Chap 1: nhặt được mèo con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~reng~~reng~~reng
* chuông đt vang lên *
_ alo xin hỏi ai vậy ?
_ xin chào, tôi là Trần Phượng
_vâng! vậy tôi giúp gì đc cho cô Trần?
_ mèo cưng nhà tôi ko hiểu sao dạo này rất biếng ăn.
_vậy chắc thức ăn có vấn đề rồi ,khoảng 2h chiều ngày mai cô sang quán tôi lấy 1 gói thức ăn mèo trộn sẵn vitamin bổ về cho 1 ngày 3 bữa sáng,trưa,tối.Nếu mèo của cô vẫn ko ăn trực tiếp đem nó đến chỗ tôi khám.
_vâng ! Cảm ơn nhiều.
_ko có j đâu chị.

 ~ ~ 5h chiều ~ ~ 
_OÁP! chưa gì đã 5h chiều đến lúc đóng cửa tiệm rồi .*đứng dậy làm vài động tác vặn người *
[ Mặc Thần khóa cửa tiệm cẩn thận rồi đi về ,đang đi trên đường đột nhiên cô nhớ ra nhà đã hết thức ăn mất rồi liền đi vòng lối tắt ra siêu thị gần nhà mua đồ.Sau khi mua xong trên đường về bỗng cô nghe thấy tiếng động lớn trong một ngõ nhỏ và tiếng kêu nho nhỏ. Cô liền đi vào xem sao đến gần thì thấy một con mèo con toàn thân xước xác nhưng nó có một bộ lông đen mượt rất đẹp .Cô nhìn xung quanh không có ai và đây còn là ngõ cụt ko có 1 bóng người nào ,cô liền lôi trong túi ra một chiếc khăn nhỏ nhẹ lau những viết bẩn ,xước trên người mèo con rồi đứng dậy nhìn nó sau 1 lúc băn khoăn cô quyết định đem mèo con về nuôi].
_ sao lại có con mèo ở đây ?mèo con nhà ai đi lạc sao ? Lông đẹp thế này mà ?!* lấy khăn lau lau cho mèo con*
_ meo...meo ...*dụi dụi *
_ thôi kệ ! Chị sẽ mang cưng về nuôi dưỡng ,chị e mình gặp được nhau cũng là cái duyên ...
{Au: duyên qúa đi mà ! Đây gọi là duyên tiền định nhỉ..à mà không...duyên trời định mới đúng hak..muahaaaa..}
[ Mặc Thần nhẹ bế mèo con lên rồi đi về nhà tắm rửa sạch sẽ ,chải lông,băng bó vết thương .. xong cô  cho mèo con uống sữa,...Xong xuôi mọi việc cô cũng tự nấu ăn ,dọn dẹp, tắm rửa ,..Giờ rảnh rỗi cô ngồi trên giường nghe nhạc đọc sách .Đang đọc bỗng dưng cô cảm thấy một vật nhỏ mềm mềm trèo lên chân cô nằm rồi cuộn tròn người lại nằm yên vị một cách thoai mái ̉,cô lắc đầu cười nhẹ nghĩ : " mèo con này thật lạ ko sợ người lạ tới gần còn tự nhiên thái qúa !"
{ Meo pov: Mình tên Nhật Vũ 17tuổi,mk là một nhân miêu (nửa người nửa mèo). Bên thế giới mk ở mỗi một nhân thú đều có 1 khả năng đặc biệt, khả năng của mk là đọc đươc suy nghĩ người khác. Mk đang sống một cuộc sống hết sức mạnh khỏe thanh bình Ko hiểu như thế quái nào mà ma xui qủy khiến lại xuyên ko tới trái đất còn bị thương vì bị rơi từ trên cao xuống ,cũng may được chị gái xinh đẹp hiền dịu nết na này cứu về chăm sóc thật may mắn qúa đi chứ nếu là người khác thì cô đã trở thành món ăn ngon rồi.Khi còn nhỏ cô đã nghe mọi người kể chuyện ở trái đất ,họ ăn thịt động vật cô nghe xong cũng nửa tin nửa ko nhưng cô cũng đủ thông minh để phân biệt ai là người tốt ai là người xấu.Giờ nằm trên chân Mặc Thần nghe được suy nghĩ này mà nhẹ cười rồi quay ra meo... meo một tiếng lấy lệ nhắm mắt ngủ}.
nghe tiếng kêu nhỏ của mèo con liền cười cười xoa đầu nó nghĩ thật đáng yêu ''.Chưa bao giờ cô có cảm giác thoải mái như vậy. Một lúc sau cô mệt liền nhẹ bế mèo con xuống khỏi chân mk tắt đèn nằm xuống ngủ , mèo con cũng theo đó chui vào lòng cô nằm. Hai người .. à không ..một người một mèo ôm nhau ngủ tới sáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bachhop