chương 45: CÔI NHI VIỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Du tiến ra khỏi hợp đêm của Thiên Hạo....anh xoay người nhìn Phong Tung.....

_đã quay lại hết rồi chứ....?

_quay lại rất rõ...

_lượt bỏ tiếng đi....và gửi đến cho Kim Yến......mang thằng nhóc trả về cho Ba nó.....chúng ta không hại con nít...huống hồ gì....điều đó em ấy cũng không thích mà.....

_đặc vé máy bay đi Bắc Kinh vào ngày mai......à mà không......đi trong đêm nay đi.....gọi cho anh Vương Thanh đi.....anh ấy sẽ giúp.....làm nhanh đi

_được......

Cảnh Du bước vào trong xe....mùi nước hoa của Tâm Như còn vương vấn bên trong.....anh bước nhanh ra ngoài.......

_bỏ chiếc xe này đi....tôi không thích những thứ của cô ta còn sót lại dù bất cứ là thứ gì.....khi Ngụy Châu trở về....phải hoàn toàn sạch sẽ.......

Cảnh Du đón taxi về nhà....Phong Tùng theo những gì anh dặn mà làm theo.........

...............

Hôm nay Ngụy Châu và Trần Ổn đi chợ với chị chủ quán để chuẩn bị cho buổi tối nay.....khách đặc trước rất nhiều......cả ba cùng tung tăng đi vào chợ......không gian chợ như lắng động hẳn....mọi người đều ngước nhìn Ngụy Châu.....phải nói cậu quá hoàn mỹ.....cậu vừa có nét đẹp nam tính khó cưỡng lại khiến không ít phụ nữ phải khen ngợi.....vừa có nét nữ tính quyến rũ.....ánh mắt mang nét buồn của cậu.....khiến đàn ông cũng muốn ngã gục dưới chân cậu......nhờ vậy mà hôm nay chị chủ quán đi chợ mua gì cũng rẻ....cậu mà mua là như cho không biếu không vậy.....đồ vát về rất rất nhiều....tâm tình chị chủ quán rất vui.....cá.....và thịt......được vận chuyển về nhà hàng.....nên cậu và tiểu Ổn rất khỏe....chỉ cằm theo đồ ăn vặt thôi.....chị chủ dắt cả hai vào một quán nhỏ gần chợ......ngồi ngoài đường......chị cười nói

_ở đây sủi cảo rất ngon...hai em muốn ăn bao nhiêu cũng được....chị bao

Cả hai cười cười rồi ngồi đợi.....Ngụy Châu nhìn qua kế bên có rất nhiều trẻ em ngồi một gốc xin ăn......cậu hỏi chị chủ.....

_sao lại nhiều trẻ em ở đây vậy chị....lúc trước không có mà..

_ưh....đây là trẻ em trong trại mồ côi mà chị kêu em biểu diễn để mọi người quyên góp giúp đỡ đó Ngụy Châu..

_trại trẻ mồ côi ở đâu vậy chị

_nó không xa nhà hàng chúng ta là mấy đâu Ngụy Châu.....nó có cũng lâu đời rồi....nhưng bọn trẻ này là chỉ mới được những người phụ nữ trẻ ấy nhận về nuôi 4 năm nay thôi em.....nó nằm ở gần bờ hồ phía sau nhà hàng mình đó.....

_vậy sao......nếu đã có nơi đó lo...tại sao lại phải đi ăn xin như vậy hả chị..?

_vì quan cảnh ở côi nhi viện đó rất đẹp....một mặt là sông hồ....một mặt là khuôn viên rộng lớn.....từ lúc cha ông ta mất...... chủ của nơi đó muốn lấy lại để bán cho những nhà đầu tư khác....rồi không chu cấp cho côi nhi viện nữa....bọn trẻ là do đói khổ quá nên mới phải đi xin như vậy.....

Chị chủ quán thở dài....rồi lắc đầu....

_ai cũng muốn giúp....nhưng làm gì có số tiền to lớn như vậy.....mọi người chỉ giúp miếng cơm qua ngày thôi...chứ không làm gì được hết em

_chủ của cô nhi viện đó là ai vậy chị..?

_người này em biết đó.....là Hạ Vũ Hàn

Ngụy Châu không có biểu hiện gì...cậu nhìn Tiểu Ổn

_cậu qua kêu mấy đứa trẻ đó qua đây hết đi.....chúng ta cho nó ăn

Tiểu Ổn gật đầu rồi làm theo....cậu kêu tất cả trẻ em lại....bọn nhỏ bước đến trước mặt Ngụy Châu......cậu nở một nụ cười rồi nói...

_các con muốn ăn gì....chú sẽ mua cho tất cả....

Một đứa bé cỡ 6 tuổi đứng lên trước....

_cảm ơn chú....nhưng tụi con không đói....chú có thể cho tụi con tiền được không ạ.....ở nhà tụi con còn nhiều em nhỏ không có gì ăn lắm ạ...

Vừa dứt câu....bụng thằng nhóc reo lên.....thằng nhóc nuốt nước bọt xuống rồi đưa tay ra trước mặt Ngụy Châu....cậu đặt tay lên đầu nó.....rồi nhẹ giọng

_chú sẽ lo hết cho các con....còn cho tiền đem về nhà nữa...vậy tụi con có ăn với chú không

Cả đám nhóc mặt mũi lắm lem....cười tươi rói đồng thanh đáp

_dạ có ạ.....

Ngụy Châu kêu chủ quán làm cho tất cả....bọn nhỏ muốn ăn bao nhiêu đều được......cậu để bọn nhỏ ở lại với chị chủ....bản thân thì cùng tiểu Ổn vào chợ....cậu mua rất nhiều gạo.....thịt cá và rau quả.........tất cả phải nói là rất nhiều.....tiền lương 1 tháng của hai người đôi khi không bằng nữa.....nhưng tiểu Ổn vẫn không nói lời nào....đối với cậu...chỉ cần là điều Ngụy Châu muốn làm cậu đều ủng hộ cả.....rất nhanh cả hai quay lại quán củ.....bọn trẻ đã ăn uống xong xuôi.....cậu không để chị chủ trả tiền mà tự trả....chị chủ vỗ vào vai Ngụy Châu...

_em tốt quá Ngụy Châu...nhưng em giúp được bao lâu đây....1 ngày hay 1 tuần....hay là 1 tháng.......không được gì đâu em....Hạ Vũ Hàn đã sai người nội trong tháng này phải đuổi mọi người trong côi nhi viện đi hết....em biết tại sao lại có buổi biểu diễn từ thiện không....chị là muốn gom tiền giúp đỡ....chị muốn lấy tiền đó để xay căn nhà nhỏ giúp mọi người......nếu em thật sự muốn giúp thì mua luôn cái côi nhi viện đó đi.....trong đó có hơn 50 đứa trẻ mồ côi.....12 người nuôi chúng.....

Chị chủ quán thở dài rồi kêu xe.....chở hết tất cả đến cô nhi viện.....6 chiếc taxi rất nhanh dừng trước cửa côi nhi viện....Ngụy Châu bước xuống xe......mọi người đang xôn xao trước cổng....một người phụ nữ tầm 40 tuổi đang đứng nói chuyện với nhân viên giao hàng

_chúng tôi không mua những thứ này....anh lầm rồi đó

_không....địa chỉ là giao đến đây mà

_không phải.....chúng tôi không mua mà...chúng tôi không có tiền để trả đây.....

Ngụy Châu đi nhanh lại.....cậu đặc tay lên vai người phụ nữ.....rồi gật đầu cười

_đây là do tôi mua cho mọi người.....

Khi nghe tới đây....nước mặt người phụ nữ đó rời xuống......bà cuối đầu liên tục

_cảm ơn cậu.....cảm ơn cậu rất nhiều

Ngụy Châu ra hiệu cho anh nhân viên chạy xe vào trong giao hàng.....mấy đứa con nít trên xe taxi chạy ùa đến....

_mẹ Vy ơi......chúng con về rồi.....

Bọn nhỏ chạy hết vào trong....lúc này Ngụy Châu mới có thời gian mà nhìn ngắm ngôi nhà này.....quả thật là rất đẹp....được xây dựng theo kiến trúc phương tây.....rất chắc chắn.....người chủ này chắc là theo đạo thiên chúa.....xây ngôi nhà theo kiểu nhà thờ phải nói rất sang trọng.....khu vườn rộng lớn...trẻ em nô đùa khắp nơi...nhìn bọn trẻ Ngụy Châu lại đau lòng......cậu không thể cho anh được những đứa trẻ này....nước mắt cậu vô thức mà rơi dài xuống theo khuôn mặt.....tiểu Ổn vỗ vai cậu.....

_đừng buồn nữa Ngụy Châu....chắc chắn Cảnh Du sẽ tìm ra cậu nhanh thôi......

Ngụy Châu khẽ cười....cậu lau đi giọt nước mắt đó mà vui vẻ trở lại....cậu gật đầu.....xoay người nhìn Cô Vy rồi cười.....

_đây coi như món quà tôi biếu Cô nhi viện....cô không cần khách sáo....vài Ngày nữa....là tới buổi trình diễn để quyên góp tiền giúp mọi người.....nhớ đến nhé.......tôi sẽ làm hết sức mình....cô hãy cứ bảo vệ bọn trẻ như bây giờ........chắc chắn mọi chuyện sẽ được giải quyết tốt đẹp cả thôi....

_cảm ơn cậu....cậu như người ơn của chúng tôi.....thật tình cảm ơn cậu rất nhiều..

Ngụy Châu gật đầu rồi chào tạm biệt....cậu và mọi người phải trở về....xắp tới giờ làm việc rồi......

Về đến nơi....cậu lao đầu vào công việc....ngày qua ngày....khi nào ở nhà hàng còn dư đồ....cậu và Tiểu Ổn đều bỏ thời gian đi qua cô nhi viện cho mọi người....hầu như ngày nào mọi đứa trẻ cũng đều được ăn ngon......thoáng cái đã 5 ngày rồi......

Hôm nay cậu và tiểu Ổn có hứa tới Cô nhi viện chơi với bọn trẻ....trời vừa sáng lên là Ngụy Châu đã kéo tiểu Ổn đi.....cả hai đến trước cổng rồi bước vào.....bọn trẻ ùa ra ôm lấy hai cậu.....Ngụy Châu ôm tất cả....tiểu Ổn cũng rất vui.....cả hai phụ mọi người giặc quần áo cho lũ trẻ....cậu giặc chăn nệm....không khí vui tươi vô cùng....Ngụy Châu phơi chăn nệm.....tiểu Ổn thì vào bếp nấu vài món ngon....một 3 chiếc bàn lớn và dài được dời ra ngoài sân....món ăn nhanh chóng được dọn ra đầy bàn......bọn trẻ thích thú vô cùng.....Ngụy Châu tắm hết cho 25 đứa trẻ mà cậu muốn xỉu.....áo sơ mi cậu xắn tay áo lên phân nữa......quần cũng kéo lên cao cho dễ đi...lạ lùng là dù cậu có biến mình trở nên ngốc nghếch đến thế nào thì nhìn vẫn rất đẹp.....ánh nắng chíu vào người cậu....làn da hồng lên vì nóng....đôi môi đỏ lên thêm rất nhiều....cậu cười nhiều hơn và vui vẻ hơn......xong xui....tất cả đều sạch sẽ chỉ trừ cậu......tiểu Ổn còn tệ hơn...mặt bị dính than.....đen thui.....cả hai nhìn bộ dạng nhau lúc này mà cười....Cô Vy đang ở ngoài bàn ăn mà gọi lớn

_Ngụy Châu.....Trần Ổn....nhanh ra đây đi nào mấy em...

_dạ.....tụi em ra liền

Cả hai bước rất nhanh ra ngoài....ngồi vào bàn ăn....bọn trẻ vây quanh Ngụy Châu rất nhiều....bọn trẻ ôm cậu....cậu liền kéo chúng ra

_người chú dơ lắm.....tụi con đừng ôm nha....

_chú có thế nào bọn con cũng ôm chú....nhờ chú mà bọn con mới không lo miếng ăn cái mặc như hôm nay mà...

Bọn trẻ ôm chặt lấy cậu....mà nức nở....

_chú Ngụy Châu....chú ở đây với tụi con luôn nha....tụi con thương cả hai chú lắm.....

Ngụy Châu xoa đầu bọn trẻ rồi cười

_cả hai chú còn phải đi làm....xong việc bọn chú sẽ qua đây....được không.

_dạ được...

_nào....nhanh nhanh ngồi vào bàn đi các con.......ăn nhanh nè....còn vui chơi nữa....

Bọn trẻ cười lớn rồi vào vị trí ngay ngắn.....tất cả đang vui vẻ thì chiếc cổng bị đạp mạnh vào trong.....người của Hạ Vũ Hàn nhường đường cho hắn vào......hắn không nhìn thấy cậu....vừa bước vào đã chửi lớn...

_Tôi đã bảo phải biến đi hết mà....sao giờ còn vui vẻ ở đây mà mở tiệc.....

Cô Vy đi đến.....

_dạ cậu làm ơn....đừng đuổi chúng tôi đi....chúng tôi thì không sao nhưng còn bọn trẻ....bọn nó còn quá nhỏ mà cậu.....xin cậu mở lòng mà thương xót....

_Tôi không quan tâm....bọn chúng ở đâu thì kệ bọn chúng....nhưng đây là đất đai nhà cửa gia đình tôi....ba tôi muốn làm từ thiện mới xây dựng lên nơi này.......nay ông ấy chết rồi....chúng là của tôi.....tôi không cần làm từ thiện.....đuổi cổ mọi người xong....tôi bán miếng đất này cũng được bộn tiền......vậy để lại làm chi mà tháng nào cũng phải chu cấp....thật vớ vẩn

Bọn trẻ sợ hải mà khóc lớn....chúng chạy lại ôm Ngụy Châu và tiểu Ổn....Cô Vy cũng khóc....cô cầu xin đủ lời những đổi lại là sự chỉ trích của hắn....Ngụy Châu nghe mà không lọt tai....cậu đứng lên bước lại chỗ hắn....cậu kéo Cô Vy qua một bên.....đứng trước mặt hắn.....Hạ Vũ Hàn nhìn thấy cậu lúc này hắn thây đổi sắc mặt ngay....

_sao cậu lại ở đây.....cậu là đang tìm tôi về chuyện lần trước sao...?

_sao ông cứ làm khó dễ mọi người ở đây vậy....ông giàu cỡ nào tôi không cần biết những tôi khuyên ông nên sống có đức xíu đi....

_cậu là lo cho bọn người không thân thít với mình ở đây sao hả....hèn gì mãi mà vẫn nghèo như vậy....cậu lo cho họ thì được gì hả...?....chẳng được gì....còn phí tiền.....

_con người ông sống thật sự không biết để đức lại là gì rồi....ông nên cẩn thận....sẽ có ngày ông còn tệ hơn chúng....

_được....tôi sẽ đợi ngày đó.....còn bây giờ bọn họ phải biến hết khỏi đây ngay cho tôi......

_nếu không thì sao hả....?

Ngụy Châu hất mặt nhìn hắn......đôi mắt hắn nhìn ngắm trên cơ thể cậu....áo sơ mi hơi ướt dính vào cơ thể.....làm hắn như điên đảo.....cậu ăn bận thật không ra làm sao những vẫn thu hút hắn....lấy tay lướt trên gương mặt cậu....ngụy châu hất tay hắn ra.....hắn cười lớn

_nếu cậu chịu theo tôi.....phục vụ tôi....tôi sẽ bỏ qua cho cái côi nhi viện này....không làm khó dễ bọn họ....để bọn họ một con đường sống......nhưng cậu phải là của tôi mới được....còn không thì khỏi bàn cải nữa.....đập phá hết....biến ngay........ngày mai tôi sẽ sai người đến đây đập nát hết tất cả.....tôi hiền quá các người làm tới...đuổi mãi đuổi mãi mà 6 tháng rồi chưa đi.....giờ thì đừng trách tôi

Ngụy Châu nhíu mày....bọn trẻ vì sợ mà khóc lớn hơn......các mẹ đang dỗ dành chúng....Ngụy Châu thật sự là hết cách rồi cậu nhìn hắn rồi bằng giọng nói....sát khí từ người cậu tỏa ra.....khiến hắn cũng khiếp sợ mà lùi lại....tiểu Ổn nhìn thầy thì cười.......

_ông bán miếng đất này bao nhiêu...?

Hạ Vũ Hàn cười lớn

_dựa vào một đứa nghèo khổ như cậu mà cũng muốn mua sao hả...?

_ông nói đi.....đừng nhiều lời....

_ 50 triệu USD......tôi là người làm ăn lớn....chỉ xài tiền như vậy thôi....sao....mua được không...?

Ngụy Châu đứng suy nghĩ....tiểu Ổn bước lại nhìn cậu

_Ngụy Châu cậu thật muốn mua sao hả....nhưng chúng ta đâu có tiền nữa...cậu định làm sao đây...?

_ 50 triệu đô la mỹ thì cũng không quá cao so với địa thế ở đây.....

Hạ Vũ Hàn nhìn cậu đứng suy nghĩ mà cười.....

_sao không có tiền thì đi theo tôi.....tôi sẽ cho chúng con đường để sống...

Hắn nắm tay Ngụy Châu cậu liền hất tay hắn ra......nhìn hắn mà cười

_được.....tôi mua khu đất này của ông....ngày mai mang hợp đồng đến Trung Hoa quán......tôi với ông sẽ nói chuyện....giờ thì biến đi...

Chương 48 : ĐẾN GẦN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net