Hải sản có thể ăn sống được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố châu báu tráng lệ của thần Indra, nơi chiếc ngai vàng của đức vua Ayutthaya đang rực rỡ đèn hoa trong không khí những ngày vào xuân, chuẩn bị đón mừng Tết Nguyên Đán. Đây không phải Tết truyền thống của Thái Lan nhưng những người đến và sống lại nơi đây có rất nhiều người có nguồn gốc Trung Hoa hoặc Việt Nam. Vì vậy ngày Tết Nguyên Đán này cũng được chào đón như một ngày lễ trong năm, khắp nơi đều lộng lẫy sắc đỏ, đó là màu tượng trưng cho may mắn đối với họ.


Hôm nay anh bé và anh lớn đều có lịch trình công việc riêng. Như thường lệ, anh bé xuống hồ từ năm giờ sáng. Thói quen gần mười năm này chưa từng thay đổi, mà anh bé cũng không biết sẽ có ngày nào đó nó khác đi hay không?


Chị quản lý đón anh bé ở hồ bơi, đi học rồi đi làm. Vừa học vừa làm thật ra nó cũng mệt đó, nhưng mà vui, quan trọng là được làm điều mình thích, được thực hiện ước mơ. Est chưa từng hối hận với sự lựa chọn của mình, mỗi sự lựa chọn là mỗi bước ngoặt trong cuộc đời giúp anh bé trưởng thành hơn.


Cũng như hôm nay, bài học xương máu này khiến anh bé nhận ra mình quá ngây thơ so với những con người ngồi đây, thế giới thật đáng sợ mà!


Để có được câu chuyện này phải kể đến sáng nay P'Tara đột nhiên rủ đi phố người Hoa, anh bé cũng vừa hay kết thúc công việc ở gần đó nên không ngần ngại đồng ý lời mời của P'Tara và P'Charm. Là quản lý của cả Meen và Est nên P'Charm biết chiều nay ngoài tập bóng thì Meen cũng không bận, đôi bạn trẻ này cũng sắp nhớ nhau lộ liễu hết cả ra rồi. Nên P'Charm lại "tiện đường" đón cả Meen ở sân bóng. Ừ thì nó thuận lòng ai kia nên đường nào mà chả là tiện đường.Meen còn mặc một cái áo màu đỏ cho hợp với không khí Tết nhất.


Nhìn thấy ghét ghê!


Từng dải lụa đỏ với những câu đối chúc xuân trải khắp phố phường, nhà nhà đèn lồng treo đỏ rực, người người cũng đều khoác những bộ trang phục đỏ thắm đậm nét Trung Hoa. Giữa lấp xấp người người tự nhiên mọc đâu ra một cái đầu cao hơn hẳn người khác, còn ai khác ngoài cái anh mét chín ba đang đi cạnh anh bé đây.


Tầm nhìn trên đó chắc thoáng đãng hơn dưới này ha, hít không khí trên đó có trong lành hơn dưới này không P'Meen?


Anh lớn nhìn anh bé môi nhếch lên cười đến đuôi mắt cũng cong, vì anh biết anh bé của anh cứ hễ đi chung với anh là trong lòng âm thầm sổ 7749 câu rủa cái chiều cao của anh. Nói vậy chứ anh lớn cũng nghĩ "không khí trên này đúng là trong lành hơn dưới đó thiệt nha". Nói xong anh lớn nhướng mày cười trông vô cùng là hạnh phúc, còn đối với anh bé thì đó là nụ cười cà khịa chính hiệu. Tối nay mời ai về nhà thì về, Meen, ra ngoài đường! Cái thứ gì cao như cây cột nhà, người ta chưa chọc anh vì anh khác người thì thôi, anh bé cũng cao tận một mét tám, là chiều cao mơ ước của biết bao người đấy. Rồi lý làm sao vướng phải cái cột nhà này vậy trời!


Thôi đi kiếm cái gì bỏ bụng cho đỡ tức. Vận động viên nào lành mạnh thì không biết chứ vận động viên này quẹo luôn tiệm bánh ngọt dán liền hai con mắt lên cái tủ trưng bày, tay thi triển nhất dương chỉ 2 giây 3 món không có anh chị nào cản kịp em nó. P'Charm chỉ biết ôm trán thở dài. "Est, em có ý thức mình là diễn viên một chút đi."


Chị lo xa rồi, anh bé Supha này ngoài chiều cao mét tám mỗi ngày đều battle với Meen Nichakoon còn lại đều xứng đáng nam thần đấy. Mặc dù chân không có lông và mặt góc chết hơi nhiều nhưng số người muốn có socola của em xếp được một hàng quanh biển Phuket đó chị thân thương.


Meen biết dăm ba cái bánh không làm hao tổn được anh bé xuống hồ từ 5 giờ sáng của anh đâu, cái giờ mà anh còn chưa biết chăn nằm dưới mông hay trên đầu thì anh bé đã biết nước hôm nay lạnh bao nhiêu độ. Nhưng mà anh nghe nói tan làm là quản lý với anh bé sang đón anh luôn."Đi ăn cơm trước đã, chưa ăn tối phải không?"


Đây gọi là bánh dâng tới họng rồi còn không được ăn. Est nhìn cái tay Meen đang cản miếng bánh bằng hai đường chỉ rồi ngoan ngoãn để lại vào trong túi. Tức, nhưng mà biết là thương.Bốn người yên vị trong một nhà hàng nhìn cũng Thái nhưng mà thực ra là gốc Hoa, bàn cũng sắp kín hết cả rồi, nên chắc là ngon. Đi qua đây cũng nhiều nhưng chưa ai thử quán này cả, nên muốn thử vận may của trực giác, nói dễ hiểu là nghe theo lời tổ tiên mách bảo, chứ mỏi chân quá rồi.


Món Thái món Hoa, đất liền biển cả gì cũng có và dĩ nhiên là lady first, chứ hai anh con trai chả kén cái gì. Nhà hàng không lên món một lượt mà lên dần dần để thức ăn không bị nguội, quán tuy đông nhưng phục vụ tận tình, chu đáo, view cũng khá thoải mái, chỗ này có thể giới thiệu được cho bạn bè tới thử.


Mải ăn đến khi P'Tara cầm lên một con sò còn đỏ. "Ơ cái này chưa chín hả?"


Mọi người cũng nhìn qua, và với kinh nghiệm của một chàng trai yêu biển, đã thử qua rất nhiều hải sản, Est nhẹ nhàng lên tiếng "hải sản có thể ăn sống được mà chị".


Chị đẹp lập tức nhảy số trong khoảnh khắc rồi bật cười, rồi P'Charm cũng cười theo trong sự ngơ ngác của hai chàng trai đang gắp thịt bò.


"P'Tara, em biết chị đang nghĩ cái gì, chị đừng có đen tối như vậy chứ."


Sau câu đó của P'Charm Meen cũng mím môi cúi mặt kìm nén nụ cười sắp bật ra. Chỉ còn một mình Est vẫn ngây thơ "cái đó nấu chín ăn sẽ không ngon, chỉ nên ăn tái như vậy thôi, thật mà". Ừ thì có ai cãi anh bé đâu, không ai dám cãi hết á, anh lớn chỉ biết nhìn anh bé đầy ẩn ý.


"Meen từng ăn hải sản sống chưa em? Nhưng mà nhà chị chỉ có cá mập thôi, có được tính là hải sản không, em ăn đỡ được không?"


"Được, được ạ. Nghe nói hải sản này đắt lắm, nhiều chất dinh dưỡng, rất tốt cho vận động viên nam đó ạ. Đợi có cơ hội em xin phép ăn thử nhé ạ." Meen vừa nói vừa nói vừa gắp miếng cá trích nướng vào đĩa P'Tara. "Nếu chị không ăn được cái đó thì ăn đỡ cái này đi ạ, cá trích cũng tốt lắm đó chị."


P'Charm cũng bỏ một miếng cá vào miệng. "Không biết cá trích có tốt bằng cá mập không chị?""À cái đó chị cũng không biết, chưa ăn thử được nữa, em hỏi Meen đi vậy."


Mọi người cười, Est cũng cười. Nhưng anh bé vô cùng thắc mắc, cá mập hay "Cá Mập"? Và nhà P'Tara nuôi cả cá mập hở?


Anh bé ôm cục tò mò đó về nhà search "hải sản đối với nam".


À thế à, để xem anh bắt được cá mập không đã nhé Nichakoon!

__________

Ip


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net