Chương 6: Lâm Viên thế gia (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xuân hoa tươi tắn, như nụ hoa chớm nở. Nhưng mới sinh ra có hơn một năm, cho nên tính tuổi, vẫn là một tiểu nữ hài chưa hiểu chuyện.

Chuyện phải bắt đầu từ một hôm nọ, khi đang tụ tập cả bốn sư đồ. Tiểu thiếu nữ từ đâu nhảy ra ôm lấy ta. "Vân thúc thúc, nương thân ta nói gần nhất ngài bận cũng mệt mỏi rồi, nên ăn uống bồi bổ một chút, sai ta mang cho ngài chút đồ ăn trưa! " Nói là chút, nhưng thực ra là đầy cả giỏ . Đây không phải là muốn vỗ béo ta sao?!

Ta bất đắc dĩ xoa đầu nàng. "nương thân ngươi có tâm, ta đã nhận . Được rồi, mau trở về đi! "

"vâng! " Thiếu nữ hồn nhiên đáp. Ngẫu ngộ một nụ cười, đem ai đó tim đánh cắp.

Đồ ăn một mình ta xác thực ăn không hết, đành chia cho bốn sư đồ kia ăn chung. Bạch Chỉ nhận lấy đồ ăn, tay có chút run. Nhịn không được lên tiếng hỏi. "sư.... sư tôn, nàng là....? "

Yến lão ti hí chú ý biểu cảm của đồ đệ, biết hắn động tâm, liền cười ngầm ăn cơm.

"ừ, là con gái của một cái người ở đây! " Ta cũng nhận ra hắn khác thường cử chỉ, nhưng vẫn tỏ ra không có gì, tiếp tục ăn.

"ách! " Thì người ta đương nhiên biết, nàng ta là con gái của ai đó ở đây. Chính là muốn hỏi sâu hơn tỉ như : nàng ấy tên là gì, con cái nhà ai, có hôn thú gì chưa? ..... Để tránh thất thố, Bạch Chỉ chỉ biết ủ rũ câm nín, tiếp tục ăn cơm.

Sau đó liên tục Tiểu Bình An hướng ta đưa cơm, mà Bạch Chỉ cũng nhân cơ hội đó tiếp cận nàng, trò chuyện vài câu, khi về còn không quên liếc mắt lưu luyến đưa tình. Ở đây người đều nhìn ra hắn khác thường, nhưng chỉ ngầm hiểu, im lặng, làm bộ nhự không biết.

Thiếu nam tương tư mộng, ngày ngày ngẩn ngơ thất thần, hồn bay vô định. Đi đường đều 'không cẩn thận ' ,ngã trái ngã phải. Yến lão nhìn hắn không được, cũng chỉ có thể ngầm ủng hộ, không hơn. Rốt cuộc một thời gian sau ,hắn cũng không chịu nổi. Dắt tay nàng cùng nhau đến gặp ta. Trước sự có mặt đông đủ của toàn thể mọi người (như thể cố ý sắp đặt trước) ,hắn quỳ xuống ,thưa chuyện.

"sư tôn, ta cùng An nhi lưỡng tình tâm duyệt , mong sư tôn đồng ý cho mối quan hệ của chúng ta ! Ta nghĩ, thú nàng vì thê ! " Bạch Chỉ nói xong liền quay sang nắm chặt tay tiểu Bình An. Tiểu Bình An thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo, thẹn thùng không dám nhìn thẳng hắn.

Thiết Ngưu vỗ mạnh vào vai Bạch Chỉ một cái, sảng khoái cười to.  "Xú tiểu tử, ngươi được lắm! "

Bạch Chỉ bị hắn vỗ đến chao đảo, choáng váng. "cảm tạ thúc phụ ủng hộ! "

Yến lão cùng Bạch lão ngầm cười, gật đầu. Mặc Ngôn cũng quay sang cùng hắn nói một câu. " Chúc mừng! "

"cảm ơn! "Bạch Chỉ cũng đáp lại.

Thuận Linh khăn tay rưng rưng chấm nước mắt, cảm động nhìn con gái cùng con rể tương lai. Người ngả vào trong vòng tay của Thiết Ngưu.

Tất cả đều đồng ý, ta còn có thể làm gì. Nhưng thực chất trong lòng kêu gào. Rõ ràng là xú tiểu tử kia đi lấy lòng, đạt được sự chấp thuận của mọi người trước, rồi mới đến thưa chuyện với ta! Rõ ràng là có sắp xếp cả! Một đám lừa gạt. Còn ở đây đồng bộ ngầm hiểu, đồng ý nữa chứ!

"Ta không đồng ý! " Bạch Chỉ còn đang mừng thầm, chắc chắn chuyến này đi sẽ thành công, ai ngờ.... Toàn thể vỡ mộng !

"cái gì??? "

"vì sao chứ? "

"thứ nhất, ngươi cùng nàng thời gian quen biết chưa dài, cái gì cũng có thể là ngộ nhận. Thứ hai, ngươi cũng nên biết nàng là cái gì thân phận đi ! Nếu để lộ ra ngoài, ngươi chắc chính mình có đủ thực lực để bảo vệ nàng? Nên nhớ, thần thú một khi lộ diện, thứ ngươi đối đầu, không phải là một quốc gia, mà là cả một đại lục!"

"ta...." Bạch Chỉ bị đả kích đến không thể phản kháng.

"....huống hồ, thiên tài dù tốt hơn nữa, cũng không thể so sánh với chân chính cường giả !"

"ta... ta biết! Nhưng mà, ta đối với nàng là thật tình! "

"sư phụ, hắn cũng thật giống như hạ quyết tâm a! Ngài cũng đừng khó xử như vậy...! " Yến lão không đành lòng, nói giúp.

"còn nói giúp hắn ?! Chính mình án phạt không đủ? Muốn tăng thêm? " Hắn vẫn đang trong thời gian bị phạt quét dọn nhà xí.

"..." Yến lão câm nín nhìn đồ đệ : ngươi tự lo đi.

"sư tôn, có thể cho hắn một cơ hội không? " Mặc Ngôn cùng hắn có thể nói là quan hệ khá tốt. Ta chính là đợi đến lúc này, vì nếu quá dễ dàng đưa ra điều kiện từ đầu, con người ta thường không dễ dàng để ý , chứ đừng nói là trân trọng nó. Ta chậm chạp lên tiếng. "có thể! "

"đa tạ sư tôn! Đa tạ.... " Bạch Chỉ

"đừng vội mừng! Nghe hết đi! "

"dạ! "

"Thử thách của ta chỉ có một!  Đó là, 10 năm! 10 năm sau, nếu ngươi đối với nàng vẫn không thay lòng đổi dạ ,thì ta cho phép ngươi thú nó! "

"cái gì????? "

"Sao, có ý kiến ?"

"...." Cái này bọn hắn có thể ý kiến sao? 

"nếu không còn chuyện gì nữa thì giải tán đi! "

"dạ! "

Đợi đến khi mọi người đi hết được một lúc thì Yến lão lại lén lút đi tới. "sư phụ! "

"không cần nói cũng biết ,ngươi tới nói họ tiểu tử kia sao? "

".....dạ! "

"không phải ta không tin bọn hắn tình cảm, chính là hắn quá yếu. Cho hắn 10 năm thời gian là để hắn có thời gian tự củng cố chính mình lực lượng, đợi hắn lực lượng đủ thì hắn muốn làm gì ta cũng không cản. Còn về nha đầu kia, tính từ lúc sinh ra tới giờ, miễn cưỡng cho tròn là 2 tuổi đi. Ngươi thử nói xem, 2 tuổi hài tử tâm trí phát triển đến mức nào? 10 năm, cũng là để cho nàng tâm trí phát triển đầy đủ. Đợi cả hai đủ lông đủ cánh rồi ,chúng muốn đi đâu ta cũng không cản. "

"sư phụ.... " Yến lão cảm động không thôi, cứ tưởng sư phụ muốn làm khó bọn họ, ai ngờ ngài lại suy tính sâu sa như vậy. " đồ đệ minh bạch ! Không làm phiền ngài thanh tịnh nữa! "

Yến lão vừa đi không lâu thì Thuận Linh lại lò mò đến, ta cũng đáp nguyên văn như vừa nãy.

Chuyện của hai đứa, ta nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Làm bộ như không thấy chuyện chúng lén lút qua lại gặp mặt. Kết quả ba tháng sau đó, nha đầu kia dắt tay hắn tới gặp ta. Lần này cũng tụ tập đông đủ như trước. Tiểu Bình An lên tiếng. "Vân thúc thúc ,ta.... ta đã mang thai cốt nhục của chàng rồi...! "

"..." Đang uống trà, nghe xong, cốc trên tay rơi xuống. Bên cạnh mọi người hùa theo. "A ha ha, chúc mừng!"

" Xú tiểu tử, ngươi được lắm! "

"sư phụ hẳn là đang kinh hỉ không nói lên lời rồi! " Lời này là của Yến lão.

Ta đúng là kinh (kinh ngạc) , nhưng kinh nhiều hơn hỉ (vui vẻ). Đờ người ba giây để tiếp nhận vấn đề. Có vẻ, ta đã quá lỏng lẻo trong việc quản lí, mà để bọn chúng phát triển nhanh đến vậy. Thực sự.... không còn gì để nói nữa ! Bây giờ con cũng có rồi, dắt tay nhau tới đây chẳng phải muốn nói chuyện cưới xin sao? Đừng nói ở cổ đại cổ hủ, thì hiện đại, chỉ cần cứ 'ăn cơm trước kẻng ' mà có bầu thì cũng đều phải cưới chạy hết.

"phải tổ chức đám cưới liền thôi! "

"đúng! Đúng! "

"ai cho phép hả? " Bọn chúng còn đang nháo loạn vui mừng thì ta lên tiếng. Hai đứa, nhân vật chính được nhắc, mặt lại bí xị.

"nhưng mà sư phụ... "

"không nghe ta nói gì sao? Thời gian thử thách chưa hết thì cái gì cũng đừng nói! Lui hết đi! "

"nhưng mà....! " Bạch Chỉ còn muốn nói gì đó thì liền bị Yến lão kéo đi.  Ghé vào tai thì thầm một lúc. Từ sau đó hắn liền trở về chăm chỉ học tập, tu luyện hơn trước ,không hướng ta kiếm chuyện phàn nàn nữa. Ta đoán, chắc Yến lão nói lại nguyên văn câu ta nói cho hắn lần trước. Huống chi, bây giờ thai cũng đều có rồi ,để tiện, hai đứa cũng không dấu diếm ở chung cùng nhau, lấy cớ cho tiện chăm sóc.

Lâm Viên thế gia kết thúc ba tháng đầu tuyển chọn ,đệ tử tiến nhập tổng cộng 1038 người ,nhiều hơn so với dự định 38 người. Vì lần trước ta nói qua chỉ nhận khoảng 1000 người, nên 38 ngươi thừa kia vốn là có thành tích thấp nhấp trong nhóm, Bạch lão với Yến lão định loại bỏ thẳng ,thì ta ngăn lại, nghĩ cho bọn chúng cơ hội. Thế là tổ chức thêm một cuộc thi nhỏ để sàng lọc. Lần này ta cũng đích thân theo dõi quá trình. Đệ nhất kiện, kiểm tra về tính đơn lẻ được ra để kiểm tra khả năng kiểm soát, tự xử của mỗi người,đệ nhị kiện bài kiểm tra tổ hợp ,chính là kiểm tra tính đoàn kết, hỗ trợ, đệ tam kiện kiểm tra cùng đệ nhất kiện đơn lẻ tính không khác là mấy. (Đệ tam) cuối cùng một đề, đáng chú ý phải nói là đến, là cấp bậc đan dược luyện ra so với bình thường bài kiểm tra đầu vào muốn khó hơn. Ta muốn xem xem bọn chúng thế nào vượt qua . Không nghĩ tới kết quả nằm ngoài dự đoán ,38 người đồng tâm hiệp lực cùng luyện ,cuối cùng kể thành một viên đan. Tuy phẩm chất nửa vời, nhưng có thể tạm cho qua. Chính là cách bọn hắn tiến hành, khiến nhiều người khó mà phân xử. Đan viên chỉ có một, mà luyện dược sư là cả 38 người hợp lực cùng làm, nên như thế nào phân xử?

À, nên nói một chút về vấn đề môn đệ thu nhận ,trong đó có lấy ra 100 người có thành tích cao nhất , phân công vì giảng dạy. Hiện giám khảo có 10 vị, trong đó 8 vị có thành tích cao nhất trong 100 vị kia, còn lại là Yến lão và Bạch lão. Trừ Yến lão và Bạch lão không nói gì ra, thì 8 người còn lại nhận định chung ,bàn tán sôi nổi, muốn loại bỏ ,đánh trượt tất cả. Hai vị cao cao tại thượng kia vẫn chưa có ý kiến, là vì vẫn đang đợi người kia chỉ thị.

"Yến/Bạch lão ,tí nữa nhất định phải giờ vờ không quen ta! " Từ xa quan sát, ta đối với hai người truyền âm.

"dạ, sư phụ! " Tuy nghi hoặc, nhưng Bạch lão vẫn là đáp ứng rồi.

"có chuyện gì sao sư phụ ? " Yến lão thì một mực truy hỏi đến cùng .

"Đừng hỏi nhiều làm gì ,cứ làm theo  là được! Yến lão, nhớ giữ mồm giữ miệng, nếu lại nói sai, ta phạt ngươi thêm ba tháng! "

"...." Yến lão : sư phụ không công bằng! Vì cái gì cứ thích lấy hình phạt ra đối với hắn hung.

Trên bàn thẩm phán, lấy đa số thắng thiểu số, huống hồ hai cái đại trụ (chỉ Bạch lão và Yến lão) kia im lặng không có ý kiến ,không thể nghi ngờ là khiến cho bọn hắn có thêm động lực. Một cái lão giả đại diện lên tiếng. "Vậy ta xin tuyên bố, kết quả này xem như không tính.... "

"Đợi đã! " Đang lúc mọi người ở dưới thất vọng nhất. Một cái trẻ tuổi thanh tú nam tử bước ra.

"ngươi là ai mà dám ở đây phá rối? " Lão giả - người đang nói là cái có thành tích tốt nhất ,đứng đầu 100 người kia ,tên Trịnh Lâm.

"tại hạ Mộc Du ,là một trong số 100 vị đề bảng lão sư, có điều muốn nói! "

"ở đây còn không tới phiên ngươi lên tiếng ,vô sự cũng đừng lên quấy nhiễu .... " Trịnh Lâm còn chưa nói xong ,hai vị tôn đại phật kia liền lên tiếng.

"Trịnh lão sư, bình tĩnh nghe người ta nói hết đi đã! Đó là phép lịch sự lễ nghi tối thiểu! " Bạch lão hờ hững lên tiếng. Yến lão tuy không nói gì, khả hai mắt trừng hắn, trùng trùng áp lực,  Trịnh Lâm không thể làm gì ngoài việc im lặng.

"Mộc đồng sự mời tiếp tục! "Bạch lão từ tốn mở lời .

Có thể hiện tại dung mạo gương mặt có chút khác biệt, nhưng là giọng nói thì không thể sai vào đâu được. Bọn hắn đương nhiên muốn lên tiếng vì y bênh vực.

"Đa tạ giáo trưởng (ý nói người có cấp bậc cao trong tổ chức) !" Thật may mà bọn hắn nhận ra. Ta tiến lại gần, cầm lấy viên đan dược xem xét. Trịnh Lâm cùng 7 người kia muốn lên tiếng kiến nghị nhưng đều bị hai người bên cạnh áp lực trừng trở về, đành im lặng làm tượng.

Đề thi cuối cùng, là ta dựa vào kết quả kiểm tra đo lường thực lực của bọn hắn mà ra. Tính ra có khó hơn một chút so với bọn hắn thực lực. Kết quả đan viên chỉ đạt 50% chất lượng yêu cầu, so với bình thường có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng là ở hiện đại ,50% đó cũng đủ điều kiện để qua một bài kiểm tra rồi.

Ta đem viên đan ném vào miệng, nhai, nuốt. Trước sự sửng sốt của bao nhiêu người, cảm thán. " Ân! Miễn cưỡng có thể so với ta đồ ăn vặt . Bất quá, có thể là thông qua!"

"ngươi.... "

"đó là tài sản thuộc chúng ta quản lí...."

"bị hắn ăn mất rồi.... "

Mấy cái khác không hiểu ta dụng ý, chỉ ngậm ngùi cảm thán, tiếc hận. Hai cái người trong cuộc hiểu chuyện thầm chung cảm nhận : trên đời này chỉ sợ không có ai so với y phá gia chi tử đem thần đan làm đồ ăn vặt.

"Hai vị, không biết ý thế nào? " Ta lên tiếng.

"Thông qua! " Bạch lão

"Ân! " Yến lão học Bạch lão một bộ đạo mạo phong tư nghiêm túc ,gật đầu.

Hội thi kết thúc, 38 cái dư nhân kia vẫn là nhận vào rồi. Có điều cấp khu riêng, mà nhận vào sau, bị toàn giáo ngầm hiểu lớp dự bị, thấp nhất một lớp.

"Mộc đao sư, ngươi đi theo chúng ta ra đây một lát !" Bị gọi ra gặp mặt riêng cùng hai vị tôn đại phật , có ánh mắt ngưỡng mộ, có cái lại như muốn nói : ngươi sắp chết tới nơi rồi.... Hỗn độn nhiều vị, nhưng chắc chắn sau vụ này sẽ dấy lên không ít tin đồn đây .

Vì để đề phòng, ta cũng không quên đặt kết giới.

"sư phụ, đám tiểu tử kia có cái gì khiến ngài chú ý sao? " Yến lão

"ngươi lại gọi sai rồi ,Yến lão à. Ta bây giờ là Mộc đạo sư, sau này sẽ phụ trách nhóm lớp 38 người đó. Còn về vấn đề hứng thú gì đó, kia phải xem bọn hắn rồi! Nếu không còn gì nữa,tại hạ xin phép cáo lui! "

Yến lão còn muốn nói gì đó nhưng Bạch lão đã hướng hắn huých nhẹ vào cánh tay cùng với lắc đầu, ý chỉ im lặng nghe theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net