nó,bìa sách có tên là "chúng ta của sau này"tôi thừa nhận đó là một câu truyện rất hay nó kể về đôi nam nữ chính tình cờ gặp nhau trên một chuyến tàu về quê ăn tết.họ cùng nhau khám phá ra nhưng sở thích chung,thế nhưng,cứ mỗi khi hai người tìm được hạnh phúc bên nhau thì lại có bất đồng xảy ra ,khiến cho tình yêu họ không thể trọn vẹn và cuối cùng họ đã chia tay trong đau khổ và để rồi 10 năm sau họ gặp nhau trên một chuyến bay,thời gian cứ qua lại như một nổi day dứt không thể nào xoá bỏ" tôi cất quyển sách vào ngăn tủ và vơ đại cái áo khoác để chuẩn bị ra ngoài,hôm nay có hẹn với Jun ấy mà tôi lại quên mất,Jun và tôi gặp nhau khi tôi đang lang thang ở cái thời tiết lạnh lẽo tại nơi xa lạ này bố mẹ tôi đã mất và tôi thì không có nơi nào để đi chính Jun là ngừơi đã dắt tôi về nhà cậu ấy nhớ lại khoãng thời gian ấy nếu không có Jun tôi không thể tửơng tựơng nổi mình sẽ đi về đâu cũng có thể tôi đã chết ở cái xó nào tại nứơc mỹ rộng lớn này,thật không muốn nhớ đến,kết thúc suy nghĩ ánh nắng chiếu vào sau những tán cây, thời tiết lúc này thật ấm áp,tôi lại nhớ về cậu ấy,đúng vậy là tôi đã rời bỏ khỏi cậu ấy,tôi biết điều đó sẽ làm cậu ấy đau khổ nhưng tôi không thể làm gì khác điều đó có lẽ sẽ tốt cho tương lại của cậu ,dù đau một lần rồi cậu sẽ quên tôi thôi,buông tay có lẽ sẽ tốt cho cả hai.

Lại nhớ những thứ không nên nhớ,tôi lại lê bước chân đến nơi đã hẹn,nơi chúng tôi đã hẹn là một quán cafe nhỏ cách bố trí phương tây đơn giản nhưng lại rất đẹp,lúc đấy Jun đang ngồi cùng một cậu con trai nào đấy,thấy tôi vào thì gọi tôi lại

"Y cũ ạ" đồ uống được đem ra tôi vội cầm lấy và bước lại bàn nơi có Jun và một người con trai lạ mặt ấy đang ngồi

"Lại cafe nóng không đường à,thật nhàm chán" Jun càm ràm vì thói quen khó bỏ của tôi,tôi chỉ mỉm cười mắt lúc này đang hướng về cậu con trai ngồi cạnh Jun

"Đây là Minghao,em ấy là học trò của tớ" thấy ánh mắt tò mò của tôi Jun liền nắm lấy bả vai cậu bé giới thiệu

"Chào anh,em là Minghao ạ "

"Chào em,anh là Wonwoo,bạn thân của Jun"

Sau một hồi giới thiệu tôi mới biết em ấy là người yêu của Jun,Jun là gia sư của em ấy,và bây giờ họ đang yêu nhau và được gia đình hai bên chấp nhận

Trời lúc này đã tối chúng tôi đã đã nói chuyện với nhau rất lâu,sau khi chào tạm biệt tôi cũng chuẩn bị về nhà của mình,không khí lúc này thật lạnh lẽo xung quanh lúc này đã bị tuyết bao phủ trắng xoá cả mặt đường thời tiết bây giờ thật nhẫn tâm với nhưng con người như tôi vừa cô đơn vừa trống trãi

"Anh lạnh không để em ôm anh nhé"Mingyu nói xong liền ôm chầm lấy anh nhe răng cười lộ ra 2 cái răng nanh nhỏ

Lại nhớ đến cậu ấy nữa rồi,cũng 4 năm trôi qua rồi có lẽ giờ cậu ấy đã có hạnh phúc của mình rồi,tim lại nhói lên ,nói anh không còn yêu cậu điều đó là nói dối,tim anh vẫn còn đau khi nghĩ đến cậu,người con trai mà anh đã nợ những lời hứa sẽ làm khi mà cậu ấy trưởng thành,,nhưng Mingyu à tôi thật sự xin lỗi vì không thể thực hiện những lời hứa đó cùng em đựơc,em biết không bố mẹ em họ đã quỳ xuống và cầu xin Wonwoo tôi hãy rời xa con trai của họ và họ nói rằng nếu tôi yêu em thì hãy buông tha cho em,điều đó sẽ tốt cho tương lai của em,ngày đó tim tôi như chết lặng ,tôi đã khóc rất nhiều vì tốt cho em nên tôi đã đồng ý với bố mẹ em ,tôi sẽ chọn rời xa em ,có lẽ em sẽ rất hận tôi vì đã bỏ em nhưng tôi đã không còn lựa chọn nào khác,sau đó em biết không ông trời cũng đã trả thù giúp em ,khi tôi quay về mỹ thì đã hay tin bố mẹ phá sản và họ đã uống thuốc cùng nhau tự tử,tôi không còn nơi nào nương tựa và phải lang thang khắp nơi tôi chẵng còn gì cả,ở cái thời tiết khắc nghiệt này tôi nằm trong cái hẽm tối không có người qua lại cứ thể tôi lại bật khóc và bất tỉnh,trong cơn mơ tôi đã mơ thấy em gọi tên tôi rất nhiều lần.

Có lẽ ta đã còn quá sớm để yêu nhau cũng có lẽ ta đã gặp nhau sai thời điểm
----------------------------------------------
Lần đầu em viết fic thứ lỗi cho em vì viết dở tại em quá u mê Meanie :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net