Mệnh Ái - Khải Thiên [TFBoys] Phần II. 16-17-18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING : CREEPY 18+, có cảnh máu me, xin lưu ý khi đọc nếu như bạn không ưa thể loại này.

Chương 16

Nhìn người con gái đứng trước mặt mình, Lưu Chí Hoành không nói gì mà chỉ im lặng. Đôi mắt dần dần trở nên sâu thẳm, dòng xoáy tâm trạng càng lúc càng bùng cháy…đôi mắt âm trầm ánh lên chút ánh sáng, ánh sáng của sự thật, ánh sáng của sự giận dữ. Lưu Chí Hoành chỉ cảm thấy đôi mắt dường như trở nên cay xè, mệt mỏi nhắm lại đôi mắt, cậu lên tiếng :


“Xảo Xảo, em biết tâm trạng của chị đang rất không tốt. Đi thôi, lên xe đi, em đưa chị về, khi nào tâm trạng chị tốt hơn, chúng ta lại sau nói chuyện sau nhé? Được không?” – Giọng nói của cậu dần trở nên nhẹ nhàng êm ái, như rót mật vào tai, như thanh âm của thiên thần…

Xảo Xảo nhẹ run người, ngẩng đầu nhìn lên người thanh niên trước mặt. Đôi môi run rẩy, vẻ mặt co rút…lại là giọng nói đó, lại là thanh âm này!

“Đi thôi, đã trễ rồi, nếu hộ lý biết chị đi ra ngoài rồi, trở về sẽ không tốt đâu nga.” – Lưu Chí Hoành nở nụ cười, giọng nói mềm mại nhìn người trước mặt mình, toàn thân xung quanh cậu dường như trở nên nhẹ nhàng, không khí xung quanh cũng mềm mỏng đi rất nhiều. Nhưng khuôn mặt Xảo Xảo co rút càng nhanh hơn, dần dần trở nên vặn vẹo điên cuồng..

Lưu Chí Hoành khẽ nhíu mày, cậu bước lại gần Xảo Xảo, hơi cúi người, thì thầm :


“Xảo Xảo đáng yêu, chị trước nay vẫn rất ngoan ngoãn, hôm nay lại làm sao vậy. Nghe lời em, được không?” – Lưu Chí Hoành vừa nói xong liền đứng thẳng người nắm lấy cánh tay Xảo Xảo dắt đến bên chiếc xe, nhẹ nhàng mở cửa xe, cười mỉm với Xảo Xảo – “Vào đi.”


Xảo Xảo cúi đầu không rõ mặt mũi bước vào xe, ngồi yên lặng nơi ghế phụ lái. Nụ cười của Lưu Chí Hoành càng lúc càng đậm hơn, chút gì đó lướt qua nơi đáy mắt, cậu cười nhẹ đóng cửa xe lại. Xoay người leo lên xe, còn không quên quay sang tận tụy giúp đỡ Xảo Xảo mang dây an toàn, hoàn toàn bỏ qua những cái run rẩy và khuôn mặt vặn vẹo của Xảo Xảo khi cậu lại gần cô ta.


Chiếc xe BMW dần dần ra khỏi bãi, đánh một vòng ra khỏi thành phố . Lưu Chí Hoành vẫn luôn im lặng từ lúc lái xe, nhưng nụ cười nhẹ nơi khóe miệng cậu chưa hề tắt, vẫn nhẹ nhàng nhếch lên, khiến cho khuôn mặt của Lưu Chí Hoành trở nên dịu dàng, trở nên…đáng sợ.


Không gian tĩnh lặng khiến Xảo Xảo đổ đầy mồ hôi, đôi tay run rẩy nắm chặt chiếc túi, đầu cúi càng lúc càng thấp…mái tóc lòa xòa che khuất cả khuôn mặt….sau đó bắt đầu cười, âm thanh đặc biệt chói tai…

“Lưu Chí Hoành, đã đủ xa chưa? Đủ xa để có thể không ai biết đến cuộc trò chuyện ngày hôm nay chưa, ngươi đã đi đủ hay chưa!? Đã đến bước này, mà vẫn ngươi vẫn muốn tiếp tục cái tiết mục giả dối này sao?! Ha ha ha, vẫn muốn tiếp tục lừa dối thằng nhóc đó sao?!” – Gằn từng tiếng, Xảo Xảo chế nhạo nói, khuôn mặt cũng trở nên hả hê ….


Nụ cười trên khuôn mặt Lưu Chí Hoành dường như cứng lại, nhưng lại rất nhanh đã thay đổi, nụ cười nhẹ càng lúc càng đậm hơn, khuôn mặt cậu cũng nhuộm màu đen tối…

“Xảo Xảo, chị gái ngoan, vĩnh viễn cũng đừng nói ra, có được hay không?! Cậu ấy rất quan trọng với em đó….”


Tiếng cười của Xảo Xảo ngay lập tức im bặt. Lại đến nữa, lại là cái giọng nói đó, lại là cái âm thanh đó, khiến cho cô không thể kiểm soát được bản thân mình mà run rẩy, khiến cô sợ hãi…Xảo Xảo căm giận bản thân, suốt bao năm qua vẫn luôn sợ hãi con người này, vẫn luôn câm miệng chịu đựng. Không phải cô! Tất cả đều không phải do cô, cô không hề làm gì cả! Là hắn ta, là hắn đã nói với cô nên làm như thế nếu không Tiểu Khải sẽ bị vướng bận! Là hắn nói cho cô đến đó!


“Xảo Xảo..”


“Ngươi câm miệng! Câm miệng đi! Câm miệng!” – Gần như điên cuồng hét lên, khuôn mặt Xảo Xảo dần trở nên vặn vẹo, những đốt tay trắng bệnh đến đáng sợ…


“Ngươi không có quyền đó! Ngươi mới là kẻ sai! Không phải ta, không phải ta! Ngươi, chính ngươi mới là kẻ nên đền tội, là ngươi! Là ngươi giết Thiên Tỉ, giết Tiểu Khải, tất cả đều do ngươi!”


Lưu Chí Hoành im lặng mỉm cười nhìn Xảo Xảo, a….chó rồi cũng biết cắn ngược lại chủ. Có lẽ là do cậu đã quá nhân từ chăng?! Đáng lẽ cô ta không nên sống trên thế giới này nữa mới đúng….


“Xảo Xảo, ngươi rất không ngoan.” – Lặng lẽ lấy đến con dao găm nhỏ trong túi quần, Lưu Chí Hoành thích thú bật lên, rồi lại gấp xuống. Cảm giác chơi đùa thứ đồ chơi nguy hiểm này luôn khiến Lưu Chí Hoành cảm thấy thích thú…


Lặng lẽ nhìn con dao găm trên tay Lưu Chí Hoành, Xảo Xảo lại bật tiếng cười. Cô không tin, không tin hắn ta không chột dạ, không tin hắn không đau đớn, không tin hắn ta có thể giữ mãi bí mật này!


“Ha ha ha, Lưu Chí Hoành, ngươi đừng tưởng ngươi có thể loại bỏ ta ở đây, không thể nào! Cho dù ta chết, sự thật vẫn được đưa ra ánh sáng! À…không đâu…phải gọi là đưa cho người trong cuộc chứ nhỉ?! thời gian thực sự không nhiều đâu, nhanh tay lên, hahaha!”


Thích thú cười lớn, Xảo Xảo nhẹ nhàng mở cửa xe bước  ra ngoài. Nhìn thấy khung cảnh xung quanh, nói không giật mình thì không phải, dù biết hắn ta sẽ không tha cho cô, nhưng thật không ngờ, hắn ta lại trực tiếp chở cô đến ngôi mộ của Tiểu Khải, nơi vắng vẻ đến như vậy….thật sự là địa điểm tốt để giết người diệt khẩu đâu. Nhẹ nhàng nhếch môi cười, Xảo Xảo quay người nhìn người vừa bước ra khỏi xe, nhìn thấy đôi bao tay bọc kĩ đôi bàn tay xinh đẹp đó, Xảo Xảo lại càng cười to hơn. Rất cẩn thận! Cậu ta chưa hề làm cô lo xa!


“Đến đi, nếu ngươi cho rằng ngươi có thể chạy đua với ta?! Đánh cược xem, ai sẽ là người chiến thắng hả?!”


“Xảo Xảo, ngươi đã gửi cho Nguyên Nguyên rồi?!” – Lưu Chí Hoành hoàn toàn không còn nét mặt cười nhẹ như ban nãy, thay vào đó là khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ, đôi mắt giận dữ ánh lên cái nhìn tàn nhẫn, giọng nói hoàn toàn thay đổi, trở nên đặc biệt biến chất, khàn khàn.


“Ta vẫn là thích bộ dạng này của ngươi đâu. Nói xem, có phải đây mới thật sự là ngươi không?! Lưu Chí Hoành thiên thần ấm áp thực ra chỉ là một con quỷ đê tiện hèn nhát thôi, phải không?!” – Tiếp tục mỉa mai Lưu Chí Hoành, Xảo Xảo cảm thấy thực hả dạ, 8 năm trôi qua….8 năm a….8 năm cô không dám nói nửa lời, chỉ biết lặng câm nghe theo lời hắn ta, tiến bệnh viện, cắt đứt liên lạc với người thân. Thật sự điên điên khùng khùng mà sống!



“Lưu Chí Hoành, năm đó thực ra ngươi biết rõ đúng không?! Biết rõ Tiểu Khải thích Thiên Tỉ, biết rõ Vương Nguyên thích Thiên Tỉ. Ngươi ghen tị?! Ghen tị vì Thiên Tỉ cướp mọi thứ của ngươi sao?! Ghen tị vì hắn là người có được ánh mắt của Vương Nguyên sao?! Năm đó, ngươi lập ra fanclub, thực ra là để làm bàn đạp và quân tốt thí cho ngươi, đúng không?!” – Xảo Xảo nhếch môi, năm đó nếu không phải hắn ta lập ra fanclub, lại kêu gọi người tham gia, khuyến khích họ với tư tưởng độc chiếm Tiểu Khải, thì họ đã không trở nên điên cuồng đến thế này. Luôn cho họ ích lợi lại gần Tiểu Khải, cho họ mộng tưởng, sau đó lại tàn nhẫn cắt đứt nó, rồi lại buông 1 sợi dây cứu giúp….Cô đã nghĩ, cậu ta là thiên thần, đã từng nghĩ cậu ta sẽ cứu giúp cho cô, nhưng cô nào biết rằng….từ lúc cô nắm lấy sợi dây, cô đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của hắn!

----------------------------------------------------------
Chương 17


Lưu Chí Hoành bất ngờ cười rộ lên, khuôn mặt cứng nhắc dần dần giãn ra, vẻ mặt thích ý nói

“Xảo Xảo, ngươi vẫn luôn hiểu rõ ta như vậy a?! Biết rõ thì sao vậy?! Không phải chính ngươi cũng là kẻ biết rõ ngu xuẩn nhưng vẫn làm sao?! Chúng ta vẫn luôn ở cùng chiến tuyến, phải không Xảo Xảo đáng yêu?!”


“Là do ngươi, chính ngươi mới là kẻ đứng sau điều khiển tất cả. Từ vụ việc antifan đe dọa giết Thiên Tỉ cũng do ngươi châm lửa cho nó, đến việc thúc giục ta đến đó! Là ngươi, ngươi đã tính toán đến ngày hôm đó phải không! Ngươi vì ghen tị mà làm như thế với người bạn của mình sao! Tên xấu xa!” – Xảo Xảo điên cuồng buộc tội, nhưng nào ngờ…người trước mặt nghe đến đâu lại cười rộ lên một ít, nụ cười tươi đến thế, nhưng lại âm trầm đến đáng sợ, đôi mắt nheo nheo tựa như thợ săn nhìn thấy miếng mồi ngon…..Lưu Chí Hoành lại nhẹ nhàng bật lên con dao găm, tiến lại gần Xảo Xảo


“Xảo Xảo, chị có biết, giết một người cần cắt vào đâu, bao nhiêu lực đạo là đủ không?”

Đôi mắt Xảo Xảo ánh lên nét sợ hãi, cô run rẩy lùi ra sau, cảm giác áp bức của hắn làm cho cô sợ hãi, ánh qua trong mắt là con dao găm lóe sáng, khiến Xảo Xảo càng thêm run rẩy…Mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần trước khi đến, nhưng khi đối mặt với con người  này…Xảo Xảo chưa bao giờ có thể chống lại.

“Xảo Xảo, cổ chị đẹp như vậy, nhưng có phải hơi đơn điệu rồi không?! Em có nên giúp chị điểm một chút màu sắc không?!”


Hoảng sợ, phẫn nộ, tức giận, vùng vẫy…..nhìn những hình thái sinh động lướt qua nơi đôi mắt Xảo Xảo, hắn cảm thấy thích thú hơn bao giờ hết. Đúng vậy a….con người, con người thì nên có những biểu hiện như vậy….không nên không nghe lời, không nên hư hỏng như vậy. Đã vậy, thì phải phạt a…


“Xảo Xảo, em làm cho chị một cái vòng cổ màu đỏ nhé….?!”


“Xảo Xảo à, chị thật sự rất hư……lại đây, em giúp chị”


“Ngươi….ngươi đừng lại đây! Cút đi cút đi” – Quơ quào cánh tay không cho Lưu Chí Hoành lại gần, Xảo Xảo gần như điên cuồng hét lên. Đáng sợ! Con người này quá đáng sợ! Không…không phải…không thể gọi là con người được a….


“Xảo Xảo, chị đẹp như vậy, em chỉ cần tô giúp chị một chút màu sắc thôi, màu đỏ rất tuyệt mĩ, không phải sao?! Sau đó….em sẽ cho chị vĩnh viễn sống mãi…vĩnh viễn…trẻ đẹp như ban đầu” – Lưu Chí Hoành nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh nhìn con mồi trước mắt, dáng người không tồi, khuôn mặt tuy có chút hoảng sợ vô thố nhưng như thế mới tuyệt a….rất hợp, rất hợp.

“Ahg –“ Ánh trắng soi rõ bóng hình, đêm dài tĩnh mịch không tiếng động, âm thanh vang lên bất chợt, tắt đi cũng bất ngờ. Nơi ngọn đồi xa xôi ngoại thành, chàng trai ấm áp giúp đỡ cô gái trẻ bước đi trong màn đêm…..

--------------------------------------------------------

“Ting!” – Âm thanh điện thoại vang lên trong bóng đêm, ở nơi ngoại thành xa xôi có người cười mỉm khi nhìn thấy màn hình sáng lên…


“<Bảo bối> : Nhị Văn! Ngươi làm cái gì a, không phải nói sẽ gọi điện cho ta khi về đến sao! Hiện tại đã là 11h đêm, ngươi đang ở đâu a! [giận dữ][giận dữ]”

Đôi bàn tay đẫm máu đưa ra, rồi ngừng lại. Lưu Chí Hoành chán ghét nhìn đôi tay mình, tuy màu sắc rất đẹp, nhưng cậu không thể cầm được điện thoại a….Ngẩng đầu nhìn người trên bàn, Lưu Chí Hoành nở nụ cười nhẹ, đưa tay quét lên đôi môi tái nhợt đó. Dần dần nhuộm đẫm màu đỏ tươi quyến rũ, Lưu Chí Hoành mới vừa lòng thu tay lại, quay người bước đi đến bồn rửa tay.


Nhìn dòng nước cuốn trôi chất dịch nhầy màu đỏ mà cậu rất thích, Lưu Chí Hoành thích thú thì thầm hát lên một chút giai điệu

“Khóe miệng bị cắt đôi

Nụ cười bị ghim lại

Con ngươi bị xoay vần hỗn loạn

Gắn vào rồi lại lấy ra…

A…..ha ha ha ha, ngu ngốc.”

Nhếch miệng nhìn bản thân trong gương, Lưu Chí Hoành thậm chí cảm thấy, hôm nay mình có gì đó rất khác với bình thường. Đôi mắt? Cái mũi? Đôi môi? A….là hưng phấn, biểu cảm hưng phấn. Khuôn mặt luôn mỉm cười dịu dàng với fans, luôn nhẹ nhàng nhếch môi. Nay lại mang nét đẹp ma mị, đôi mắt như có lốc xoáy, đôi môi hơi mở ra….nhẹ nhàng cười lên một tiếng. Hình tượng không tồi, cậu vẫn luôn thích thế này hơn. Sửa sang lại một chút khuôn mặt, Lưu Chí Hoành lại trở thành một Nhị Văn rồi, ngốc ngốc ngây thơ.

“Ting!” – Âm thanh điện thoại lại vang lên lần nữa, kéo theo đó là dồn dập – “Ting! Ting! Ting!”

Lưu Chí Hoành lau khô đôi tay, bước đến bên bàn cầm lấy điện thoại mở lên xem, nhìn thấy tên người nhắn lại nở nụ cười dịu dàng

“<Bảo bối> : Lưu Chí Hoành, ngươi đang ở đâu a. Ta gọi điện cho nhà ngươi nhưng sao không ai bắt máy?”

“<Bảo bối> : Lưu Chí Hoành, mau trả lời ta a? Ngươi rút cuộc thì đang ở đâu!”

“<Bảo bối> : LƯU CHÍ HOÀNH, ngươi mau lăn ra đâyyyyy!”

“<Bảo bối> : Chí Hoành, ngươi đang ở đâu a….ta sợ lắm, mau trả lời ta đi mà”


Bảo bối đáng yêu, em vẫn luôn khiến anh rạo rực như vậy. Bảo bối a, em phải mãi mãi ở bên anh, nếu không……


“<Nhị Văn> : Xin lỗi ngươi a, ta đang tập bài hát mới, nãy giờ không có kiểm tra điện thoại nên không biết ngươi nhắn cho ta [ôm ôm]”

“<Bảo bối> : Mẹ ngươi a! Làm ta sợ muốn chết, tại sao lại tập trễ như vậy a, đã gần sang 12h đêm rồi đó, mau lái xe về nhà nghỉ ngơi đi! [giận dữ][giận dữ]”

“<Nhị Văn> : Hảo a,….ngươi mau đi ngủ đi, thức khuya sẽ thành mắt gấu trúc đó!”

“<Bảo bối> : Có ngươi mới là gấu trúc, cả lò nhà ngươi là gấu trúc!!!!!!!”


Mỉm cười nhìn tin nhắn lần cuối, Lưu Chí Hoành cất điện thoại sang một bên. Quay đầu nhìn người trên bàn, Lưu Chí Hoành hơi nhíu mày…..hình như cậu đã quên 1 sự kiện rất quan trọng. Bước lại gần Xảo Xảo, Lưu Chí Hoành nghiêm túc suy nghĩ, có điều gì cậu đã quên a? Nhìn sang những chai thuốc không nhãn hiệu bên bàn, Lưu Chí Hoành lại càng cảm thấy không đúng, đã tiêm thuốc rồi. Rút cuộc là không đúng chỗ nào?!


Liếc đôi mắt dọc thi thể Xảo Xảo, Lưu Chí Hoành bất chợt nghĩ đến. Đôi mắt?! Đúng vậy a,…không thể làm tượng nếu như còn mắt a! Lưu Chí Hoành chán nản, cậu thậm chí đã rửa tay sạch sẽ chuẩn bị quay về, như thế nào bây giờ mới nghĩ đến!?

Phiền chán tìm đôi bao tay mới, đeo lên rồi lại đi tìm dụng cụ….như thế nào bây giờ, nên làm nhanh hay vẫn là từ từ lấy ra?! Lưu Chí Hoành cầm con dao mổ nhẹ nhàng đưa đến gần đôi mắt Xảo Xảo, do dự mấy giây. Nhưng cậu vẫn quyết định khoét xuống, làm nhanh đi thôi, Bảo Bối còn đợi!


Con dao di chuyển xung quanh hốc mắt, máu dường như đã chảy hết khiến Lưu Chí Hoành hơi nhíu mày, cảnh tượng đẹp như thế mà màu sắc lại đơn điệu tẻ nhạt như vậy?! Dứt khoát khoét đi xuống, Lưu Chí Hoành âm trầm đâm thẳng vào tròng mắt, rút ra. Nhìn đôi mắt trống rỗng nằm trên bàn mổ, Lưu Chí Hoành lại càng cảm thấy đôi mắt này đáng ghét, còn sinh mệnh cũng đáng ghét, mất đi sinh mệnh cũng đáng ghét!


Vừa lòng nhìn tròng mắt trống rỗng của Xảo Xảo, thậm chí cậu còn có thể thấy một ít thịt đỏ bên trong. Mỉm cười nhẹ nhàng cầm lên lọ thuốc, tiêm vào hốc mắt bảo trì nguyên dạng. Cần 3 ngày nữa mới có thể quay trở lại đây, đến lúc đó…..Xảo Xảo, em sẽ khiến chị mãi mãi xinh đẹp như hôm nay. Tựa như ngày hôm đó hắn xinh đẹp nằm trong vũng máu, ha ha ha ha.

-------------------------------------------------------------------
Chương 18

Vương Nguyên bồn chồn ngồi ở trong phòng khách, trên tay còn cầm điện thoại, luôn mãi mở lên xem rồi lại tắt đi. Cho đến khi nghe thấy âm thanh – “Ting!”  liền vội vàng mở lên.

“<Nhị Văn> : Bảo bối, ta về nhà rồi!”

Thở phào nhẹ nhõm, Vương Nguyên lập tức lại tức giận gõ bùm bùm lên màn hình

“<Bảo bối> : Ngươi đi kiểu gì bây giờ mới trở lại hả! Còn nữa, ai là Bảo bối của ngươi! Mau đổi tên!”

“<Nhị Văn> : Bảo bối, không phải ngươi không nói gì nãy h sao, sao bây giờ lại cáu gắt rồi?!”

Vương Nguyên nhẹ cười, đồ ngốc này luôn thế…..khiến cậu không nhịn được mà bắt nạt.

“<Bảo bối> : [cáu][cáu] ta không cần biết, mau cút đi ngủ đi!”

“<Nhị Văn> : [khóc] Bảo bối, ta biết sai rồi. Lần sau sẽ nói với ngươi mà!”

“<Bảo bối> : Mau cút đi ngủ đi, đã rất khuya rồi đó!”

“<Nhị Văn> : [e thẹn] Hảo, Bảo bối ngủ ngon [hôn][hôn][trái tim] [trái tim]”

“<Bảo bối> : Cút! Mộ t đại nam nhân như ngươi mà e thẹn cái gì! Ngủ ngon, Nhị Văn!”


Vương Nguyên cười cười nhìn màn hình điện thoại, tắt đi cuộc trò chuyện. Ngẩng đầu lên thì đã 12h30’, đã trễ thế này rồi. Cậu cũng nên đi ngủ thôi, ngày mai lịch trình rất dày đặc a.


“Reng! Reng!” – tiếng chuông vang lên khiến Vương Nguyên giật nảy mình, liếc nhìn ra màn hình, liền thấy một người đàn ông, nghi hoặc tiến ra mở điện thoại. Vương Nguyên cất tiếng hỏi

“Là ai vậy ạ?”


“Tiên sinh, có người nhờ dịch vụ giao hàng của chúng tôi. Đây là kiện hàng của ông, vì cô ấy đặc biệt yêu cầu thời gian này, mong tiên sinh thông cảm” – Nam thanh niên giao hàng ngượng ngùng nói, thật là….dù có nhiều tiền đến mấy lão bản cũng không nên nhận a, nửa đêm rồi còn gửi hàng, muốn hù chết người ta sao!

“A hảo, ngươi đưa sổ đây, ta kí tên xác nhận” – Vương Nguyên dù nghi hoặc nhưng vẫn mở cánh cửa, nhận lấy giấy rồi kí tên, sau đó ôm món hàng quay vào nhà.

Nhẹ như vậy, chắc chỉ là giấy thôi?! Không biết là ai gửi, lại còn vào nửa đêm như vậy. Thật là….Vừa nghĩ Vương Nguyên vừa ở hộp, trông thấy 1 chút giấy tờ lộn xộn, 1 cái hộp nhỏ, một cuốn nhật ký…

Kì quặc, Vương Nguyên cầm những tờ giấy đó lên, trông thấy là bản in của một cuộc chat trên weibo, ngày 2, ngày 3, 4, 5, rồi đến 6 tháng 8. Nhìn thấy ngày tháng trên đó, khiến Vương Nguyên có chút khó chịu, không biết rút cuộc là ai, lại gửi cái thứ này. Cậu mơ hồ đọc vài câu trong đó

“<Bạch Liên Hoa> : Đội trưởng, tin tức của anh đúng không?!”

“<Mèo Ba Tư> : Hừ, tin lời ta đi! Ta không nói dối các ngươi đâu. Tiểu Khải dạo gần đây rất hay đi chung với Thiên Tỉ, thường xuyên đùa giỡn!”

“<Bạch Liên Hoa> : Đội trưởng, anh mau chụp bằng chứng cho bọn em!”

“<Mèo Ba Tư > : Hảo!”


Vương Nguyên liền nhíu mày, tại sao lại có Tiểu Khải và Thiên Tỉ ở đây?! Liếc mắt nhìn sang bên cạnh, liền trông thấy một cái hộp nhỏ, tò mò cầm lên mở ra. Những tấm hình liền rơi vãi ra khắp sàn nhà, Vương Nguyên cúi người lượm lên 1 tấm ảnh, nhìn kĩ thì ra đó là hình Tiểu Khải và Thiên Tỉ ở phòng quay TF Teen Go!, hai người lúc đó không biết đang nói chuyện gì mà rất vui vẻ, Thiên Tỉ cười thật tươi, Tiểu Khải còn thầm thì. Hai bóng hình dán chặt vào nhau trong bức ảnh khiến Vương Nguyên hơi khó chịu, cái gì thế này?! Hình này là ai chụp, không phải là ở hậu trường sao?! Lật mặt sau của bức ảnh, Vương Nguyên trông thấy dòng chữ - “TF Teen Go! Tập 6 – Hậu trường”, nhặt thêm vài tấm hình nữa thì vẫn là của Tiểu Khải và Thiên Tỉ, ngồi cùng có, đứng cùng nhau có, cười cùng nhau có, đùa giỡn cùng nhau có….tất cả đều là ảnh Tiểu Khải cùng Thiên Tỉ ở bên nhau, mặt sau luôn ghi rõ địa điểm thời gian. Vương Nguyên càng lúc càng khó chịu, không biết tên vương bát đản nào, lại gửi cho cậu thứ này vào ngày hôm nay….


Bỏ những tấm hình sang một bên, Vương Nguyên liền cầm lấy cuốn sổ nhật ký bằng da có khóa, lật qua lật lại liền trông thấy một tờ giấy nhỏ đằng sau cuốn sổ.

“Sau ngày 6.08, hãy mở nó. Đọc một mình, nếu không cậu sẽ hối hận”

Cái quái gì thế này?! Chơi cậu à?! Còn đặt cả pass, có biết là Vương Nguyên cậu đây rất ghét ai đánh đố mình hay không?! Hừ! Không thèm quan tâm nữa, mặc kệ.

Quăng hết mớ giấy và ảnh vào thùng giấy, Vương Nguyên xếp gọn nó lại bỏ vào góc phòng chung với đống giấy báo chí của cậu. Hoàn toàn bỏ qua nó mà đi ngủ, không hề biết rằng dòng chữ tiếp theo ban nãy cậu chưa được đọc chính là – “Vương Nguyên, sự thật nằm trong trái tim cậu, hãy lựa chọn đúng đắn. Xảo Xảo”


Nếu như Vương Nguyên đọc đến dòng chữ tiếp theo, có lẽ cậu sẽ trực tiếp mở nó ra….vì trước đây Xảo Xảo đã lén đưa cho cậu 1 mật mã, luôn nói với cậu rằng sẽ có ngày cậu cần đến. Xảo Xảo trước kia là fan hâm mộ của Tiểu Khải, không ngờ sau vụ việc của Thiên Tỉ mà hoàn toàn rút khỏi fandom, khiến mọi người xì xào rất lâu, mối quan hệ của cậu vs Xảo Xảo không tệ, vẫn luôn nói chuyện với nhau sau khi Thiên Tỉ mất, nào ngờ…..Tiểu Khải ra đi, cô ấy liền phát điên, người xung quanh không chịu được nữa đành đưa cô ấy vào bệnh viện, không ngờ cô ấy ở lì trong đó, không bao giờ ra nữa. Xảo Xảo xinh đẹp cứ thế mà biến mất trong fandom.

Nhưng, mọi thứ Xảo Xảo lưu lại cho cậu, Vương Nguyên đều không đề ý tới. Cậu không hề biết sự thật, không hề rõ chuyện gì đang xảy ra, vẫn cứ mãi ngây ngô tin theo Lưu Chí Hoành…..Vương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net