chương 2 :HÃY Ở CẠNH TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng hên hôm nay là cuối tuần Ngụy Châu không phải đi học, cậu ngồi trong nhà nhìn vali tiền rất lâu. Cậu không hiểu tại sao nó lại ở đây, cậu nhớ hôm qua chỉ cõng anh ta về thôi không mang thêm thứ gì về mà. Vậy tiền này ở đâu ra.

_chẳng lẽ anh ta là cướp ngân hàng. không......không thể nào...làm gì có cướp nào mà đẹp trai vậy chứ.

Cậu tự nói rồi tự trả lời, cậu nhớ hôm qua anh ta mặc đồ rất sang trọng. Chắc có lẻ mấy tên kia mới là cướp thấy anh ta giàu theo dõi rồi cướp, nhưng không ngờ là lại gặp phải mình. chắc vậy rồi.
Câu đóng vali tiền lại bỏ vào tủ đồ rồi chạy tới võ quán.

***

_"cái gì cơ" thầy Trương lo lăng hét lên.

_"con có sao không? con có bị thương hay không?" thầy trương xoay cậu một vòng dò xét.

_con không sao hết thầy.

_vậy cậu ta đâu? Cái cậu mà con đã cứu đâu rồi?

_sáng ra con ngủ dạy là đã không thấy đâu rồi thầy chỉ thấy chiếc vali nhỏ đầy tiền thôi.

_"Sao thầy lại tỏ ra lo lắng vậy?" Ngụy Châu nói có vẻ dò xét.

_không thầy chỉ nghĩ ngợi nhiều quá thôi, không có gì đâu con.

_"anh Ngụy Châu mẹ nói em ra gọi anh và ba ba vào ăn sáng kìa" cậu nhóc tiểu Hàn vừa đi lại vừa nói rồi ngồi thẳng vào lòng Ngụy Châu.

Cậu và thầy Trương cùng đứng lên, cậu ẵm luôn tiểu Hàn trên tay rồi đi vào trong nhà. Thím Hạ đã bày thức ăn ra bàn mọi người ăn uống vui vẻ, xong Ngụy Châu lại đi đến chỗ làm thêm.
Hôm nay cậu muốn đến chỗ làm sớm hơn.

***

_"Cảnh Du tôi đã điều tra cậu nhóc đó rồi. Câu ta tên Hứa Ngụy Châu năm nay 18 tuổi, đang học ở trường đại học Bắc Kinh. Cậu ta là quán quân karate 6 năm liền học lực rất giỏi, tôi không thể điều tra rõ về ba mẹ cậu ta được chỉ biết cả hai đều đã mất thôi, cậu ta từ chối được nhận nuôi và sống một mình trong ngôi nhà cũ của gia đình" Phong Tùng thao thao bất tuyệt.

Trần Ổn từ ngoài bước vào trên tay là một tập hồ sơ nhìn Cảnh Du nói :

_còn việc cậu bị bang BẠCH HỔ bắn chắc chắn trong bang có nội gián vì lần này cậu đi Bắc Kinh là bảo mật ngoài tôi Phong Tùng và một số anh em trung thành biết ra thì hầu như không truyền ra ngoài.

_"tôi cho các cậu một ngày tìm tên nội gián đó cho tôi" Cảnh Du gằn từng chữ rồi bỏ đi.

Hiện tại điều Cảnh Du đang quan tâm chính là Hứa Ngụy Châu. "Hèn gì cậu ta đánh nhau giỏi như vậy thì ra là quán quân karate, nhất định phải kéo cậu ta về bang hội của mình mới được nếu không sẽ là một tổn thất" anh cứ suy nghĩ mong lung rồi vừa đi vừa cười khiến Trần Ổn ngỡ ngàng về hành động ngốc nghếch này, đường đường là đại ca bang Hắc Long đứng nhất nhì Nhật Bản sao lại như vậy, từ ngày cậu ta đi Bắc Kinh về là cứ như vậy. "Cậu ta bệnh sao?" Trần Ổn định mở lời hỏi Cảnh Du thì Phong Tùng nhào tới.

_Cảnh Du không xong rồi cậu nhóc gì đó xảy ra chuyện rồi.

Lúc này Cảnh Du mới hoàn hồn.

_"xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt cậu hấp tấp

_"gia đình thầy cậu ta bị giết hết, Bang BẠCH HỔ đã theo dõi cậu ta, từ lúc cậu ta cứu cậu họ nghĩ cậu ta là người dẫn đường ở Bắc Kinh cho cậu" Phong Tùng vừa nói vừa giải thích.

_"nguồn tin mập mờ quá cũng có thể đây là cái bẫy để dụ cậu ra mặt" Trần Ổn nhíu mày nhìn Cảnh Dự dò xét.

_"Trần Ổn cậu mau lái máy bay riêng đưa tôi về Bắc Kinh gấp, Phong Tùng gọi cho Vương Thanh cung cấp tọa độ đường bay cho Trần Ổn không thể chờ được. Làm nhanh đi". Anh chẳng cần suy nghĩ gì đã ra quyết định rồi vội vàng chạy đi.

_"cậu điên sao chúng ta chỉ mới về Ma Cao được ba ngày, cậu còn chưa gặp ba cậu vì một người không quen biết mà liều mạng sao" Phong Tùng hét lớn.

Cảnh Du đang rất khẩn trương nên anh chẳng nghe lọt tai được những gì Phong Tùng nói với mình. Cảnh Du không biết tại sao khi nghe cậu nhóc Ngụy Châu đó có chuyện tim anh lại khó chịu như vậy chứ. Máy bay đang được lái ra đường bay Cảnh Du nhanh chóng lên máy bay cùng Trần Ổn bỏ lại Phong Tùng đang bực bội phía sau.

Trần Ổn bay tới biệt thự riêng của Cảnh Du ở Bắc kinh đang canh để đáp xuống đường bay. Vừa xuống Tới nơi Cảnh Du liền lái mô tô chạy như bay mất hút bỏ lại Trần Ổn ngơ ngác không biết phải làm gì ở đây. Cảnh Du chạy đến địa chỉ mà Phong Tùng đã nói. Bị giết cả gia đình.
Là một võ quán Cảnh sát vẫn đang điều tra không cho ai vào. Cảnh Du thấy có một top học sinh đứng khóc nghĩ có thể tìm hiểu được thông tin từ họ anh xuống xe bước đến.

_chào các em, các em là học trò của.

Hỏi chưa hết câu cô bé học sinh đã nhanh miệng trả lời.

_dạ tụi em là học trò của thầy Trương.

_cho anh hỏi gia đình thầy Trương chết như thế nào vậy?

_tụi em không biết Hứa Ngụy Châu cậu ấy đi báo án trên người cậu ấy toàn máu không thôi tụi em cũng chỉ biết như vậy.

Nghe tới đây thôi là mặt Cảnh Du đã tái lại "người cậu nhóc đó toàn máu sao? cậu nhóc đó bị thương nặng sao?" các câu hỏi cứ đua nhau chạy trong đầu Cảnh Du, anh nhìn cô gấp gáp nói.

_vậy em có biết Hứa Ngụy Châu đang ở đâu không?

_cậu ấy đang ở cục cảnh sát.

Cảnh Du nghe xong liền leo lên xe phóng đi mất. Cô bé vừa rồi vẫn còn ngay ngất tự hỏi "Sao lại có người đẹp trai vậy chứ thật là sống không uổng mà".

Anh chạy thẳng đến cục cảnh sát đang định bước vào thì một dáng người cao ráo bước ra, Cảnh Du nhận ra là Ngụy Châu liền chạy tới chắn trước lối đi của cậu, cậu ngước lên nhìn giựt mình.

_là anh, sao anh đi mà không nói tiếng nào vậy? anh mau trốn đi những người hôm đó đang lùng để giết anh.

_"Gia đình thầy cậu bị sát hại là vì tôi" cắt ngang lời Ngụy Châu, Cảnh Du từ tốn xác định tin tức từ cậu.

_"uh. Khốn nạn lắm bọn chúng giết cả tiểu Hàn, em ấy chỉ mới 6 tuổi thôi em ấy vô tội mà. Thầy tôi vì bảo vệ thím Hạ mà bị giết dã mang tôi không làm gì được, tôi không thể cứu gia đình thầy được dù là 8 năm trước hay là 8 năm sau tôi vẫn là kẻ vô dụng mà thôi" cậu nói trong nước mắt, cậu đã kiềm nén hơn 1 ngày trời rồi để hợp tác với Cảnh sát nhưng giờ gặp anh không hiểu sao cậu lại không mạnh mẻ nổi nữa. Cảnh Du choàng qua ôm Ngụy Châu thật chặt chẳng hiểu vì sao khi nhìn thấy cậu không sao anh lại thấy nhẹ lòng.

_tôi xin lỗi vì tôi mà khiến gia đình thầy cậu bị sát hại, giờ tính mạng của cậu cũng đang gặp nguy cậu đi với tôi chứ? bọn chúng nhất định sẽ quay lại để giết luôn cả cậu, tôi sẽ bảo vệ cậu, từ giờ về sau tôi sẽ chịu trách nhiệm về cậu. Có được không?

Cảnh Du vừa ôm Ngụy Châu vừa nói.

_anh sẽ bảo vệ tôi? vậy anh giúp tôi trả thù đi, anh giúp tôi đi tôi chỉ muốn tìm ra chúng thôi nếu được tôi sẽ đi với anh.

_"được. Chỉ cần cậu ở cạnh tôi, cậu muốn gì cũng được. Tôi sẽ bù đắp tất cả đau thương này cho cậu, tôi sẽ để chúng phải trả giá cho việc này." anh ôm cậu chắc hơn.

***

Cảnh Du chở Ngụy Châu về biệt thự của mình xắp xếp phòng riêng cho cậu, để cậu tắm rữa xong đợi đến khi cậu thật sự ngủ Cảnh Du mới rời đi, anh biết cậu phải mệt mỏi đến mức nào.

Bước vào phòng mình Cảnh du gọi điện thoại ngay cho Trần Ổn:

_"cậu đặc vé máy bay về Nhật cho tôi và Ngụy Châu ngày mai phải xuất hành, cậu ở lại đây làm giấy thôi học cho em ấy, chôn cất xong cho gia đình thầy Trương rồi về sau" nói xong anh cúp máy rồi lại đứng lên bước nhanh qua phòng ngủ của cậu, ngồi xuống bên giường. Anh nhìn cậu đang say giấc mà lòng thấy nhẹ nhàng bất giác cậu mở mắt ra nhìn anh.

_sao thế? em đau ở đâu hả.?

_"không, tôi đói" cậu nhìn anh ngại ngùng trả lời.

Anh kéo cậu xuống giường đi thẳng xuống lầu đến phòng ăn, một chiếc bàn dài trên đó đã được bày dọn đủ món anh kéo ghế cho cậu và ngồi ngay bên cạnh để cậu mặt sức mà ăn. anh chỉ ngồi đó nhìn cậu.

_"vali tiền anh để quên nhà tôi bị bọn chúng lấy đi rồi" cậu vừa ăn vừa nói.

Tưởng rằng anh sẽ nóng lên mắng chửi cậu vì làm mất tiền của anh nhưng không, anh chỉ im lặng nhìn cậu.

_"không sao, số tiền đó là do tôi để lại cho cậu. Cậu an toàn là được rồi tiền đó mất thì cũng chẳng sao" anh nói với vẻ thờ ơ và lại tiếp tục nhìn.

Cậu không tin nổi vào tai mình thật sự anh giàu đến mức nào mất tiền mà mặt tỉnh bơ vậy.

_"Ngày mai tôi sẽ đưa cậu về Nhật, sau này nơi đó sẽ là nhà của cậu. không ai có thể đụng vào cậu. Ở đây sẽ có người của tôi lo giúp cậu không cần lo".

Ngụy Châu chỉ gật đầu không hiểu sao cậu lại thấy tin anh dù chỉ mới gặp có 2 lần, việc anh quan tâm cậu cậu lại không thấy chán ghét. ăn xong anh lại kêu câu đi nghĩ, lên tới phòng cậu nằm xuống giường nhìn anh.

_tôi tên Hứa Ngụy Châu. tôi 18 tuổi

_anh nhìn cậu cười"anh là Hoàng Cảnh Du anh 20 tuổi"

***

Trần Ổn lái xe chờ Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu ra sân bay. Bây giờ Trần Ổn mới nhìn rõ mặt Ngụy Châu.

_là con trai mà có thể đẹp vậy sao, cậu còn đẹp hơn cả con gái đó hỏi sao có người không mê mệt. ha ha ha

_cậu lo mà chạy xe đi, nhiều chuyện" Cảnh Du lên tiếng.

Cậu chỉ biết ngồi im re, cậu biết là cậu đẹp thật cậu cũng được khen rất nhiều nhưng lần đầu bị nói đẹp hơn con gái không khỏi ngại ngùng.

Chương 3 : NHẬT BẢN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net