...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ, khoảng thời gian mộng mơ, đẹp đẽ nhất của em là những năm tháng được ở cạnh anh. Cái thời ngây ngô, trong sáng ấy, chúng ta còn chẳng biết mình đã thích nhau từ bao giờ, nhưng đến tận hôm nay, em vẫn thắc mắc một điều, nếu thà rằng khi đó đừng gặp nhau thì mọi có tốt hơn bây giờ không hả anh...?

Ngày ấy...

Tớ học lớp 9, và chúng ta bằng tuổi nhau đấy cậu ạ. Lần đầu tiên tớ gặp cậu, có lẽ là một buổi sáng háo hức nhất của bọn học sinh lí lắc, khi tiếng trống trường đã điểm bắt đầu một năm học mới, bắt đầu một năm học cuối cấp đầy thử thách. Tớ mang một tâm trạng chả phấn khởi là mấy, vì...à là vì tớ bị thất tình đấy. Vô tình đâm vào lưng cậu đang đi phía trước. Lúc đấy còn chả biết cậu là ai, nghe bọn cùng lớp xì xào to nhỏ cậu là học sinh vừa chuyển vào lớp tớ mà, và tớ cũng chẳng thèm quan tâm cậu là ai đâu, rồi thì chẳng nói chẳng rằng, chỗ ai nấy ngồi. Giây phút ấy, tớ không hề hay biết, người mà tớ đang chạm mặt lúc bấy giờ chính là cả một khoảng trời thanh xuân của tớ sau này. Và có lẽ, mọi chuyện cũng từ đây mà ra...

Ngày ấy tớ rất có uy đấy, là tổ trưởng cơ mà, nhưng không vì thế mà ưu ái cho cậu đâu. Cũng chả hiểu sao cô chủ nhiệm lại sắp chỗ cho cậu vào tổ tớ mà ngồi, mà bàn chót nhé, vì cậu quá cao đi, cái tổ vốn chỉ có những gương mặt quá quen thuộc đến phát ngán ngẫm. Ờ thì cô bảo: "T.., có gì không hiểu cứ hỏi bạn A.. lớp trưởng, hay hỏi tổ trưởng tổ em cũng được, mấy bạn sẽ phổ biến nội quy lớp cho em hiểu nhé". Tại sao lại là tớ cơ chứ? Cái bọn con trai tưng tưng trong tổ chưa đủ phiền hay sao? Cô hại em rồi cô ơi, haizzzz. Thế là nhiệm vụ kiểm tra bài tập báo cáo giáo viên bộ môn, kiêm ghi chép thưởng, phạt giờ sinh hoạt chủ nhiệm, quyển sổ của tớ được chèn thêm tên cậu: N.H.T

Trong lớp, tớ vốn chơi thân với 5 đứa con gái nữa, và cậu, là crush của bạn thân tớ trong số đó đấy. Sau lần tỏ tình, thì L đã chạy đi kêu ca với cả lớp rằng: "Cá đã dính câu và 'cận' là chậu đã được trồng hoa". Tớ mừng cho L, vì ai cũng biết nó đã thích cậu từ cái lần đầu tiên vào lớp rồi. Cậu là người rất biết quan tâm đến người khác, nhất là người yêu cậu, nhưng, cậu có cái tật hay ngại ngùng, vì có lẽ L là 'mối tình đầu' đối với con mọt sách, cặp kính cận dày cộm của cậu. Nhiều lần, cậu cứ nhờ vả tớ đưa quà cho L giúp cậu. Tớ ậm ừ rồi chờ cơ hội gửi lại nó, cũng không quên ca thán "Bọn bây thật phiền phức, có gì cứ đưa thẳng là xong, sợ bị ăn thịt hay sao cứ nhờ tao"

Cậu và L quen nhau tớ nhớ không lầm cũng tầm hơn tháng thôi, bởi, nó đã nói lời chia tay và bắt đầu tán một thằng lớp kế bên, không còn đoái hoài tới cậu. Chơi đùa tuổi học trò mà, có đứa còn bảo "ai có nhiều bồ hơn mới là ngon". Cậu chỉ im lặng, vì có lẽ một cuộc tình chóng vánh tuổi mới lớn không có gì đáng phải suy ngẫm và muộn phiền. Thế đó, mối tình đầu của cậu là như vậy. Rồi một ngày, tớ bỗng nhận được tin nhắn từ số máy lạ vào nửa đêm "ngủ ngon", chỉ vỏn vẹn hai từ. Biết đó, tớ là một kẻ bất cần đời, không bao giờ rep số lạ đâu, nên số máy đó hãy cữ đợi đi nhé, còn tớ đi ngủ đây.

Hôm nọ tớ thấy 'thằng người yêu' đi chung một đứa con gái khác. Tớ tức tối và chính thức 'nghỉ chơi' với nó, nhưng nói thật, tớ chả buồn gì đâu, vì lúc đấy có lẽ tớ chẳng có tí cảm xúc nào với nó. Nhưng điều làm tớ buồn cười nhất là cậu, cậu tưởng rằng tớ sẽ buồn và cậu chính là người động viên tớ bằng số máy lạ đó mỗi đêm, cậu kể tớ nghe nhiều chuyện vui để làm tớ cười, một người lạ quan tâm nhau. Chắc cậu đang đồng cảm với tớ, rằng hai chúng ta bị mộc sừng chăng? Cậu ấn gửi tớ link bài hát 'Tìm lại bầu trời' của Tuấn Hưng, cậu bảo "Rồi sẽ có người mang lại cho Tâm một bầu trời đẹp đẽ hơn". Trời ơi nó sến khiến tớ chẳng muốn nghe đâu, nhưng tớ cũng đã nghe vì nó là tấm lòng của cậu cơ mà. Tớ với cậu chả biết trở nên thân thiết hơn từ khi nào nữa. Cho đến một ngày cậu nói với tớ "T.. thích Tâm..." và chúng ta có lẽ bắt đầu như thế đấy. Nhưng mà, tớ thật sự khó xử lắm, khó xử với 'mối tình đầu' của cậu, L bắt đầu quay lại chì chiết tớ bằng những lời lẽ chẳng mấy tốt đẹp, L bêu rếu tớ với những đứa bạn khác khiến tụi nó nhìn tớ bằng ánh mắt như một kẻ thứ ba, cướp người yêu của bạn thân, một bộ phim 'Tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân' version Việt, và tớ không ai khác chính là nhân vật Lee độc ác, phá hủy tình bạn, cướp tình yêu. May mắn vẫn còn những đứa bạn thân bên cạnh tớ. Lúc đó cậu ở bên tớ, dịu dàng nắm lấy tay tớ và thỏ thẻ "Có anh đây", cái chạm tay đầu tiên cùng một câu ba chữ vỏn vẹn như thế nhưng lòng tớ ấm đến lạ, một cảm giác chưa từng có với 'mối tình đầu'. Đó là một sự che chở, một nỗi buồn đã vơi nửa... Một bầu trời trong xanh năm ấy.

Rồi thời gian cứ thế qua đi, chẳng mấy chốc năm học đã kết thúc. Chúng ta đã gần nhau mấy tháng rồi nhỉ? Tớ cũng chả biết, cũng chả đếm. Nhưng tớ chỉ biết một điều, mỗi sáng thức giấc nhận được dòng tin nhắn "Dậy nhanh lên, anh chờ, mình đi ăn sáng rồi đi học". Hay mỗi buổi tối trước khi thả mình vào giấc ngủ say "Ngủ ngoan nhé, sáng anh gọi". Chỉ thế thôi...

Tớ và cậu cùng nhau ôn luyện trước kì thi vào cấp 3, cậu vẫn là người bên cạnh động viên tớ hằng ngày "Cố lên, tụi mình vào chung trường nhé". May mắn mỉm cười với chúng ta, cùng trường thật rồi, nhưng mà không trọn vẹn mấy khi chúng ta không học cùng lớp như trước, tớ A3 và cậu là A5. Có hụt hẫng một chút nhưng cậu bảo "Không sao đâu, đâu phải vì chuyện học khác lớp mà anh không còn thích em". Cũng phải mà...

Vẫn như thói quen cũ, mỗi buổi sáng cậu thường đợi tớ cùng đi học, đứng cách xa nhà tớ một chút vì sợ ba mẹ, giờ nghỉ trưa chúng ta cùng đi ăn cơm, buổi chiều tan trường có khi lớp cậu về sớm cậu vẫn ở lại sân trường, tìm một ghế đá trống mà ôn bài đợi tớ, cười tươi vẫy tay đón tớ với một câu hỏi mà ngày nào cũng lặp lại "Mệt không?". Tớ lắc đầu, vì chỉ cần thấy cậu vẫn ở đó đợi tớ là có mệt cũng thành không. Tớ ung dung nắm lấy tay cậu rồi hiên ngang đi về. Cậu của ngày xưa là vậy, dù tớ có trễ hẹn bao nhiêu, cậu vẫn đợi, dù cho có mưa hay nắng cậu cũng vẫn đợi, điều đó càng làm tớ yêu cậu hơn, một mối tình học trò ngây thơ và trong sáng

Ấy vậy mà cái cuộc tình mỏng manh, non nớt này lại gặp trắc trở đủ điều. Chẳng biết vì lý do gì, hà cớ nào mà chuyện của tớ và cậu lại đến tai ba mẹ. Thật trớ trêu. Ban đầu chỉ đơn giản là nhắc nhở, la mắng dăm ba câu, nhưng càng về sau thì mọi chuyện trở nên khủng khiếp hơn. Lúc bị tra hỏi, tớ chẳng biết làm gì ngoài việc cúi đầu nhận tội, vì tớ nghĩ sự thành thật sẽ được khoan hồng, nhưng tất cả không như tớ nghĩ. Mẹ bảo tớ chia tay với cậu đi, nhưng làm sao có thể, khi tình cảm của tớ và cậu vẫn còn tươi xanh, hồng hào đến thế. Tớ nhất quyết kiên định chống trả nhưng đều bị dập tắt. Và cuối cùng, điểm cuối học kì của chúng ta cao ngất ngưởng, còn nằm trong top của lớp, cộng thêm sự đấu tranh tư tưởng với gia đình, cho nên mọi chuyện cũng êm xuôi. Mẹ đã bật đèn xanh cho mối quan hệ của chúng ta, không còn kịch liệt phản đối như trước. Nói vậy thôi, chứ mẹ cũng giám sát kỉ cương tỉ mỉ ghê lắm, chỉ bảo hai đứa ráng học, đừng đi quá giới hạn là được, vì người lớn ai cũng có cái suy nghĩ tuổi trẻ hay bồng bột thiếu suy nghĩ dẫn đến làm chuyện dại dột và hậu quả sẽ khó lường

Hàng đêm, tớ vẫn dành cả tiếng đồng hồ để tỉ tê với cậu chuyện học hành, chuyện tụi bạn trong lớp, hay những chuyện trên trời dưới đất chẳng mấy liên quan. Có đêm còn được nghe cậu hát nữa cơ, cũng chẳng hay lắm đâu nhưng tớ thích như thế. Vì hồi ấy xài sim beeline mà, đâu có sợ hết tiền. Có khi chỉ vu vơ vài câu, đột nhiên cậu tắt máy cái rụp, tớ gọi lại chả nghe mới biết ra cậu đi mua bánh tráng trộn, có khi là ly trà sữa treo trước cổng nha. Chiều ý tớ vô tội vạ thế đó. Tớ lại trở thành một con mèo hay làm nũng mà cậu đều chiều theo ý tớ. Cậu hiền và thật thà lắm, còn tớ thì như một bà chằng lửa, chẳng hiểu tại sao cậu lại chịu đựng được tớ lâu như thế. Nhớ những ngày chưa quen nhau, có lần cậu cùng bọn con trai chọc tớ, tớ đã không ngần ngại đuổi đến khi cậu rớt ghế luôn cơ. Đúng là tình yêu làm nên cả lòng nhẫn nhịn của con người. Tớ chỉ được cái là ăn hiếp cậu, tính tớ đúng là trẻ con như thế đấy, nhưng cậu bảo cậu thích như vậy mà. Nói thật, ngày đó tớ ở cạnh cậu với bao nhiêu sự ghen tỵ của tụi con gái trong trường. Không phủ nhận là chúng nó đều có người yêu cả, nhưng những chuyện tình đó đều là gió thoảng mây bay, kéo dài chừng vài tháng là cùng, chẳng được như chúng ta

Còn đối với tớ kỉ niệm 1 năm là đáng nhớ nhất. Tớ còn nhớ, ngày nhận lời quen cậu cũng là ngày valentine năm ấy, cái ngày đầu tiên cậu nắm tay tớ và bối rối đặt một nụ hôn lên má lúc tớ nhận lời yêu. Còn nay thì sao nhỉ, tớ chẳng cần hoa hồng hay chocolate, chỉ yên phận ngồi sau lưng cậu, để đèo đi khắp mọi nơi trên chiếc xe đạp điện, ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp, hòa vào dòng người đang tay trong tay. Cậu đặt lên môi tớ một nụ hôn, lúc ấy cả thế giới như ngưng động và tớ bị đơ, chính thức đơ toàn tập và ngượng chín mặt. Tớ xấu hổ nép vào lòng ngực cậu tìm chố trốn, còn cậu thì cười khúc khích trêu chọc tớ "Muốn thử lại không?". Không biết cậu học ở đâu ra cái thói trêu ghẹo tớ nữa. Thật đáng ghét. Tớ đánh thùm thụp vào lưng cậu rồi bỏ đi trước, mặc cậu cứ đuổi theo vậy. Ngày đó, cậu đóng vai một kẻ xấu xa cướp đi nụ hôn đầu của tớ đấy...

Lúc đó tớ khờ lắm, trời trăng mây gió tớ chẳng quan tâm, tớ chỉ biết tớ có tậu, vậy là đủ. Tớ chưa từng nghĩ đến cái cảm giác chia lìa, xa xôi, hay ước mơ cao hơn về ngôi nhà và những đứa trẻ, tớ chỉ cần biết tớ 16 và tớ yêu cậu. Điều đó đã trở thành một chân lí. Lúc nào được ở cạnh cậu, tớ đều tỏ tình một cách ngang nhiên, vô điều kiện. "tui yêu mấy người biết không hả". Tớ có thể thốt ra những từ đó ở bất cứ lúc nào, bất cứ đâu, trong mọi hoàn cảnh, chẳng cần suy nghĩ hay phụ thuộc vào lí trí, chỉ đơn giản là con tim tớ bảo vậy và tớ thích thế. Có thể, đôi lần, tớ hay cáu với cậu, hay giận với cậu, không nghĩ đến cậu nhưng đó là cách thể hiện tình cảm của một con bé còn non dạ, chưa thấu hiểu và có một sự thích thú vô cùng mãnh liệt. Không bao giờ tớ nghĩ, tớ yêu cậu vì điều gì, cậu có thể yêu tớ đến bao lâu, vì tớ tin cậu, tin vào tình cảm chân thật của mình. Bởi tớ tin, nên mới xoáy vào tim cậu sâu tận đến thế. Đôi khi, chúng ta cãi cọ vì chuyện ai thích ai nhiều hơn, tớ nói tớ yêu cậu nhiều hơn, cậu lại bảo cậu yêu tớ nhiều hơn, mối tình của tớ và cậu ngô nghê vô tội vạ đến vậy đấy. Chúng ta chẳng biết làm sao để giữ lấy tay nhau, có khi còn chẳng định nghĩa được chữ 'yêu' là như thế nào. Nhưng mà đôi khi, 'yêu' cũng chỉ là tớ nhìn cậu một cái, cậu nhìn tớ một cái, chúng ta cùng nhìn về một hướng và luôn nghĩ về nhau. Có phải vậy không T..?

Ngày ông tớ mất, đó là một ngày mưa tầm tã, mưa ngoài trời và cả mưa trong lòng tớ, người ông mà tớ yêu thương nhất bỏ tớ mà đi. Cậu không ngại trời mưa gió mà chạy thật nhanh đến bên tớ, ôm tớ vào lòng và bảo "Đừng khóc, có anh đây". Tớ càng khóc nhiều hơn vì câu nói ấy của cậu, nhưng tớ biết, bên cạnh tớ vẫn luôn có cậu, dõi theo tớ, an ủi tớ, động viên tớ và sẵn sàng bỏ mọi thứ để đến với tớ bất kì lúc nào...Tớ yêu cậu quá nhiều rồi đúng không T..? Mối tình giao thoa giữa sự ngô nghê trẻ con và tập tành làm người lớn, nó không sâu sắc như những người từng trải, nhưng nó là mối tình khắc cốt ghi tâm của tớ...

Nhưng chuyện gì tới nó cũng sẽ tới...

Ai khi yêu mà không ghen bao giờ, chỉ là chúng ta còn quá trẻ con để nhìn nhận vấn đề một cách tích cực hơn. Có lẽ cũng từ một chữ "tin". Tuổi trẻ mà, yêu nhau thì dễ nhưng tin nhau khó lắm... Có yêu nhau bao nhiêu, có bên nhau bao lâu thì cũng không bằng một câu tin nhau. Vấn đề không phải ở chỗ ai, mà là cả hai chúng ta và những tác động xung quanh. Những căng thẳng kéo dài, tớ và cậu không còn quan tâm nhau như ngày trước, không còn tiếng nói chung, không còn nhìn chung một hướng...Thế đó, và chúng ta đã mất nhau...?

Thời gian chóng vánh trôi qua cũng hơn một năm, lúc đấy vừa vào lớp 12 thì phải, cậu và tớ đã thành người dưng lâu như thế rồi ư? Thế là cậu có người yêu mới, hôm đó ngồi trong lớp lơ đãng nhìn ra sân trường, thấy cách cậu quan tâm cô bạn cùng lớp của cậu khiến tớ không chịu được, giọt nước mắt lại khẽ rơi mà không biết lý do tại sao. Tớ lại buồn, và mọi thứ như bắt đầu lặp lại vòng tuần hoàn của những ngày đầu tớ và cậu quen biết nhau. Tớ cũng tới với người sau, mối tình chóng vánh vài tháng và tớ chủ động nói lời chia tay với người ta, vì tớ nghĩ, tớ không đủ can đảm để mở lòng với một ai, không muốn dối lừa ai rằng họ chỉ là người thay thế cho cậu, người thay thế khoảng trống nơi trái tim vụn vặt của tớ, người khoả lấp đi hình bóng bấy lâu nay của cậu. Tớ quyết định khép hình bóng cậu vào sâu trong nỗi nhớ...Khoảng thời gian ấy đã trôi qua khá lâu, đã bị tớ tống vào ngăn tủ sâu nhất của trái tim, khóa lại bằng năm bảy lớp khóa, phủ một lớp bụi dày thật dày của thời gian. Tưởng như sẽ chẳng bao giờ nhớ lại, nhưng không ngờ chỉ cần nhìn thoáng qua gương mặt quen thuộc ấy, từng lớp từng lớp khóa bung ra một cách vô kỉ luật, những kí ức cứ như những thước phim quay chậm, tua đi tua lại trong đầu tớ, rõ như mới hôm qua...

Nhiều đêm không ngủ được, tớ lại lôi mấy tấm hình cậu và tớ chụp chung năm nào ra xem, bao nhiêu nỗi nhớ lại sôi sục... Tớ lại nhớ cậu rồi, nhớ người con trai với cặp kính cận, người luôn đợi tớ, người ngoảnh mặt lại nhìn tớ mỗi khi chúng ta rời nhau vài bước, người luôn đi phía sau lưng tớ để khi tớ nhìn lại vẫn có cảm giác an toàn, người chúc tớ ngủ ngon mỗi tối và đánh thức tớ mỗi sáng, người luôn bảo với tớ rằng "có anh đây". Nước mắt tớ lại rơi, có khi ướt đẫm cả gối. Và...tớ chợt nhận ra, bây giờ ta là gì của nhau đây? Đúng vậy, rồi cũng chỉ là quá khứ của nhau thôi. Vài ba tin nhắn, các cuộc gọi nhỡ, những kỉ niệm ngày mình bên nhau, những món quà be bé có lẽ sẽ chỉ còn là những mảnh kí ức nơi phương trời xa xôi. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu rào cả, gian truân, nhưng để rồi bây giờ lại đánh mất nhau dễ dàng đến vậy. Nhưng xin cậu hãy giữ lời hứa nhé, dù thế nào chăng nữa gặp nhau cũng phải mỉm cười vì ta đã từng là thanh xuân của nhau. Ngày hôm nay, chúng ta là hai khoảng trời khác biệt và tuổi trẻ của chúng ta sẽ chẳng thể đi cùng nhau được nữa. Cảm ơn cậu vì đã là một phần thanh xuân của tớ. Cậu có bao giờ biết, tớ đã khóc vì cậu, vì cả tớ và những ước nguyện đã từng mơ tưởng, nhưng chắc sẽ không bao giờ thành hiện thực được nữa rồi.

Cậu đến với tớ một ngày mưa, cũng xa tớ vào một ngày mưa, mưa giăng cả lối tớ về, lối quen hằng ngày những đã không còn hình bóng cậu. Có bao giờ cậu nhớ hay nghĩ về tớ những lúc vu vơ không? Cậu có nhớ là đã từng nhắn với tớ rằng: "Anh biết là sẽ làm em tổn thương, nhưng thời gian sẽ làm em quên nhanh thôi, anh xin lỗi!". Đúng rồi, thời gian sẽ làm lành mọi thứ! Trước đây, đêm cho tớ những khoảng lặng để tớ nhớ những hình ảnh về cậu, ngày thì cho tớ những khoảng trống để đâu đó thấy bóng dáng của cậu. Tớ lúc đó nhiều người bảo như kẻ mất hồn, mặt thì trĩu nặng, lúc nào cũng thấy ngơ ngơ ngáo ngáo. Giờ thì tớ không như thế nữa đâu, tớ đủ suy nghĩ rằng những gì đã qua, đó chỉ là quá khứ thôi...

Tình đầu đối với tớ, không phải là mối tình đầu tiên. Mà tình đầu, với tớ có nghĩa là yêu một người bằng cả trái tim, bằng tất cả những gì tớ có. Và tình đầu của tớ không ai khác ngoài cậu... Chẳng biết từ khi nào, trái tim là thuộc về tớ, nằm trong lồng ngực của tớ nhưng lại đập vì cậu. Tớ luôn muốn nắm lấy tay cậu thật chặt, không muốn buông rời. Cảm thấy nhớ cậu khi xa cậu, muốn được gặp cậu, muốn nghe giọng nói của cậu, muốn nhìn thấy cậu cười và muốn ở bên cậu thật lâu... Tình đầu đối với tớ, đơn thuần chỉ là trao hết tình cảm của mình cho cậu mà không hề toan tính. Luôn cảm thấy hạnh phúc đạt đỉnh điểm khi ở bên cậu. Cười khi cậu vui, vỗ về khi cậu buồn, luôn làm cho cậu cảm thấy ấm áp khi giá lạnh trong lòng...

Với những người may mắn, tình đầu không chỉ là đúng người, đúng thời điểm mà còn là cùng trưởng thành và đi đến cuối cuộc đời... Nhưng với tớ thì may mắn không mỉm cười. Với tớ, tình đầu chỉ còn là một người tớ yêu rất nhiều đã vuột mất khỏi tầm tay của mình... Người ta thường hay nói, tình đầu đầu là mối tình đẹp nhất nhưng dang dở nhất. Là còn duyên nhưng hết nợ, là đau lắm nhưng không muốn buông, là nhớ lắm nhưng không thể nói thành lời. Là cam chịu yêu đơn phương nhìn thấy cậu hạnh phúc...

Nhưng

Cho đến cuối cùng, chúng ta cũng chỉ là người-dưng-ngược-lối của nhau mà thôi. Cũng gần 4 năm, tớ chưa biết cảm giác yêu một ai là như thế nào. Khi một ai đó mở lời với tớ, tớ lại lấy lý do này, lý do nọ để lãng tránh đi. Yêu một người khó quá phải không cậu? Đó là điều mà bất kì ai trải qua những cuộc tình không trọn vẹn trong đời sẽ cảm nhận rõ ràng, trường hợp này là bản thân tớ. Trong những đêm tối cô độc, lật giở trong cuốn sách ký ức, người ta tiếc nuối những đoạn duyên dang dở. Người ta nghĩ, nếu cho người ta viết lại, họ sẽ viết khác đi. Họ sẽ không yếu mềm buông tay để ông trời muốn làm gì thì làm như vậy nữa... Nhưng cũng chính vì quá nuông chiều quá khứ, mà hiện tại của họ bây giờ, họ từ chối, trong đó cũng có tớ. Quá khứ đẹp đẽ lúc nào cũng ấm áp, ai mà không tiếc? Nhưng cứ đắm mình trong đó, thì chẳng khác nào lại ép quá khứ trở thành hiện tại, một lần nữa. Cuối cùng, cả quá khứ và hiện tại, họ đều không có mặt, tớ cũng vậy...

Hôm nay em lại vô tình nhìn thấy anh rồi. Em bắt gặp ánh mắt anh cũng nhận ra em, chúng ta tình cờ chạm lấy nhau vài khắc, nhưng em đã chọn cách làm ngơ và chúng ta cứ thế lướt qua nhau như những con người xa lạ trên dòng đời tấp nập. Khi em viết ra những dòng này, lòng em nhẹ hẳn. Em chỉ muốn viết ra đây để lưu giữ lại những kỷ niệm trân quý của chúng ta từng có. Nói em đã quên anh, đó là điều không thể, nhưng từ lâu em đã xem anh là quá khứ. Em đang mỉm cười đấy, thật, em mỉm cười thay cho những giọt nước mắt ngày nào em đánh rơi, có cả anh...

"...Cuộc đời là thế quen nhau rồi quên
Phút vui ngày xưa sao nay buồn tênh
Vì người chẳng muốn kiên tâm gần bên
Chúng ta đã không vì nhau cố gắng
Lòng người giờ giá băng hơn mùa đông
Những ân tình xưa xem như bằng không
Lạnh lùng mình bước qua như người dưng
Chúng ta giờ đây chỉ là một chuyện đã từng..."

-Thương mấy cũng là người dưng-

N.H.T - chàng trai Thiên Bình ngày ấy em-từng-yêu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net