Summer days

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hè đối với tôi là như thế nào?

Đời học sinh thì có 2 kì nghỉ lễ quan trọng nhất, đó là Tết và nghỉ hè. Mỗi dịp có mỗi niềm vui riêng, nhưng hôm nay tôi sẽ viết về hè thôi, vì đang hè mà =)))

Cùng quay lại thời điểm mười mấy năm trước, khi tôi còn học mẫu giáo, không biết đối với các bạn thì sao nhưng với tôi thì 1 năm học ở đó, tôi phải ở ngôi trường gần như 24/7, kể cả thứ bảy và hè. Duy chỉ có một lần nọ, tôi cùng gia đình đi chơi, vì về quá muộn nên không được học hè. Ba tháng hè đó đối với tôi là thiên đường, không đi học, không phải dậy sớm, làm mọi điều mình muốn. Buổi sáng thích thì dậy muộn, coi một chút tivi, đọc truyện. Chiều đến thì ra ngoài đường đạp xe với lũ bạn, hay đơn giản hơn nữa là cùng nhau chơi My Fish. Lúc ấy, tôi nhận ra, à thì ra, hè là như thế này!

Và năm lớp 1 đến, rồi đi luôn! Tôi không có nhớ gì nhiều về ngày hè năm ấy, chỉ nhớ là một buổi chiều tôi đang học bán trú ở nhà cô giáo thì anh tôi tới đón, nói rằng mẹ tôi bị tai nạn, đang phải nằm ở bệnh viện. Tôi khi đó, đầu óc bị phim ngấm, nghĩ rằng anh tôi đang nói đùa để được đón tôi về. Ai ngờ rằng, lại chở tôi đến thẳng bệnh viện, ồ thì ra, mẹ tôi bị tai nạn thật và bà ấy bị gãy tay phải, phải bắt vít vào. Khoảng thời gian đầu mẹ tôi đau lắm, bây giờ thì đã có thể cử động bình thường nhưng không có thể giơ lên cao hay làm những việc nặng nhọc được nữa. Và cũng vì lý do đó nên bà chỉ đi được xe hơi.

Bỏ qua các năm cấp 1 còn lại nhé, vì não tôi là não cá vàng, toàn nhớ mấy thứ củ chuối mà không thể kể ra được.

Năm lớp 6 của tôi thì là năm đánh dấu sự nghiệp dấn thân vì gái của tôi. Biết xem MV, đọc truyện về couple (mặc dù tôi đã đọc Gilenchi từ trước),... Hồi ấy thì còn trong sáng, chưa biết gì mấy thứ Goods hay Album đồ gì đâu. Không chỉ có về gái mà hồi ấy tôi còn coi Minecraft, chơi Minecraft và cày Minecraft. Và điều đó tạo nên thói quen khó bỏ của tôi bây giờ, thức khuya. Đối với các bạn 1,2h là khá trễ để ngủ, đối với tôi lúc đó là còn quá sớm để ngủ. Các ngày cuối hè, là những ngày tôi nghỉ hết học thêm, cũng là những buổi sáng tôi thức trắng, rồi lết qua nhà thằng bạn chơi một lúc rồi nằm ngủ khò bên đó. Có lúc tới ngày tựu trường, tôi thức tới 5h sáng, tới lúc sáng, anh tôi gọi tôi dậy mà tôi vẫn nằm ngủ im lìm, thế là tôi trễ giờ, haha :)

Vô năm lớp 7 của tôi thì tôi dần bỏ, đi ngủ sớm hơn, dậy sớm hơn, nhưng khuôn mặt lúc nào cũng lờ đờ vì thiếu ngủ (mặc dù đã ngủ đủ) và đói. Tôi nhớ có sáng hôm ấy có bài kiểm tra Sinh, mà tối đó tôi về muộn, đành ra 12h ngủ - 3h đã dậy để học rồi, học xong cũng vác mặt lên trường luôn. Vô hè, cũng là bây giờ thì sao?

Bắt đầu với việc tôi mổ chân nào!! Chắc ai trong lớp tôi, kể cả cô, cũng biết rằng tôi có ngón chân cái hay bị chảy mủ + máu, thì lý do là tôi bị chín mé, dân gian hơn là bị móng quặp. Thường thì họ cắt xong là sẽ hết, nhưng do da tôi độc nên bị chảy máu, thế là kéo dài hơn 6 tháng trời, mà ngón chân thì ngày càng đau. Tối đó, mẹ tôi được người ta chỉ lên bệnh viện họ nói sao, thế là sáng hôm sau mẹ kéo tôi đi thiệt. Tôi thì bàng quang, nghĩ rằng họ chỉ tách rồi cắt ra thôi, nhưng không. Má nó, vâng, má nó. Họ cho tôi thử thuốc tê, rồi đưa tôi đi mổ luôn. Họ chích ba mũi vào các cơ của ngón chân, rồi chân tôi dần không có cảm giác. Họ cắt hết phần thịt dư hai bên, cắt hết phần móng ở sâu bên trong, tôi không nghe thấy, chỉ nghe ông ấy kể lại, do lúc ấy quá sợ nên tôi tháo kính ra. Rồi ông ấy khâu hai bên lại, lúc đó tôi lờ mờ thấy ông ấy đổ nguyên chai oxy già lên chân tôi, rồi bắt đầu lau máu. 
Về nhà, tôi tươi cười, đến lúc ăn cơm, hết thuốc tê, cảm giác đau đớn kéo đến ồ ạt như lũ. Nói sao cũng không đủ, cái cảm giác giống như ai rút hết móng chân bạn ra rồi ngồi mài ngón chân của bạn ấy, đau không thấu nổi. Thế là tôi đi quanh nhà, mong mỏi sao cho cái đau đi qua, nhưng không, tôi chỉ biết bất lực khóc, vừa ăn vừa khóc. Ăn xong thì uống thuốc giảm đau, loại thuốc này là giành cho bệnh nhân ung thư nên bạn hiểu độ đau của tôi rồi đấy, mà tại sao, trời ơi, con làm gì sai? Tại sao nó vẫn không hết. Tiếp theo đó là hàng loạt những hành động đi qua đi lại, nằm hú ré rồi ngồi khóc của tôi, rồi nhắn tin cho chị của tôi. Khi tôi mổ thì chỉ có gia đình tôi biết nên họ lo cho tôi rất nhiều, nào là bà ngoại, gia đình dì tôi.

Tối đó thì tôi uống thuốc đợt cuối, cũng dần hết đau. Nằm trên giường đến gần thiu ngủ thì dì tôi thật swag mở cửa bước vào, cùng với anh họ kiêm bạn tri kỷ của tôi. Chúng tôi nói chuyện đến 10h30 đêm, chỉ có nói chuyện với dì tôi mới làm tôi đỡ hơn phần nào. Sau này thì cũng không đau mấy, chỉ có ngày cắt chỉ thì khá rát, bây giờ thì đã hoàn toàn hết.

Thói quen trong hè của tôi vẫn không đổi, thức khuya, nằm ở nhà và ngủ. Tôi cứ tưởng vô năm là tôi hết rồi, nhưng không, nó đã quay lại. Mấy bữa này thì tôi đang còn hận vụ Goods Encore Concert của Twice quá đẹp nhưng tôi không có tiền mua nên toàn xem đi xem lại video Unboxing. Haizzzzzz

P/s: Chap này dành tặng bạn BC, bạn này đã nhắc nhở mình đã lười thế nào!!

END CHAP 11

12:49 PM, 20/6/2017

Mèo khó ở






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net