Chương 6: Lâm Viên thế gia (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày đầu, trong lúc ta suy nghĩ các biện pháp chọn lọc để tử, thì bên kia Thiết Ngưu cũng bận rộn không kém. Thường thường, ta sẽ ghé qua xem bọn hắn công tác, tiến độ làm việc .

Ngày đầu tuyển chọn đồ đệ.
Tung ra thông cáo, sử dụng danh tiếng của của bốn sư đồ kia để hấp dẫn người tới tham dự, ứng tuyển. Đối với này đó đề mục, ta không can dự vô, bởi vì, ta không tham dự bất cứ cái nào chính quy đào tạo cả, cho nên, cũng không rõ bọn hắn có bao nhiêu loại đan cấp bậc này nọ, bình thường giải đan ta luyện ra chuyên về bổ máu, tăng cường thể lực trong một thời gian nhất định, hoặc là trợ giúp thăng cấp, trị thương, gọi chung là huyết đan, còn lại phần lớn thời gian chuyên về luyện độc. Lần trước ta cùng Mặc Ngôn nói về việc ta bị hạ độc, không phải là nói dối. Nhưng đó là thuộc về một cái 'mộng' kí ức cách đây lâu lắm rồi, mà không phải ta thế kỉ 21 kí ức. Lúc đó, nó đến với ta khi ta mới 14 tuổi, một cái tiểu cô nương bước vào thời kỳ biến đổi về mặt tâm lí lẫn thể xác . Thật kì lạ, như mộng ảo, lại như thật. Những kí ức vô định chỉ xuất hiện khi ta ngủ vào trong những giấc mơ ,đến cả nỗi đau cũng rất thật. Ở đó ta gặp một cái nam nhân.....

"sư phụ! "
Hồi tưởng bị phá đám, vén lên rèm châu (một loại chiếu treo trước cửa), Yến lão từ từ xuất hiện, tiến lại gần. 

"sư phụ! " Hắn thở phì phò.

"có gì từ từ nói, uống chút nước đi! " Ta đưa cho hắn chén trà nhuận phổi. Yến lão uống một hơi hết sạch.

"sư phụ, ta tới để báo cáo tình hình! "

Cũng may đã phân công từ trước, đợt này nhận tối đa 1000 đệ tử, thi tuyển kéo dài 3 tháng. Nếu không nói rõ từ đầu, lấy tính cách của bốn người kia, khẳng định chắc không quá chục người lọt được vào tầm mắt của bọn hắn. Cuối cùng mục đích là kinh doanh (kiếm tiền)trên phương diện dạy học, một bên truyền đạt tri thức, một bên bỏ tiền ,công sức ra mua tri thức . Song phương đều có lợi .

"Hiện đã qua vòng đầu của tuyển chọn! "

"mới có vòng đầu, ngươi làm gì gấp như vậy báo cáo cho ta! Sao không đợi đến khi kết thúc rồi báo cáo luôn một thể, cho đỡ mất công chạy đi chạy lại ?!"

"tại.... ta nghĩ ,muốn thường xuyên cập nhật tin tức cho ngài biết, nên.... " Yến lão gãi gãi đầu.

Kể ra để một lão đầu như thế đối với ta xưng hô nhún nhường, khép lép, bản thân cũng tự thấy ái ngại . Chính mình cũng nhẹ nhàng từ tốn hơn nói. "không có gì, chính là gần nhất ta muốn bế quan một thời gian. Còn lại giao cho các ngươi xử lí, nếu không phải chuyện gì trọng đại, cũng đừng tới quấy rầy ta tu luyện. Nếu đến ,nhất định phải gõ cửa ba lần từ ngoài cổng, rồi mới được vào !"

"dạ sư phụ! " Yến lão nhận thức mức độ quan trọng của vấn đề, liền nhanh chóng lui xuống.

Thực ra, cho dù có tu luyện, ta cũng không cần lo lắng sẽ có người làm phiền. Chính là, ta vẫn giấu tất cả bọn hắn, bao gồm cả đám Thiết Ngưu lẫn bốn sư đồ kia . Ta giới tính, vốn là nữ thân ,chính là vì không muốn tư tình vướng thân, cản trở công việc, nên luôn trang lấy nam tử dạng. Một lí do nữa là mặc nam trang nhiều thoải mái, tiện hoạt động, nữ phục thì khá  rườm rà, vướng víu, không tiện hoạt động, nói chính xác hơn là ngồi im một góc tạo dáng . Ta cũng cần chút không gian riêng cho mình, nên mới ra yêu cầu phải gõ cửa trước khi vào. Quả nhiên bốn sư đồ kia rất nghiêm cẩn tuân theo. Còn nhóm của Thiết Ngưu thì ta không lo lắng, vì chỉ khi nào ta gọi, họ mới xuất hiện.

Lâm viên thế gia ta phân vì Bạch tộc, tức hoạt động trong sáng, bạch đạo, Chỗ Thiết Ngưu phân vì Hắc tộc, tức là mọi hành động trong tối. Vốn nghĩ Hắc tộc sẽ chỉ toàn thú tộc, không nghĩ tới mấy hôm sau đó, Thuận Linh lại đem về hơn chục đứa trẻ, mà đặc biệt ở chỗ đây không phải thú tộc, mà là nhân tộc.

"ngươi không phải không thích nhân tộc sao? " ta nghi hoặc nhìn nàng.

"chủ nhân, không có , ta chỉ ghét những kẻ làm tổn thương đến ta cùng thân nhân của ta thôi . Huống chi, bọn hắn còn rất nhỏ, đã phải lang thang đầu đường xó chợ kiếm ăn rồi !"

"ngươi là như thế nào gặp bọn chúng? "

"bọn chúng.... trộm ta túi tiền! Nhưng mà chúng không phải xấu đâu ,chỉ là nuôi trong nhà đang có người ốm.....! " Thuận Linh lí nhí đáp.

"nga~ nhưng chỗ chúng ta không nuôi kẻ vô dụng, muốn ở lại thì phải làm việc! "

"...A! Đa tạ chủ nhân !"

"từ ngươi tiếp thu chúng thì từ ngươi tới dạy dỗ chúng đi. Dù sao gần nhất chúng ta cũng thiếu thủ vệ! "

"dạ! "

"các ngươi có tên sao? " Ta tiến lại gần đám trẻ, có nam, có nữ, lớn nhất khoảng 10 ,12 tuổi ,nhỏ nhất vẫn còn đang được người ẵm trong tay.

"không có, chúng ta.... đều là côi nhi! " Đứa nam hài lớn nhất đứng ra nói.

"vậy các ngươi bình thường dùng cái gì xưng hô? "

"là.... dựa vào tuổi tác, mà xưng đại/ nhị /tam.... ca hoặc đệ /muội !"

"ba đứa nam hài lớn nhất, bước chân lên đây, gần một chút! "

Lúc đầu chúng còn khá rụt rè, sau liền chậm chạp đi tiến lên trên.

"Theo thứ tự từ lớn đến bé, liền lấy tên  Huyền Dạ , Huyền Luân, Huyền Văn đi  ! Thuận Linh, ngươi phụ trách dạy chúng trước học chữ, sau hẵng học võ "

"dạ! "

Chỉ đám trẻ. "Các ngươi từ nay về sau liền theo nàng giống nhau đối với ta xưng hô là được! "

"chủ ....chủ nhân ,còn... bọn hắn chưa được đặt tên! " Tiểu tử Huyền Dạ trước tiên bước lên, lấy hết dũng khí nói ra.

"liền đợi các ngươi học chữ xong, liền đặt cho bọn họ đi! "

"V... Vâng ! "

"phải rồi, Thuận Linh, gần nhất ta sẽ bế quan một thời gian, ngươi nếu có thu thêm ai thì tự mình xử lí cho tốt đi, đợi ta ra ngoài lại báo cáo với ta sau cũng được! Mà.... còn nữa, nhớ lập một danh sách trước khi báo cáo nhé! " Bởi vì ta lo lắng mấy tháng không gặp, không biết nàng ta sẽ thu bao nhiêu cái nhân,cùng bao nhiêu phiền phức ,vấn đề đợi ta giải quyết nữa.

"dạ! "

Ta tu luyện không có vấn đề gì. Trước khi gặp bọn hắn, ta chỉ có điên cuồng tập trung trong tu luyện, không nghĩ gì khác. Sau gặp bọn hắn thì chỉ tập trung vào phát triển luyện đan thuật, mà đan dược cùng tiền tài, đều tùy tiện vứt trong không gian. Mà cái kia không gian là ta xuyên qua linh hồn liền được thừa hưởng, chính là ít khi để ý quá, nhiều việc biết nó rất rộng, có thể chứa được nhiều đồ ra, không hơn. Hôm nay phải tranh thủ tìm hiểu một chút.

Thân ảnh biến mất trong phòng. Chui vào không gian, là một thế giới hoàn toàn khác. Bình thường trước kia khi thu thảo dược luyện đan, ta có vứt một ít vào trong trồng, chính là lâu lắm không thấy. Thế nhưng bây giờ mở ra xem, trước mắt bạt ngàn vạn dặm cánh đồng ,như cỏ dại mơn mởn phát triển. So với dược viên bên ngoài còn muốn lớn hơn quy mô. Ta đều nhanh nghi ngờ mình nhìn nhầm, lại dụi mắt vài cái. Có cây, có cối, có đồi núi, có sông suối, không khí thoáng đãng rộng lớn, như bước vào một không gian khác vậy. Theo như các nàng nói (tam phần hồn kia), thì linh lực càng cao, không gian cũng theo đó rộng mở, lớn theo.

Ta đi không ngừng nghỉ, chèo đèo lội suối, từ khu vực này qua khu kia, không ngừng nghỉ. Ta rất muốn biết, phía cuối chân trời,chỗ tận cùng sâu nhất của không gian, kia là cái gì đang đợi chính mình. Kì lạ là rừng rậm phát triển tự nhiên tươi tốt, nhưng đi đường lại không gặp đến một con dã thú nào. Hơn nữa đã đi bộ mấy ngày rồi mà vẫn không đến tận cùng, giống như thể đang đi trên Vạn Lý Trường Thành. Nghe nói muốn đi hết chỗ đó, nhanh nhất cũng phải mất một tháng. Trời ơi, dù ta có hứng thú ngắm cảnh sắc nơi đây, muốn chậm rãi thưởng thức không khí mỗi vùng đi qua thì cũng bị sự rộng lớn ở đây làm cho nản chí. Rốt cuộc không chịu nổi. Ta phi thân lên một vách núi cao , phóng mắt nhìn ra xa . Oa, thực sự như khám phá ra tân cái đại lục người ,kinh ngạc, hoảng hốt trước sự rộng lớn và hùng vĩ của nó. Đằng xa, núi rừng bị sương mù che phủ, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ, tựa mộng ảo.

Ta đánh niệm thức, cùng chính mình hồn nói chuyện.  [rốt cuộc chỗ này rộng bao nhiêu vậy? Ta đã đi muốn nửa tháng rồi mà không đến tận cùng ]

[đại tỷ, ngươi quá nóng vội a! Thử dùng tiềm thức thăm dò đi ] Là tiếng của Tiểu Huyết nha đầu kia.

Thiên! Không biết thì thôi, dò rồi thì mới thấy, mình như con ếch trong chậu, cái này rộng lớn như vậy, không phải là một không gian bình thường. Rõ ràng là một cái đại lục tinh cầu diện tích a. Chả trách! Ta từ nãy đi ,còn chưa đủ một phần vạn diện tích nơi đây chạm chân đến .

Lớn mật nghĩ, nếu là một mình thì sợ là cũng không thể khai phá hết chỗ này, ta nghĩ muốn đem đám Thuận Linh, Thiết Ngưu vô giúp một tay. Kiến cái Hắc tộc trong này trụ sở chính. Như vậy dù bị địch tập kích, thì cũng có bên trong lực lượng duy trì cùng bảo toàn. Hơn nữa ai sẽ nghĩ đến  đặt trụ sở của một tổ chức nằm trong không gian ở cổ tay mình chứ?! 

Nghĩ là làm, ta lập tức nhảy ra ngoài, cho triệu tập Thiết Ngưu , lấy đến 100 người, bí mật đi vào không gian, giúp ta kiến tạo trụ sở . Dù sao bên ngoài nhân số nhiều như vậy, đột nhiên mất tích 100 người cũng sẽ không vấn đề gì.

Trong không gian linh khí so với bên ngoài càng thêm dồi dào. Vì để tránh xảy ra sơ xuất, ta trực tiếp chỉ huy cùng giám sát xây dựng quá trình. Đợi đến lúc ra ngoài đã là một tháng sau.

Yến lão quanh đi quẩn lại ngoài cổng, đứng ngồi không yên. Mấy hôm nay sư phụ chơi trò mất tích, liên tục đến gõ cổng không thấy đáp lại, hắn liền đi đi lại, có khi túc trực ở đây, ăn ngủ sinh hoạt.

"Yến lão ,có chuyện gì sao? Vào đi! "

Yến lão còn đang bận suy nghĩ vẩn vơ liền bị âm thanh quen thuộc đánh nhiễu. Kinh hỷ kêu lên. "Sư phụ! "

"có chuyện gì sao ? " Ta không nghĩ để tuyển được 1000 tân đệ tự nhập môn sẽ dễ dàng và nhanh như thế. Ít nhất cũng phải mất ba tháng, mà bây giờ mới qua một tháng.

"dạ, tuy là chúng ta vẫn chưa có hoàn thành hết được một nửa quá trình. Nhưng mà sư phụ, ta nghĩ xin phép ngài cho sử dụng đống phòng xây dự trữ kia, cho 100 tân đệ tử đợt đầu nhập môn sử dụng, để tiện cho việc học tập và sinh hoạt càng thêm thuận lợi. Vì có một số không có nơi ở cố định ,nên khi triệu tập thường mất chút thời gian! "

"ừm, cứ theo ý ngươi đi! Nhưng mà, khoan đã......"

"sư phụ còn gì dặn dò?"

" Phòng ốc vẫn đang tiến hành xây dựng, đệ tử tiến nhập sẽ không ngừng một tăng lên. Cho nên ta muốn quy định rõ ràng việc sử dụng phòng. Trừ một số phòng học là chung ra thì ta không có gì để nói. Nhưng là phòng ở, ta muốn chia nam riêng, nữ riêng, 6 người một phòng . Nếu bọn chúng có thắc mắc muốn đổi phòng, chuyển ra ở riêng một mình thì nhất định phải đáp ứng ta điều kiện sau : hoặc là tham gia một bài kiểm tra riêng, hoặc là đóng một số tiền tương ứng để ở . Nhưng không có nghĩ là cho hắn mua đứt chỗ đó, mà là cho thuê trong một tháng nhất định ,muốn ở thì phải đóng tiền. Về phần bài kiểm tra riêng kia ta không có ý kiến, nhưng là, còn tiền thuê phòng riêng một tháng thì..... 1 tử tệ /tháng đi. "

Yến lão hút ngụm khí lạnh. Sư phụ quả là độc! Một tử tệ đối với tu chân giới cao cấp môn phái không tính là gì, nhưng đối với bình thường gia nhân là một con số không nhỏ, đủ để người ta ăn không ngồi không ba đời rồi.

"còn nữa, bài kiểm tra mức độ, ngươi xem 1 tử tệ giá trị bao nhiêu ,thì mức độ bài kiểm tra cũng phải tương xứng bấy nhiêu là được! "

"dạ! "

Quả thuật là sau khi Yến lão đi phân phòng cho bọn hắn xong thì cũng có không ít người lên tiếng phàn nàn. Bình thường nếu không phải là thiên kim, quý tử được trong nhà chiều chuộng từ bé rồi, thì cũng là có chút tiếng tăm tiểu nhân vật ,dựa vào đó mà được người cung phụng. Nào có chịu quá đãi ngộ như vậy. Chính là sau khi nói ra giá tiền, thì ai cũng im re. Có kẻ cũng muốn thử sức với bài kiểm tra, nhưng đều là vô hạn thất vọng cùng xấu hổ, an phận trở về phòng.

Yến lão lợi tới cùng ta như thường lệ báo cáo tình hình. Không lâu sau Bạch lão xuất hiện.

"sư phụ, đồ đệ mạo phạm thỉnh cầu một chuyện? " Bạch lão.

"có gì cứ nói, đừng ngại! "

"đồ đệ nghĩ muốn đem chính mình vài cái môn hạ nhập Lâm Viên thế gia! " Bạch lão vừa dứt lời. Yến lão liền chanh chua rít lên. "cái gì??? Ngươi Dược tông còn chưa đủ lớn sao? Còn muốn lấn át sư phụ thế lực, tranh miếng cơm của ngài ấy ?! Lại còn muốn đi cửa sau?! "

"Yến lão, có gì từ từ nói, để ta nghe hết hắn giải thích đã! Ngươi tiếp tục! "

"tất cả chỉ có thế ! Đệ tử sẽ chịu trách nhiệm mọi hành động của bọn hắn! Mong sư phụ thành toàn! "

"chuyện này cũng không phải là không thể. Chính là, giống Yến lão nói, không thể đi cửa sau. Bọn hắn muốn tiến vào ta Lâm Viên thế gia,thì nhất định phải dùng chính mình thực lực tới kiểm nghiệm. Để cho công bằng đối với những người khác, để Yến lão phụ trách việc kiểm tra bọn hắn năng lực đi! "

Vốn là Yến lão còn đang bất bình vì y đồng ý với chủ trương của Bạch lão, nhưng nghe hết ý sau thì liền tươi cười như được mùa . "dạ, sư phụ! Ta nhất định sẽ hoàn thành tốt sứ mệnh được giao !" Sau đó ám muội nhìn Bạch lão cười cái thâm ý. (cười đểu)

Bạch Tề Mi chỉ có thể âm thầm cầu chúc cho đám môn hạ của mình sống sót qua đại nạn này. Quả nhiên, sau đó có khoảng chục cái môn hạ của hắn sau khi qua bài kiểm tra của Yến lão đều một bộ dạng thừa sống thiếu chết dường như.

Nhưng không quá được mấy ngày, hai người lại nổi lên đánh nhau. Đánh tới tận chỗ ta. Những chỗ bị bọn hắn đánh qua, đều hoang tàn hoa lá. Đám tân nhập môn đệ tử thì coi đó là vinh hạnh, vì được diện kiến phong thái của hai cái vĩ nhân đánh nhau, một bên còn không ngừng hô hào ủng hộ . Mà bên cạnh hai người xa xa là hai cái nam tử, Bạch Chỉ và Mặc Ngôn, trong tư thế chuẩn bị nhặt xác sư phụ đem về sau khi bọn hắn đánh xong, hoàn toàn không có ý can ngăn.

Gân xanh trên trán giật giật vài cái. Đây là cái gì tình huống a?! Lập tức làm cái kết giới bao quanh hai người đang đánh không biết trời đất kia.

"dừng tay! " Mọi khi đối nhân xử thế ta vẫn thực khiêm tốn, nhún nhường. Nhưng lần này thì không thể không xuất ra chính mình uy nghiêm .

Hai đang đánh nhau kia bỗng dưng dừng lại, cảm giác như thể có thứ gì đó trói buộc, không thể tự do cử động.

"Lại đây! "

Hai cái vô thức tiến lại gần nơi thanh âm phát ra.

"nói rõ một chút, xảy ra chuyện gì? "

"sư phụ, hắn phá ta liên hoa thảo 100 năm.... " Bạch lão chưa nói xong, Yến lão liền cắt lời.

"đó là chuyện của mấy chục năm trước rồi.... "

"thì tính sao, phá ngươi cũng đã phá rồi, còn muốn không nhận... " Bạch lão không chịu thua kém, gầm lên.

"xí, một gốc phá liên thảo, còn chẳng bằng 1 gốc trong dược vườn của sư phụ... " Yến lão không cho là đúng, cãi. 

"đồ của sư phụ, chính là của sư phụ, sao có so sánh?! " Bạch lão

.....

Hai người cãi nhau to nhỏ, lớn tiếng không có hồi kết, không ai nhường ai.

"đủ. Từng người nói một, ngươi trước! "

Theo lời bọn hắn kể, Bạch lão tại 100 trước ngẫu ngộ, khó khăn lắm mới kiếm được một đóa 30 năm liên hoa trên đỉnh tuyết liên . Khổ cực nuôi trồng trong hơn 50 năm. Nào ngờ đứng lúc Yến lão đi qua muốn thử động, liền thử trên cây tuyết liên này. Kết quả không cần nói cũng biết, đem nhà người ta cây hỏng mất . Đó cũng là lí do vì sao hai người đối trọi gay gắt đứng lên. Không biết là bị ai vô tình nhắc tới, chạm vào nỗi đau của Bạch lão, thế là hắn giận chó đánh mèo, đánh đuổi Yến lão.

"xí! Cái phá hoa, bị ta chạm nhẹ là hỏng! " Yến lão một bộ không hối cải nói.

"Yến lão! "Ta trừng hắn.

"cái kia tuyết liên đâu? Ngươi có mang theo không? " ta lại qua sang hỏi Bạch lão.

"có, nhưng mà... nó đã hỏng rồi !"

"không ngại cho ta mượn xem một chút chứ? "

"dạ... !" Bạch lão cẩn thận lấy trong không gian ra một cái khô héo chậu hoa , lưu luyến đưa ta . Có thể thấy là hắn rất ưu thích cái này chậu cây.

Tuy là cây đã khô héo sớm không còn chút linh khí, nhưng là có vẻ Bạch lão đã không tiếc ít nhiều tâm huyết mới đem nó giữ nguyên được trạng thái này ,không để nó tàn lụi. Ta vừa cẩn thận xem, vừa nói với Bạch lão. "ngươi mất bao nhiêu năm chăm sóc nó, liền tát bấy nhiêu cái vào mặt hắn đi! "

"ách! " Yến lão không ngờ ta sẽ nói vậy, có chút khó phản ứng. Mà Bạch lão sau khi nghe xong, cơ thể liền như được giải thoát, vận động dễ dàng, tiến lại. Hung thần ác sát nhìn Yến lão, động thủ .

"đánh xong rồi? "

"dạ! "

"nên đánh cũng đánh xong rồi, tuyết liên của ngươi cũng coi như xong. Chuyện này nên kết thúc ở đây đi! "

"nhưng mà sư phụ, ta tuyết liên....! " nó không sống lại được. Đây là Bạch lão không can tâm vấn đề. Nhưng là hắn tại vài giây tiếp theo, nhìn y liền kinh ngạc không thôi. Theo ngón tay y, mang theo chút linh khí dao động đi qua, từng chiếc lá, cánh hoa, thân cây cũng dần dựng thẳng lên ,tươi tốt có sức sống ,đâu có giống như bị hỏng như vừa nãy.

"đây.... đây là.... Sao có thể? " Hắn không phải chưa từng thử, chính là đều không có tác dụng,miễn cưỡng mới đem nó giữ nguyên trạng, không bị lụi tàn hóa tro bụi .

"người nên đánh cũng đã đánh xong rồi, tuyết liên chuyện cũng coi như xong rồi đi ?! Ân oán này cũng nên kết thúc phải không?! "

Bạch lão bây giờ mới hiểu dụng ý của câu nói vừa nãy của y , nhận lấy tuyết liên, vội gập người cúi tạ. "đa tạ sư phụ! " Sau đó nhanh chóng đem tuyết liên cẩn thận thả trong không gian túi, giống như sợ sơ xuất một chút Yến lão liền xông ra phá của hắn không bằng.

Đợi Bạch lão cất xong, ta liền hóa giải trói buộc cho Yến lão. Lúc này Yến lão muốn xông lên báo thù thì giọng ta lại vang lên ."Vẫn còn có một chuyện...." 

"....ta dược vườn bị các ngươi tạp lạn, tính sao đây? " Như ma chú truyền tới, hai người xấu hổ nhìn xung quanh, rồi lại nhìn ta, Bạch lão cúi đầu nhận sai, Yến lão thì gượng cười xấu hổ.

"....phạt hai người các ngươi đi dọn nhà vệ sinh công cộng một tháng, ai dọn không sạch, liền làm tiếp một năm! "

Hai người cúi đầu nhận mệnh. Mà Nhân sĩ tân đệ tử gia nhập, ngày nào cũng thấy hai đại nhân vật vì bọn hắn làm chút nhỏ mọn việc này mà cảm động đứng lên, âm thầm tự nhủ sẽ chăm chỉ học tập hơn nữa. Cuối tháng, ta đi kiểm tra, có vẻ nhiều năm lang bạt Yến lão không quan tâm quá việc giữ gìn vệ sinh, nên so với Bạch lão, chất lượng công tác kém một chút. Kết quả bị phạt thêm một năm lao động không công . Mà đệ tự thấy hắn công tác liền nhận định rằng : Độc thánh quả thật rất thương đệ tử, đến cả mặt mũi cũng không cần, tự mình xuất thủ vì bọn hắn kì cọ nhà vệ sinh. Thế là sau đó liền chia thành hai phái fan hâm mộ , một phái ủng hộ Yến lão, một phái ủng hộ Bạch lão. Về sau liền giữ nguyên, phân thành hai phái chính Hắc - Bạch tọa ủng Lâm viên thế gia ,một cái chuyên về độc, một cái chuyên về dược . Đây là nói sau.

Trước khi rút đi kết giới, ta đem đã chết bị đạp dưới chân dược điền khôi phục nguyên trạng . Yến lão tuy kinh ngạc, nhưng vẫn tỏ ra bất mãn lên tiếng. " Sư phụ, vì cái gì chính người tự mình có thể cứu đống này, còn muốn phạt ta đi quét dọn nhà xí. Như vậy thật muốn quét sạch ta mặt mũi. Sau này làm sao còn mặt mũi ra ngoài gặp người nữa!"

"xác thực, không chỉ mặt ngươi, mà đầu ngươi cũng cần tẩy một chút! " Ta không quan tâm nói. Bạch lão một bên nhịn cười.

Sau khi rút đi kết giới, không ai biết chuyện gì xảy ra bên trong. Hai bên đồ đệ cũng kinh ngạc không thôi , 'vì hôm nay không cần nhặt xác của ai đó mang về '  .

....

Bạch lão cùng Yến lão vốn là địch thủ, nhưng hai bên đồ đệ của bọn hắn ,cũng không giống bọn hắn như thế cần phải thù địch ghét nhau. Thực ra thái độ rất khoan thai, kính lễ chừng mực, không giống như bọn hắn sư phụ đáng lo như vậy. Ta cũng yên tâm phần nào. Chính là không lâu sau đó, ta phải suy nghĩ lại về câu nói này. 

Tiểu Bình An, con gái của Thuận Linh, tiểu hươu con từ hơn một trước sinh ra đã là thánh thú, lại thêm điều kiện ở đây rất tốt, nên phát triển được rất nhanh . Lúc luyện đến thần cảnh, liền hóa thân thành cái tiểu cô nương 5 tuổi, sau càng ngày theo cấp bậc tăng lên, mà cơ thể cũng lớn dần lên, thành cái thiếu nữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net