Bỉ ngạn hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỉ ngạn hai lần hoa nở...
Nghìn năm hoa nở,nghìn năm hoa tàn.
Hoa,diệp vĩnh bất tương phùng...!
🎇🎇🎇
Cậu vĩnh viễn không thể quên mùa thu năm cậu 10 tuổi,người phụ nữ mà Cậu yêu thương nhất cuộc đời đã ra đi trong màu hoa bỉ ngạn đỏ thẫm như màu máu.
Mẹ Cậu không hiểu vì sao lại có tình yêu đặc biệt với loài hoa của quỷ,mang màu sắc yêu dị,quyến rũ đến đau buồn.Vườn nhà Cậu một năm hai lần,vào độ xuân phân và thu phân đều đỏ rực màu máu,màu sắc quá đỗi sắc bén ấy như nuốt chửng hết sắc xanh của đất mẹ.Trái ngược mẹ,Cậu vô cùng căm ghét loài hoa này,một loài hoa của sự chia cắt,đau thương.
Cho đến một buổi chiều thu ảm đạm,cậu bé 10 tuổi ấy mới lần đầu cảm nhận hết được thứ gọi là nỗi đau.Người phụ nữ yêu kiều,diễm lệ ôm một bó hoa đỏ thẫm đặt xuống chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ tầng ba,nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế đầy vẻ u buồn,đưa ánh nhìn hiền lành về phía đứa con trai nhỏ,âu yếm cất giọng thanh tao:
-Chú mèo nhỏ của mẹ,con có muốn biết vì sao mẹ lại đem lòng yêu mến loài hoa này không?
Cậu đôi mắt long lanh nhìn bó hoa rực màu,gật đầu nhè nhẹ.
Người phụ nữ hài lòng,đưa tay xoa nhẹ đầu con trẻ:

-Ông ngoại con vì danh lợi mà ép mẹ gả cho bố con.Lúc đó mẹ đã đem lòng yêu một người đàn ông khác,mẹ và anh ấy đã rất hạnh phúc.Lúc đó mẹ còn trẻ,trong phút bồng bột đã cùng tình nhân bỏ trốn.Nhưng ông ngoại con vốn là người nghiêm khắc,lại vì danh tiếng trong xã hội mà căm phẫn đuổi theo mẹ.Lúc đó quả thật rất cực cùng...
Giọng người phụ nữ đột ngột ngừng lại,như có gì nghẹn lại ở cổ...nước mắt của bà trực trào ra,lạnh lẽo lăn dài trên gương mặt diễm lệ.
-Mẹ đừng khóc...
Cậu ngây thơ níu chân váy mẹ,giục bà kể tiếp.
Giọng bà nghẹn ngào:
-Ông nội con lúc đó cũng ra sức đi tìm mẹ.Bởi thế lực không hề nhỏ nên ông nhanh chóng tìm ra hai người bọn mẹ.Để bảo vệ cho người mình yêu,mẹ đã phải lấy bố con trong đau khổ.Ngỡ tưởng họ sẽ để anh ấy sống yên ổn ở nơi nào đó,nhưng thật không ngờ,bố con lại âm thầm hại anh ấy đến thê thảm,đẩy anh ấy vào con đường chết.Khi mẹ phát hiện ra sự việc,thì bố con bắt đầu trút giận lên mẹ,hất hủi và sỉ nhục.Con trai yêu,hoa bỉ ngạn là loài hoa của hoàng tuyền,loài hoa duy nhất ở thế giới bên kia an ủi linh hồn của những đôi lứa không đến được với nhau.
Bà vừa nói vừa đứng dậy,nở nụ cười kì dị đến rợn người,bước lên bục cửa sổ,quay đầu nhìn Cậu đầy âu yếm:
-Mẹ đã kiệt sức rồi,không thể chịu đựng thêm nữa,con trai tha lỗi cho mẹ,con nhất định phải trưởng thành thật tốt,mẹ yêu con!
Bóng hoàng hôn nhuốm màu đỏ ối cả khoảng trời,một người phụ nữ yêu kiều nằm giữa vườn hoa bỉ ngạn,dòng máu đỏ tươi tràn ra đỏ thẫm cả góc vườn.
Cậu hoảng sợ nhìn xuống rồi đau đớn hét lên hai tiếng trước khi lịm đi.
Sau khi mẹ Cậu tự sát,bố Cậu bất cần lấy rượu giải sầu,bỏ bê cả sự nghiệp và cả Cậu.Ngập trong men say ông hết lời oán trách mẹ Cậu,chửi mắng và đánh đập Cậu.Đứa trẻ 10 tuổi năm ấy đã tự nhốt mình trong bóng tối,mất hết niềm tin vào cuộc đời.Hai năm sau Cậu được ông ngoại đón về nuôi,Cậu từ đó khoác lên mình vỏ bọc mới,lạnh lùng,chính chắn và khiêm tốn luôn cả nụ cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net